Chương 20. Quần tình xúc động, không có con lừa ngốc nào tốt

"Lâu chủ, những người trên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng hôm qua ngươi vẫn chưa kể nữa."
"Thừa dịp này thì kể một chút đi."
"Đúng thế! Hôm nay ta tới là vì muốn nghe những việc này."
Lúc này có rất nhiều người đứng lên hét to.


Lưu Tiêu nghe thế thì không suy nghĩ nữa, cười nói: "Được, vậy các ngươi muốn nghe ai trước?"
"Long Khiếu Vân!"
"Không! Ta muốn nghe chưởng môn Hoa Sơn Phái Nhạc Bất Quần."
"Nói Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị đi."
"Hay là Giang Biệt Hạc Giang đại hiệp đi."
...


Ngoại trừ Đế Thích Thiên cùng Bối Hải Thạch không nổi danh ra thì những người còn lại đều bị nêu tên.
Thấy thế Lưu Tiêu chỉ đành nói: "Như thế này đi, ta sẽ nói theo thứ tự hôm qua ta sắp xếp."
"Nghe xong thì các ngươi cũng sẽ biết vì sao những người này được lên bảng."


Nếu theo thứ tự hôm qua thì bây giờ người bị nói chính là Thành Côn.
Rất nhiều võ lâm nhân sĩ của Đại Nguyên Hoàng Triều bỗng giật mình, nhìn về phía Lưu Tiêu đầy căng thẳng.
Mà đại đa số người lúc này đều đặt ly rượu trên tay xuống.


Trong lúc nhất thời bốn năm trăm người trong Thiên Cơ Lâu im thin thít, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Những người bên ngoài sau khi nghe Lưu Tiêu muốn vạch trần Thành Côn thì vội vã tràn vào.
Cưu Ma Trí cũng thừa cơ hội này mà tìm chỗ ngồi xuống.


Hiện tại hắn còn sợ người khác sẽ nhận ra hắn là một vị cao thủ Nửa Bước Tông Sư.
Bởi vì quá mất mặt!
Lưu Tiêu chậm rãi nói: "Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn, ta nghĩ rằng có không ít người đã nghe qua cái tên này rồi, trước kia hắn cũng là cao thủ danh chấn một phương trên giang hồ."


available on google playdownload on app store


"Thành Côn là người có tâm cơ thâm trầm, lòng dạ độc ác."
"Ban đầu hắn có một sư muội là thanh mai trúc mã, nhưng sau này bị giáo chủ Minh Giáo Dương Đỉnh Thiên cướp mất..."


Lưu Tiêu bắt đầu mở miệng kể ân oán của Thành Côn và Minh Giáo giáo chủ, thêm ân oán với Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn nữa.
Từng tin tức không thể truyền cho người ngoài dần dần được kể ra, khiến cho tất cả giang hồ nhân sĩ trong Thiên Cơ Lâu đều không thể bình tĩnh.


"Moá, Thành Côn quá trâu bò, lại có thể đội nón xanh cho Minh Giáo Dương Đỉnh Thiên."
"Tin tức lớn, hèn chi Dương Đỉnh Thiên đã mất tích mấy thập niên, thì ra là bị tức ch.ết."
"Tên tiểu nhân hèn hạ Thành Côn này, thì ra tinh phong huyết vũ trong giang hồ Đại Nguyên đều là do hắn gây ra."


"Kim Mao Sư Vương quá thảm rồi, cuối cùng lại trở thành lưỡi dao cho Thành Côn trả thù Minh Giáo."
"Tên cẩu tặc này nên thiên đao vạn quả, ch.ết chưa hết tội!"
"Moá, những người trong Thiếu Lâm Tự kia đều bị ngốc hết sao, lại để cho Thành Côn trốn ở đây mà không biết."


"Những con lừa ngốc kia sao lại không biết được, Thành Côn đại biểu cho Đại Nguyên Hoàng Triều, chắc là do bọn hắn không dám đắc tội với Đại Nguyên nên nhắm mắt cho qua thôi."
Nghe thế thì tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.


Loại địa phương như Thiếu Lâm sâm nghiêm vô cùng, sao có thể không nhận ra có người đang trốn ở trong được.
Đây không phải là trốn một hai ngày, Thành Côn đã trốn tại Thiếu Lâm Tự vài thập niên rồi, lại còn có thể được đề bạt lên cao tầng nữa.


Giải thích hợp lý duy nhất chính là Thiếu Lâm Tự biết, nhưng vì phối hợp với Đại Nguyên Hoàng Triều, muốn suy yếu lực lượng của võ lâm nên nhắm mắt cho qua.


Lưu Tiêu nói: "Chắc hẳn mọi người cũng biết việc gần đây Lục Đại Môn Phái của Đại Nguyên Hoàng Triều muốn tấn công Minh Giáo tại Quang Minh Đỉnh chứ?"
Trong Thiên Cơ Lâu rất nhiều người đều gật đầu trong vô thức.
Trong bọn họ cũng có rất nhiều người nhận được lời mời từ Lục Đại Môn Phái.


"Chuyện lần này cũng là do Đại Nguyên Hoàng Triều tính kế, do Thành Côn khởi xướng để trả thù Minh Giáo."


"Đây hoàn toàn là một vở kịch do Đại Nguyên Hoàng Triều cùng Thành Côn dựng lên để võ lâm nhân sĩ tự giết lẫn nhau, nực cười là có rất nhiều người còn chạy theo như vịt, muốn đi chịu ch.ết."
Oanh!
Tin tức này quá rung động.
Khiến tất cả mọi người trong Thiên Cơ Lâu đều không phản ứng kịp.


Hai sự kiện gần đây khiến võ lâm sôi trào một là sự kiện tại Hạnh Tử Lâm của Cái Bang, hai là Lục Đại Môn Phái Đại Nguyên Hoàng Triều vây công Quang Minh Đỉnh.
Không ngờ cả hai đều được người khác âm mưu dựng lên.


"Lâu chủ thật lợi hại, lại dám tiết lộ âm mưu của Đại Nguyên Hoàng Triều."
"Con mẹ nó, Không Động Phái cũng mời ta đối phó Minh Giáo, may mà ta không đi."
"Đại Nguyên Hoàng Triều quá vô sỉ, lại sử dụng chiêu số như này."
"Không tốt!"


Bỗng nhiên có người quát to lên: "Ta đã nhận được tin tức, cao thủ của Lục Đại Môn Phái đã đến phía dưới của Quang Minh Đỉnh rồi."
"Nếu cả hai đánh nhau thì không lẽ âm mưu của cẩu tặc Thành Côn kia sẽ thành công sao."


"Lâu chủ đã vạch trần âm mưu, nhưng cuối Lục Đại Môn Phái vẫn cùng ch.ết với Minh Giáo vậy không lẽ bọn hắn vẫn sẽ hy sinh vô ích sao."
"Cẩu tặc Thành Côn, người người tru diệt."
"Không có một con lừa ngốc nào là tốt!"
Quần chúng xúc động, ai ai đều mắng Thành Côn cùng hoà thượng.


Cưu Ma Trí ngồi một bên lau mồ hôi liên tục, lặng lẽ núp chỗ khác.
Hắn là một hoà thượng.
Hơn nữa, dường như bọn hắn nói đúng thật, không có một ai là tốt.






Truyện liên quan