Chương 14
Ban đầu người mê Hứa Như Vân là Hàn Hiểu nhưng ba mẹ cô sợ con gái trưởng thành sớm, nghe những bài hát tình yêu sướt mướt như thế sớm muộn gì cũng bị lệch lạc tư tưởng nên cấm không cho cô nghe. Tiền mua đĩa nhạc đều là tiền tiết kiệm cô dành dụm cũng thường năn nỉ Trác Kiếm đi mua giúp cô. Trác Kiếm đồng ý nhưng đòi trả công là cô phải để anh nghe trước một lần.
Ban đầu Hàn Hiểu còn kháng nghị, cứ cảm thấy thứ mình chắt chiu tích góp bao lâu mới mua được lại bị người khác dùng trước, vậy còn gì là mới nữa. Nhưng Trác Kiếm nói nghe cũng có lí, anh nói: “Được voi còn đòi tiên! Tớ nghe thử giúp cậu, nếu đĩa nhạc có vấn đề tớ còn phải đi đổi cho cậu nữa, phải đi mấy lượt rồi còn phải cãi nhau với cậu. Mà tớ chỉ nghe trước có một lần, cậu mất cái gì nào?”
Hàn Hiểu nghĩ cũng thấy đúng, sau này chẳng so đo nữa. Vì thế về sau những bài hát cô nghe anh đều đã nghe trước, rồi trong vô thức, anh bắt đầu sưu tầm những album phát hành trước đây của Hứa Như Vân, tự anh bỏ tiền mua rồi cho cô mượn.
Mang danh mượn nhưng thực chất là cho không, vì cô cứ giữ lại nghe bao giờ chán mới thôi, dù sao anh cũng chẳng bao giờ đòi trả.
Sau này, mỗi khi anh mua đĩa giùm cô cũng đều tự mua thêm một album mới, sau đó hai người sẽ đổi cho nhau nghe. Ví dụ như Hàn Hiểu nhờ anh mua ‘Nếu như mây biết’ thì anh sẽ tự mua ‘Biển nước mắt’; Hàn Hiểu nhờ anh mua ‘Em vẫn yêu anh’, thì anh sẽ mua ‘I wanna be loved by you’; Hàn Hiểu nhờ anh mua ‘Chân tình chân mỹ’, anh sẽ mua ‘Em rất hạnh phúc’. Hàn Hiểu lúc ấy ngây thơ, chỉ thấy vui vẻ vì nghĩ mình có thể tiết kiệm một nửa tiền mà có được cả bộ.
Hôm hai người tới bến tàu, Trác Kiếm lại mua đĩa, Hàn Hiểu chọn ‘Luôn là ngày đẹp trời’, còn anh mua ‘Hoa cười’. Giống như mọi lần, Hàn Hiểu cầm được đĩa liền mở ra nghe nhưng nghe xong lại thấy thất vọng, cảm thấy không hay bằng những bài khác. Ngược lại khi nghe đĩa ‘Hoa cười’ của Trác Kiếm xong, cô lại mê bài ‘Chỉ còn một giây yêu’, bèn năn nỉ đổi.
Trác Kiếm giở giọng người lớn: “Trong đĩa của cậu có bài ‘Bí mật của thời gian’ hay như vậy mà lại không thích à? ‘Chỉ còn một giây yêu’ có gì hay đâu chứ, con gái các cậu toàn thích mấy kiểu sầu thảm đạo đức giả.”
Hàn Hiểu như bị dẫm phải đuôi, giãy nảy lên: “Ai sầu thảm? Ai đạo đức giả hả? Hay như vậy mà không biết! Cậu có đổi hay không hả? Không đổi thì thôi, hừ, sau này tớ chẳng thèm nhờ quỷ hẹp hòi như cậu mua nữa, tớ tự mua, kẻo làm cậu chướng mắt!”
Trác Kiếm cũng tức lên, vừa oan uổng vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể hậm hực đổi đĩa nhạc cho cô.
Bởi vì nghe lần đầu tiên thấy không hay nên cô chưa từng nghe lại lần nào nữa, cũng chưa thấm thía ca từ bên trong. Giờ đã là mười một năm sau rồi, cô sớm chẳng còn chút ấn tượng nào với nó nữa.
Đến khi đĩa nhạc chuyển qua bài ‘Bí mật của thời gian’, cô mới ngỡ ra lời bài hát nhẹ nhàng tha thiết biết bao. Nó tựa như một bức thư tình, trên mặt giấy tinh khôi vẽ nên từng đường nét giản đơn, bởi vì tình yêu đã lấp đầy tất cả, nên chỉ có thể phác thảo những gì đơn giản nhất.
Thời gian phảng phất như một thẻ đánh dấu trang, thậm chí có thể kẹp riêng rẽ anh và em vào một ngày nào đó…
Hóa ra, sở thích của cô và Trác Kiếm không hề khác nhau, những gì anh thích, sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận ra, rồi sẽ càng thích nó nhiều hơn thế. Anh là nhà chiêm tinh của cô, còn cô là đuôi sao băng, những cảm tình cô dành cho anh mà nói, có lẽ ngay từ đầu đã là một hồi ức tốt đẹp.
Hàn Hiểu chăm chú lắng nghe, không màng tới xung quanh, đến khi tỉnh lại đã thấy Hàn Hàn mặc áo ngủ đứng bên kéo kéo góc áo cô.
Hàn Hiểu giật mình, tự trách bản thân lơ là nhiệm vụ, lại lo Hàn Hàn cảm lạnh nên vội ôm bé về giường. Cửa đóng, lát sau cô liền quên mất mình đang mở nhạc, khi đĩa quay hết cũng chẳng còn âm thanh nào nữa.
Đến tối Trác Kiếm mở phim, thấy một cái đĩa nhạc còn chưa lấy ra.
Anh vừa cầm lên, lập tức quay lại nhìn Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu đỏ mặt, vội vàng cầm cái đĩa cất đi: “Ngại quá, chiều nay mở cho Hàn Hàn nghe, quên không lấy ra.”
Vừa nói, cô vừa muốn bỏ đĩa nhạc về chỗ cũ. Giống như đi ăn trộm bị bắt, cô càng luống cuống càng không tìm được vị trí ban đầu để cái đĩa. Ngón tay lần theo từng dãy vỏ hộp, lại cố gắng nhớ ra, chợt nhìn thấy…
‘Hoa cười’!
Chính xác là cái đĩa ‘Hoa cười’ năm đó Trác Kiếm đổi cho cô. Sau này cô và Trác Kiếm thành người một nhà, những album nhạc của Hứa Như Vân vốn chia làm hai nửa được đoàn tụ. Lúc cô rời khỏi nhà không mang theo, dĩ nhiên chúng sẽ vào tay anh.
Chỉ không ngờ rằng, sau nhiều năm như thế anh vẫn còn mang theo chúng bên người.
Cô vô thức nghĩ đến bài hát ‘Chỉ còn một giây yêu’ năm đó bị anh cho là sầu thảm đạo đức giả. Hồi đó cô nghe rất nhiều, hơn nữa khi đó còn trẻ trí nhớ tốt, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ từng lời bài hát:
… Mắt thấy hạnh phúc chỉ còn một giây, anh còn rơi lệ cầu xin tha thứ, mong em buông tay, không biết phải nói gì cho trọn, khi người mình yêu cứ như một đứa trẻ thơ suốt ngày gây sự…
Như vậy… thật ra… Đứa trẻ năm đó phải là cô mới đúng, có phải cô cũng cố tình gây sự không?
——————
Qua đầu tháng ba, ba mẹ Hàn Hiểu và Trác Kiếm cuối cùng đã xong thủ tục ly hôn.
Bên ba Trác Kiếm không có gì khó khăn cả, những năm gần đây ông chỉ lo sự nghiệp mà bỏ bê gia đình, ông cũng thấy có lỗi với vợ con, tình cảm hai vợ chồng từ lâu đã bình thản như nước, huống chi bên ngoài còn bao cô gái trẻ vây quanh, ông không lo lắng chuyện bắt đầu hạnh phúc mới. Cho nên khi nghe vợ nhắc tới chuyện ly hôn, ông không ngần ngại ký vào đơn. Trước đây Như Lâm sợ ông không chịu buông tay, cũng cảm thấy mình có lỗi nên cũng không yêu cầu chia nửa tài sản nhưng ông vẫn cho bà một số tiền lớn.
Mấu chốt ở chỗ mẹ Hàn Hiểu. Như Lâm ly hôn xong, Diệp Căng Hoài dọn qua sống chung với bà, bình thường muốn gặp Hàn Hiểu thì đến trường, cũng không về nhà nữa. Mẹ Hàn Hiểu khóc lóc ầm ĩ đủ kiểu nhưng không được, mãi đến khi luật sư bảo bà có thể khởi tố Diệp Căng Hoài tội trùng hôn (hai vợ).
Nghĩ đến cảnh chồng bị kết tội, lúc đó bà như chợt tỉnh mộng. Mặc dù bà không muốn nhượng bộ, muốn mọi người đều phải khổ sở, nhưng bà nhận ra người chịu khổ nhất cuối cùng vẫn là mình, tiếp đến là con gái. Sắp tới con gái sẽ thi tốt nghiệp, không nói đến chuyện con bé chịu ảnh hưởng vì ba mẹ cãi nhau, mà con bé đã lớn, đã hiểu nhiều chuyện, bà không thể tiếp tục như vậy được. Một bé gái hoạt bát lanh lợi nay lại trở nên trầm mặc, dù lỗi do ba của con bé nhưng giờ ông ta đã đi vào ngõ cụt, chỉ mình bà có thể giải vây nữa thôi.
Vậy nên, cho dù vì bản thân mình hay là vì con gái, không bằng để cho mọi người một đường sống, xóa mâu thuẫn hiện tại, ai nấy tự lo cho mình đi.
Các vụ ly hôn thường để con cái theo mẹ, giống như Trác Kiếm theo Như Lâm; nhưng Diệp Căng Hoài và vợ bàn bạc xong, đưa ra quyết định Hàn Hiểu sẽ ở cùng Diệp Căng Hoài. Mẹ Hàn Hiểu không giống Như Lâm, Như Lâm là tìm được tình yêu rồi mới ly hôn, có Trác Kiếm cũng không ảnh hưởng tới việc bà tái hôn. Còn mẹ Hàn Hiểu thì khác, nếu bà mang theo một đứa con gái mới lớn sẽ rất khó khăn để tái hôn.
Mà mẹ Hàn Hiểu lo lắng chuyện khác, hồi đó bà nghe qua nhiều vụ án về đạo đức gia đình rất đáng sợ: một bé gái lớp sáu ngủ ở nhà, không biết bị ai đưa tới ngủ với ba của bạn học, không lâu sau đó mang thai; rồi một người mẹ trẻ đón em trai lên chơi, nhà không có phòng nên để hắn ngủ chung với con gái năm tuổi của mình, mấy ngày sau phát hiện thân dưới con gái bị rách.
Những tin đó làm mẹ Hàn Hiểu không thể tin tưởng bất kì người đàn ông nào nữa, nếu bà mang theo con gái như hoa như ngọc bên người dù có gặp người đàn ông tốt thì bà cũng không dám phó thác chung thân.
Cứ như vậy, dù không muốn, Hàn Hiểu vẫn không thể không mang theo hành lí chuyển đến ở nhà mới của ba.
Đó là một căn hộ thông tầng nằm trên tầng cao nhất của khu chung cư, rộng hơn 180 mét vuông. Lầu dưới rộng, có phòng khách, phòng bếp, ban công, thư phòng, có phòng ngủ và phòng tắm riêng, Diệp Căng Hoài và Như Lâm ở đây; lầu trên nhỏ hơn, có hai phòng ngủ, một phòng khách và một ban công, Hàn Hiểu và Trác Kiếm ở đó.
Diệp Căng Hoài và Như Lâm hưởng thụ cuộc sống tân hôn chỉ có riêng hai người, Hàn Hiểu đành phải đối mặt với “láng giềng” Trác Kiếm, còn phải dùng chung một nhà vệ sinh, vô cùng xấu hổ.
Lúc đầu Hàn Hiểu muốn tránh mặt Trác Kiếm, chạy xuống dưới lầu dùng nhà vệ sinh. Phiền nhất là nửa đêm còn mắc đi vệ sinh, do mặc áo ngủ, Hàn Hiểu càng muốn tránh gặp phải tình huống vừa mở cửa phòng vệ sinh đã đụng mặt Trác Kiếm.
Nhưng có một đêm, lúc cô đi ngang qua phòng ngủ Diệp Căng Hoài và Như Lâm, chợt nghe bên trong phát ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Cô lập tức chạy một mạch lên lầu, từ đó trở đi không bao giờ dám xuống lầu lúc nửa đêm nữa.
Một chuyện xấu hổ khác là ăn cơm. Nhà Hàn Hiểu không giàu nhưng cô cũng là cô gái được nuông chiều từ bé. Từ nhỏ đến lớn, đừng nói đến chuyện gắp cho người khác, đến đồ cô ăn hơn phân nửa đều là người ta gắp cho cô. Tất cả đều do mẹ chiều, trước đây cô cầm đũa không được, mẹ cho cô dùng muỗng ăn cơm, còn bà gắp đồ ăn cho cô. Thành ra bây giờ trình độ dùng đũa của cô chỉ dừng lại ở đứa trẻ mấy tuổi, động tác yêu cầu cao như gắp đồ ăn trong canh càng không thể thực hiện. Đây cũng là điểm mâu thuẫn lớn giữa Diệp Căng Hoài và vợ trước. Diệp Căng Hoài cho rằng trẻ con không thể nuông chiều như vậy được, làm gì có người Trung Quốc nào lại không biết dùng đũa không? Còn vợ trước mỗi lần như vậy đều bỏ ngoài tai, tuyên bố “Con gái tôi tôi làm chủ, giờ tôi lo cho nó, sau này cũng sẽ có người khác lo cho nó, sao lại không được chứ.”
Nhưng bây giờ Hàn Hiểu sống cùng Diệp Căng Hoài, không có mẹ ở bên, Diệp Căng Hoài đương nhiên sẽ không nuông chiều tật xấu của cô, lúc ăn cơm mọi người đều dùng đũa, muốn ăn tự mình gắp. Chuyện này khiến cô sứt đầu mẻ trán một thời gian. Tuy từ nhỏ đến lớn cô ăn cùng Trác Kiếm rất nhiều lần nhưng đều không phải ăn một cách đàng hoàng, vả lại, bình thường đi diễn đều ăn cơm hộp, chỉ cần muỗng là được, còn nếu ngồi vào bàn ăn cơm cô cũng chỉ cố gắng ăn những món để gần mình. Cứ thế nhiều năm qua, trước mặt Trác Kiếm cô chưa từng gặp tình huống xấu hổ nào hết.
Nhưng bây giờ dù sao mọi người cũng là người một nhà, mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau, không muốn gặp sự cố cũng không được. Lần đầu tiên là khi ăn bánh trẻo, Diệp Căng Hoài nhìn Hàn Hiểu chênh vênh gắp một cái bánh, thành công ngay trước mắt, đến giây cuối cùng nó vẫn từ không trung rơi xuống cái đĩa, nước tương cùng dấm chua bay tung tóe, áo cô và một bên áo Trác Kiếm đều bị dính bẩn.
Hàn Hiểu xấu hổ không nói nên lời, Diệp Căng Hoài cau mày: “Thật không ra gì, người đã lớn như vậy rồi còn không biết dùng đũa! Con xem tư thế cầm đũa của con rồi nhìn mọi người xem, có ai giống con không hả? Đây là đũa, không phải bút!”
Hàn Hiểu cắn môi, nghẹn ngào đứng dậy, chạy trước Như Lâm vào phòng bếp lấy khăn lau bàn. Nhưng mới đến cửa bếp đã thấy Trác Kiếm cầm một cái khăn ướt từ phòng vệ sinh đi ra, Trác Kiếm đưa khăn cho cô, ý bảo cô lau quần áo.
Hàn Hiểu cúi đầu nhìn ngực mình, nếu lau ướt sao còn gặp người khác được chứ? Cô đỏ mặt lắc đầu, vội vàng lấy khăn lau khô bàn rồi chạy về phòng thay quần áo.
Lúc trở lại bàn ăn, Hàn Hiểu kinh ngạc thấy cạnh đĩa mình có một chén bánh trẻo, gắp bánh từ chén qua đĩa dễ dàng hơn nhiều. Diệp Căng Hoài bĩu môi nói với cô: “Còn không mau cám ơn Trác Kiếm đi?”
Dứt lời, không đợi cô nói, ông lại chuyển qua Trác Kiếm: “Trác Kiếm à, đây là lần cuối cùng nhé, sau này con đừng giúp nó như vậy, cứ để nó tự làm, nếu không sau này nó làm sao đây?”
Trác Kiếm liếc qua Hàn Hiểu vẫn đang cắn môi không chịu ngẩng đầu, cười cười nói với Diệp Căng Hoài: “Ba đừng lo, con xin hứa với ba, cho dù cả đời cậu ấy không biết dùng đũa, tương lai cũng nhất định không vấn đề gì!”