Chương 27: Lòng người khó dò
Sau khi Thẩm Mộ Yên đi rồi, Tiết Minh Viễn vẫn ngồi yên vị, cúi đầu tỏ vẻ mệt mỏi. Nhược Thủy rót một ly trà nóng đặt vào tay Tiết Minh Viễn, nàng nhẹ nhàng nói rằng: "Chàng đừng nghĩ nhiều, chẳng phải mọi chuyện đều được giải quyết cả rồi đó sao."
Tiết Minh Viễn thở dài một hơi, y nói: "Nàng ta muốn đem tiền về nhà mẹ thì thôi đi, giúp nhà mẹ cũng không nói được với ta một tiếng sao? Trước nay ta nào phải người keo kiệt nhỏ mọn. Ấy thế mà hết lần này đến lần khác dùng mấy thứ thủ đoạn không ra gì ấy, dối trên lừa dưới, sau cùng cũng chỉ mình ta không hay biết."
Cô ta nào chỉ đơn thuần đưa tiền về cho Thẩm gia chứ, bản thân cô ta lẽ nào không giấu một ít làm của riêng. Nhược Thủy bèn an ủi: "Bây giờ chàng đã biết rồi đấy, mất bò mới lo làm chuồng song có còn hơn không. Mấy năm qua chàng vất va lo toan, người trong nhà cũng chẳng hỏi han lấy một câu. Của đã mất sớm muộn gì cũng kiếm về lại được, không phải sao? Đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Tiết Minh Viễn trầm ngâm nói: "Khi đó quả thật ta quá bận. Mỗi ngày về nhà, sau khi cơm nước xong thì đi ngủ, có đôi hôm đi xã giao về say đến trời nam biển bắc cũng chẳng hay, ngủ một mạch đến sáng. Hằng ngày lại phải đến trong coi mấy mẫu đất bên ngoài, nào có nhiều thời gian để tâm đến mấy chuyện này. Ta thấy trong nhà không thiếu thốn gì, bọn trẻ cũng ngoan ngoãn, bụng bảo dạ thế là mừng rồi. Hai năm rồi làm ăn mới khấm khá lên một chút. Ôi, ta..."
Nhược Thủy nói tiếp: "Chàng đã tận lực rồi, có mấy ai trong ngoài đều chu toàn cả đâu. Chúng ta là người chứ không phải thần tiên, chàng đừng tự trách mình. Phát hiện vấn đề cần giải quyết là tốt rồi, những ngày sau này của chúng ta sẽ tốt hơn."
Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy nói: "Người ta nói dĩ tiểu kiến đại, đây mới chỉ là một vấn đề nhỏ liên quan đến vải vóc may mặc, khoảng thời gian trước nàng ta quán xuyến Tiết gia có khi nào còn xảy ra những chuyện khác? Nàng hãy cẩn thận xem xét một chút. Không nhất thiết chuyện gì cũng phải thông qua ta, nàng là chủ mẫu Tiết gia, nàng nói sao thì là như thế."
Kết quả này khiến Nhược Thủy rất hài lòng, nhân tâm là thứ không thể để sứt mẻ, nhất là lòng tin - thứ mỏng manh vô cùng. Vì thế cho nên tất cả những việc trước đây Thẩm Mộ Yên nhúng tay vào đều bị đánh dấu hỏi. Nhược Thủy mỉm cười nói: "Thiếp chỉ là một đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu thôi, trước nay chưa từng quản lý việc nhà, nếu có chỗ nào không đúng thì chàng cứ từ từ chỉ dạy chứ đừng tức giận nhé."
Tiết Minh Viễn ngượng ngùng nói: "Nàng quán xuyến rất tốt, thật đấy. Tiết Hạo lẫn Tiết Uyên đều rất nghe lời nàng, sổ sách được quản lý cẩn thận, hạ nhân người nào không dùng được nàng cứ đổi, còn nữa..."
Đột nhiên Nhược Thủy ngồi bên cạnh cười khúc khích: "Những thứ này đều là do phận đàn bà đảm trách, chàng nói nhiều như vậy làm gì. Sau này chàng chỉ cần chuyên tâm đấu đá với người ngoài trên thương trường là đủ rồi, chuyện trong nhà cứ giao cả cho thiếp. Sau khi về nhà thì dùng chút trà, chơi với đám nhỏ, hay tốt nữa thì trò chuyện với thiếp, đó chính là những chuyện chàng nên làm nhất!"
Tiết Minh Viễn càng nghe Nhược Thủy nói càng cảm thấy đây chính là cuộc sống mà y hằng mong ước, Nhược Thủy chính là người bầu bạn mà y vẫn kiếm tìm. Trở về nhà sau một ngày mệt mỏi lại được nghỉ ngơi, không có ai oán thán bên tai, cũng không có người nào quở trách, hơn nữa còn được hưởng thú vui cuộc sống thường ngài. Tiết Minh Viễn gật gù ra vẻ đồng tình.
Phía bên kia, sau khi trở về phòng, Thẩm Mộ Yên ngồi vần vò chiếc khăn tay, Thẩm tiểu muội ngồi bên cạnh cũng không dám lên tiếng. Thẩm Mộ Yên mở miệng nói: "Gửi khẩu tín cho nương và tẩu tẩu, bảo hai người họ ngày mai vào phủ thương lượng xem số tiền này nên làmthế nào." Thẩm tiểu muội gật đầu.
Ngày hôm sau, khi người gác cổng thông báo với Nhược Thủy rằng người của Thẩm gia đến, Nhược Thủy lập tức đưa họ đến phòng của Thẩm Mộ Yên, để bọn họ tự cấu xé lẫn nhau. Tiền là thứ khiến huynh đệ tình thâm dễ dàng trở mặt thành kẻ thù, huống chi giữa bọn họ lại là quan hệ chị dâu em chồng rất phức tạp, trận này họ không thể không đánh.
Quả đúng như dự đoán, Thẩm tẩu tử vừa nghe Thẩm Mộ Yên gọi mình và Thẩm lão nương đến Tiết giả, cứ ngỡ chuyện làm ăn kia đã thành, thị ta ăn vận tươm tất, vui vẻ theo sau Thẩm lão nương. Thẩm lão nương ngồi trên xe ngựa còn bảo: "Hai cô nương nhà ta đều là người có phúc khí. Con cũng là người có phúc khí, con gả vào nhà chúng ta cũng sẽ có phúc khí."
Thẩm tẩu tử đang vui nên không buồn nói lại, tiếp tục cắn hạt dưa lắng nghe. Sau khi xuống xe thì hăm hở bước đến phòng của Thẩm Mộ Yên, song thứ nghênh đón thị lại là một tràng mắng mỏ xối xả vào mặt. Thẩm Mộ Yên vừa nhìn thấy Thẩm tẩu tử bước vào phòng, cơn giận tìm đúng nơi phát tiết, bèn chỉ vào mặt Thẩm tẩu tử mắng: "Đã nói tẩu đừng đi tìm Nhị nãi nãi, tẩu cho là mình hay mình giỏi, giờ tự nhiên đi chuốc lấy xui xẻo vào mình. Giờ thì hay rồi, cả nhà bị tẩu hại ch.ết rồi."
Thẩm tẩu tử thoáng bối rối, chớp chớp mắt hỏi lại: "Thế này là thế nào? Tôi nào có trêu chọc gì đến cô nãi nãi chứ."
Thẩm Mộ Yên ngồi đó với khuôn mặt lạnh tanh, Thẩm tiểu muội nhẹ nhàng thuật lại mọi việc một lượt. Thẩm tẩu tử kêu lên: "Ai đời lại có thứ đạo lý mua rồi còn đòi tiền lại! Không có cửa đâu."
Thẩm Mộ Yên trừng mắt nhìn tẩu tử nhà mình, mở miệng nói: "Nếu không phải tại tẩu giấy trắng mực đen viết rõ giá cả trước mặt người ta thì làm sao người ta có chứng cứ bắt tẩu trả tiền lại chứ. Giờ bằng chứng rõ ràng, tẩu còn... Tẩu còn nghĩ người ta không biết nhà ta làmăn, tên tiệm còn viết rõ rành rành. Muội ở bên này ngàn cầu vạn cầu mới đè được chuyện này xuống, đền tiền là xong việc. Nếu như chuyện này liên lụy đến cả tiệm, tẩu nghĩ chuyện làm ăn nhà mình còn suôn sẻ sao?"
Thẩm tẩu tử bỗng nhớ ra đúng là thị có viết một tờ giấ như vậy, biết thế đã chẳng làm, thị ta đứng giậm chân giận dữ: "Ôi trời ơi, đúng là tâm địa đen tối, thì ra từ sớm đã tròng sẵn sợi dây dụ tôi vào tròng. Sau tôi lại ngu ngốc nghe lời người ta đến thế chứ, ôi trời ơi là trời ơi!"
Thẩm lão nương đứng bên cạnh sốt ruột hỏi: "Này, vậy bây giờ phải làm sao đây? Nhà chúng ta kiếm lời nhiều cũng từ bên này cả, lần này ngưng không lấy hàng thì thôi đi lại còn muốn chúng ta bỏ tiền ra. Mộ Yên à, con nói thử với Nhị gia xem, Tiết gia cũng đâu thiếu mấy trăm lượng này, tiêu thì cũng tiêu rồi, bảo họ đừng đòi lại nữa." Thẩm tẩu tử nghe vậy bèn phụ họa thêm: "Phải phải, muội cố nói khó với Nhị gia xem, vợ chồng cùng giường cũng dễ nói chuyện."
Thẩm Mộ Yên nghe vậy không khỏi chạnh lòng. Từ trước đến nay lúc nào nhà họ Thẩm cũng đẩy thị ra trước đầu sóng ngọn gió, mẹ người ta có thể bảo vệ con gái nhà mình thì hết lòng bảo vệ, đằng này nhà mình thì lại đẩy được cái nào đẩy cái nấy. Thẩm Mộ Yên lạnh lùng nói: "Nhị gia biết chuyện này cũng rất tức giận, nếu không phải vì muội đưa Đinh nhi ra làm lá chắn e là cũng không còn chỗ dung thân ở Tiết phủ này. Mọi người không nói giúp muội thì thôi, chứ đừng hại muội như thế. Chuyện gì có thể làm muội đều làm cả rồi, không dư hơi nói lời thừa thãi nữa. Nhị nãi nãi nói phải trả lại ba trăm lượng, tiền bạc thế nào mọi người tự lo liệu lấy."
Thẩm tẩu tử thấy Thẩm Mộ Yên quyết dứt áo buông tay nào có thể chấp nhận, lập tức ngúng nguẩy lên: "Tôi đây kiếm tiền vì ai chứ, cũng là vì già trẻ trong nhà mà thôi. Có lão nương nhà nào một tháng không mời đại phu dăm ba lần, lại còn phải tẩm bổ bằng nhân sâm, tổ yến. Còn nữa, có ai đời cô nương lớn thế nào rồi còn núp trong xó nhà chẳng ra khỏi cửa, bắt chúng ta phải nuôi thêm một miệng ăn! Tiệm nhà chúng ta buôn bán không kiếm được bao nhiêu lợi nhuận nhưng cũng chưa khi nào để cô nãi nãi lo lắng đến chuyện sinh hoạt. Sao bây giờ cô nãi nãi lại lật lọng như chẳng liên quan? Ba trăm lượng này tôi nói thẳng là không có, cùng lắm thì tôi sẽ đưa nương và tiểu cô tử xuống phố xin ăn. Dù sao cuộc sống của cô nãi nãi cũng ổn thỏa, thế chúng tôi cũng yên lòng rồi!"
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, thế nhưng năm ngón lại ngắn dài khác nhau. Thẩm lão nương bên cạnh cũng nói giúp vào: "Đều tại ta vô dụng, liên lụy đến các con. Ngày hôm nay ta không ch.ết không được rồi." Thẩm tiểu muội đứng một bên cũng khóc thống thiết. Thẩm Mộ Yên vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: "Được rồi, món tiền này muội trả một trăm lượng, nhiều hơn nữa cũng chẳng có đâu. Sau này Đinh nhi còn phải đi học, muội cũng không thể lén lút tích góp nữa. Số còn lại mọi người tự nghĩ cách đi."
Thẩm tẩu tử chép miệng nói: "Tiền trong nhà đều đã giao cho ca ca muội ra ngoài mua hàng, món này không nhỏ, không có sẵn nhiều tiền như vậy. Nếu Nhị nãi nãi không cần ngay thì đợi ca ca muội về chúng ta sẽ trả lại cho muội."
Thẩm lão nương lại tiếp: "Mộ Yên à, con cứ ứng trước đi đã, sau này nắm được yếu điểm của Nhị gia thì không sao nữa rồi."
Thẩm Mộ Yên thở dài một hơi nói: "Nương à, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Hiện tại trong nhà có Nhị nãi nãi, chuyện gì cũng không cho con xen vào, không thể tùy tiện hành động như trước kia."
Thẩm tẩu tử nhìn Thẩm tiểu muội nói: "Vậy muội cũng nên giúp một ít chứ, mấy năm qua muội cũng làm không ít đồ trang sức mà. Đồ cưới của muội thôi thì giản dị đi một chút, món này chúng ta sẽ gom góp sau." Thẩm Mộ Yên bất đắc dĩ đứng dậy, lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng đặt ở trên bàn, cất tiếng bảo: "Đây là vật năm xưa khi muội sinh Đinh nhi Nhị gia đã thưởng cho, làm mới lại cũng bán được năm mươi lượng. Phần đồ cưới của tiểu muội là do muội thay muội ấy chuẩn bị, tẩu tẩu và đại ca quyết không được đụng vào!"
Thẩm tẩu tử thấy không thể lấy được gì thêm bèn vội vã thu vòng tay về, đứng dậy xoay người bảo: "Chúng ta chỉ nghĩ cách thôi mà. Nhưng chuyện làm ăn nhà mình ra sao cô nãi nãi cũng biết rồi đấy, sau này không còn như trước kia, nếu thấy chúng ta quá khó khăn thì cũng nên giúp đỡ. Ta và ca ca muội khổ cực cũng chẳng hề gì, thế nhưng nương và cháu gái thì khác, cô nãi nãi cũng đừng chỉ hưởng ngày tốt một mình." Nói đoạn, thị ta kéo Thẩm lão nương rời khỏi phòng.
Thẩm Mộ Yên nhìn bóng hai người nọ dần xa, chỉ biết lặng lẽ rơi lệ. Thẩm tiểu muội ở bên cạnh khuyên lơn: "Tỷ tỷ đừng đau lòng, trong nhà thiếu tiền nên mới ồn ào thôi. Ai lại không mong người nhà mình yên ổn chứ."
Thẩm Mộ Yên thở dài nói: "Nơi ấy không có tiền đã đành, mà lòng người cũng ngày một sâu. Năm xưa nhà mình một tháng cũng chẳng có thịt ăn, bây giờ thì vận gấm hoa tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, thế mà lại còn tìm ta khóc lóc thở than, đơn giản là vì muốn nhiều tiền hơn nữa mà thôi. Thế nhưng bây giờ Tiết gia đã có Nhị nãi nãi, ta đâu còn tùy nghi ứng biến được như trước đây. Hôm qua muội cũng thấy rồi đấy, cho nên ta mới bảo muội đừng làm thiếp, quang minh chính đại ngồi ở nhà giữa thì hơn."
Thẩm tiểu muội khôngcãi lại mà chỉ nói rằng: "Xem ra Nhị nãi nãi quả thật lợi hại, từ lúc gả vào sống không yên ổn."
Thẩm Mộ Yên thấy Thẩm tiểu muội vẫn chưa bỏ ý định kia, chỉ đành khuyên bảo trong mỏi mệt: "Đã là phận thiếp thì dù là nhà ai cũng không yên ổn, ta bây giờ chỉ có thể trông đợi vào Đinh nhi, nuôi nó khôn lớn giúp ta giành được tiếng nói ở Tiết gia."
Trò vui trong nhà họ Thẩm mấy hôm nay đều đã đến tai Nhược Thủy, nàng không nói gì mà chỉ gật đầu tỏ ý đã biết, phỏng chừng thời gian tới Thẩm Mộ Yên sẽ không dám manh động.
Sau chuyện này, chức ma ma quản gia tự nhiên về tay Đường ma ma, Nhược Thủy xem qua danh sách hạ nhân trong phủ, tiền trong sổ sách của phòng bếp cũng hơi lung tung, xem ra bên phòng bếp còn thiếu một người biết vâng lời. Phòng thêu thì có ba người, cũng không rõ tay nghề thế nào, Đường ma ma nói Viên cô nương mang thêm đồ đạc đến chỗ Tiết Hạo.
Nhược Thủy mỉm cười, Viên thị yên ổn vài ngày cuối cùng cũng hành động, đối với người dì bao năm mới xuất hiện này, một đứa trẻ liệu sẽ dễ dàng chấp nhận sao?