Chương 21: Quanh co rồi lại gặp nhau
Ngay lúc ấy, bỗng nhiên có một bóng người lao vào xe, nhào tới bên ghế lái, cố sức gỡ những ngón tay đã bắt đầu siết chặt vô lăng của Dĩ Thành, một bên gọi, anh Dĩ Thành, anh Dĩ Thành, anh Dĩ Thành, anh Dĩ Thành.
Dĩ Thành quay đầu nhìn gương mặt mình ngày nhớ đêm mong, ngay cả trong mơ cũng không quên được, phản ứng đầu tiên là đẩy Thiên Việt ra.
——–
Đường Đại Minh là một con phố sấm uất trong bảy tám năm gần đây của thành phố N, dài mấy cây số, mặt đường rộng rãi, hai bên toàn showroom ô tô, cho nên còn được gọi là phố ô tô, kể ra, Dĩ Thành cũng biết con đường này, cũng hai lần đến đây sửa xe.
Mấy năm qua, vài khu đô thị được xây dựng, nhân khí ở đây cũng thịnh vượng hơn hẳn.
Cả tuần nay, Dĩ Thành sáng tối đều tới đây tìm kiếm, buổi sáng đến công ty giao việc xong lại chạy đến đây. Hoàng Phố Hinh Viên, Ngự Thủy Gia Viên, Di Hinh Viên, An Khang Lý, An Cư Lý, Dĩ Thành dò từng khu một. Vài tiểu khu mới xây, còn chưa lập ban quản lý, hắn chỉ đành hỏi thăm các cụ già đang nhàn nhã ngồi tắm nắng trong tiểu khu. Bác có thấy một thanh niên, hơi gầy, nhìn rất thanh tú, họ Thẩm không? Chú, thím, mọi người ở đây có từng gặp cậu ấy không? Dĩ Thành vẻ mặt đôn hậu, ăn nói lễ phép, nhưng trong lòng lại sốt ruột như vạc dầu sôi sùng sục. JO nói e rằng Thiên Việt vài hôm nữa sẽ đi, lỡ như em ấy đi xa, rời khỏi thành phố này, mình làm sao tìm được? Việt Việt của mình, nếu thành giọt nước mưa rơi vào trong biển người, mình làm sao có thể tìm về đây? Rất nhiều lần, buổi tối, anh lang thang trong tiểu khu, không ngừng tưởng tượng, có khi nào, ở một góc nào đó, có thể bắt gặp thiếu niên kia, thậm chí như thể thấy được biểu tình ngạc nhiên trên mặt cậu, sau đó, Dĩ Thành lại nghĩ, liệu cậu có nhìn mình cười rộ lên, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xinh của cậu, có thể chăng?
Nhưng tất cả chẳng qua chỉ là tưởng tượng. Dĩ Thành không thể không thừa nhận JO nói đúng, cuộc sống không phải phim truyền hình, lấy đâu ra điều kỳ diệu vòng vo một hồi rồi lại gặp nhau?
Hôm nay, Dĩ Thành lại lái mô tô đến đường Đại Minh. Còn chưa tới sân ga, đã thấy đông nghịt người vây quanh nơi đó.
Đây là tuyến đường sắt Bắc Kinh – Quảng Châu, bình thường thì bảy giờ, chín giờ sáng với bốn giờ, sáu giờ chiều đều có một chuyến chạy ngang qua. Dĩ Thành dừng xe, lách vào biển người. Dĩ Thành nhìn đồng hồ, còn tám, chín phút nữa mới tới chín giờ, xe lửa sắp đến rồi, nhưng tại sao thanh chắn vẫn chưa hạ xuống, tại sao mọi người lại náo loạn như vậy? Đi đến phía trước, Dĩ Thành lập tức liền hiểu. Thì ra có một chiếc xe buýt bị tắt máy ngay trên đường ray, xa xa, đã mơ hồ nghe thấy tiếng đoàn tàu xình xịch.
Vài người cố gắng đẩy chiếc xe buýt kia, nhưng bánh xe giống như bị kẹt phải thứ gì đó, một đám thanh niên trai tráng, cũng không tài nào xê dịch bánh xe được nửa bước. Tiếng la hét sợ hãi, tiếng bàn tán xôn xao, có người hô lớn báo cảnh sát, thậm chí có vài người nhút nhát đã bật khóc, bao nhiêu âm thanh nháo nhào, còn có tiếng tàu hỏa không ngừng đến gần. Mà đoạn đường sắt này, lại không thể chuyển tuyến. Trong mớ hỗn loạn như nước sôi, Dĩ Thành nhảy lên xe buýt. Hành khách trên xe đã sớm di tản hết, chỉ còn mỗi lái xe. Người phụ nữ trung niên đã sợ đến mức ánh mắt cũng dại đi.
Dĩ Thành vọt tới, túm lấy chị ta kéo ra khỏi ghế lái, đẩy xuống xe, còn mình lại ngồi vào chỗ đó, cố gắng khởi động máy. Một lần, một lần, rồi một lần, rồi một lần nữa.
Ngay lúc ấy, bỗng nhiên có một bóng người lao vào xe, nhào tới bên ghế lái, cố sức gỡ những ngón tay đã bắt đầu siết chặt vô lăng của Dĩ Thành, một bên gọi, anh Dĩ Thành, anh Dĩ Thành, anh Dĩ Thành, anh Dĩ Thành ca.
Dĩ Thành quay đầu nhìn gương mặt mình ngày nhớ đêm mong, ngay cả trong mơ cũng không quên được, phản ứng đầu tiên là đẩy Thiên Việt ra.
Thiên Việt lảo đảo lùi về sau, lưng va vào cửa, dưới chân lại trống rỗng, cả người ngã xuống, đập mạnh lên đường ray, lập tức có người đỡ cậu, kéo sang một bên.
Dĩ Thành lại ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại, tiếp tục khởi động, một lần, một lần, rồi một lần. Cuối cùng, động cơ cũng phát ra tiếng nổ máy bình thường. Trong âm thanh như tiếng trời kia, xe buýt chậm rãi lăn bánh, sau đó nhanh chóng trườn ra khỏi đường ray.
Gần như chỉ ba giây sau, trong tiếng còi vang rền, tàu hỏa lao như bay qua đuôi xe buýt.
Hai ba trăm người tụ tập quanh đường ray, vào thời khắc đó, bỗng nhiên đồng loạt lặng thinh, sự im lặng này kéo dài mãi cho đến khi tàu hỏa xa dần.
Sau đó, trong đám người đột nhiên trỗi lên tràng pháo tay, lốp bốp vang dội cả một góc. Trong tiếng vỗ tay, mọi người bắt đầu lớn tiếng kể lại cảnh tượng hồi hộp căng thẳng vừa rồi, không khí nặng nề đông cứng xung quanh cũng dần dần lưu chuyển.
Nữ tài xế kia ngồi bệch dưới đất, nức nở khóc lớn một trận. Sự chú ý của mọi người đều bị kéo đi, ngược lại quên mất Dĩ Thành. Dĩ Thành cũng không quan tâm, anh chỉ lách trong đám người tìm kiếm bóng dáng áo trắng ấy. May thay, thiếu niên kia vẫn đứng dựa vào cột xi măng bên phòng trực ban trong sân ga.
Dĩ Thành xuyên qua rừng người, khoảnh khắc đó, con đường sao mà dài, dài như vô tận. Cuối cùng, Dĩ Thành nắm lấy tay Thiên Việt, kéo cậu chạy về phía trước, rẽ vào một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ chật hẹp, hai bên là khu dân cư xây kiểu thành nam cũ, bờ tường hơi thấp, từng bụi cúc dại bung nở.
Thiên Việt đột nhiên vấp ngã, Dĩ Thành dừng bước, đầu gối Thiên Việt phịch một tiếng quỵ xuống nền đất. Dĩ Thành vội đỡ cậu dậy, Thiên Việt cố sức hất tay Dĩ Thành ra, loạng choạng tránh ở bên đường, kịch liệt nôn khan.
Dĩ Thành đỡ Thiên Việt vẫn còn đang lảo đảo đứng không vững, ôm cậu vào lòng, lắng nghe hơi thở dồn dập, tiếng hô hấp như lộn cả ruột gan, còn nghe thấy khớp hàm lách cách va vào nhau.
Dĩ Thành vuốt nhẹ lưng cậu. Nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Việt Việt, Việt Việt, đừng sợ đừng sợ, không sao nữa, không sao nữa.”
Dĩ Thành nắm tay cậu, chỉ cảm thấy ẩm ướt dinh dính, còn tưởng là mồ hôi, giơ lên mới phát hiện tay đã rướm máu.
Sau đó, Thiên Việt dẫn Dĩ Thành về nơi cậu thuê.
Dĩ Thành cười hì hì bảo, hóa ra em ở Di Cư Viên, hôm nay anh vốn định đến tiểu khu này tìm.
Thiên Việt vẫn không lên tiếng.
Dĩ Thành nói, Việt Việt, em có hộp cứu thương không? Tay em cần phải xử lý một chút.
Thiên Việt vẫn im lặng, sau đó, Dĩ Thành tìm thấy chút thuốc cùng băng gạc trên tủ treo trong bếp, đựng trong một hộp bánh rỗng. Dĩ Thành dùng nhíp từ từ gắp những mảnh đá vụn sắc nhọn trong tay Thiên Việt, một bên hít thở thật nhẹ, giống như đau đớn thay cậu. Lại dùng oxi già sát trùng, bôi thuốc, lấy gạc băng lại.
Dĩ Thành chậm rãi vén áo Thiên Việt lên, Thiên Việt ngã không nhẹ, sau lưng bầm tím một mảng, khuỷu tay cũng sưng lên. Dĩ Thành thử cử động cánh tay cậu, biết không ảnh hưởng đến xương, cũng bôi thuốc, sau đó thoáng do dự, lại cởi quần Thiên Việt.
Thiên Việt vẫn như lúc nhỏ, không mặc nhiều quần áo, chỉ một lớp quần jean. Trên đầu gối có một vết thương đáng sợ, máu đã chảy xuống chân, thấm vào tất. Dĩ Thành đau lòng vô cùng, dùng nước ấm nhẹ nhàng rửa vết thương, sau đó lại bôi thuốc rồi băng bó.
Thiên Việt cả người mềm nhũn, mơ mơ màng màng, mặc Dĩ Thành băng bó vết thương, không tránh né, cũng không nói chuyện. Đợi băng bó xong, cậu ngả đầu lên giường, nháy mắt đã ngủ đi. Dĩ Thành đắp chăn cho cậu, ở một bên trông nom.
Thiên Việt ngủ cũng không an ổn, thấp giọng rên đau, sau đó còn phát sốt. Dĩ Thành lấy thuốc hạ sốt cho cậu uống, Thiên Việt hơi mở mắt ra, lại nhắm mắt nằm xuống, tiếp tục ngủ. Dĩ Thành xoay người định đi dẹp ly nước, lại phát hiện góc áo đã bị Thiên Việt níu chặt trong tay, kéo hai lần vẫn không rút ra được, vẻ bướng bỉnh nhàn nhạt và sự ỷ lại nồng đậm này, khiến lòng Dĩ Thành rục rịch, anh cúi xuống, hôn lên cái trán nóng hổi của Thiên Việt, từng chút từng chút một. Dần dần cảm nhận từng lớp mồ hôi đã toát ra trên trán cậu.
Lúc Thiên Việt tỉnh dậy, cơn sốt đã lui, nhìn thấy Dĩ Thành ngồi bên giường, nắm chặt cổ tay cậu.
Thiên Việt bỗng dưng cảm thấy thật ấm ức, nhưng chỉ cắn chặt răng, không chịu mở miệng nói tiếng nào.
Dĩ Thành không ngừng gọi: “Việt Việt, Việt Việt, em nhìn anh đi, nói một câu với anh đi, Việt Việt.”
Thiên Việt quay đầu đi.
Dĩ Thành cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, kéo cằm cậu lại, mạnh mẽ hôn xuống.