Chương 4: Tâm tư gái làng chơi

Huống chi, lúc trước Vu Thiếu Tuấn còn bắt tại trận Lâm Sở Sênh ký chi phiếu cho người phụ nữ kia
Có điều, Lâm Sở Sênh chưa từng đặt trọng điểm vào một chuyện vô dụng như vậy
Cô cất máy ghi âm vào túi, “Xem ra anh rất hiểu cô ta


Vậy anh có biết từ năm mười tám tuổi tới bây giờ, cô ta đã phá thai bao nhiêu lần không?”
Lời nói của Lâm Sở Sênh giống như ma âm làm cho đầu Lâm Tiêu Tiêu kêu “ong” một tiếng.


“Cô đừng có ở đó mà ngậm máu phun người!” Bởi vì giận dữ nên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tiêu Tiêu trở nên xấu xí không tả được, mày liễu dựng ngược, đôi môi đỏ mọng vặn vẹo.
Lâm Sở Sênh cầm ly rượu do phục vụ bưng tới, uống một hơi cạn sạch


Cô lắc lắc cái ly không, bình tĩnh nói: “Tôi có ngậm máu phun người hay không, trong lòng cô biết rõ hơn tôi nhiều.” “Tôi không cho phép cô ở đây nói xấu Tiêu Tiêu!” Vu Thiếu Tuấn chỉ thẳng ngón tay vào mặt Lâm Sở Sênh, cô có thể cảm nhận rõ được móng tay xẹt qua da


Dù vậy, cô vẫn đứng thẳng người, không hề di chuyển


“Muốn biết tôi có nói dối hay không, anh hãy đến bệnh viện khu đông tr.a hồ sơ là rõ, chẳng qua là anh có dám đi tr.a hay không mà thôi.” Lâm Sở Sênh nhấc chân, từng bước một đi về phía trước, chạm phải ngón tay của Vu Thiếu Tuấn, bước chân cô vẫn không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước bằng tốc độ0lúc nãy.


available on google playdownload on app store


Vu Thiếu Tuấn bị buộc phải lui lại.
Thấy khí thế của Lâm Sở Sênh, Vu Thiếu Tuấn đoán chuyện này có tám chín phần là thật
Nhớ lại lần đầu tiên xảy ra quan hệ với Lâm Tiêu Tiêu, trên khăn trải giường có màu đỏ, anh ta ngày càng cảm thấy châm chọc.


“Nghe nói bé đầu tiên là bé trai, không biết ba của đứa bé có cảm thấy đáng tiếc khi biết tin này không nhỉ.” Bức Vu Thiếu Tuấn lùi được năm bước, Lâm Sở Sênh mới dừng lại.


“Cô nói bậy! Cái thai mới hai tháng, làm sao có thể biết là trai hay gái.” Vì quá khẩn trương, Lâm Tiêu Tiêu vô thức phản bác lại lời nói của Lâm Sở Sênh.
Dứt lời, cô ta mới hoàn hồn, rốt cuộc cô ta vừa nói gì vậy
Lâm Tiêu Tiêu tức như phát khóc đến nơi.


“Lâm Sở Sênh, tạo không tha cho mày đâu!” Lâm Tiêu Tiêu giơ tay muốn cào mặt Lâm Sở Sênh nhưng lại bị Vu Thiếu Tuấn kéo lại.
“Tôi yêu Tiêu Tiêu của bây giờ, không để ý Tiêu Tiêu của trước đây.” Không có một người đàn ông nào có thể bao dung như vậy


Có điều, tình hình lúc này buộc anh ta phải nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đáng tiếc, người xung quanh không bị mù
Nếu anh ta thật sự sớm biết thì sao anh ta lại không nói không để ý ngay từ lúc đầu?
“Hai người đúng là một đội trời sinh!” Lâm Sở Sênh nhỏ giọng nỉ non


Đến khi ngẩng đầu lên, cô nghiêm túc nói: “Hy vọng sau khi anh biết cô ta làm những gì sau lưng anh, anh vẫn có thể nói được những câu khẳng định như vừa rồi.”
Tất nhiên, một câu nói này có ẩn ý khác.
Không cần biết Vu Thiếu Tuấn có tin hay không, những người vây xem đều tin


Kiểu gái làng chơi như cô ta, nói không chừng còn ngấm ngầm làm không ít chuyện xấu xa rồi ấy chứ
Mười tám tuổi đã phá thai, đúng là thoáng thật! Xung quanh, những lời xì xào bàn tán về Lâm Sở Sênh lập tức đổi thành chỉ trích Lâm Tiêu Tiêu


Lúc này, ngoài cửa trở nên ồn ào, Thẩm Mạc tiến vào trong sự vây quanh của mọi người.
Lâm Sở Sênh thuộc tầng lớp quản lý, nhất định phải ra chào đón
Cô xoay người, chiếc váy dài màu đỏ bung ra
Lâm Sở Sênh đặt hết sự chú ý đến Thẩm Mạc


Lâm Tiểu Tiểu không còn tâm tư để ý đến cái gì nữa, chỉ lôi kéo tay Vu Thiếu Tuấn, trong mắt tràn đầy cầu xin, “Thiếu Tuấn, xin anh hãy tin em, đều là quỷ kế của Lâm Sở Sênh, cổ ta muốn chia rẽ chúng ta.”


Vu Thiếu Tuấn rút tay ra khỏi tay Lâm Tiêu Tiêu, “Về nhà rồi tính sổ với cô, đừng cản trở tôi làm việc!” Anh ta bỏ lại những lời này, không quay đầu lại, cầm ly rượu đi thẳng về phía trước, đặt mục tiêu lên Thẩm Mạc
Lâm Tiêu Tiêu bám chặt theo, theo thói quen khoác cánh tay Vu Thiếu Tuấn nhưng lại bị anh ta bỏ qua.


Cô ta cắn chặt môi, cảm thấy làn váy màu đỏ của Lâm Sở Sênh càng ngày càng chướng mắt.
Vu Thiếu Tuấn đi rất nhanh, thậm chí đi lướt qua cả Lâm Sở Sênh


Anh ta cầm ly để cao, khuôn mặt tràn đầy ý cười, bước ra trước đón Thẩm Mạc: “Từ lâu đã nghe danh Thẩm tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Người ta nói có hai loại người gây ấn tượng sâu sắc nhất, một là người thứ nhất, hai là người cuối cùng


Hiển nhiên, Vu Thiếu Tuấn không muốn làm người cuối cùng.
Khóe môi Lâm Sở Sênh cong lên
Với tính cách của Thẩm Mạc, lúc này Vu Thiếu Tuấn nhào lên, chỉ có thể là mặt nóng dán mông lạnh


Quả nhiên, Thẩm Mạc thờ ơ nhìn Vu Thiếu Tuấn, hơi nghiêng đầu qua một bên, ý bảo trợ lý đứng sau nói chuyện, đại khái là hỏi thân phận của Vu Thiếu Tuấn.
Sau đó, Thẩm Mạc cũng chỉ gật đầu, không có phản ứng gì khác, trực tiếp đi vào bên trong


Thẩm Mạc vừa đi, Lâm Sở Sênh nghe rõ ràng tiếng cười của không ít người ở xung quanh
Thấy sắc mặt Vu Thiếu Tuấn đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ, rất đặc sắc
Đương nhiên, là người thuộc tầng lớp quản lý của Thẩm Thị, bây giờ ông chủ đang ở đâu, Lâm Sở Sênh phải đuổi kịp đến đó


“Ngày hôm nay, vô cùng cảm ơn tất cả mọi người có thể tới đây
Tôi đại diện cho Thẩm Thị, cảm ơn từ tận đáy lòng.” Thẩm Mạc nói những lời nói mở đầu mà tất cả những người lãnh đạo đều nói khi phát biểu


Lâm Sở Sênh đứng ở phía sau, còn đang chờ Thẩm Mạc nói thêm gì nữa
Kết quả, anh đã ra hiệu ý bảo nói xong rồi, thật khiến người ta không ngờ tới
Cứ như vậy thì khổ cho đám lãnh đạo đang xếp hàng chờ phát biểu ở phía sau rồi


Boss chỉ nói một câu, người khác nói nhiều hơn thì có vẻ đoạt danh tiếng của ông chủ
Vì vậy, từng người đều thu lại bản thảo đã chuẩn bị sẵn.
Theo tiêu chuẩn mỗi người nói một câu, thậm chí có người nói thẳng: “Mọi người ăn uống vui vẻ.” Ngay cả tiêu chuẩn cũng không đạt.


Đến Lâm Sở Sênh, cô đứng ở trước mặt Thẩm Mạc, giơ ly để cao, tự mình rót đầy rượu cho anh
“Tôi rất vinh hạnh khi được ở đây cùng các vị, cũng rất vinh hạnh khi được phát triển dưới quyền của Thẩm tổng


Tôi xin uống trước một ly.” Lâm Sở Sênh giơ cao ly rượu, hướng về phía mọi người lắc lắc, cuối cùng đưa ly tới trước mặt Thẩm Mạc.
Chạm nhẹ vào ly của anh rồi uống một hơi cạn sạch
Thẩm Mạc chỉ nhìn Lâm Sở Sênh, mày hơi nhíu lại rồi từ từ giãn ra


Ở trong trường hợp này, nếu không uống ly rượu này thì khó mà ăn nói được.
Lâm Sở Sênh không hề sốt ruột, vô cùng nhẫn nại chờ
Không phải Thẩm Mạc lạnh lùng lắm sao? Cô muốn xem, anh có thể lạnh đến mức nào! Cuối cùng, Thẩm Mạc cầm ly lên


Lâm Sở Sênh bất giác thở phào: “Thẩm tổng, sảng khoái lắm!” Rõ ràng anh không hề tỏ ra nồng nhiệt rồi nhưng cô vẫn khen một câu.
Cạch!


Lúc Lâm Sở Sênh chuẩn bị trở về vị trí của mình, cô giơ tay lên định trả chai rượu lại cho phục vụ, không biết là cô không cầm được hay là phục vụ không nhận được, nói chung là chai rượu rơi xuống đất, rượu văng lên quần Thẩm Mạc một vết loang lổ.






Truyện liên quan