Chương 18. Đoàn Dự: Đại sư, ta muốn xuất gia
"Cha ruột của ngươi không phải họ Vương."
Lưu Tiêu vừa dứt lời thì Đoàn Dư cũng trố mắt.
Hắn biết lâu chủ Thiên Cơ Lâu sắp nói một tin tức động trời, nhưng không ngờ lại là loại tin tức này.
"Là sao?"
Vương Ngữ Yên hơi bối rối một tý, nhất thời vẫn chưa hiểu được lời Lưu Tiêu vừa nói.
"Năm đó mẹ ngươi mang thai ngươi trước, sau đó mới được gả vào Vương gia."
"Thế nên ngươi và Mộ Dung Phục không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào cả."
Lưu Tiêu tưởng rằng khi nghe tin tức đó thì Vương Ngữ Yên sẽ khá là buồn.
Nhưng không ngờ hắn thấy có vẻ Vương Ngữ Yên lại như trút được gánh nặng.
Đương nhiên vẫn có vẻ kinh sợ xuất hiện.
"Thế phụ thân của ta là ai?"
Vương Ngữ Yên hỏi lại.
Lưu Tiêu cười cười, nhìn là biết không có ý tốt, sau đó quay đầu về phía Đoàn Dự rồi hỏi: "Đoàn vương gia rất thích hoa sơn trà phải không?"
Đoàn Dự nghe thế thì thấy không ổn.
Sự tích phong lưu của cha hắn sao hắn không biết được.
Hai mỹ nữ đầu tiên hắn gặp sau khi rời khỏi Đại Lý, Chung Linh cùng Mộc Uyển Thanh, cả hai đều đã trở thành muội muội của mình.
Mặc dù thấy không ổn nhưng hắn vẫn gật đầu theo bản năng.
Lưu Tiêu cố gắng không cười, thở dài rồi nói: "Cha ruột của ngươi thật ra chính là Đoàn Chính Thuần - Đoàn vương gia của Đại Lý."
Trong giới võ hiệp thì Lưu Tiêu chỉ bội phục hai ngươi nhất, một là Vi Tiểu Bảo, hai là Đoàn Chính Thuần, cả hai đều là người buôn nón xanh chuyên nghiệp, ngủ hết với mỹ nhân tuyệt sắc trong thiên hạ.
"Đoàn vương gia là cha ruột của ta?"
Vương Ngữ Yên ngẩn ngơ, nhưng tâm tình vẫn không bị ảnh hưởng quá nhiều, chỉ cảm giác ngoài ý muốn một tý.
Còn về phần Đoàn Dự thì khác, khuôn mặt trắng bệt, đầy vẻ tuyệt vọng.
"Hỗn đản!"
Đoàn Dự rống to một cách đầy thê lương!
Mộc Uyển Thanh cùng Chung Linh thì hắn vẫn có thể chịu đựng được, dù sao hắn vẫn chưa động tình với hai ngươi này.
Nhưng Vương Ngữ Yên thì khác!
Giờ khắc này không ai biết rõ hắn đang chửi bản thân hay chửi ba mình nữa.
"Đoàn đại ca, ngươi ổn không?"
Vương Ngữ Yên kinh hô, lời của nàng như một con dao sắc đâm vào tim Đoàn Dự.
Bộ dáng hiện tại của Đoàn Dự rất đáng sợ, hai mắt trừng lớn, mặt trắng hơn cả tuyết.
Lưu Tiêu thì rất vui mừng vì không ngờ Vương Ngữ Yên lại thích ứng thân phận mới nhanh như thế, mới đây đã kêu Đoàn Dự là đại ca rồi.
"Chắc là hắn vui vẻ mà thôi!"
Lưu Tiêu tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
Có thêm một muội muội đáng yêu xinh đẹp như thế thì cao hứng là chuyện bình thường.
"Đoàn đại ca sao, thật tốt!"
Đoàn Dự cười thảm, khuôn mặt như không muốn sống nữa.
"Ta không sao!"
Đến bây giờ hắn vẫn không muốn Vương Ngữ Yên phiền lòng.
Đoàn Dự bước về phòng của mình, bộ dáng như người mất hồn.
"Đừng quên đem Lục Mạch Thần Kiếm giao cho Vương Ngữ Yên, nàng cũng là người của Đoàn gia, có tư cách học tập Lục Mạch Thần Kiếm."
Lưu Tiêu tiếp tục bỏ đá xuống giếng!
Đoàn Dự lảo đảo một cái, xém tý nữa té xuống đất.
Vương Ngữ Yên trừng mắt nhìn Lưu Tiêu một cái, rất bất mãn với hành vi này của Lưu Tiêu.
Giờ nàng mới nhận ra vì sao Đoàn Dự lại khổ sở như thế.
Trước đây nàng chỉ coi Đoàn Dự là bạn mà thôi.
Hiện tại Đoàn Dự đã là ca ca của nàng, sao có thể để yên cho Lưu Tiêu khi dễ Đoàn Dự được,
Thời khắc này Vương Ngữ Yên không còn bất kỳ tình cảm trai gái nào với Đoàn Dự nữa.
Đối với nàng thì Đoàn Dự như một người theo đuổi mà nàng không có ác cảm mà thôi.
Nàng muốn an ủi Đoàn Dự nhưng lại sợ khi nhìn thấy mình thì y lại bị kích thích.
"Không sao đâu!"
Lưu Tiêu cười hì hì rồi nói: "Nam nhân mà, ai không trải qua vài chuyện đau lòng."
"Ngươi đừng lo, qua ngày mai ngươi sẽ thấy một Đoàn đại ca đã dục hoả trùng sinh."
"Lâu chủ ngươi đi ra đi!"
Vương Ngữ Yên trực tiếp đuổi người, không muốn nhìn thấy Lưu Tiêu nữa.
Ban đầu nàng vẫn còn muốn hỏi Lưu Tiêu về ông bà ngoại của nàng một tý, nhưng bây giờ nàng không muốn nói chuyện với Lưu Tiêu tý nào.
Nàng phát hiện từ khi mình bước vào Thiên Cơ Lâu này thì chưa từng gặp được chuyện tốt.
Làm gì mà dục hoả trùng sinh.
Ngày hôm sau khi Vương Ngữ Yên vừa tỉnh dậy thì đã thấy Đoàn Dự trở về với bộ dạng say mèm, trong tay còn cầm hai vò rượu.
Nhưng Đoàn Dự vẫn không quên chuyện Lưu Tiêu dặn hôm qua, hắn đã viết Lục Mạch Thần Kiếm ra rồi giao cho Vương Ngữ Yên.
Thấy dáng vẻ chật vật tịch mịch của Đoàn Dự thì Vương Ngữ Yên rất muốn đánh Lưu Tiêu.
Nhưng nàng cũng biết, nếu Lưu Tiêu không nói việc này ra thì Đoàn Dự sẽ càng lún càng sau, nên nàng chỉ có thể để hắn mượn rượu giải sầu thôi.
Nàng chỉ cần làm đúng chức trách của một người muội muội, cố gắng chiếu cố Đoàn Dự khi hắn đang say.
"Đoàn công tử bị gì thế, sao tâm tình lại kém như vậy?"
Cưu Ma Trí thấy thế thì động lòng trắc ẩn, muốn đến an ủi Đoàn Dự một tý, hắn không biết chuyện xảy ra hôm qua.
"Đại sư, ta muốn xuất gia."
Đoàn Dự lúc này đã say mèm, khi thấy Cưu Ma Trí đi đến thì như thấy thân nhân, giọng nói cũng run run.
"Tốt!"
Cưu Ma Trí vui vẻ.
Nếu Đoàn Dự làm đồ đệ của bản thân thì mình có thể thỉnh cầu Lục Mạch Thần Kiếm một cách danh chính ngôn thuận rồi.
"Cút đi, nếu ngươi dám bắt ca ca ta xuất gia thì ngươi tin ta sẽ kêu lâu chủ trấn áp ngươi ở đây vĩnh viễn hay không."
Vương Ngữ Yên quát lớn như một tiểu lão hổ đang phẫn nộ.
Cưu Ma Trí nghe thế thì bối rối.
Chuyện gì xảy ra, sao Vương cô nương lại xưng Đoàn Dự là đại ca?
Sau một khắc hắn bừng tỉnh, thảo nào Đoàn Dự lại có bộ dáng bất cần đời như thế.
"Được! Tiểu tăng đi ngay, nếu Đoàn công tử muốn xuất gia thì xin tìm cao minh khác.
Nghe tên Lưu Tiêu thì Cưu Ma Trí liền rụt cổ lại, vội vàng rút lui.