Chương 5: Trò chơi đoán tâm
Ở chung là phải cùng giường chung gối mới có ý nghĩa.
Nhưng mà Dương Giản cảm thấy không chịu nổi sự hỗn loạn này.
Vốn lúc trước ngủ cũng được, có đôi khi cậu sờ xuống tôi, rồi tôi sờ cậu một lúc sau đó, mọi người im lặng ngủ. Nhưng đến nửa đêm, Dương Giản luôn bị đánh thức.
Người bên cạnh trằn trọc, khiến hắn cũng bị hành hạ tỉnh giấc.
Lúc mới bắt đầu, Dương Giản tưởng Vương Cẩm Trình gặp ác mộng, nhưng sau lại phát hiện kỳ thật gã tỉnh giấc, vì thế cảnh cáo gã đừng có xoay người nữa, nhưng đó là lúc gã đồng ý nghe theo, một lát sau lại chịu không nổi, đôi khi rõ ràng đứng dậy, không biết làm cái gì.
Ngủ vài đêm với cái kiểu này, Dương Giản cũng phiền, ngày trước hắn đi ngủ trong này cũng với bộ dáng như thế, thêm một người dời đến không thể ngủ ngon giấc.
Chẳng đợi đến khi Dương Giản dùng tài hùng biện, Vương Cẩm Trình liền chủ động bảo gã ra ngủ ngoài ghế sô pha ở phòng khách.
Dương Giản đang cầu mà không được.
Thế nhưng một người ngủ mấy đêm, lại có cảm giác nhớ. Kể cả sau khi làʍ ȶìиɦ, Vương Cẩm Trình cũng sẽ trở lại phòng khách .
Vài ngày đã trôi qua, Vương Cẩm Trình hốc mắt rõ ràng đen một vòng, hơn nữa tinh thần cũng không được khá lắm, luôn mang trạng thái chìm vào cõi hư không.
Hỏi gã sao lại thế này, có phải mất ngủ không, gã liền pha trò, nói là gần đây suy nghĩ một đề tài, nên ngủ không yên.
Lại qua mấy buổi tối, Dương Giản rốt cục đành cam chịu.
Trằn trọc đến nửa đêm còn chưa ngủ được, hắn đứng dậy, vào trong phòng khách.
Chỉ có điều Vương Cẩm Trình cũng không ở phòng khách.
Gã lại ra ban công sao?
Dương Giản đến gần ban công, phát hiện Vương Cẩm Trình quả nhiên ở nơi này.
Gã ngồi xổm trên ban công, tay không ngừng ôm lấy tóc, ngậm đũa, thì thào đếm đếm: “Nghìn lẻ hai mươi ba, nghìn lẻ hai mươi bốn…”
“Cậu đang làm gì đó?” Dương Giản hỏi hắn.
Vương Cẩm Trình hoảng hồn, vội vàng lấy đũa ra khỏi miệng, nói: “Tôi lại làm phiền cậu sao?”
Dương Giản lắc đầu, kiên trì hỏi: “Cậu đang làm gì đó?”
Vương Cẩm Trình dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp đũa, lại gãi gãi đầu, nói: “Tôi có chút không ngủ được.”
Dương Giản theo dõi động tác gã kẹp đũa rất giống hút thuốc, nheo mắt lại.
Lúc này mới nhớ ra, dường như gã đã một thời gian không hút thuốc.
“Cậu muốn hút thuốc hả?” Dương Giản hỏi.
Vương Cẩm Trình ngẩn người, lúc này mới ngượng ngùng đáp: “Tôi đang cai thuốc, song buổi tối có chút không chịu được.”
Dương Giản đánh giá gã từ trên xuống dưới một lượt, rồi xách cổ áo gã lên, tha về phòng ngủ, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Đi ngủ.”
Vương Cẩm Trình bị ném trên giường, một trận choáng váng hoa mắt, lập tức cảm thấy Dương Giản cũng bò lên giường, ôm lấy gã, thêm một lần nữa: “Đi ngủ.”
Vương Cẩm Trình ngẩn người, cảm nhận Dương Giản hơi thở sát bên cạnh, đột nhiên cảm giác yết hầu cũng không ngứa như vậy.
Vương Cẩm Trình cười cười, hôn một cái trên mặt Dương Giản.
Dương Giản nhắm mắt lại, không để ý tới gã.
Vương Cẩm Trình cũng ôm lấy hắn, bình yên ngủ.
Ngày hôm sau, Vương Cẩm Trình ăn cơm xong, Dương Giản ném cho gã một hộp đồ gì đấy. Vương Cẩm Trình bắt được rồi nhìn kỹ, là một hộp kẹo ʍút̼, mọi khẩu vị đều có.
“Cắn đũa chẳng bằng cắn kẹo.” Dương Giản thoải mái thốt ra một câu.
Vương Cẩm Trình lập tức cười hì hì theo sau, nói: “Đừng như vậy khó chịu thế nha, quan tâm tôi cứ việc nói thẳng, có cái gì phải thẹn thùng.”
Dương Giản xoay người, cởi kính, cũng cười, tao nhã dịu dàng, sau đó đưa tay lấy một que kẹo từ chiếc hộp trong lòng Vương Cẩm Trình, lột vỏ kẹo nhét vào trong miệng của gã.
“Nhét vào miệng cậu.”
Vương Cẩm Trình nhìn hắn, hắn hơi hơi cong đuôi mắt, ánh mắt ướt át sáng ngời, khóe miệng nhẹ nâng lên.
Biểu tình ôn nhu như thế, cơ hồ khiến Vương Cẩm Trình có chút ảo giác, cho rằng hắn yêu chính gã.
Vương Cẩm Trình ngậm lấy kẹo que, hương vị ngọt ngào trong miệng tan ra
Chỉ có có điều không phải vị ngọt tự nhiên, Vương Cẩm Trình dù sao cũng chẳng dám quên.
Dương Giản là hạng người nào? Hắn hiện tại suy nghĩ chuyện gì?
Trước kia có bao nhiêu người cũng nghĩ rằng Dương Giản là yêu bọn họ, kết quả đâu?
Vương Cẩm Trình trông Dương Giản, muốn hỏi hắn, lúc này hắn có bao phần thật lòng?
Dương Giản tựa hồ cũng đã nhận ra mọi thứ, miễn cưỡng hạ tầm mắt xuống.
Không khí ấm áp vừa nãy đột nhiên không còn sót lại chút gì, Vương Cẩm Trình có phần hối hận. Vốn đang vui vẻ, tại sao lại bị gã trầm mặc thành cái kiểu này.
Gã tìm cách vớt vát, mà bảo: “Miệng bị nhét đầy làm sao hôn cậu được.”
Dương Giản nhẹ nhàng cười hừ một tiếng, đưa tay nắm cậy kẹo tống thẳng vào miệng Vương Cẩm Trình, động đến đầu họng Vương Cẩm Trình.
Vương Cẩm Trình ra sức ho khan.
“Khụ khụ, mưu sát!”
Dương Giản chính là xoay người, đi vào phòng sách.
Dương Giản một mực ở trong phòng sách, Vương Cẩm Trình lật mấy trang tài liệu lịch sử, không có gì suy nghĩ, liền nằm xuống thảm trong phòng khách nghĩ vài chuyện.
Miệng còn ngậm kẹo que, xem như là vật thay thế cho thuốc lá.
Gã thấy dường như gã đã thành chuyên gia nghiên cứu Dương Giản, nhưng cho dù gã là chuyên gia, vẫn cảm thấy Dương Giản là một thách thức rất lớn.
Gã không biết nên “nay có rượu thì nay say” hay vẫn là từng bước vững chắc.
Suy tính hơn thiệt, càng tiếp cận gã lại càng sợ mất đi, cũng càng không muốn buông tay.
Vương Cẩm Trình nhắm mắt lại, dang rộng thân thể nằm trên thảm, vừa ăn kẹo, vừa nhâm nhẩm hát.
Một lát sau, cảm giác có thứ gì đó áp trên bụng mình, còn xoa tới xoa lui.
Vương Cẩm Trình mở to mắt, thấy Dương Giản đạp một chân lên bụng gã.
Vương Cẩm Trình đành phải nói: “Nâng cao quý chân, coi chừng không giẫm nát dạ dày tôi.”
Dương Giản bộ dạng uể oải: “Tôi sẽ giẫm, thì sao?”
Vương Cẩm Trình trừng mắt nhìn hắn, từ khi nào Dương Giản cũng nói ra mấy câu vô lại kiểu này.
Động tác chân của Dương Giản trên bụng Vương Cẩm Trình có chút gợi tình, hơn nữa càng ngày càng có xu thế xuống dưới. Khi hắn tới trước khu vực nguy hiểm, Vương Cẩm Trình một phát bắt lấy chân hắn.
“Cậu thật là phiền toái. Đối với cậu xấu cũng không được, tốt cũng chẳng xong, rốt cuộc cậu muốn gì?” Dương Giản trông xuống gã, hỏi.
Vương Cẩm Trình nghĩ nghĩ, đáp: “Vậy muốn xem cậu có thể cho tôi cái gì.”
“Phần lớn thời gian nói cho cậu đều không có kết quả.”
“Không có cách mà, cao thủ đều là thế này.”
Dương Giản chế nhạo cười một tiếng, nói: “Vương Cẩm Trình, cậu bảo tôi khó chịu, cảm giác cậu không phải vậy sao? Cậu đừng cho rằng bản thân là người hiểu chuyện, rập khuôn mơ mơ màng màng.”
Vương Cẩm Trình nhếch miệng cười: “Người ở bốn phương, sao có thể nhìn thấu mọi chuyện.”
“Thôi đi.”
Bàn tay Vương Cẩm Trình chuyển động hướng về phía trước, tóm cổ chân Dương Giản, nheo mắt lại, mê đắm nói: “Trước tiên chớ động này.” Nói xong, một bên dùng ngón tay sờ chân Dương Giản.
Dương Giản lúc này mới hoàn toàn cười, tách mở chân, giạng chân trên người Vương Cẩm Trình, cúi người xuống, cắn trái cổ của gã, mơ hồ: “Cũng là, tận hưởng lạc thú trước mắt, hiểu không?”
Tay Vương Cẩm Trình trượt vào trong áo Dương Giản, mò lên tấm lưng mịn màng của hắn, thực là xúc cảm tuyệt vời
Áo quần trong khi va chạm đã cởi một nửa xuống. Vương Cẩm Trình đỡ lấy eo Dương Giản, tiến vào thân thể hắn, khi đó, Dương Giản ngửa đầu, trong mắt hiện lên ánh nước, môi khẽ nhếch, làn da ửng đỏ.
Loại cảnh tượng này đối với Vương Cẩm Trình mà nói, quả thực là hấp dẫn ch.ết người.
Vì thế càng nghĩ càng kịch liệt kích thích vào nơi tuyệt vời đến không thể miêu tả, muốn siết chặt khiến gã không cách nào kìm nén tiếng rên rỉ.
Tại thời điểm đã leo tới đỉnh, Vương Cẩm Trình nghĩ, kỳ thật muốn tận hưởng lạc thú trước mắt cũng không tệ.
Chính là lúc sau Dương Giản gục xuống người Vương Cẩm Trình, thấy vết trắng đục trên thảm thì nhíu mày, chậm rãi nói với Vương Cẩm Trình: “Chút nữa đi chà thảm.”
Vương Cẩm Trình mặt trắng không còn chút máu, cảm thấy lúc này Dương Giản vừa đáng yêu vừa đáng giận.
Đối với Vương Cẩm Trình mà nói, Vương Thủ Ninh có ý nghĩa đặc thù.
Đầu tiên, cả hai đều họ Vương.
Đây là điều rất quan trọng, năm trăm năm trước là một nhà cả thôi.
Sau đó, bọn họ là bạn bè.
Tiếp tục sau đó, Vương Thủ Ninh được tính tình địch bên trong của Vương Cẩm Trình.
Vương Cẩm Trình từng so sánh một chút chính gã với Vương Thủ Ninh, phát hiện dường như không có gì có thể đem ra so sánh. Phong cách hai người hoàn toàn bất đồng, một bên là theo khoa học giao tình du côn đường lối, một bên là kiểu hàng xóm thành thị đường lối.
Đương nhiên bọn họ đều là thực tế phái, gặp được Dương Giản này thần tượng phái.
Nhưng Vương Cẩm Trình không thể không thừa nhận, có hai hạng mục, đại khái gã vĩnh viễn so ra đều kém Vương Thủ Ninh.
Một là quần vợt.
Tuy rằng bình thường Vương Thủ Ninh thoạt nhìn có chút lạnh, thế nhưng khi chơi quần vợt lại không hề mơ hồ chút nào. Giống như kiểu trong truyền thuyết, nắm chặt vợt bóng tựa như biến thành một người khác.
Bọn họ một đám người phàm này đánh thất bại thảm hại, mỗi lần bọn họ đi chơi tennis, bởi vì những người khác không thể khiến cậu hài lòng, Vương Thủ Ninh đành đi tìm huấn luyện viên sân bóng, trình độ cỡ này, Vương Cẩm Trình chỉ có thể ngước nhìn.
Ngoại trừ quần vợt, Vương Thủ Ninh còn có một đặc điểm nữa, Vương Cẩm Trình không thể đuổi kịp.
Chính là nấu ăn.
Vương Cẩm Trình lúc nhỏ trong nhà có mẹ nấu cơm, sau khi cả nhà đã sang Mĩ, Vương Cẩm Trình một mình ở lại nước, lúc đại học thì ăn ở nhà ăn của trường. Sau khi tốt nghiệp chính quy đi Mĩ, lại được ăn dưới tay nghề của mẹ. Lúc sau đi học tiến sĩ, Vương Cẩm Trình khăng khăng về nước, kết quả là vào trường dạy học nghiên cứu.
Vẫn là một kẻ ăn ngoài đường.
Lại nói tiếp, tuy rằng Vương Cẩm Trình không có quá nhiều cơ hội tự mình động tay, nhưng kỳ thật, gã vẫn là kẻ lười. Gã cơ bản không biết nấu cơm, thế nhưng tay nghề nấu ăn của Vương Thủ Ninh lưu truyền rộng rãi trong cái vòng nhỏ hẹp này.
Mọi người đều nói, muốn có được một người đàn ông, đầu tiên phải giành được dạ dày của anh ta.
Dương Giản chắc là không nấu cơm, cho nên trong tủ lạnh mới xuất hiện cháo Bát Bảo nhiều như vậy.
Tuy nhiên hắn đối với phương diện ăn uống lại nghiêm túc, đôi khi hắn cùng Vương Cẩm Trình đi ăn cơm, nói: “Ai da, nhớ đồ ăn Thủ Ninh làm quá.”
Lời này có chút kích thích Vương Cẩm Trình.
Khi gã cùng mấy người bàn tới nhà Vương Thủ Ninh, rốt cục cũng nếm được tay nghề của Vương Thủ Ninh, vì thế gã tuyệt vọng.
Cái này so sự chênh lệch trình độ chơi quần vợt của cả hai còn lớn hơn nữa.
Hai người đàn ông không biết nấu nướng ở chung một chỗ, nhưng thật ra rất xấu hổ.
Chẳng qua Dương Giản ra ngoài ăn quán, thật không hề gì, chỉ có Vương Cẩm Trình cảm thấy rằng, không thể mãi mãi ăn ở bên ngòai.
Gã muốn cùng Dương Giản có thời gian quan hệ lâu dài hơn.
Vạn nhất cả đời phải ăn ở ngòai thì làm sao giờ?
Chỉ có điều, dường như đã nghĩ quá xa.
000
Vương Cẩm Trình đang vào mạng trong phòng làm việc, muốn lên mạng mua một ít sách dạy nấu ăn.
Luôn phải thử một chút, không thử thử sao biết, nói không chừng chuyện gã nấu ăn này là vượt cả thiên phú siêu cấp.
Một sinh viên tiến vào, vẻ mặt oan ức đáng thương.
Vương Cẩm Trình trong lòng chợt nhói, học trò lộ ra vẻ mặt kiểu này liền không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, sinh viên kia muốn đổi đề tài.
Loại sự tình này quả thực trong thời gian ngắn sẽ phát sinh một lần, bởi vì thực nghiệm không có tiến triển sẽ có cảm giác thất bại, đa phần sinh viên đều muốn, có phải nên đổi lại đề tài sẽ khá hơn một chút không.
Vương Cẩm Trình kiên nhẫn làm việc cùng học trò.
Làm thầy cô giáo thật không dễ dàng.
Vô cùng vất vả khuyên lui ý tưởng của học trò, sinh viên kia thấy kẹo ʍút̼ trên bàn Vương Cẩm Trình, nói: “Thầy Vương, thầy còn ăn cái này sao.”
Đại khái tuổi tác Vương Cẩm Trình cũng không chênh lệch quá lớn với sinh viên, hơn nữa cá tính của gã có chút du côn, sinh viên với gã không biết lớn nhỏ, cũng thành thói quen.
Vương Cẩm Trình chỉ hỏi lại: “Vì sao tôi không thể ăn?”
“Không có gì, chỉ giống đồ ăn của con nít.”
Trẻ con bây giờ, nói chuyện đều trắng ra như thế sao?
Vương Cẩm Trình cố nén ham muốn trợn trắng mắt, đáp: “Không có việc gì thì về đi, tự mình ngẫm nghĩ kì càng về chuyện thực nghiệm.”
Sinh viên kia đại khái tâm tình có điểm tốt, đưa tay qua lấy kẹo ʍút̼ của Vương Cẩm Trình.
Vương Cẩm Trình vỗ tay hắn.
“Sao lại nhỏ mọn như vậy. . .”
Vương Cẩm Trình trừng mắt nhìn hắn, nói: “Kì này hữu cơ cao cấp có muốn qua không?”
Gã hù dọa học trò thành công, sinh viên kia vội vàng đáp: “Đừng đừng, em đi đây, thầy Vương tạm biệt.”
Vương Cẩm Trình trông thấy hắn chuồn ra văn phòng cực kì mau lẹ, cười cười.
Có lầm không chứ, đây chính là “kẹo ʍút̼ tình yêu”, chỉ có gã mới được ăn.
Vương Cẩm Trình bóc vỏ một que, bỏ vào trong miệng, tiếp tục tìm sách nấu ăn.
Đối với đồng chí Vương Cẩm Trình làm khoa học tự nhiên kiểu này, am hiểu sâu sắc lý luận cùng thực hành luôn chênh lệch. Thế nhưng, cho dù tìm vấn đề trong thực nghiệm là điểm mạnh của Vương Cẩm Trình, gã vẫn không cách nào có thể hiểu được, vì sao rõ ràng là dựa theo sách dạy tiến hành từng bước một, nhưng hiệu quả vẫn quá tệ như vậy.
Vương Cẩm Trình ngắm nghía tác phẩm thất bại, đành bất đắc dĩ đổ hết đi, đem bát đĩa cùng xẻng chiên rửa sạch sẽ, chờ Dương Giản gọi điện với gã.
Mấy ngày nay công việc của Dương Giản lại rất nhiều, mỗi lần Vương Cẩm Trình luôn tới trước nhà, sau đó chờ Dương Giản gọi điện kêu gã đi ăn cơm.
Ăn ngoài đường nhiều năm như vậy, ở nhà ăn cơm vẫn có cảm giác hơn.
Cảm thấy chỉ có như vậy, trong lòng mới có thể kiên định.
Cùng Dương Giản ăn uống xong xuôi rồi về, hai người như thường lệ ở trong phòng sách chính mình làm việc riêng của mỗi người, nhưng lúc Vương Cẩm Trình đang hết sức chuyên chú giúp sinh viên sửa bài viết, Dương Giản đột nhiên đến bên cạnh gã, hỏi: “Cậu dùng qua phòng bếp sao?”
Vương Cẩm Trình hoảng sợ, ngây ngây ngô ngô đáp: “Đúng thế, làm sao vậy?”
Dương Giản nhìn nhìn gã, nói: “Không có gì, thấy cái nồi vạn năm không dùng lại sạch như kia đột nhiên có chút kỳ quái.”
“A, tôi vào nấu mì tôm.” Vương Cẩm Trình bình tĩnh trở lại, tinh thần ổn định nói.
“Không phải có lò vi sóng sao?”
“Tôi thích dùng nồi.”
“Oh.” Dương Giản lại nhìn gã một cái, sau đó trầm mặc về ngồi ở vị trí của mình.
Vương Cẩm Trình chột dạ tiếp tục chăm chú vào việc, không nhịn được lại miên man suy nghĩ, có điều cuối cùng đành thở dài.
Dương Giản xoay người lại nhìn gã, quan sát một hồi lâu, mới lại xoay qua chỗ khác.
000
Vương Cẩm Trình rốt cuộc hiểu rõ cái gọi là “Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công” ( ) đạo lý.
Mặt khác những lời này, chính là mỗi người đều có một phương diện, là chính mình ch.ết cũng không làm được.
Vương Cẩm Trình đối với trình độ nấu ăn cảm của mình thấy tuyệt vọng.
“Rốt cuộc là xảy ra vấn đề chỗ nào đây?” Gã buộc tạp dề, đứng bên cạnh nồi, một tay cầm sách nghiên cứu, một tay cầm xẻng chiên, vẫn là trăm mối không cách giải.
“Đây là vấn đề thiên phú.”
“Nói bậy! Chỉ số thông minh của tôi rõ ràng cao hơn trình độ trung bình.”
Vương Cẩm Trình cau mày tiếp tục xem, đột nhiên ý thức được chuyện gì, quay phắt lại, thấy Dương Giản ôm ngực, tựa vào khung cửa phòng bếp, cười híp mắt nhìn gã.
“Á.” Hắn về từ lúc nào? Sao lại như mèo không thấy tiếng động vậy.
Dương Giản đi qua, rút sách nấu ăn từ trong tay gã, nói: “Nấu ăn là phải dựa vào cảm giác, cậu máy móc làm thì sao được?”
“Nói hay như thể hiểu lắm ấy, cậu có sao?”
“Tôi không, nhưng mà chưa từng thấy heo, chẳng lẽ không từng ăn heo sao?”
Đây là logic gì vậy, sẽ ăn heo không có nghĩa sẽ xem xét heo.
Nếu Dương Giản đã muốn thấy, Vương Cẩm Trình đành kiên trì làm xong đồ ăn mang sang.
Trong lúc Dương Giản nếm thử thức ăn, Vương Cẩm Trình cũng không có cái loại tâm tình không yên trong truyền thuyết. Dù thế nào đi nữa gã cũng đã biết kết quả.
“Không phải cho người ăn.” Dương Giản đặt đũa xuống, bình thản nói.
Chính là dù biết sẽ có kết quả như vậy, vì Dương Giản nói ra lại vô cùng đả kích.
“Không sao.” Dương Giản nói, “Cậu ủ mì đi? Sau này vẫn còn có thể ủ mì cho tôi ăn.”
Vương Cẩm Trình dở khóc dở cười gật đầu: “Cũng không thể cả đời ăn mì tôm đi?”
Dương Giản cổ quái nhìn gã.
Vương Cẩm Trình vì thế mới biết bản thân lỡ miệng.
Cả đời ư, rất dài.
Cho dù gã có thể cấp được, chỉ không biết Dương Giản nhận nổi hay không thôi.
——— ———–
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
Có bài mới 08.02.2015, 16:48
Hình đại diện của thành viên
quynhnhung102
Thành viên xuất sắc
Thành viên xuất sắc
Ngày tham gia: 30.11.2014, 15:17
Tuổi: 18 Nữ
Bài viết: 4996
Được thanks: 845 lần
Điểm: 9.9
Có bài mới Re: [Hiện Đại, đam mỹ] Thiên kim bất hoán - Mạc Tâm Thương - Điểm: 11
Chương thứ tư: Trò chơi đoán tâm (tiếp)
3.
Tạ Khánh lại muốn cả nhóm chạy tới trong rừng sâu núi thẳm chụp ảnh, vì để có thực tiễn, bọn Vương Cẩm Trình mời riêng hắn ăn cơm, sau đó buổi tối đi hát karaoke.
Quả nhiên thuật nghiệp có chuyên môn, trình độ ca hát Vương Thủ Ninh và Dương Giản cùng một dạng, chỉ cần bọn họ mở miệng, bỏng này chai bia này, cái gì cũng giáng về phía bọn họ hết.
Mà Vương Cẩm Trình tự nhận là giọng hát của mình cũng không tệ lắm.
Tạ Khánh được gọi là Mạch Phách( ), khi hắn đoạt lấy microphone, sẽ hát bằng âm rất cao, trước đây hắn thích cao nguyên Thanh Tàng( ), hiện tại hắn thích Vitas( ), quả là rất đáng sợ.
Hắn xướng ca, cùng chuyện cười của hắn rét lạnh như nhau.
An Đạt không thích mở miệng, kỳ thật trong mấy người bọn hắn thì hát hay nhất là Nghiêm Tích. Thanh âm Nghiêm Tích vốn tương đối trung tính, hát lên mang lại hương vị lưu luyến.
Tạ Khánh hát xong, bị Vương Cẩm Trình đoạt lấy micro ném cho Nghiêm Tích, để y hát một bài, gột rửa sạch lỗ tai. Tạ Khánh cười hì hì ngồi xuống, An Đạt hỏi hắn: “Hát thoải mái không?”
“Nào có! Vương Cẩm Trình không cho anh hát!”
Vương Cẩm Trình ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Tiếp tục để cậu hát tớ sẽ bị điếc.”
“Dù thế nào tớ cũng ở giọng cao, so với hai người kia tốt hơn nhiều!”
Vương Thủ Ninh thẹn thùng vuốt mặt, Dương Giản thật ra mặt dạn mày dày, trâng tráo nói: “Đó là do cậu không biết thưởng thức.”
“Thôi đi, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều không có tai!”
An Đạt tiếp tục cùng Tạ Khánh nói: “Hay là anh cứ hát thỏa thích đi, bình thường làm khổ em coi như xong, không cần làm khổ đồng đội mình.”
Tạ Khánh ôm chặt tim, cực kỳ hoảng sợ: “Hóa ra bình thường anh hát bày tỏ tình yêu với em đều bị coi là làm khổ ư? Trái tim anh tan nát rồi.”
Vương Cẩm Trình một bên nghe xong, ha ha cười, bảo Dương Giản: “May mắn bình thường cậu ở nhà không thích ca hát.”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn gã, ngay cả Nghiêm Tích cũng ngừng hát.
“Cậu vừa nói cái gì?” Tạ Khánh mở miệng trước, hắn nghiêm trọng mà lắc lắc đầu, nói, “Cậu nói nhất định không phải sự thật.”
Vương Cẩm Trình sững sờ, mới kịp phản ứng bản thân nói cái gì.
“Cậu ấy bảo, tôi bình thường ở nhà không thích hát, cho nên lỗ tai của cậu ấy không phải chịu khổ.” Dương Giản chậm rì rì giải thích.
Vương Cẩm Trình xấu hổ nhìn hắn, trên mặt hiện lên “xin lỗi”.
Dương Giản không đồng ý: “Các cậu nhìn chúng tôi cái gì? Chúng tôi đã ở cùng một chỗ.”
Trầm mặc một hồi, Tạ Khánh vụt đứng lên, muốn lao ra, hét to: “Tôi đi xem mặt trời có phải lại mọc lên hay không!”
An Đạt một phen kéo hắn xuống.
Vương Thủ Ninh phấn khởi rạng rỡ ửng đỏ, hỏi Dương Giản: “Hai người ở chung một chỗ sao?”
Dương Giản nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Cẩm Trình trông thấy động tác gật đầu của hắn, tim đập vô cùng chậm rãi, gã máy móc cầm lấy lon bia trên bàn uống một ngụm, nhắm mắt, mới hậu tri hậu giác cảm thấy vui sướng.
“Nghiêm Tích, cậu đã thua.” An Đạt nói với Nghiêm Tích.
Nghiêm Tích nhìn Dương Giản, bảo Vương Cẩm Trình: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hiện tại chỉ là khởi đầu, chuyện sau này ai biết được.”
Vương Cẩm Trình nheo mắt lại, cười nói: “Tớ có Ngu Công( ) làm gương.”
Nghiêm Tích hừ một tiếng, tiếp tục hát bài của y, nhưng là chuển sang một bài hát nhẹ nhàng, khóe miệng cũng hơi hơi hiện ra nét cười.
Cuối cùng Tạ Khánh ồn ào muốn Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản trả tiền, Dương Giản đương nhiên không di chuyển, chẳng qua nhìn sang Vương Cẩm Trình. Vương Cẩm Trình sờ sờ chóp mũi, đành lấy ví tiền ra.
Bởi Tạ Khánh sáng mai phải lên đường, An Đạt liền mang hắn đi về trước. Vương Thủ Ninh cũng lo lắng vị kia ở nhà do cậu về muộn mà nổi đóa, vì thế cũng vội vàng cáo biệt.
Tuy rằng Vương Cẩm Trình không cho rằng Quan An Viễn đành lòng nối đóa với cậu.
“Ha, chỉ có tôi làm bóng đèn.” Nghiêm Tích rất đắc ý.
Vương Cẩm Trình và Dương Giản đồng thời cười híp mắt nhìn y.
“Biết thành bóng đèn mà còn đắc ý như vậy, không cần cố ý thế đâu?” Vương Cẩm Trình nói.
Nghiêm Tích đáp: “Tôi đương nhiên là cố ý.”
“Tốt lắm rất thành thực.”
Dương Giản đem tầm mắt chuyển hướng ra chỗ khác, nói: “Chúng ta dứt khóat đi uống một chén đi.”
“Được thôi.” Nghiêm Tích đương nhiên đồng ý, Vương Cẩm Trình đành đi theo, không ngừng oán thầm Nghiêm Tích.
Vì thế, tổ hợp kỳ quái “Hai nam một nữ” trong mắt kẻ khác tiến quân đi quán bar mà bọn hắn thường hay đến.
Bọn hắn thường tới gay bar tên là “Điểu Ngữ Hoa Hương” . Vương Cẩm Trình cảm thấy đó là một cái tên rất dở, nhưng Tạ Khánh nói “ɖâʍ giả kiến ɖâʍ”( ).
Ba người uống rượu, Dương Giản nói muốn đi toilet, Nghiêm Tích lập tức áp sát.
Vương Cẩm Trình hỏi y: “Cậu có lời gì muốn nói?”
Nghiêm Tích ngẩn người: “Làm sao cậu biết?”
“Cậu đi theo bọn tôi, không phải có chuyện cần nói sao? Dương Giản có ý đặc biệt tạo cơ hội cho cậu, cậu nói mau đi.”
Nghiêm Tích bĩu môi: “Hừ, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi.”
“Lo lắng cho tôi?” Vương Cẩm Trình hỏi lại.
Nghiêm Tích miễn cưỡng đáp: “Đúng vậy, Dương Giản là sinh vật rất nguy hiểm.”
Vương Cẩm Trình cười cười: “Tôi biết.”
“Vậy cậu đừng nên chờ mong.”
“Chờ mong cái gì?”
Nghiêm Tích hừ một tiếng: “Chờ mong hắn buông tình cảm thật với cậu.”
Vương Cẩm Trình tiếp tục cười: “Cám ơn, nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao.”
“Ai da, cái giá quá quá lớn. Tuy rằng bây giờ các cậu là cùng một chỗ, nhưng không biết khi nào thì Dương Giản chán, liền rời khỏi cậu.”
Vương Cẩm Trình chậm rãi lay nhẹ ly rượu trong tay, lắc đầu: “Không, hiện tại cậu ấy còn không có. Nếu cậu ấy không có cảm tình với tôi, cậu ấy sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi, đây mới là an toàn.”
Nghiêm Tích trừng mắt nhìn gã, Vương Cẩm Trình thản nhiên nói: “Điều tôi sợ chính là cái khác.” Vương Cẩm Trình hạ mắt xuống, “Tôi sợ cậu ấy yêu tôi, sẽ thực sự rời tôi đi.”
Nghiêm Tích mở to mắt: “Cậu. . . Nhất định vậy sao?”
Vương Cẩm Trình cười: “Dương Giản chính là như vậy. Chẳng qua ngay cả như thế, tôi đang chuẩn bị một chút bước đi sau sẽ nói.”
Nghiêm Tích không thể tưởng tượng ra mà lắc đầu: “Cậu quá kinh khủng, ngay cả nói chuỵên yêu đương cũng phải chơi trò trinh thám đoán ý nghĩ của đối phương. Thật sự là không biết cuối cùng là bất hạnh của cậu, hay là Dương Giản bất hạnh.”
“Bất hạnh gì cơ?” Dương Giản quay lại, đưa tay khoát lên vai Vương Cẩm Trình, Vương Cẩm Trình nghiêng đầu, mỉm cười với hắn, ánh mắt Dương Giản sau kính cũng chớp động ý cười.
Nghiêm Tích run lên, chấn động nổi da gà, thì thào: “Thế giới này đều điên cả rồi.”
Vương Cẩm Trình cười to, vỗ vỗ lưng Nghiêm Tích, bảo: “Không cần lo lắng, mỗi người có vận may riêng.”
Nghiêm Tích nhún nhún vai, đem ly rượu đứng lên, đến góc phòng đi săn.
Tay Dương Giản trượt theo đường nét Vương Cẩm Trình đến trên cằm gã, nâng lên rồi hỏi: “Các cậu vừa nói chuỵện gì?”
Vương Cẩm Trình nhìn hắn chăm chú, khóe môi nhếch lên, có chút khẽ cười: “Không nói cho cậu được.”
Dương Giản vuốt ve bờ môi gã: “Vương Cẩm Trình, cậu có biết mỗi ngày tôi đều hỏi chính mình ba lần không. Khi nãy Vương Cẩm Trình đã nghĩ gì? Hiện giờ Vương Cẩm Trình đang nghĩ ra sao? Đợi Vương Cẩm Trình sẽ nghĩ thế nào? Tôi sắp biến thành Khổng Tử mất.”
Vương Cẩm Trình cười ôm eo hắn, đáp: “Tôi mỗi ngày đều nhớ cậu, từng giờ từng khắc.”
Dương Giản nói: “Lời ngon tiếng ngọt cũ rích.”
Vương Cẩm Trình ôm chặt eo hắn, nói: “Thế nhưng cậu thích nghe, có phải không?”
Dương Giản chỉ cười.
Bên kia Nghiêm Tích đem trọng tâm đặt trên gót đôi giày cao gót trêu đùa người khác. Vương Cẩm Trình ngắm Dương Giản, đột nhiên trong lòng ngập tràn xúc động.
Cả hai đều đang cẩn thận nghiền ngẫm suy nghĩ của nhau, là vì bọn họ đã coi trọng lẫn nhau.
Đối với Vương Cẩm Trình mà nói, chuyện này không phải trò chơi, mà là một cuộc chiến, một cuộc chiến giữa người trưởng thành.
Mà thắng lợi đối với gã, là tình thế bắt buộc.
——— ————————