Chương 15
Bữa cơm hôm đó Diệp Căng Hoài rất nghiêm khắc nhưng sao ông lại không thấy vẻ quẫn bách của con gái chứ? Dù sao cũng là con đẻ, đánh là thương mắng là yêu, ông cũng rất đau lòng. Nên khi Trác Kiếm nói đỡ cho cô, ông không truy cứu tới cùng cũng không trách mắng Hàn Hiểu vì không nói cám ơn Trác Kiếm.
Mà thực ra Hàn Hiểu cũng biết ơn Trác Kiếm nhưng lần đó giống như dìm cô xuống đất còn nâng hình tượng Trác Kiếm lên tận trời vậy. Lòng Hàn Hiểu khó chịu biết bao, lúc ấy không nói cám ơn mà sau này cũng chẳng nhắc tới nữa. Đó là cảm giác mâu thuẫn phức tạp vô cùng. Một thời gian sau, cô chợt nhận ra mình chẳng còn ghét anh nhiều như thế nữa. Đôi lần đặt tay lên tim tự hỏi, cô không thể không thừa nhận là sống chung dưới một mái nhà với Trác Kiếm không hề khó khăn đến như vậy.
Trong bầu không khí ấm áp của gia đình mới, sinh nhật mười lăm tuổi của Hàn Hiểu cuối cùng đã đến.
Sau khi ly hôn một thời gian, mẹ Hàn Hiểu quyết định đến Thâm Quyến. Bà vốn là giáo viên cấp một, khi hôn nhân tan vỡ, bà dứt khoát từ chức vào miền Nam. Nghe nói ở đó có nhiều trường tư thục thiếu giáo viên, còn có rất nhiều gia đình muốn thuê gia sư, lương cũng cao hơn những chỗ khác nhiều. Mẹ Hàn Hiểu muốn chữa vết thương lòng nên đến một nơi xa lạ là chọn lựa tốt nhất. Biết đâu, ở đó bà lại có thể tìm được mùa xuân thứ hai của mình thì sao.
Thế nên sinh nhật năm nay Hàn Hiểu không được gặp mẹ, cô chỉ nhận được hộp quà mẹ gửi, bên trong có nhiều quần áo đẹp mặc theo mùa. Trong mắt người mẹ nào cũng vậy, con gái vĩnh viễn luôn cần mặc những bộ đồ thật lộng lẫy mà trong khoảnh khắc mở hộp quà, Hàn Hiểu lại càng thấm thía ước nguyện của mẹ. Được mua quần áo đẹp cho con mỗi ngày ước chừng đã trở thành niềm vui lớn nhất trong cuộc đời mẹ.
Lòng cô đau như dao cắt, cô không thể tưởng tượng hết nỗi nhớ thương không thể nói thành lời của mẹ, mỗi khi nhớ tới cô, mẹ từng thất vọng, đau lòng, hạnh phúc, lo lắng biết bao nhiêu. Ngay đến cả ngày sinh nhật hôm nay, mẹ cũng không gọi cho con gái một lần nào, có lẽ vì không muốn nghe bất cứ giọng nói của người nào khác ngoài Hàn Hiểu. Cô biết, nhưng vẫn không ngăn nổi xót xa. Có lẽ mẹ im lặng như thế mới là biểu hiện của tình yêu lớn lao thầm lặng.
Trong hộp quà mẹ gửi còn có một tấm thiệp sinh nhật, trên đó viết một câu: Nếu con hạnh phúc giống như cười lúc ngủ mơ thì đó nhất định là lời nguyện cầu của mẹ đã được gửi tới các vì tinh tú.
Đó chính là mong ước của mẹ, ít nhất trong ngày sinh nhật hôm nay mong cô sẽ vui vẻ hạnh phúc như thế. Song những lời này lại làm Hàn Hiểu rơi nước mắt, cô nhớ tới hồi còn tiểu học, có một tối cô làm nũng đòi mẹ ngủ cùng. Không ngờ nửa đêm cô ngủ mơ cười phá lên, còn vừa cười vừa đạp chân loạn xạ, cả người rớt xuống giường, còn đạp cả gối đầu của mẹ. Mẹ bị cô đạp tỉnh xuống giường nhặt gối, thấy cô vẫn còn lăn qua lăn lại, đành phải đánh cô mấy phát cho tỉnh ngủ. Cô khó khăn lắm mới hết cười, xoay người mơ màng; trước khi lại chìm sâu vào giấc ngủ còn nghe mẹ vừa cười vừa ca thán: “Con nhỏ này, ngủ rồi còn bị điên!”
Đó là khi vẫn còn ở bên mẹ, cuộc sống hạnh phúc biết bao.
Vì thế đây là ngày sinh nhật buồn nhất trong mười lăm năm qua của Hàn Hiểu. Sáng sớm ra khỏi nhà, cô thầm cảm ơn trời đất vì không có ai chúc cô sinh nhật vui vẻ. Mẹ kế không biết ngày sinh của cô còn ba là đàn ông nên ít để ý những chuyện này, ngày xưa mỗi lần đến sinh nhật cô đều là mẹ nói trước. Cô không hề trách ba mà còn cảm thấy may mắn, vì với tình hình bây giờ mà có ai chúc sinh nhật cô, cô cũng không biết nên đáp lại như thế nào nữa.
Tan học, cô cố tình đi chơi với đám bạn thân, sau đó qua chợ đêm dạo, coi như tự chúc mừng sinh nhật mình. Chỉ có ở bên ngoài cô mới có thể thoải mái hưởng thụ ngày sinh nhật, cứ kéo dài thêm một giây, là bớt được một giây ở nhà.
Cứ dùng dằng như vậy, đến khi cô về nhà đã trễ hơn bình thường một tiếng. Cô nghĩ đến cảnh vừa bước vào nhà sẽ thấy Diệp Căng Hoài nổi trận lôi đình nhưng hôm nay cô không sợ, cô có thể ngẩng cao đầu nói với ba: Tuy ba không nhớ nhưng hôm nay là sinh nhật con đấy, dù ba không tổ chức sinh nhật cho con nhưng con vẫn có quyền hưởng thụ ngày sinh nhật của mình.
Nhưng cô không ngờ lúc đẩy cửa bước vào, đón chào cô là ánh nến lung linh ấm áp.
Nhìn phản ứng của Diệp Căng Hoài và Như Lâm, cô liền biết đĩa bánh gato được bao quanh bởi những ngọn nến lung linh trên bàn là của Trác Kiếm mua về. Nó không giống những loại bánh mà cô từng ăn, chiếc bánh gato này hình vuông, được ghép lại từ nhiều miếng bánh gato nhỏ khác, trên mỗi miếng còn có một trái tim nhỏ xíu màu đỏ, vừa đặc biệt vừa tinh xảo.
Diệp Căng Hoài tủm tỉm cười nói với Hàn Hiểu: “Nhìn xem, cái bánh gato Trác Kiếm mua cho con trông rất lạ phải không nào? Chưa từng thấy bao giờ đúng không?”
Hàn Hiểu nóng mặt, không thích câu “chưa từng thấy bao giờ”, cô cúi xuống đếm số miếng bánh ngọt, nhăn mặt nói: “Sao lại có mười sáu miếng? Con cũng không phải mười sáu tuổi!”
Diệp Căng Hoài giận cô không hiểu chuyện, nhíu mày định trách mắng, Trác Kiếm mỉm cười nói đỡ: “Vậy lát nữa tớ ăn một miếng, để một tuổi chạy qua tớ là được chứ gì?”
Hàn Hiểu cúi đầu cười gượng, không muốn nói “Được”, mà nói “Không được” cũng chẳng xong.
Như Lâm cười bắt bài chúc mừng sinh nhật để mọi người hát, rồi giục Hàn Hiểu thổi nến, ăn bánh gato. Trác Kiếm cười nói: “Đừng nói Hàn Hiểu chưa thấy bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên con thấy bánh gato như vậy đấy, tò mò nên mua thôi, ăn không ngon cũng đừng mắng con nhé!”
Nói xong, anh cầm một miếng bánh, lẩm bẩm: “Trái tim nhỏ xíu này là đường hay nhựa nhỉ?” Nói xong, anh ɭϊếʍƈ một chút, rồi lại ɭϊếʍƈ một chút, có vẻ rất khó hiểu.
Hàn Hiểu tò mò, cũng cầm một miếng bánh, cầm hình trái tim kéo một cái, giật mình: “Gì vậy trời? Sờ đã biết là nhựa rồi!”
Trác Kiếm nhướn mày, Diệp Căng Hoài và Như Lâm đồng thời cười lớn, Hàn Hiểu cũng bật cười, lúc này cô mới biết vừa rồi là anh cố ý chọc cô.
Khi đó đã gần đến ngày thi lên cấp ba, những ngày sau đó vẫn trôi qua yên bình êm ả, tuy vẫn có vài chuyện khó xử nhưng đều nhờ Trác Kiếm khéo léo hóa giải êm xuôi. Một thời gian sau, Hàn Hiểu cảm thấy dường như những khó chịu về Trác Kiếm đã dần tan biến. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chung sống bình thường được nhưng không khí giữa hai người đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Ít nhất cô cũng có chút biết ơn Trác Kiếm, nhưng chỉ thầm cảm ơn trong lòng. Cô biết ơn Trác Kiếm vì anh đã xua đi những bất an, áp lực trong cuộc thi chuyển cấp, dù sao thi lên cấp ba vô cùng khó, nếu cảm xúc không ổn định, chắc cô đã không thể thi đậu vào trường trung học trọng điểm rồi.
Sau kì thi, Diệp Căng Hoài và Như Lâm muốn hai đứa trẻ được thư giãn,bèn quyết định đưa cả nhà đi dã ngoại. Ngày hôm đó thời tiết vô cùng đẹp, khí trời mát mẻ, chỉ khi làn da tiếp xúc với ánh mặt trời một lúc lâu mới thấy nóng. Dưới nắng ấm chan hòa và từng làn gió nhẹ miên man, con người ta cảm thấy như được thổi bùng thêm sức sống, thầm nói: Lúc này mà không đi dã ngoại thì thật lãng phí cuộc đời!
Ăn sáng xong mọi người đều về phòng thay đồ, Hàn Hiểu chọn áo phông màu cam và quần jean xanh, chợt thấy mình thật năng động, giống như tia nắng tự do thoải mái, không khỏi vui vẻ yêu đời hơn.
Ngay khi cô xuất hiện ở cầu thang, chợt thấy Diệp Căng Hoài và Như Lâm ngạc nhiên thốt lên, nhìn kĩ thấy Trác Kiếm cũng mặc áo phông màu cam và quần jean xanh đó!
Như Lâm cười chọc bọn họ: “Hai đứa trẻ này đúng là tâm đầu ý hợp nha, không hổ từ bé tới lớn đã hợp tác ăn ý như vậy!”
Diệp Căng Hoài thêm vào: “Ừ, bây giờ còn là anh em tốt nữa.”
Bọn họ nói vậy, Hàn Hiểu cũng chẳng có cớ gì để chạy về phòng thay đồ nữa, đành phải mặc đồ đôi cùng Trác Kiếm bước ra cửa.
Chắc trong mắt mọi người, bọn họ đúng là anh em tốt nhỉ?
Xe nhà họ mua sau khi Diệp Căng Hoài và Như Lâm kết hôn, là một chiếc Lexus SUV màu bạc, ánh đèn lớn chiếu rọi hào quang trong ánh mặt trời, tựa như cuộc sống của các thành viên trong gia đình lúc này, rạng rỡ tỏa sáng.
Điểm đến do Trác Kiếm chọn, nơi này chỉ có anh biết, nhờ hai năm trước ham vui đi chụp ngoại cảnh cùng công ty ba anh. Xe ra khỏi thành phố, chạy trên đường cao tốc chừng hai giờ rồi rẽ qua đường thứ cấp, đi chừng ba, bốn chục phút, đột nhiên tới một nơi hoang sơ thanh tĩnh, xung quanh đầy cỏ cây xanh ngắt một màu. Nơi đây như một thế giới ma mị đầy quyến rũ, giống như một khối lục ngọc khổng lồ.
Hàn Hiểu ngưng thở, như chợt thấy linh hồn mình bay bổng, trầm vào màu xanh đầy quyến rũ ấy. Trong khoảnh khắc, cô cảm động tới mức sắp khóc, không ngờ trên đời này lại có một nơi tuyệt vời u linh đến như vậy, khiến cô chăm chú nhìn tới mức hoa cả mắt.
Xe dừng lại ở đường lên núi, bọn họ xuống xe, bắt đầu đi bộ. Nửa đường gặp một vườn trái cây, trái táo nhỏ khuất sau tán lá còn đọng sương mai, những trái dâu tằm trên cành chín mọng… Diệp Căng Hoài cùng Như Lâm hào hứng chỉ cho hai đứa trẻ từng loại cây, bọn cô sống ở thành phố từ nhỏ, không biết những loại cây đó. Gần tới đỉnh núi lại ngửi thấy mùi thơm ngát, không ngờ ở đây toàn cây kim ngân lượng, không chỉ mùi thơm thấm vào ruột gan, mà màu sắc lại đẹp không tả xiết.
Kim ngân lượng, đẹp vậy nhưng k ăn đc đâu.
kim-ngan-luong
Mặc dù Hàn Hiểu và Trác Kiếm không nói với nhau câu nào nhưng cũng không ảnh hưởng tới không khí vui vẻ của một nhà bốn người. Càng lên đỉnh núi trời càng mát mẻ, sau khi Diệp Căng Hoài lặp lại hơn ba lần câu “Hôm nay thời tiết đẹp thật đấy”, Hàn Hiểu cũng muốn nói chút gì đó, cô dùng hết dũng khí nói một câu: “Dạ, đúng là không có một gợn mây!”
Nhưng vừa nói xong lại thấy phía chân trời có một đám mây trắng mỏng, cô xấu hổ im lặng.
Ba người kia cũng nhìn thấy, Diệp Căng Hoài và Như Lâm giả bộ không có việc gì, còn Trác Kiếm cười rộ lên: “Đương nhiên là không có một gợn mây rồi, bên này trời xanh ngắt một màu luôn ấy chứ!”
Diệp Căng Hoài cười lớn, lại quay đầu giáo huấn con gái: “Con thấy Trác Kiếm nhà người ta chưa, nói đỡ lời cho người khác không chỉ cần khôn ngoan mà hiểu biết cũng phải nhiều.”
Hàn Hiểu dỗi, quay mặt đi không nói gì, Trác Kiếm đổi chủ đề, giơ máy ảnh lên: “Chỗ này chính là nơi vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng lần trước đến chụp, ba mẹ mau qua đây, con chụp hình cho ba mẹ nào!”
Đến khi xuống núi đã là chạng vạng. Đối với người trung niên, tình yêu mãnh liệt khiến họ háo hức muốn thể hiện mình vẫn còn trẻ lắm, Diệp Căng Hoài và Như Lâm đi rất nhanh, vừa nắm tay bước đi vừa hát những ca khúc mà hai người đều thích. Đó đều là những bài hát thịnh hành vào những năm tám mươi, mỗi khi hát, họ đều quay đầu nhiệt tình cổ vũ hai đứa trẻ hát theo.
Trác Kiếm hưởng ứng đầu tiên, đến khi Hàn Hiểu thấy mình im lặng thật lỗi thời, đành phải lí nhí hát theo. Vì thế những bài nhạc xưa, nhạc trẻ lần lượt cất lên, vang vọng khắp núi rừng, khiến cho mỗi người dù thật lòng hay miễn cưỡng đều chìm đắm trong mê say, trầm mình trong những giai điệu tuyệt vời. Những bài hát của Diệp Căng Hoài và Như Lâm, Trác Kiếm và Hàn Hiểu đều không biết; còn Hàn Hiểu và Trác Kiếm hát, Diệp Căng Hoài và Như Lâm chưa nghe bao giờ, nhưng không sao, bởi mọi người đều biết, dù ca khúc cũ – mới thế nào đi nữa, cũng đều truyền tải giai điệu muôn thuở tình yêu.
Khi xuống tới chân núi, những tia nắng ấm áp vẫn còn chiếu rọi, chân trời có một vệt đỏ chạy dài, mềm mại đáng yêu, tựa như một dấu chấm lửng tuyệt đẹp.