Chương 14: Thiếu
Editor: trang bubble
Ngày hôm đó Trịnh Minh Phát và Trịnh Minh Nghiệp cũng không ở nhà, vì lẽ đó Trịnh bà tử giữ Trương Điềm Đào và Bảo Nhi ăn cơm ở nhà, Xảo Nương cũng cười híp mắt nói: "Xem Bảo Nhi nhà ngươi và Lai Hoa Lai Phúc bọn họ chơi vui vẻ, nên lưu lại ăn cơm thôi, ăn xong còn cho bọn họ chơi một hồi nữa. Bởi vì cửa ải năm nay gần hết, trong học đường nghỉ, mấy ngày nay không cần đi học, mấy mỗi ngày ở nhà nghịch ngợm, thiếu trông coi một cái lại đánh nhau. Không ngờ hôm nay Bảo Nhi tới, mấy đứa ngược lại hoà thuận cùng nhau chơi đùa, nhìn giống như là huynh muội nhà mình. Lúc này ngươi vội vàng dẫn Bảo Nhi đi, lại tổn thương tấm lòng mấy đứa Lai Hoa."
Trương Điềm Đào thấy Trịnh bà tử và Xảo Nương khẩn thiết giữ lại, nhất thời cũng không tiện đi ngay, không thể thiếu bèn ở lại ăn cơm. Ở nông thôn ăn cơm cũng không quá chú ý nhiều quy củ hư văn (lễ tiết vô nghĩa) như vậy, lại bởi vì nam nhân không ở nhà, mấy người lớn dĩ nhiên là cùng một bàn với bọn nhỏ. Xảo Nương xới cơm cho mọi người, lúc này mới múc nửa chén nhỏ cơm nhão đi đút Quý Thư Nhi, chỉ cười nói đợi cho đứa nhỏ nhất ăn no, mình mới lên bàn, bảo các nàng ăn trước.
Mấy người lớn tất nhiên ăn nhanh, chỉ chốc lát đã ăn xong xuống bàn, Lai Vinh bởi vì bụng có chút trướng, chỉ ăn một chén cơm cũng xuống bàn. Còn dư lại Lai Hoa và Lai Phúc ăn vài miếng lại qua rỉ tai với Bảo Nhi, ăn vài miếng nữa lại giúp đỡ gắp đồ ăn với Bảo Nhi, hai chiếc đũa đụng không ngớt ở trên mâm thức ăn.
Trong chốc lát, Xảo Nương cho Quý Thư Nhi ăn xong, đặt nàng ở trên ghế bành cho Trịnh bà tử coi chừng, mình mới đi lên ăn. Nàng thấy Lai Hoa và Lai Phúc không yên ổn, nhất thời quát bảo ngưng cái này lại, lại quát dừng cái kia lại. Bản thân Trương Điềm Đào tự ăn xong, quay lại thấy nửa chén cơm của Bảo Nhi còn chưa ăn xong, bởi vì là làm khách, lại không tiện quát nàng, chỉ nói: "Bảo Nhi mau chóng ăn đi, con xem các ca ca cũng sắp ăn xong rồi."
Bảo Nhi nghe được nương mình thúc giục mình, vội vàng bới một miếng lớn, không ngại nguội lạnh lại nghẹn rồi, nhất thời ho khan mấy tiếng. Lai Hoa thấy nàng ho khan khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đẩy một chén canh nhỏ trước mặt Lai Phúc đến trước mặt mình, dùng thìa múc đút tới trong miệng Bảo Nhi nói: "Muội uống một ngụm canh, thì sẽ không nghẹn."
Bảo Nhi vội mở miệng uống, vừa ngọt ngào nói cám ơn. Lai Phúc mắt thấy Lai Hoa giành canh trước mặt mình đi lấy lòng Bảo Nhi, trong lòng tức giận, đứng lên duỗi dài tay dùng chiếc đũa cắm vào trong chén đựng canh kia, định dùng chiếc đũa gạt chén trượt trở về trước mặt mình. Lai Hoa thấy, cũng dùng chiếc đũa đi cắm vào trong chén, không để cho Lai Phúc đẩy trở về.
Xảo Nương bới một chén cơm trở lại, thấy bọn họ ầm ĩ, vội quát lên: "Hai đứa còn không mau chóng thả chiếc đũa ra, xem cái chén đẩy đến trên đất rồi. Có phải mấy ngày không đánh cái mông của các con ngứa ngáy rồi hay không?"
Lai Phúc bị Xảo Nương vừa quát, chiếc đũa lại trượt đi, trượt khỏi trong chén, không ngờ Lại Hoa đang dùng sức lực đẩy chén. Lai Phúc vừa buông tay, Lai Hoa nhất thời lại không kịp thu hồi sức lực. "Vùn vụt" một tiếng, cái chén chợt đẩy đến cạnh bàn, canh trong chén bắn tung tóe đầy đầu đầy mặt hắn. Cũng may canh cũng không nóng, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng dùng tay áo đi lau. Nơi này, Xảo Nương vừa nhìn không có bỏng đến hắn, trước tiên thở ra một hơi, nhất thời vừa tức mà nói hắn mấy câu.
Lại nói Bảo Nhi thấy Lai Hoa bị canh bắn đến, lại cầm khăn tay nhỏ của