Chương 68: Thọ thần

Sau khi trở về phòng, Nhược Thủy ngồi bên bàn trang điểm thu dọn đồ đạc, Tiết Minh Viễn hơi bất ngờ, y vội hỏi khẽ: "Chúng ta phải đi thật sao?"


Nhược Thủy chỉ cười, lắc đầu bảo: "Không, thiếp thu dọn đồ đạc chút thôi. Đi làm sao được chứ, chàng cũng nói người là phụ thân của thiếp mà, chúng ta vừa quay về sao người nỡ đuổi ra khỏi cửa. Ông cụ đang sĩ diện đấy thôi, thiếp phải để phụ thân hiểu rõ mới được."


Quả nhiên chỉ một lát sau, lão phu nhân đã dẫn hạ nhân đến. Lão phu nhân mỉm cười bước vào, chân đến ngang cửa đã hỏi ngay: "Con bé này, lại tranh cãi với phụ thân phải không?"


Nhược Thủy mỉm cười gật đầu, lão phu nhân bất đắc dĩ nói: "Phụ thân con bảo ta đến đây, ông ấy bảo tuy rằng con không nghe lời nhưng nếu sau này không gàn bướng nữa thì thôi cứ để yên vậy. Dù gì các con cũng vất vả lắm mới về được kinh thành, trong nhà không thiếu thứ gì, các con không cần phải dọn ra ngoài ở."


Nhược Thủy cố nhịn cười, nàng bảo: "Dạ, mẫu thân về nói lại với phụ thân rằng con gái biết sai rồi, sau này sẽ không ương bướng với phụ thân nữa."


Lão phu nhân gật đầu, đưa ánh mắt hiền hòa nhìn về phía Tiết Minh Viễn, bà mỉm cười nói: "Minh Viễn à, thấy con đưa Nhược Thủy về khiến ta rất vui, nhất là hôm nay lại được nghe Nhược Thủy nói ra suy nghĩ trong lòng, biết được con bé sống rất tốt ở Đài Châu. Chuyện hôm nay con đừng để trong lòng, không phải nhạc phụ ghét bỏ gì con, ông ấy đang giận chính bản thân mình đó thôi. Ông ấy khiến cuộc sống của Nhược Thủy va vấp nhiều, nhưng lại không có cách nào đòi công bằng cho con bé, thế nên mới cả giận trút lên con, không thích con. Nhìn thấy con, ông ấy cảm thấy như đang nhìn thấy thất bại của chính mình. Dù thế cũng không phải là ghét bỏ con, con cho ông ấy chút thời gian có được không?"


available on google playdownload on app store


Tiết Minh Viễn mỉm cười đáp: "Nhạc mẫu yên tâm, con đã hiểu."


"Con đừng để bụng ông ấy, cứ như hôm nay là tốt rồi." Lão phu nhân nhìn Tiết Minh Viễn, trong lòng ngập tràn niềm vui, chỉ cần Tiết Minh Viễn khiến Nhược Thủy hạnh phúc là đủ, gia thế có ra sao cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Bản thân bà cũng là phụ nữ, bà biết thứ phụ nữ cần nhất là gì.


Lão phu nhân đi rồi, Nhược Thủy ôm Tiết Minh Viễn nói rằng: "Nhất định rồi phụ thân sẽ hiểu tấm lòng của chàng. Chàng đừng giận người nhé."


Tiết Minh Viễn lắc đầu nói: "Sao ta lại giận chứ, ông ấy là phụ thân của nàng mà. Nàng phải nói tốt giúp ta trước mặt phụ thân nhiều vào nhé. Ôi ôi, tiêu chuẩn hiền tế của phụ thân cách ta còn xa lắm. Ta phải nỗ lực nhiều." Tiết Minh Viễn làm bộ đáng thương khiến Nhược Thủy cười vui vẻ.


Tối hôm ấy, Nhược Thủy đến nhà chính với lão phu nhân và Diêu thái phó, ba người trò chuyện cả đêm, lúc về đến phòng mắt nàng vẫn còn phiếm hồng. Tiết Minh Viễn nghĩ rằng Diêu thái phó lại làm khó Nhược Thủy, nhưng Nhược Thủy lại nói không phải, Tiết Minh Viễn đành ôm nàng vào lòng an ủi. Và sau hôm ấy, Tiết Minh Viễn chợt phát hiện những người thường đến bái phỏng Diêu gia không còn như trước, họ chỉ kịp nói mấy câu đã bị đưa đi ngay, cũng chẳng có cơ hội gặp gỡ Nhược Thủy.


Không những thế, thái độ của Diêu thái phó với Tiết Minh Viễn cũng đã tốt hơn, chưa thể nói là hòa ái dễ gần nhưng đã bắt đầu chuyện trò, Tiết Minh Viễn cảm nhận được rằng Diêu thái phó đang dần dần hiểu y hơn. Y vui vẻ kể những chuyện về bản thân cho Diêu thái phó nghe. Thật không biết hôm trước Nhược Thủy đã nói gì với hai cụ thân sinh mà khiến thái độ của Diêu thái phó thay đổi đến lạ, Tiết Minh Viễn rất tò mò.


Song, Nhược Thủy chẳng hề nhắc gì đến chuyện hôm ấy, Tiết Minh Viễn thử đủ mọi cách, từ cưỡng ép đến dụ dỗ, cuối cùng Nhược Thủy chỉ đỏ mặt thuật lại một câu, nàng đã nói với Diêu thái phó rằng: "Phụ thân, con gái cuối cùng cũng gặp được chân mệnh của mình, chàng khiến con gái cảm thấy mọi khổ cực trước đây phải chịu đều đáng giá, xin người hãy cảm kích chàng giống như con gái vậy có được không?" Chỉ một câu nói đơn giản như vậy đấy.


Diêu thái phó hỏi thật khẽ: "Hắn sẽ là phu quân của con sao?" Nhược Thủy gật đầu dứt khoát. "Được rồi, con về hỏi nó xem chuyện chuẩn bị cửa hàng trong kinh thế nào, có chuyện gì phiền toái không. Mau về đi." Diêu thái phó ngồi trên cao nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Nhược Thủy, chẳng phải mục đích ban đầu ông lựa chọn cách làm này là vì muốn con gái được vui vẻ sao, hà cớ gì đến lúc này người khiến con gái khóc thầm cũng là mình chứ. Cuối cùng Diêu thái phó cũng thỏa hiệp, có lẽ phải chấp nhận rằng có một số việc vĩnh viễn không thể vãn hồi, thôi thì nên cảm kích vì cuộc sống hiện tại của Nhược Thủy hạnh phúc đến thế. Và cứ như vậy, Diêu thái phó bắt đầu chấp nhận Tiết Minh Viễn.


Một đêm nọ, màn đêm thăm thẳm khiến con đường sâu hút hút, ngay đến chốn thâm cung uy nghi cũng quạnh quẽ lạ thường. Hoàng hậu Quan thị ngồi bên cửa sổ, mặc cho từng con gió lạnh thổi vào điện. Ma ma đứng sau lưng bước đến nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nương nương, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi thôi. Ban đêm lạnh lẽo, cửa sổ cũng nên khép vào mới phải."


Hoàng hậu phóng tầm mắt về phía khoảnh sân không một bóng người, cảnh đêm tịch liêu, nàng ta thở dài, tiếng nói rất khẽ: "Trong phòng không có hơi người, làm sao không lạnh lẽo cho được. Dẫu có đốt đuốc cũng không sưởi ấm nổi gian phòng trống không rộng lớn này."


Nói đoạn, Hoàng hậu quay lại hỏi ma ma đứng phía sau: "Đêm nay Hoàng thượng lại đến Vị Ương cung nghỉ ngơi?"


Ma ma đáp lời: "Dạ không, đêm nay ngài lật thẻ bài của Dĩnh tần, vốn là từ cung Vị Ương đến thẳng chỗ Dĩnh tần, nhưng Hoàn Quý phi nói sức khỏe tiểu hoàng tử không được tốt nên đã mời Hoàng thượng sang bên ấy. Hoàng thượng vào diện rồi không thấy trở ra, chắc là sẽ qua đêm ở đấy."


Hoàng hậu cười khổ: "Những năm gần đây Dĩnh tần ngày càng được sủng ái, nhưng có ai không từng trải qua tuổi hoa ấy, nào  biết rằng hoa cũng đến lúc tàn, khi ấy liệu có ai vì nàng ta mà sinh lòng thương cảm? Hoàng tử của Hoàn quý phi chỉ khó chịu Hoàng thượng đã hạ giá sang bên ấy, thế mà khi Cẩm Dương của bổn cung khó ở, Hoàng thượng chỉ phái thái y đến. Ai không biết chắc còn tưởng bên ấy là trưởng tử trong cung!" Hoàng hậu càng nói càng giận, giọng cũng lớn hơn, ma ma đứng phía sau không an lòng bèn lên kêu lên hai tiếng "Nương nương!".


Hoàng hậu cố nén cảm xúc trong lòng, lấy lại vẻ đoan trang dịu dàng, mỉm cười nói: "Bổn cung sẽ không gục ngã, vì Cẩm Dương, vì Quan gia, bổn cung không thể gục ngã." Nói đoạn, Hoàng hậu bước đến bên bàn trang điểm, cầm món đồ trang sức mà Quan đại nhân đưa vào hôm nay lên, loay hoay mở chốt, khay hộp dưới cùng có một ngăn ẩn. Hoàng hậu lấy lá thư bên trong ra, xem thật kỹ càng, sắc mặt nàng ta khẽ biến, nhưng chỉ lát sau đã khôi phục lại vẻ bình thường.


Sau khi xem xong, lá thư được tiêu hủy bằng lửa nến, Hoàng hậu vừa nhìn đốm lửa lập lòe vừa lẩm bẩm: "Chẳng phải khi ấy bên nhà nói đã giải quyết êm đẹp rồi sao, xem ra đã diệt cỏ chưa hết gốc. Nhưng không sao, ngày hôm nay ván đã đóng thuyền, nàng ta cũng chẳng thay đổi được gì."


"Phải rồi, lão thái y được phái đến Diêu gia năm xưa?" Hoàng hậu khẽ hỏi.


Ma ma thì thầm đáp: "Khi Hoàng thượng vừa đăng cơ đã để Vu thái y cáo lão hồi hương rồi ạ, nhà ta đã giải quyết ông ta." Từng câu từng chữ rành rọt lọt vào tai Hoàng hậu. Hoàng hậu gật đầu: "Chuyện năm xưa nào có ai ngờ Diêu gia cam đảm như thế, lập tức gả con gái mình ra ngoài, hôm nay quay về mới biết đã thành gia lập thất với một thương nhân."


Ma ma lấy làm kinh hãi: "Diêu Nhược Thủy đã quay về?" Hoàng hậu gật đầu, miệng vẫn lẩm bẩm: "Đã quay về..."


Hoàng hậu nhớ lại năm xưa, nàng ta toàn tâm toàn ý yêu mến Thái tử, thế nhưng Thái tử đã có người trong lòng từ lâu. Đối tượng của ngài chính là cô nương nhà Diêu gia danh tiếng, hoàn mỹ tựa tiên nữ. Nhà họ Quan theo vó ngựa tiên đế chinh chiến sa trường mới có được ngày hôm nay, không giống Diêu gia kia sừng sững trăm năm chẳng hề lay chuyển, bản thân nàng ta khi ấy cao lắm cũng chỉ làm đến trắc phi. Thế nhưng trời xui đất khiến, Diêu Nhược Thủy bị thương, Quan gia có công cứu giá nên quyền thế tăng mạnh, trong tay lại nắm binh quyền, phụ thân nàng ta đã dốc lòng tiến thêm bước nữa.


Thế là họ Quan cho người đến mua chuộc thái y, tuy không thể khiến Diêu Nhược Thủy vong mạng, bản thân thái y cũng không dám, nhưng khi kê thuốc cho thêm vài thứ vào thì tuyệt đối có thể. Tất cả chỉ vì nỗi đau đáu ngôi báu hoàng hậu mà thôi, mọi chuyện cũng được tiến hành thuận lợi. Khi bọn họ hỏi thăm tin tức thì mới hay Diêu Nhược Thủy đã rời kinh, ai nấy đều kinh hãi, tuy thế nhưng lý do Diêu Nhược Thủy bị thương là bí mật hoàng gia muốn giấu kín, ai cũng không dám mở miệng. Chuyện Diêu cô nương kia rời kinh cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng ta, và cứ thế, nàng ta trở thành Thái tử phi, rồi Hoàng hậu như ngày hôm nay.


Dẫu họ Diêu kia có quay về thì sao chứ, mọi sự cũng đã rồi. Hoàng hậu lại thở dài, thật ra nàng ta và Nhược Thủy chẳng có thâm thù đại hận gì. Tuy năm xưa nàng ta ngưỡng mộ Thái tử, nhưng không hề ghét bỏ Nhược Thủy, chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ mà thôi. Về sau phải hại Nhược Thủy âu cũng vì nguyên nhân chính trị, không phải do nàng ta rắp tâm sắp đặt, nàng ta nào đâu muốn, thậm chí khi ấy còn luôn tự trách mình.


Hoàng hậu nhìn xuống đôi bàn tay, trước kia, dù trước kia không phải tự nàng ta xuống tay, nhưng nỗi băn khoăn vẫn luôn đeo bám trong lòng. Thế nhưng hôm nay đây, vì muốn bảo toàn vị trí cho con trai nàng ta còn làm nhiều điều hơn thế, dẫu vậy cũng chưa từng nghi ngờ quyết định của bản thân lấy một lần. Tám năm trôi, con người cũng thay đổi. Không biết Diêu cô nương kia gả cho một thương thân cuộc sống sẽ thế nào, có vui vẻ không? Bản thân nàng ta lúc này đây, có mãn nguyện không? Hoàng hậu chẳng thể tìm được câu trả lời.


Đến tháng mười hai, cửa hàng của Tiết Minh Viễn cuối cùng cũng khai trương. Nhờ có Diêu gia hậu thuẫn và nỗ lực của bản thân, tuy mới khai trương nhưng việc làm ăn của cửa hàng khá thuận lợi. Những ngày này đã có tuyết, bông tuyết bay trắng trời, như nhuộm cả thế gian thành màu trắng bạc. Nhà họ Diêu giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, hôm nay là ngày mừng thọ thần sáu mươi lăm của Diêu thái phó, Diêu gia hào phóng đã hơn mười bàn tiệc rượu, mời mọi người đến phủ ăn mừng.


Nhược Thủy và Tiết Minh Viễn rời giường từ sớm tinh mơ, thay y phục hợp lễ rồi đưa bọn nhỏ đến chúc thọ Diêu thái phó. Diêu thái phó ngồi trên cao ngắm con cháu đứng khắp chính đường, ông vui mừng đến nỗi nụ cười luôn hiển hiện trên môi. Tâm trạng Diêu thái phó vô cùng tốt, nghe đám Tiết Đinh ba người chúc thọ xong bèn bảo rằng: "Hôm nay người bên Quốc Tử Giám cũng đến. Khi ấy ta sẽ nói với người ta về chuyện của mấy đứa, ừm, qua xuân này mấy đứa cùng nhau vào Quốc Tử Giám học tập kinh thư chứ nhỉ."


Kế đó Tiết Tuấn cũng chạy lại chúc thọ, Diêu thái phó nghe xong bèn cười bảo: "Hôm nay nhiều người đến chơi, Tuấn nhi cũng phải nhìn cho kỹ đấy." Sau đó ông nhìn về phía Tiết Minh Viễn rồi bảo: "Hôm nay Minh Viễn và các Đại cữu ca cùng tiếp đón mọi người, ta mừng thọ thần khiến các con vất vả rồi." Tiết Minh Viễn biết đây là dịp chính thức giới thiệu mình với người ngoài, giới thiệu rằng đây là cô gia nhà họ Diêu, y phấn chấn lo ngược lo xuôi. Nhược Thủy cũng vui mừng chẳng kém, nàng dẫn Tiết Tuấn sang hầu chuyện các nữ quyến khác.


Đến buổi chiều, yến hội chính thức bắt đầu, Diêu gia đã mời gánh hát trứ danh đến biểu diễn. Khi tiểu sinh (*vai nam trẻ trong hí khúc) vừa bước lên đài diễn đoạn khắc họa tâm tư của nhân vật, đang lúc cao trào đặc sắc nhất thì hạ nhân Diêu gia vội vàng chạy vào, khẽ thì thầm bên tai Diêu thái phó mấy câu. Diêu thái phó lập tức nhìn về phía đài diễn phất tay, mọi tiếng động ầm ĩ lập tức ngừng lại. Diêu thái phó nói với mấy vị quyền thần ngồi ở ghế chủ rằng: "Hoàng thượng giá lâm, chư vị mau theo lão phu đi nghênh giá."






Truyện liên quan