Chương 51: Hùng ưng
Đêm hôm ấy, sau khi Tiết Minh Viễn trở về nhà, y thuật lại cho Nhược Thủy nghe về chuyện của Hoàng chưởng quỹ, y cảm thấy người này rất hợp với cửa hàng. Thế nhưng về chuyện lương bổng trăm lượng, đừng nói là bây giờ, dù là trước đây khi lợi nhuận như nước Tiết Minh Viễn cũng không đưa ra giá cao như vậy. Nếu chia hoa hồng thì phải chia một phần năm mới mong đến trăm lượng, chia phần cho một đại chưởng quỹ như thế có lẽ hơi quá.
Nhược Thủy ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười, nghe xong nàng mới nói: "Chúng ta chia hoa hồng phải có điều kiện. Có nhà nào làm ăn sinh lời mà không có vương phủ đại nhân hậu thuẫn, thế nên họ muốn ta giao bạc cũng phải có điều kiện. Do đó dù quan gia không góp phần nhưng những người đó cũng phải chia lợi nhuận cho họ. Tức là bình thường quan gia chẳng cần làm gì cả, chỉ ngồi đợi đến lúc chia tiền mà thôi. Tuy nhiên họ đã có phần bên trong, đó là tiệm của chúng ta, lỡ như tiệm ta gặp chuyện không may họ cũng không thể làm ngơ.
Chúng ta cũng làm như vậy, chúng ta bỏ tiền coi như góp phần, chưởng quỹ góp sức, vì ông ta góp sức nên không cần bỏ tiền, chỉ chịu trách nhiệm với tất cả mọi thứ trong tiệm. Sau này nếu chúng ta làm ăn phát đạt, người làm cũng có thể gia nhập, có tiền mà lẽ nào người ta không kiếm. Thụy Dương ca ca từng nói, không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích trường tồn. Chúng ta không đối xử với họ ân đức bao la trời biển, thì dựa vào đâu mà bắt người ta phải vắt kiệt sức lực ra làm việc cho mình?"
Tiết Minh Viễn vừa nghe Nhược Thủy nói vừa phân tích, cuối cùng y cũng hiểu ra, nếu cứ cố kiết cái suy nghĩ góp nhặt từng cọng lông gà, vỏ từng tép tỏi thì không thể làm giàu được. Y vừa cười vừa nói: "Nương tử nói phải lắm, nếu bọn họ góp phần thì chính là đã thành người một nhà, là việc buôn bán của chính họ, không lẽ lại có người không muốn kiếm món lớn. Chỉ khi lợi ích quy về một mối thì lòng người mới thật sự dồn về một hướng."
Nhược Thủy cười rồi gật đầu: "Thứ mọi người cần là lòng tin, dù cho người ta có nhận lương bổng nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là người làm thuê của ông chủ, suy cho cùng vẫn là người ngoài, ông chủ kiếm được bao nhiêu cũng chẳng liên quan gì đến họ. Thế nhưng nếu bản thân họ có phần góp vào, thì dù hiện tại kiếm được ít họ cũng sẽ cố gắng, một người giàu thì tất cả cùng giàu, một người thiệt hại thì tất cả cùng thiệt hại. Chúng ta đưa ra điều kiện như thế, chỉ cần bản thân họ tự tin vào khả năng của mình, thiếp tin rằng nhất định họ sẽ đồng ý."
Tiết Minh Viễn suy đi tính lại, cuối cùng y quyết định sẽ mở lời với Hoàng chưởng quỹ về chuyện góp phần, ngày mai sẽ đến gõ cửa nhà họ Hoàng. Lần này, Nhược Thủy chủ động đề nghị được đi cùng Tiết Minh Viễn, nàng nói: "Nếu chúng ta đã quyết cho người ta một phần thì mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là giữa đông gia và hạ nhân. Hai chúng ta cùng đi sẽ khiến người ta cảm thấy được coi trọng, thứ nữa Hoàng tiên sinh có thể vì nương tử mà vứt bỏ tiền đồ xán lạn, xem ra nương tử đối với người ta rất quan trọng, với chúng ta lúc này, việc tạo mối quan hệ với nương tử người ta mà nói là không thể thiếu."
Tiết Minh Viễn vừa gật đầu vừa nói: "Ta cũng giống thế đấy, nếu có người nào dám dụ ta bỏ nàng, ta sẽ xử hắn thẳng tay! Nàng chỉ cần ngăn cản ta, đừng để ta xuống tay quá độc ác là được." Nói xong y làm bộ dứ dứ nắm đấm. Nhược Thủy cười ha hả nói: "Thiếp sẽ nhớ kỹ những lời này, khi ấy chàng đừng mong chạy làng." Hai người khua chân múa tay, chàng chàng thiếp thiếp vui vẻ đùa giỡn, đây chính là cuộc sống khoái hoạt của đôi vợ chồng trẻ mà ông bà vẫn thường kể.
Ngày hôm sau, Nhược Thủy thức dậy từ sớm, dặn dò Thanh Tố chuẩn bị quà lễ tươm tất rồi dẫn nàng ta cùng theo đến lên xe ngựa đến tiểu viện nhà họ Hoàng với Tiết Minh Viễn. Đứng đầu quản lý Tứ hợp viện nhà họ Hoàng là một ông lão, ông tế nhị bảo hai người đợi một lát, sau khi được Hoàng tiên sinh chấp thuận mới cung kính mời họ vào. Viện trong tuy không rộng nhưng rất ngăn nắp, sạch sẽ.
Hoàng chưởng quỹ dẫn theo nương tử từ trong nhà ra đón, tuổi tác nhắm chừng hai mươi bảy hai mươi tám, mày râu nhẵn nhụi, nhìn qua không giống chưởng quỹ mà có hơi hướm của người đọc sách hơn. Cách nói chuyện khiêm tốn lễ độ, trên người toát ra khí phái tao nhã, chẳng trách lại rước lấy tai vạ. Bốn người họ cùng ngồi xuống xã giao vài câu, Nhược Thủy sai Thanh Tố đưa lễ vật ra, vừa cười vừa nói: "Đầu năm đầu tháng đã tùy tiện đến bái phỏng, đúng là có hơi đường đột. Thôi thì coi như nhà tôi đến chúc tết các vị, chút quà mọn này là để tỏ thành ý."
Nương tử họ Hoàng liếc nhìn Hoàng chưởng quỹ, thấy phu quân mình gật đầu mới tươi cười nhận lấy. Tiết Minh Viễn nói rõ mục đích của mình, quả nhiên khi vừa nghe xong Hoàng chưởng quỹ không mấy hứng thú. Tuy nhiên, khi Tiết Minh Viễn đưa ra đề nghị góp phần, không hổ là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Hoàng chưởng quỹ lập tức hiểu được ý đồ bên trong, ánh mắt hắn cũng sáng hẳn lên. Một lúc sau, Hoàng chưởng quỹ mới chắp tay nói: "Không biết bây giờ ông chủ Tiết có thời gian không, tôi muốn đến thăm cửa hàng rồi mới quyết định."
Tiết Minh Viễn thấy có hi vọng, y lập tức đưa cả bốn người đến cửa hàng. Vẫn đang trong kì mừng năm mới nên tiệm chỉ có một người trông coi, người nọ mở cửa cho họ vào. Hoàng chưởng quỹ đi tới đi lui vài vòng, hỏi chuyện một số vấn đề, Tiết Minh Viễn cũng biết những chuyện đó nên thoải mái đáp lời.
Tiết Minh Viễn nói tiếp: "Tôi biết trước đây Hoàng tiên sinh được trả thù lao trăm lượng, bây giờ tôi giao cho tiên sinh mười li (*mười phần trăm) góp phần cũng chưa chắc kiếm được bằng ấy. Thế nhưng lương bổng trăm lượng cũng chỉ là người ngoài, lợi ích gắn kết mới là người một nhà. Về sau tiệm này là của chúng ta, tiên sinh không ngại thì cứ suy nghĩ thật kỹ." Hai người họ đang nói chuyện thì có hai chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, người đang bước xuống chính là ông chủ Vương - người chăm chăm nhằm vào nhà họ Tiết.
Ông chủ Vương tinh ranh kia vừa bước xuống xe đã cười ha hả: "Tiết lão đệ, chúc mừng năm mới, đã lâu rồi hai ta chưa có dịp gặp mặt."
Tiết Minh Viễn cũng chắp tay đáp lễ: "Vương đại ca, chúc mừng năm mới, đang ra ngoài du xuân sao?"
Ông chủ Vương gật đầu: "Đưa nương tử về nhà mẹ đẻ, đi ngang tiệm của đệ thấy có người bên trong nên ghé vào chào hỏi một tiếng. Việc buôn bán quan trọng nhưng Tiết lão đệ cũng cần nghỉ ngơi chứ, mới đầu năm đã vất vả ngoài tiệm rồi. Chẳng những thế còn phải bồi bổ sức khỏe, đừng quá lao lực. À, phải rồi, chưởng quỹ ở tiệm này của đệ hình như vừa sang cửa hàng mới của ta ở Hàng Châu, chuyện này rối rắm thật, nếu biết trước ta sẽ không thuê người này, đệ xem xem, chỉ là phận kẻ dưới mà cũng muốn trèo cao. Vị tiên sinh này hình như mới gặp lần đầu, xin hỏi là?"
Tiết Minh Viễn còn chưa kịp mở lời thì Hoàng chưởng quỹ đã tự giới thiệu luôn: "Tiểu nhân là chưởng quỹ mà Đông gia vừa mời, kẻ hèn họ Hoàng, sau này xin ông chủ Vương chiếu cố nhiều hơn, chúc mừng năm mới." Tiết Minh Viễn vui vẻ ra mặt, ông chủ Vương ngẩn người một lát rồi lập tức cười nói: "À, ra là thế. Tốt lắm tốt lắm, sau này chúng ta sẽ thường xuyên hợp tác." Nói đoạn, ông ta xoay lưng bỏ đi ngay, vừa đi vừa nói: "Chẳng phải chỉ là một chưởng quỹ thôi sao, còn tiếp tục đảm nhiệm vị trí này năm sau hay không còn chưa chắc, nuông chiều quá rồi chẳng để đông gia vào mắt."
Tiết Minh Viễn chẳng nói gì, mỉm cười tiễn ông chủ Vương lên xe. Sau khi quay vào tiệm, Tiết Minh Viễn vui vẻ nhìn Hoàng chưởng quỹ, vậy là hắn đã nhận lời! Hoàng chưởng quỹ mỉm cười nói: "Tiểu nhân cũng có một vài yêu cầu mong ông chủ Tiết xem xét." Tiết Minh Viễn phẩy tay nói đừng ngại.
Hoàng chưởng quỹ nói: "Nếu ông chủ Tiết đã tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân cũng không khách khí. Tiểu nhân muốn nắm toàn quyền xử lý chuyện trong tiệm, bất kể là dùng người hay dùng tiền, mọi chuyện thuộc về cửa hàng đều sẽ do tiểu nhân quyết định. Dù có là ai cũng không được nhúng tay vào, kể cả Đông gia." Đây cũng là chuyện mà Tiết Minh Viễn mong muốn, y lập tức vui vẻ đồng ý, Hoàng chưởng quỹ nhận nhiệm vụ ngay vào mùng sáu tết.
Tiết Minh Viễn giải quyết xong chuyện lớn, trong lòng y thoải mái hơn nhiều, y dắt tay Nhược Thủy lên xe ngựa trở về nhà. Trên xe, Nhược Thủy nhớ lại những lời ông chủ Vương nói ban nãy, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Ông chủ Vương này chính là người dụ dỗ chưởng quỹ trước đến chỗ ông ta sao? Sao ông ta lại có thái độ như thế với người làm chứ." Tiết Minh Viễn cười khẽ nhưng không đáp.
Nhược Thủy nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Minh Viễn nói: "Trên thảo nguyên có hùng ưng, bay là là trên đất so ra còn thấp hơn gà mái mẹ, nhưng gà mái kia không thể sánh bằng hùng ưng. Vì thế nhường nhịn một chút không phải chuyện mất mặt, ấy còn là điểm lợi hại của phu quân!" Tiết Minh Viễn bĩu môi nói: "Gì chứ, phu quân của nàng là ai chứ, phu quân nàng chính là hùng ưng." Tính tình người đàn ông này rất sảng khoái, chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến y liên tưởng đến chuyện không đứng đắn, chẳng khi nào nghiêm túc nổi.
Tiết Minh Viễn cười xấu xa, y tiến sát lại cọ vào người Nhược Thủy, dịu giọng nói: "Về nhà rồi phu quân sẽ cho nàng xem hùng ưng của phu quân, hà hà, nó không những biết phình mập ra mà còn biết ngẩng đầu, chẳng những biết bay lại còn biết tiến trước lùi sau, nàng nói xem có phải rất thú vị không?" Khuôn mặt Nhược Thủy ửng hồng, nàng giận dữ nói: "Nếu chàng còn nói linh tinh nữa thiếp sẽ bẻ gãy cố con hùng ưng kia, để nó không ngóc đầu lên được nữa, hừ!" Tiết Minh Viễn ra vẻ như hoảng sợ, y nhìn Nhược Thủy: "Nàng thật tàn nhẫn!" Nói rồi y còn vờ thút thít như nàng dâu trẻ bị ức hϊế͙p͙, cuối cùng Nhược Thủy không nhìn được nữa, nàng đạp cho y một cước, nhờ thế yên bình trong xe ngựa mới được lập lại.
Mùng sáu tết, Tiết Minh Viễn làm lễ giao chức đại chưởng quỹ long trọng, không những mời người làm chứng mà còn cố ý viết cam kết có đóng dấu đỏ chứng minh việc góp phần, ký tên đồng ý, sau cùng còn đãi mấy bàn tiệc rượu xin mọi người chứng cho. Tại buổi thết rượu này, Tiết Minh Viễn tỏ rõ rằng cửa hàng của y nhờ cậy cả vào Hoàng chưởng quỹ, Hoàng chưởng quỹ cũng trịnh trọng bảo đảm rằng mình sẽ không phụ lòng ông chủ.
Trong số những người biết chuyện, có kẻ nói Tiết Minh Viễn lười biếng chỉ chờ hốt bạc, có người lại bảo Tiết Minh Viễn đúng là tên ngốc mới giao cả cửa hàng cho người khác rồi mình thì nằm há miệng chờ sung. Ai ai cũng mong ngóng chờ xem việc này sẽ đi đến đâu. Lại nói, Tiết Minh Viễn cảm thấy mình đã quyết định rất đúng đắn, Hoàng chưởng quỹ làm việc quyết đoán, tỉ mỉ, chẳng bao lâu từ diện mạo lẫn bầu không khí trong cửa hàng đều hưng thịnh hẳn lên. Mỗi tháng Tiết Minh Viễn kiểm tr.a sổ sách đều thấy lợi nhuận tăng rõ rệt, có người còn bảo rằng họ đã lấn sang cả phần của nhà họ Vương.
Đến tháng thứ ba, Hoàng chưởng quỹ không bàn bạc gì với Tiết Minh Viễn đã quyết định thu mua cửa hàng bên cạnh, mở rộng mặt tiền của tiệm con, có thể coi như sánh ngang với tiệm chính. Khi Tiết Minh Viễn hay tin, trong lòng y có hơi phật ý, đây không phải chuyện nhỏ, sao Hoàng chưởng quỹ không mở lời bàn bạc gì với y cả? Nhược Thủy thấy vậy, nàng chẳng nói chẳng rằng đem tờ cam kết dạo trước đặt trước mặt Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn thở dài, thôi thì ta đợi hốt bạc vậy! Để phân tán sự chú ý của mình khỏi chuyện cửa hàng, Tiết Minh Viễn chuyên tâm vào việc nghiên cứu y thuật.
Việc nghiên cứu này của Tiết Minh Viễn có tiến bộ rõ rệt, ngay cả lão đại phu cũng xác nhận. Thế nhưng khi trở về nhà luyện tập với Nhược Thủy, dù bắt mạch bao nhiêu lần y cũng không bắt ra được mạch tượng nào cho thấy Nhược Thủy không thể sinh con. Vẫn chưa việc gì cả, chỉ có khí huyết không đều, nhưng đối với phụ nữ mà nói đây không phải chuyện lớn, không nghiêm trọng đến mức không thể sinh nở. Thế cho nên Tiết Minh Viễn cảm thấy y thuật của mình còn yếu kém, chưa được thuần thục, điêu luyện.
Tháng tư đã sang, Tiết Minh Viễn rút dần tiền từ cửa hàng ra để chuẩn bị cho Tiết Minh Hiên dùng khi lên kinh. Trong kinh thành đột ngột truyền ra tin tức, từ khi đại hoàng tử làm loạn, tiên hoàng vì thương tâm quá độ nên long thể ngày càng sa sút, cuối năm ngoái đã phải giao việc giám quốc cho thái tử. Hừng đông hôm qua, trong cung Thọ An báo tin tiên hoàng băng hà, cả nước để tang trăm ngày, không được thiết yến múa hát, không được cưới gả. Thái tử điện hạ lên ngôi, lấy hiệu là Ung Tỳ đế.