Chương 38: Quyết chiến tử cấm đỉnh
- Bốp!
- Huỵch!
- Hự!
Ở một chỗ tối tăm nào đó trong quán trà, một hồi ẩu đả cực kỳ tàn ác đang tiến hành, tiếng quyền cước bùm bụp chen lẫn tiếng la “a” “ôi” làm cho màn đêm đen kịt thêm mấy phần sát ý.
- Nói, là ai kêu ngươi bịa đặt, truyền tin loạn bậy khắp nơi thế này?
- Không, không ai cả.
Người gầy bị đánh mặt sưng thành bánh bao, miệng lệch mũi sụp bên cạnh hốc mắt tất cả đều là máu, ngay cả nói cũng mơ hồ không rõ.
- Không ai? Vậy tiểu cô nương áo hồng kia là ai hử?
Vạn Nhân Địch đánh một quyền vào bụng dưới của hắn, người gầy lập tức khom lưng đau đớn, kêu ô ô tới nỗi ngay cả đám người Bàng Dục xem đùa giỡn một bên cũng cảm giác khó coi.
Thằng nhãi này, phần thưởng là hai bát nước sốt dê mà thôi, đã hăng hái đánh người thế này, bây giờ bỗng nhiên cho hắn toàn bộ bữa tiệc không biết có thật sự là một mình đánh nhau với vạn người không a?
- Đó là buổi trưa ta cùng Tam Đản huynh đệ ăn ăn ăn… ăn quỵt ở khách sạn Cẩm Hi, bị một… tiểu cô nương áo hồng cầm kiếm đuổi bắt bắt, nàng, nàng ta rất tức giận, liên tục mắng cái gì… mắng cái gì ɖâʍ tặc tứ… tứ cái gì đó.
Người gầy run lẩy bẩy nói tiếp:
- Ta và Tam Đản thấy nàng ta mặt đầy cáu giận, cho rằng đã trốn không thoát mà có khi còn bị đánh cho thảm thương, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ xin bà cô giơ cao đánh khẽ. Ai biết được tiểu cô nương đó không chỉ không đánh mà còn thưởng cho chúng ta nửa xâu tiền, bảo chúng ta ra ngoài loan truyền tin tức…
- Truyền tin tức ‘Thanh Tử Sơn, Triệu Ngọc Hòa kì thực là gia đinh của Thái sư phủ cải trang thành, một người là Bàng Tứ, một người là Xuy Tuyết, muốn cướp về một nữ nhân cho An Lạc Hầu hưởng thụ’, có đúng hay không?
Bàng Dục cười cười tiến tới, ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí, ngay cả mặt cười cũng âm trầm hiểm ác.
- Đại đại đại đại đại đại gia...
Người gầy phát lạnh cả người, hàm răng lập cập, hai chân mềm nhũn run run thiếu chút nữa quỳ xuống:
- Đây không phải chúng ta muốn a… Là là là là, là tiểu cô nương kia uy hϊế͙p͙, nói nếu không đi loan truyền tin tức này thì sẽ bắt chúng ta lên quan phủ, nếu như làm theo lời cô nương đó thì, thì...
- Thì cái gì?
- Thì sẽ thưởng nửa xâu tiền.
Bàng Dục thần sắc lạnh lẽo, giữa trán bắn ra hàn ý khiến Xuy Tuyết sợ đến nỗi không dám nhìn, cho rằng chủ tử muốn đại khai sát giới, xem ra trong kinh lại nhiều hơn mấy vong hồn. Bàng Dục bỗng nhiên xoay người, cứ như vậy mà đi.
- Chủ… Tứ ca, Tứ ca …
Xuy Tuyết vội vàng đuổi theo.
- Sao ngài không dạy dỗ hai tên hỗn trướng này. Chúng dám lung lung nói xấu chúng ta… làm xấu thanh danh của ngài. Thật sự là cực kỳ ghê tởm, cực kỳ ghê tởm a!
Hắn khoa tay múa chân, tận lực biểu đạt oán giận trong lòng.
Bàng Dục mặc kệ hắn, trực tiếp đi đến bên cạnh Tiền Thị Tài, ánh mắt có chút phức tạp:
- Xem, ngươi xem, nửa xâu tiền, nửa xâu tiền có thể khiến người bịa đặt khắp nơi…
Tiền Thị Tài nhất thời phản ứng lại, thuận miệng đáp:
- Đúng vậy, ta sớm nói mà, tiền là thứ đồ chơi rất tốt. Cho hắn nửa xâu tiền hắn có thể nói ngươi và Xuy Tuyết giả ɖâʍ tặc, cho hắn một xâu có thể loan truyền ngược lại xú nha đầu thành nữ ɖâʍ tặc… Ây? Ý của ngươi là có người đang vung tiền tận lực làm xáo trộn chuyện này?
- Đương nhiên rồi, nếu như không có người ra sức bày trò, sự việc sẽ không lan truyền thái quá như thế này.
- Đó là ai làm, ai thiếu đạo đức như thế! Con bà nó, bị lão tử biết được không bắt hắn tiến vào Điện Suất phủ, đánh roi da ủi bàn là, lão tử sẽ không phải họ Cao.
Cao Nhai Nội mắng ầm ĩ.
- Này còn cần hỏi, khẳng định là đám súc sinh họ Triệu kia!
Tiền Thị Tài nóng nảy đỏ mặt, chửi ầm lên:
- Một đám đệ tử ra vẻ thanh cao, ăn mặc diêm dúa, nhưng nhân phẩm thì bại hoại, phế vật, ngoại trừ ỷ vào của cải của bậc tổ tông để lại, nấp sau quyền thế của cha chú, suốt ngày đi kỹ viện tới thanh lâu, chơi đấu chó, chọi gà, ăn ngủ với nữ nhân còn có thể làm gì khác chứ?
Bàng Dục nghe thế nào cũng thấy không thuận tai, đây… đây không phải là mượn tên người khác để tự chửi mình sao chứ? Thật muốn đập nát cái đầu bã đậu của tên khốn họ Tiền ngu ngốc này.
- Các ngươi coi thường ta, hay là coi thường bản thân? Việc ɖâʍ tặc làm càn ở Kỷ huyện có thể nói là giả như thật, Triển Chiêu còn tin, một đám oắt con chỉ thích ăn chơi trác táng, bụng đầy rơm rác có thể hoài nghi tới chúng ta sao?
- Vậy... không phải bọn chúng thì là ai? Trong kinh thành này chỉ có đám hỗn trướng đó dám đối nghịch với huynh đệ chúng ta thôi a.
- Là ai cũng không quan trọng, mà cho dù chuyện này có loan truyền thái quá đi nữa cũng không có bất cứ tổn thất gì với chúng ta, ai muốn quản người đó quản đi.
Tuy rằng mơ hồ đoán được có mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt ẩn nấp trong đó, nhưng Bàng Dục không rảnh mà để ý tới, cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, bởi vì có chuyện càng quan trọng hơn chờ hắn làm.
- Đúng đúng đúng, vẫn nên ngẫm lại làm sao bắt xú nha đầu đưa đến phủ Thái Sư cho đại ca ‘hưởng dụng’ mới là việc chính.
Tiền Thị Tài xem ra cũng có chút thông minh, thoáng cái minh bạch ý ngoài lời của Bàng Dục, thở dài nói :
- Ai, một chiêu điệu hổ ly sơn cẩn thận ban đầu hiện giờ trở thành như vậy, xem ra họ Triển khó có thể bị lừa a.
- Không được vậy thì nghĩ biện pháp khác, lão tử cũng không tin nhiều người như vậy ngay cả một tiểu nha đầu cũng không bắt được!
Bàng Dục càng nghĩ càng giận, nhất là Đinh Nguyệt Hoa đấu võ mồm không lại cư nhiên chụp lên đầu hắn một cãi mũ ɖâʍ tặc, này còn không phải bịa đặt vũ nhục người sao! Đúng, lão tử cũng có một chút ham muốn sắc đẹp, đại đa số nam nhân đều vậy, nhưng ngươi không thể vũ nhục sự danh dự của lão tử, kinh thành có nhiều tiểu thư khuê các, hoa khôi danh kỹ như vậy, lão tử cần gì phải đi Kỷ huyện cưỡng đoạt dân nữ chứ?
- Ai nha, đừng nghĩ nữa, trực tiếp tìm Quý phi nương nương mượn mấy đại nội cao thủ, gặp phải họ Triển còn có thể đánh lại hắn. Cho dù đánh không lại, ta gọi cha ta phái Cấm quân tới, một nghìn chưa đủ thì hai nghìn, hai nghìn chưa đủ thì năm nghìn, cho dù Triển Chiêu hắn có ba đầu sáu tay cũng chẳng đấu được được thiên quân vạn mã của Đại Tống ta!
Vạn cái đầu ngươi!!!
Bàng Dục thiếu chút nữa đập hắn.
- Đoạt một tiểu cô nương cũng tìm Quý phi nương nương hỗ trợ, bắt một tiểu cô nương cũng phải xuất động Cấm quân đại nội, Hầu gia nhà ta còn có xấu hổ hay không, nếu truyền ra ngoài thì ngài dám vác mặt đi đâu đây?
- A…
Cao Nhai Nội đang vui sướng kích động vung tay vung chân miệng sùi bọt mép, thoáng cái trở thành câm điếc.
- Bàng Tứ nói đúng.
Tiền Thị Tài nói tiếp lời:
- Nếu làm như vậy, bị Triệu Duẫn Bật, Triệu Thế Thanh, Triệu Thế Khai ba con rùa con kia biết, sau này đại ca không thể lăn lộn trong giới phong nguyệt ở kinh thành nữa rồi.
- Nhiều ngươi sợ để lộ tin tức, vậy tìm Diệp thống lĩnh a.
Xuy Tuyết chen vào một câu.
- Diệp thống lĩnh là người nào?
- Đệ nhất cao thủ đại nội, thống lĩnh thị vệ thiếp thân của hoàng thượng Diệp Cô Thành Diệp đại nhân.
Nghe tới cái tên này Bàng Dục lại nhớ tới chuyện vài ngày trước trốn trong Biên Tiên Các thiếu chút nữa bị Tưởng Dung đoạt lấy cái thuần khiết của mình. Hắc hắc, con mịa nó, làm người cũng phải vô sỉ một chút a.
Ây, cái tên họ Diệp này chẳng phải là đầu sỏ gây náo loạn ở đó sao? Mẹ kiếp.
- Tây Môn Xuy Tuyết!
Hắn nhảy dựng lên quát.
- Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến Diệp Cô Thành với ta…
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe trong đầu hắn.
Tây Môn Xuy Tuyết… Diệp Cô Thành…
Diệp Cô Thành… Tây Môn Xuy Tuyết…
Triển Chiêu… Bạch Ngọc Đường…
Bạch Ngọc Đường… Triển Chiêu…
- A ha ha ha ha ha ---- a ha ha ha ha ---- a ha ha ha ha ----
Nổi giận trong nháy mắt trở thành vui sướng, hắn ngửa mặt lên trời cười to.
Cao Nhai Nội, Tiền Thị Tài, Xuy Tuyết, Cao Đại Uy, Tiễn Đại Kim hai mặt nhìn nhau, không biết hắn đột nhiên điên khùng cười cười cái gì.
Bỗng nhiên, tiếng cười đình chỉ.
Ánh sáng giống như hàn tinh chợt lóe lên rồi biến mất trong con mắt hắn, đồng thời khóe môi nổi lên tràn ngập ý cười lãnh khốc.
- Các vị, trong vòng ba ngày tới, chúng ta sẽ đạo diễn một cuộc chơi mới, có cái tên là Quyết chiến tử cấm đỉnh. Phải làm cho thật tốt a!