Chương 37: Bàng Tứ là dâm tặc
Trong những tiếng rên la đầy dục vọng tởm lợm, con thuyền không ngừng lênh đênh trên mặt hồ chưa muốn cập bến.
Một gia đinh ngồi ở đầu thuyền, dở khóc dở cười, tâm tình khó chịu không thôi.
Qua một tuần trà nữa, gia đinh rốt cục không còn nhịn được, đứng lên quay vào trong khoang thuyền kêu to:
- Cao công tử à, ngươi có biết đã qua bao lâu rồi không? Hai canh giờ rồi đó! Nếu thuyền không vào bờ thì ta sẽ bơi vào bờ, mịa nó, Hầu gia còn chờ ta trở lại hầu hạ đó!
- Chờ ta một chút, ta sắp…a a a…
Từ trong khoang thuyền vọng ra thanh âm của Cao Nhai Nội:
- Đừng nóng vội nha, cũng nhanh xong thôi, ta sắp ra rồi…
Gia đinh thiếu chút nữa mắng to, nhưng hắn cố gắng nhẫn nhịn, xoay người bực bội nhìn Tiền Thị Tài, Tiền Đại Kim, Cao Đại Uy cùng với Xuy Tuyết và Vạn Nhân Địch.
Gia đinh đương nhiên là Bàng Dục.
- Bàng Tứ tiểu huynh đệ nhẫn nhịn chút đi.
Tiền Thị Tài vỗ lên vai hắn, cười ha hả.
- Lão nhị hắn vốn như vậy đấy, có gái là quên bạn, Thiên lôi đánh xuống đầu hắn cũng mặc kệ, ta với đại ca ngươi ngày trước cũng đã từng trải qua cảnh này nhiều rồi.
Bàng Dục không biết làm cách nào khác, đành gật đầu, nhưng bụng thì lôi 18 đời tổ tông nhà họ Cao ra rủa cho thống khoái.
Hiện tại thì đã nhá nhem tối. Hai canh giờ trước, Cao Đại Uy chạy tới nói cái gì cải trang thành ɖâʍ tặc, rồi tiến triển mới mẻ gì gì đó, xong hớt hải chạy vội đi. Tưởng Triển Chiêu đã cắn câu, Bàng Dục vội đuổi theo sau, mẹ kiếp, cuối cùng là chạy tới bờ sông. Kết quả là việc ngồi thuyền chờ con heo họ Cao này du hí với gái.
Năm người lại ngồi tiếp một lúc lâu nữa, bầu trời lúc này đã tối đen như mực mà thằng khốn kia còn chưa có ra. Mịa, nếu mà không ra thì lão tử sẽ hoạn ngươi.
Rốt cục trong khoang thuyền chỉ còn lại tiếng thở phì phò. Bàng Dục nhìn Cao Nhai Nội đi ra mà tức đến hộc máu.
Hắn càng nhìn thì càng muốn cầm cái gì đó đập vào vẻ mặt vênh váo của tên khốn này.
- Thoải mái a, thoải mái a.
Cao Nhai Nội đắc ý cười to.
- Cao thiếu gia thật uy phong a, thật chẳng bì với Hầu gia nhà ta đang phải ngồi chờ tin vui ở trong phủ.
- A…
Cao Nhai Nội đang cười bỗng dưng khuôn mặt cứng đờ, như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.
- Hắc hắc hắc…
Sau một lúc hắn cười rộ lên che giấu ngượng ngùng.
- Cao công tử.
Bàng Dục nghiêm giọng nói.
- Có cái gì tiến triển thỉnh ngài nói mau, Hầu gia bên kia vẫn còn có rất nhiều sự tình cần ta làm.
- Tiến triển…
Cao Nhai Nội thoáng sửng sốt, tựa hồ nửa ngày mới nhớ đến việc bọn Bàng Dục vì sao đang ngồi đợi cả một đêm ở đây. Hắn gãi đầu nói:
- A, là như thế này, buổi trưa hôm nay ta cùng với mấy người bạn đi ra ngoài uống trà, trên đường đi có nghe được mấy chuyện đồn đãi, ta thấy không bình thường, nên gọi các ngươi tới hỏi xem sao.
- Cái gì, lại có mấy chuyện là sao?
Bàng Dục ngẩn người ra.
- Ừ, trước hết là về hai cái Thanh Tử Sơn, Triệu Ngọc Hòa này, ta nghe được những chuyện hơi sai lệch chút về chúng. Lão tam, có phải ngươi đã dùng tiền để hoán đổi lời đồn đại?
- Không có a.
Tiền Thị Tài lắc đầu:
- Bàng Tứ không phải nói đã giao cho Vạn Nhân Địch rồi sao, những người khác không cần xen vào. Ta đã phái người chiếu cố cái khách sạn bình dân này rồi, việc khác thì không để ý.
Bàng Dục cau mày nói:
- Cao công tử sao không nói rõ một chút, cụ thể là…
- A, ta quên mất rồi.
Trả lời rất đơn giản.
Bàng Dục nghe vậy muốn nhảy sông tự vẫn.
Tía nhà nó, lão tử không biết số kiếp gì mà gặp toàn những cẩu bằng hữu như tên này thế.
- Cao công tử, trong phủ còn có việc, nhanh cho thuyền cập bờ sớm.
Hắn cố nén cơn kích động xuống, thúc dục.
- A, đừng nóng vội a, nếu đã mất công ra ngoài thì cũng phải tìm hiểu cho minh bạch rồi hẵng về báo cáo, bằng không ta cảm thấy rất áy náy với đại ca.
- Tìm hiểu thế nào?
- Chuyện của hai tên ɖâʍ tặc kia đã đồn khắp trong kinh thành rồi, bất cứ địa phương nào đều có thể nghe bàn tán cả.
***
Trong một quán trà.
Quán trà, quán rượu ở Biện Lương vốn là nơi tứ xứ tụ hợp, cũng là nơi đủ các thứ chuyện trên trời dưới biển được bàn tán bình luận.
Lúc này, trên lầu hai, Bàng Dục, Cao Nhai Nội, Tiền Thị Tài lần lượt ngồi xuống, còn Xuy Tuyết, Cao Đại Uy, Tiền Đại Kim thì đứng cạnh hầu hạ, bất quá trong tay họ bưng không phải là trà mà là giấy bút.
- Có bao nhiêu loại rồi?
Bàng Dục hỏi nhưng cũng không thèm quay đầu lại.
- Mười bảy…không, mười tám, mười tám loại.
- Cái con khỉ khô gì đây chứ?
Hắn tức giận vỗ mạnh lên bàn.
- Không phải chỉ là một lời đồn về hai tên ɖâʍ tặc tàn sát bừa bãi sao? Thế nào mà có thể biến hóa thành nhiều lời đồn như vậy chứ? Ccc, củ chuối xxx…Giờ ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng xuất đầu lộ diện, đích thân điều tra. Mẹ kiếp, nếu cứ thế này thì Triển Chiêu cũng biến thành không tin, đến ngày tháng năm nào mới có cơ hội bắt xú nha đầu đây chứ?
- Vậy thì làm sao bây giờ? Lời đồn càng lúc càng nhiều, để lâu cũng không hay lắm a.
- Làm cái gì thì cũng muộn rồi.
Bàng Dục vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm trong mồm.
Ngẫm lại thì cũng chỉ có một số cái tên bị chỉnh sửa thôi, nhìn tổng thể thì nội dung vẫn tương tự nhau.
Lẽ nào…có người có ý định gây khó dễ, rắp tâm hãm hại lão tử?
Bỗng nhiên từ phía dưới truyền lên tiếng tranh luận xôn xao.
- Rốt cuộc ɖâʍ tặc định làm cái gì đây, quả là lớn mật, dưới chân thiên tử mà cũng dám phạm tội…
- Ngươi không biết à, một người là ɖâʍ phong Thanh Tử Sơn, còn một người tên là Lãng điệp Triệu Ngọc Hòa.
Hô, cuối cùng cũng gặp một người hiểu chuyện.
Sáu người vừa mới thở phào trong bụng, lại có một thanh âm khác bỗng nhiên vọng đến.
- Nghe một tiểu cô nương mặc áo đỏ nói, Thanh Tử Sơn, Triệu Ngọc Hòa kì thực là gia đinh của Thái sư phủ cải trang thành, một người là Bàng Tứ, một người là Xuy Tuyết, muốn cướp về một nữ nhân cho An Lạc Hầu hưởng thụ.