Chương 20: Hồi 20

Lâm Hàn Thanh nói:
- Sớm thì một canh giờ, muộn thì sau khi mặt trời lặn, nhất định tại hạ sẽ để cho cô nương trở về.
Thiếu nữ chậm rãi bước vào khoang thuyền, lấy ra một bộ y phục ngư dân đưa cho Lâm Hàn Thanh nói:
- Ngươi thay vào đi.
Lâm Hàn Thanh thay xong y phục, bước ra ngoài nói:


- Cô nương lái thuyền, để tại hạ chèo cho.
Thiếu nữ lắc lắc đầu nói:
- Không cần đâu.
Lâm Hàn Thanh nghĩ thầm:
- Chắc cô ta không muốn đứng gần mình.
Nghĩ đoạn, chàng liền bước về phía để mấy tấm lưới nói:
- Tại hạ giúp cô nương phơi lưới đựơc không ?


Thiếu nữ liền hỏi:
- Ngươi có biết làm không ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Để tại hạ thử xem sao.
Chàng vừa gỡ lưới vừa nói:
- Cô nương có thấy hai chiếc khoái thuyền đằng trước không ?
Thiếu nữ nói:
- Nhìn thấy rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chúng ta cứ đi theo hai chiếc thuyền đó là được.


Thiếu nữ không nói thêm gì, lay động mái chèo, điều khiển thuyền đuổi theo hai chiếc khoái thuyền phía trước.
Tốc độ của chiếc thuyền chàng đang ngồi đâu thể bì với hai chiếc khoái thuyền kia. Thiếu nữ cố hết sức lay chèo thuyền, mặt đổ đầy mồ hôi mà vẫn đuổi không kịp.


Lâm Hàn Thanh thây vậy ngại ngùng nói:
- Cô nương không cần lo lắng. Bọn họ cũng không thể chạy xa quá đâu, chúng ta cứ từ từ đi theo cũng không sao. Tốt nhất là không để bọn họ biết chúng ta đang theo dõi họ.


Chiếc thuyền tuy chậm, nhưng cũng chỉ cách bóng buồn kia chừng hơn trăm trượng. Khoảng gần một khắc sau, hai người đã đến gần được nó.


available on google playdownload on app store


Lâm Hàn Thanh đội một chiếc mũ nan lên đầu, vừa giả vờ thu lưới, vừa thừa cơ quan sát tình hình trước mắt. Chỉ thấy hai chiếc khoái thuyền đang vây một chiếc thuyền buồm lớn vào giữa.
Chiếc thuyền buồm dường như đã ngưng tay chèo, để mặc cho dòng nước đẩy đi.


Tấm vải lớn treo trên cột buồm viết mấy chữ lớn: "Phiên thủ kinh Trung Hụê, tiếu ngữ khiếp Tây Môn."
Chiếc thuyền buồm này giống như một chiếc ngư thuyền bình thường, nhưng đã kinh qua cải tạo, hơn nữa dựa vào dấu về có thể khẳng định là mới được cải tạo chưa lâu.


Ngoại trừ tấm vải lớn bay phần phật trong gió, trên thuyền yên lặng như tờ. Cửa khoang thuyền, cửa sổ đều được dùng vải bố dày che kín.
Lâm Hàn Thanh lợi dụng lúc đứng lên thu lưới, hạ thấp giọng nói với thiếu nữ:
- Cô nương, đừng lại gần quá, kẻo hai chiếc khoái thuyền kia sẽ sinh nghi.


Thiếu nữ khẽ gật đầu biểu thị hiểu ý, chầm chậm quay đầu thuyền tiến về hướng tây.
Chợt thấy chiếc khoái thuyền của Lý Trung Hụê đột nhiên chuyển hướng, lao vút về phía chiếc thuyền lớn kia. Khi khoái thuyền còn cách thuyền lớn bảy tám thước thì Hoàng Phủ Lan đã nhảy lên ôm quyền nói:


- Tại hạ phụng mệnh đương kim võ lâm minh chủ lên thuyền bái phỏng, mong được chủ nhân tiếp kiến.
Không một thanh âm nào vang lên đáp lại lời của Hoàng Phủ Lan.Tựa hồ nhưng trên thuyền không có người vậy.


Hoàng Phủ Lan trong lòng tức giận, liền nhấc chân bước về phía khoang thuyền, đưa tay định đẩy cửa đi vào. Đột nhiên Lý Trung Hụê cất tiếng ngăn cản:
- Không được vọng động.
Hoàng Phủ Lan nghe vậy liền lập tức lùi lại, ôm quyền nói:
- Cung hầu minh chủ chỉ thị.


Lý Trung Hụê liền vẫy tay một cái, khoái thuyền liền cập sát vào chiếc thuyền lớn. Nàng chậm rãi đứng dậy nói:
- Xin hỏi cao nhân nào đang ở trong thuyền ?
Lời nàng vừa dứt, cửa khoang thuyền liền khẽ lay động, một tấm hồng thiếp bắn ra, bên trên có viết mấy chữ: "Tạ tuỵêt tiếp khách".


Lý Trung Hụê hơi nhíu mày, nhưng vẫn bước lên thuyền nói:
- Lý Trung Hụê xin được bái phỏng.
Tấm hồng thiếp liền tự động lật sang mặt bên kia, bên trên có hai chữ lớn:
- Không tiếp.


Lý Trung Hụê thấy vậy khẽ thở dài, đưa tay vẫy vẫy một cái. Lý Văn Dương, Hàn Sĩ Công và Dư Tiểu Long liền nhất tề nhảy lên thuyền lớn.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Lý Trung Hụê thẹn quá hoá giận, chỉ sợ sẽ dùng vũ lực.


Nghĩ đoạn liền ngưng thần quan sát tình cảnh trên thuyền. Nào ngờ, chàng chỉ thấy bốn đạo mục quang lạnh lẽo đang nhìn chàng chằm chằm. Chính là bọn Lý Văn Dương và Hàn Sĩ Công hai người. Hiển nhiên chiếc ngư thuyền đã gây sự chú ý cho họ.


Những ngày gần đây, Lâm Hàn Thanh lưu lạc giang hồ đã học đựơc bản lĩnh trầm tĩnh đối phó với mọi sự việc. Thấy hai người nhìn sang, chàng liền lập tức cúi xuống gỡ lưới, không dám nhìn bọn họ nữa.


Nhưng tiếng y phục phất gió đã nổi lên, hình như có người đã nhảy lên chiếc ngư thuyền chàng đang ngồi.
Lâm Hàn Thanh liền giả như không biết, vẫn cúi đầu gỡ gỡ tấm lưới đánh cá. Chỉ nghe Hoàng Phủ Lan lạnh lùng hỏi:


- Ngư thuyền của các hạ đi theo chiếc khoái thuyền của tại hạ đến tận đây, không hiểu có dụng tâm gì ?
Lâm Hàn Thanh ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào miệng của mình ú ớ một hồi, hai tay khua loạn lên.


Trong lòng chàng hiểu rõ, chỉ cần mình mở miệng, chắc chắc sẽ bị người khác giận ra giọng nói. Chỉ có một cách duy nhất là giả câm mới mong qua được mắt của mấy người bọn Lý Trung Hụê.
Hoàng Phủ Lan liền quay sang hỏi thiếu nữ lái thuyền:
- Anh ta bị câm sao ?


Thiếu nữ kia cũng vô cùng lanh lợi, gật gật đầu nói:
- Anh ấy không biết nói chuyện đâu.
Hoàng Phủ Lan liền hỏi tiếp:
- Anh ta là gì của cô nương ?
Dường như thiếu nữ đã sớm nghĩ ra cách ứng phó, liền nhanh nhảu đáp:
- Là biểu ca của tôi.


Hoàng Phủ Lan đưa mắt xem xét tình hình trên thuyền một hồi rồi mới nói:
- Hãy nghe lời khuyên của ta, mau cho thuyền rời khỏi cái nơi thị phi này.
Thiếu nữ gật đầu đáp ứng rồi cho thuyền quay đầu ngược lại.
Hoàng Phủ Lan thấy vậy liền đề khí nhảy về khoái thuyền sau đó nhảy vọt lên thuyền lớn.


Lý Trung Hụê liền bỏ lưới xuống, đi đến bên cạnh thiếu nữ nói:
- Đi chầm chậm thôi.
Nói đoạn chầm chậm bước vào trong khoang thuyền, mở he he tấm rèm che, ngưng thần quan sát.
Chỉ thấy Lý Văn Dương, Hàn Sĩ Công đã chia thành hai hướng chậm rãi bước vào bên trong khoang thuyền.


Dư Tiểu Long, Hoàng Phủ Lan đứng hai bên Lý Trung Hụê.
Lý Trung Hụê cao giọng nói:
- Trong thuyền có phải Bạch cô nương đây không ?
Đây chính là điều là Lâm Hàn Thanh đang nóng lòng muốn biết, chàng liền vận hết thính lực lắng nghe.


Chỉ thấy trong thuyền lại bắn ra một tấm thiếp hồng, bên trên viết chi chít những chữ bằng phấn trắng.


Lúc này, chiếc thuyền Lâm Hàn Thanh đã rời thuyền lớn một khoảng khá xa, chàng tận hết mục lực cũng không thể nhìn rõ trên tấm thiệp viết gì, chỉ nhìn được loáng thoáng mấy chữ: "Trung Hụê bất huệ ...cớ gì phải là kẻ thử đao chứ ..."


Lý Trung Hụê đọc lời nhắn trên tấm thiếp xong, đột nhiên vẫy tay nói:
- Xuống thuyền.
Nói đoạn liền dùng khinh công nhảy khỏi thuyền lớn về chiếc thuyền nhỏ của mình.
Dư Tiểu Long, Hoàng Phủ Lan, Lý Văn Dương, Hàn Sĩ Công cũng lần lượt nhảy về thuyền của mình, hai chiếc khoái thuyền liền quay đầu đi khỏi.


Lâm Hàn Thanh liền vội vàng nói:
- Cô nương mau cho thuyền về nơi các ngư thuyền tập trung nhanh lên.


Thiếu nữ liền vận toàn lực khua mái chèo, chiếc ngư thuyền liền đi vào nơi các ngư thuyền tập trung. Hai chiếc khoái thuyền lượn một vòng quanh ngư thuyền chàng đang ngồi rồi rẽ ngoặt về hướng đông, trong chớp mắt chỉ còn thấy hai vệt sóng mờ trên mặt sông rồi không thấy đâu nữa.


Lâm Hàn Thanh thò tay vào trong ngực lấy ra một lá vàng đặt lên bàn nói:
- Chút lễ mọn, mong cô nương thâu nhận. Tạm thời tại hạ phải đi có việc, đến khi trời tối có lẽ lại phiền cô nương một lần nữa. Nếu như cô nương chịu tương trợ, xin đột một nén nhang ở đầu thuyền.


Nói đoạn chàng bước ra khỏi khoang thuyền, nhảy lên một chiếc ngư thuyền khác rồi từ đó nhảy lên bờ. May mà khoảng cách giữa hai thuyền rất gần, ngay cả người bình thường nhảy qua nhảy laị cũng hết sức dễ dàng, vì thế mà mặc dù có nhiều người ở bến tàu nhưng không ai chú ý đến chàng cả.


Thiếu nữ nhìn bóng Lâm Hàn Thanh đi xa dần, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn ta tuy xấu xí nhưng lòng dạ lại rất tốt.
Lại nói Lâm Hàn Thanh, sau khi lên bờ, chàng liền tìm một nơi yên tĩnh, toạ công điều tức dưỡng thần. Đến canh hai, chàng mới đứng dậy quay lại chỗ ban nãy đã hẹn với thiếu nữ trên thuyền.


Quả nhiên, chiếc ngư thuyền vẫn đậu ở đó, trên đầu thuyền còn cắm một nén hương.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Tiểu nha đầu này cũng to gan lớn mật thật.
Nghĩ đoạn, liền tung mình nhảy lên trên thuyền, rồi thấp giọng gọi:
- Cô nương ... !


Chỉ thấy cửa khoang thuyền lay động, thiếu nữ ban sáng bước ra, sau lưng là một đại hán cao to lực lưỡng.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh một cái rồi thấp giọng nói với đại hán:
- Chính là người này ...
Nàng ngừng một chút rồi chỉ tay vào đại hán nói:
- Đây là gia huynh.


Lâm Hàn Thanh liền ôm quyền nói:
- Tại hạ muốn mượn chiếc thuyền này của huynh đài có chút vịêc.
Đại hán lúc này mới mở miệng nói:


- Em gái tôi đã nói qua chuyện này rồi. Chúng tôi chỉ là ngư dân bình thường, vốn chẳng dám dính dáng vào chuyện ân oán giang hồ của các vị, nhưng em gái tôi nói ngươi là người tốt.
Lâm Hàn Thanh nói:


- Huynh đài yên tâm, nếu như có chuyện xảy ra, tại hạ tuỵêt đối không để liên luỵ đến hai người.
Đại hán liền hỏi:
- Ngươi định đi đâu ?
Lâm Hàn Thanh đáp:
- Trưa nay lệnh muội đã đưa tại hạ đến đó một lần rồi.
Lúc này thiếu nữ liền cất tiếng nói:


- Đại ca, muội biết chỗ đó. Huynh đi chèo thuyền đi, để muội lái thuyền cho.
Dưới sự điều khiển của hai huynh muội thiếu nữ, chiếc thuyền từ từ nhích động, tiến về phía trước.
Ước chừng một tuần trà công phu, Lâm Hàn Thanh đã đến sát bên chiếc thuyền lớn.


Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, chỉ thấy chiếc thuyền vẫn đứng im lìm như ban sáng, trên thuyền không thấy đèn lửa gì cả, chỉ có một cánh cửa sổ đang mở rộng, có lẽ người trong thuyền đang thưởng nguyệt.
Lâm Hàn Thanh liền đứng dậy bước đến mũi thuyền ôm quyền cao giọng nói:


- Tại hạ Lâm Hàn Thanh xin cầu kíến cao nhân trong thuyền.
Lời chàng vừa dứt thì cửa khoang thuyền đột nhiên bật mở, một huyền y thiếu nữ đeo kiếm bước ra nói:
- Có phải Lâm công tử không ? Công tử còn nhận ra tiểu tỳ không ?
Lâm Hàn Thanh liền nhảy lên thuyền lớn, chắp tay mỉm cười nói:


- Hương Cúc cô nương, lẽ nào tại hại không nhận ra đựơc cô chứ ?
Huyền y thiếu nữ đó chính là Hương Cúc, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hàn Thanh một hồi rồi nghi hoặc nói:
- Người chính là Lâm tướng công sao ?


Thì ra là chàng đang dịch dung cải diện, lại đang mặc ngư phục, nhất thời Hương Cúc cũng không nhận ra.
Lâm Hàn Thanh liền nói:
- Lẽ nào cô nương quên cả giọng nói của tại hạ ?
Hương Cúc nói:
- Giống thì rất giống, nhưng ...
Chỉ nghe một thanh âm thánh thót trong thuyền truyền ra:


- Chính là giọng nói của Lâm tướng công, hãy để người vào đây.
Hương Cúc liền nói:
- Cô nương đã nói vậy chắc là không sai đâu.
Lâm Hàn Thanh liền quay lại chắp tay nói với hai huynh muội thiếu nữ và đại hán:


- Quý huynh muội có thể quay về rồi, ân tình giúp đỡ của ngày hôm nay tại hạ mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
Thiếu nữ liền vẫy tay chào chàng rồi từ từ điều khiển chiếc thuyền rời khỏi.
Lâm Hàn Thanh chậm rãi quay người lại bước vào khoang thuyền.
Chàng đi rất chậm, nhưng ý nghĩ trong đầu lại diễn ra rất nhanh:


- Nàng đã luyện thành ma công, chắc chắn đã phải chịu qua tử vong chi kiếp. Cố nhiên đây là chuyện đáng mừng, nhưung nàng cũng từng nói qua, khi ma công luyện thành thì người sẽ vào ma giới, tính cách biến đổi một cách đáng sợ. Không biết bây giờ nàng như thế nào rồi ?


Chàng vừa đi vừa nghĩ, phút chôc đã vào trong khoang thuyền. Lúc này một ngọn nến đã đựơc thắp lên.
Chàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Bạch Tích Hương hoa dung diễm lệ như thiên tiên giáng trần đang ngồi trên một tấm da hổ. Khi thấy Lâm Hàn Thanh bước vào, nàng chỉ khẽ vẫy tay nói:


- Lâm Hàn Thanh, đã lâu không gặp.
Giờ đây ngôn hành cử chỉ của Bạch Tích Hương so với sự tưởng tượng của chàng hoàn toàn khác xa. Điều này làm chàng nhất thời ngẩn người, cứ trố mắt nhìn chằm chằm vào nàng, không nói lời nào.


Bạch Tích Hương đưa tay lên vuốt mái tóc dài của mình rồi nói:
- Nhìn cái gì ? Lẽ nào không nhận ra ta ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Quả nhiên cô nương đã thay đổi rồi.
Bạch Tích Hương nói:


- Thay đổi trở nên đẹp hơn, tràn đầy sức sống đúng không ? Nhưng ngươi cũng nên tự nhìn lại mình, hình như ngươi cũng đã thay hình đổi dạng rồi thì phải.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ không nói đến ngoại hình của cô nương mà là tính cách.
Bạch Tích Hương nói:


- Ồ, có điều gì khác bịêt ?
Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Tại hạ không nói ra được. Cả con người cô nương, nhất cử nhất động, ngay cả lời ăn tiếng nói cũng hoàn toàn khác với khi xưa.
Lúc này Tố Mai đã bưng một khay trà lên đặt trước mặt chàng nói:


- Lâm tướng công, mời dùng trà.
Lâm Hàn Thanh đỡ lấy tách trà, mỉm cười nói:
- Đa tạ cô nương.
Hương Cúc tiện tay nhấc một chiếc ghế gỗ đặt sau lưng Lâm Hàn Thanh rồi nói:
- Lâm tướng công, mời ngồi.
Lâm Hàn Thanh chậm rãi ngồi xuồng, bỏ chiếc nón trúc ra rồi quay sang Hương Cúc nói:


- Làm phiền cô nương lấy cho một chậu nước, tại hạ cần khôi phục lại dung mạo trước đây.
Trong lúc nói chuyện, hai mắt chàng vẫn nhìn trân trối vào Bạch Tích Hương.
Hương Cúc dạ một tiếng rồi bước ra ngoài, phút chốc đã mang vào một chậu nước sạch.


Lâm Hàn Thanh lấy lọ thuốc khôi phục dung mạo mà Tây Môn Ngọc Sương đưa cho đổ vào trong nước, sau đó lấy nước đó rửa măt, trong nháy mắt, những vết sẹo, vết nám trên mặt chàng tự động biến mất, gương mặt lại trở nên anh tuấn như xưa.
Bạch Tích Hương nhìn chàng khôi phục dung mạo, mỉm cười nói:


- Ồ, chẳng trách Tây Môn Ngọc Sương cứ muốn giữ ngươi lại bên mình, không chịu rời bỏ. Quả nhiên là ngọc thụ lâm phong.
Lâm Hàn Thanh khẽ chau mày nói:
- Tại hạ thì vẫn như xưa, thế nhưng cô nương thì đã hoàn toàn thay đổi ...


Đột nhiên gương mặt của Bạch Tích Hương sa sầm lại, nàng cười lạnh một tiếng, quát:
- Là kẻ nào ?
Một thanh âm ngọt ngào liền vang lên:
- Tiểu muội Lý Trung Hụê.
Nói đoạn, người vừa phát thoại liền đẩy cửa bước vào trong khoang thuyền.


Lâm Hàn Thanh không nén nổi tò mò, liền quay sang nhìn một cái. Chỉ thấy hôm nay Lý Trung Hụê vận kình trang, trên đầu chít khăn xanh, bên ngoài còn khoác thêm một tấm áo choàng, nhưng không thấy nàng mang theo vũ khí.
Bạch Tích Hương lạnh lùng nói:
- Lý Trung Hụê, ai cho ngươi vào đây ?


Lý Trung Hụê ngẩn người dừng bước, chắp tay hành lễ nói:
- Tiểu muội mạo muội, mong tỷ tỷ thứ tội.
Bạch Tích Hương vẫn giữ thái độ ban đầu nói:


- Ban sáng ngươi dẫn người đến đây làm phiền ta, ta đã cảnh cáo ngươi rồi. Không cho ngươi được xâm phạm lên chiếc thuyền này của ta, vậy mà chưa đến nửa ngày sau ngươi đã quên rồi sao ?
Lý Trung Hụê liền mỉm cười nói:


- Tiểu muội đã biết tội, vì thế đêm nay mới một mình tới đây thỉnh tội với tỷ tỷ.


Trong lòng Lý Trung Hụê vốn đã có sự kính nể rất lớn với Bạch Tích Hương, vì thế mặc dù nàng rất khó chịu với thái độ cao ngạo của Bạch Tích Hương, nhưng ngoài miệng vẫn nói năng hết sức lễ độ, cung kính.
Bạch Tích Hương quay sang Hương Cúc hỏi:


- Xâm phạm vào thuyền của chúng ta sẽ bị xử thế nào ?
Hương Cúc ấp úng nói :
- Điều này ... điều này ... tiểu tì ...
Bạch Tích Hương tức giận quát:
- Điều này điều nọ cái gì, mau nói ra đi !


Hương Cúc hết đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh rồi lại len lén nhìn Lý Trung Hụê, sau đó mới nói:
- Dường như là phải chặt đi hai chân.
Bạch Tích Hương quay sang nhìn thẳng vào mặt Lý Trung Hụê nói:
- Ngươi nghe rõ chưa ?
Lý Trung Hụê nói:
- Đã nghe rõ rồi.


Nói đoạn nàng cúi đầu trầm tư một hồi rồi cất tiếng hỏi:
- Ý của Bạch tỷ tỷ thế nào ?
Bạch Tích Hương nói:
- Tự nhiên là cứ theo quy tắc mà trừng trị.
Lý Trung Hụê nói:


- Như vậy là chuyện tỷ tỷ muốn chặt chân muội đã là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, tiểu muội cũng có một điều kiện.
Bạch Tích Hương hỏi:
- Điều kiện gì ?
Thần tình Lý Trung Hụê chợt trở nên nghiêm túc, nàng đưa tay vào bọc lấy ra một là cờ màu vàng nói:


- Tiểu muội từ lâu đã kính phục tài hoa cái thế của tỷ tỷ, đêm nay mạo hiểm lên thuyền chính là để khẩn cầu tỷ tỷ một chuyện, không ngờ lại phạm phải quy tắc mà tỷ tỷ đã dặt ra. Giờ chỉ cần Bạch tỷ tỷ tiếp nhận Minh Chủ Lệnh Kỳ này, sau đó làm Minh Chủ Võ Lâm, gánh vác trọng trách tiêu dịêt bè đảng của Tây Môn Ngọc Sương, thì đừng nói là chặt chân, cho dù mổ bụng moi tim, tiểu muội cũng không một lời oán trách.


Bạch Tích Hương khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau, không thể hợp lại thành một mà nói được.


Lý Trung Hụê không thể ngờ rằng Bạch Tích Hương yếu nhược, thiện lương của ngày xưa đã hoàn toàn biến đổi trở nên lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, trong lòng nàng vừa đau đớn vừa ngạc nhiên, nhất thời cứ nhìn chằm chặp vào Bạch Tích Hương mãi không thôi.


Bạch Tích Hương lạnh lùng cười gằn một tiếng hỏi:
- Ngươi nhìn ta làm cái gì ?
Lý Trung Hụê nói:
- Ta phải nhìn xem ngươi có phải là Bạch Tích Hương thật không ?
Bạch Tích Hương tức giận quát:
- Hồ đồ, chẳng lẽ còn có người khác mạo nhận ta ?
Lý Trung Hụê nói:


- Nếu như ngươi thật sự là Bạch tỷ tỷ thì đúng là một chuyện khó tin trên đời.
Bạch Tích Hương cười khanh khách nói:
- Cái gì cơ ? Ngươi thử chỉ ra điểm nào không giống xem nào ?
Lý Trung Hụê nói:
- Bạch Tích Hương tỷ tỷ của ta ...
Bạch Tích Hương đột nhiên ngắt lời nàng nói:


- Ai là tỷ tỷ của ngươi, nói mà không biết ngượng.
Lý Trung Hụê liên tục mấy lần bị Bạch Tích Hương chỉ trích, cơn giận trong lòng rốt cụôc cũng nén không nổi. Nàng cười lạnh một tiếng nói:


- Bạch Tích Hương thuở trước ôn nhu hoà nhã, đại nhân đại nghĩa, hiệp tâm thiết đảm, người người đều kính ngưỡng ...
Bạch Tích Hương liền ngắt lời:
- Bạch Tích Hương ngày nay thì sao ?
Lý Trung Hụê nói:
- Ác độc tàn nhẫn, âm trầm hiểm trá.


Bạch Tích Hương không hề để lộ vẻ tức giận, chỉ quay đầu lại nói với Tố Mai:
- Đưa bảo kiếm cho ả, để ả tự đoạn hai chân.


Lâm Hàn Thanh từ nãy đến giờ luôn luôn lưu ý quan sát hành động của Tố Mai và Hương Cúc. Bạch Tích Hương đã biến thành tàn khốc vô tình, không biết nhị tỳ có còn như xưa nữa không ?
Chỉ thấy Tố Mai khẽ chau mày, chầm chậm tháo trường kiếm trên lưng xuống nói:
- Lý cô nương ...


Bạch Tích Hương liền đưa tay giật lấy thanh kiếm trong tay Tố Mai, rút ra đánh soạt một cái rồi ném xuống trước mặt Lý Trung Hụê nói:
- Lý Trung Hụê, nếu như ngươi tự mình động thủ thì may ra còn giữ được tính mạng và trở về. Bằng không, để ta động thủ thì không chỉ mất hai chân thôi đâu.


Lâm Hàn Thanh cúi người nhặt trường kiếm lên rồi đột nhiên ngửa mặt cười ha hả.
Bạch Tích Hương tức giận quát:
- Có gì đáng cười đâu ?
Lý Trung Hụê nói:
- Nếu như ngươi thật sự là Bạch Tích Hương thì đừng nói bảo ta chặt hai chân, cho dù


chặt thêm cả hai tay, Lý Trung Hụê tuy là nữ nhi nhưng cũng không chau mày lấy một cái ...
Nàng ngừng một chút, nhìn Lâm Hàn Thanh với ánh mắt ai oán rồi nói tiếp:
- Nhưng trong lúc này, ta không thể nào tin ngươi đúng là Bạch Tích Hương được.


Lâm Hàn Thanh trước giờ ngồi im không nói tiếng nào, lúc này cũng đứng dậy nói:
- Lý cô nương nói không sai. Bất luận cô nương là thật hay giả nhưng những hành vi vừa rồi của cô nương, Bạch Tích Hương trước đây tuyệt đối không bao giờ làm.
Bạch Tích Hương quát:


- Câm miệng. Ai cho ngươi nói chuyện ?
Lâm Hàn Thanh liền cười lên ha hả nói:
- Tại hạ muốn nói chuyện thì ở đây ai cấm được chứ ?
Bạch Tích Hương liền phát nộ quát lớn:
- Hương Cúc, chế phục hắn cho ta.
Hương Cúc ngẩn người ra hỏi:
- Cô nương, nhưng đó là Lâm tướng công mà ?


Bạch Tích Hương nói:
- Ta biết điều đó, ngươi cứ điểm huỵêt đạo của hắn rồi nói sau.
Hương Cúc đành miễn cưỡng dạ một tiếng, rồi xuất thủ điểm vào huỵêt đạo của Lâm Hàn Thanh.
Lâm Hàn Thanh khẽ lắc người tránh khỏi một chỉ của Hương Cúc rồi nói:


- Tuy cô nương xuất thủ theo lệnh, nhưng nếu bức người quá đáng, tại hạ đành phải xuất thủ tự cứu.
Hương Cúc liên tiếp điểm ra mười mấy chỉ nhưng đều bị Lâm Hàn Thanh cản, hoặc tránh hết.
Chỉ nghe Bạch Tích Hương tức giận quát:
- Nha đầu vô dụng, mau lùi lại cho ta.


Hương Cúc liền dạ một tiếng, lập tức đình thủ, lui về sau.
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Bạch Tích Hương đã đứng lên từ lúc nào, đang chậm rãi bước về phía mình.
Lý Trung Hụê đột nhiên bước lên phía trước một bước nói:


- Lâm huynh, mau rời khỏi nơi này, để tiểu muội đối phó với Bạch Tích Hương.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương thân làm võ lâm minh chủ, là hy vọng của hàng ngàn võ lâm đồng đạo lẽ nào tại hạ lại để cô nương ngộ hiểm được, cô nương hãy mau rời khỏi đây đi.
Lý Trung Hụê nói:


- Việc là do muội, lẽ nào để huynh đứng ra chịu khổ sao.
Lâm Hàn Thanh còn chưa đáp lời thì Bạch Tích Hương đã lên tiếng nói:
- Lâm Hàn Thanh, chỉ bằng ngươi liệu có thể thay ả ta chịu trách nhiệm được sao ?
Lý Trung Hụê lạnh lùng đáp:


- Tiểu muội ở đây, cung hầu đại giá tỷ tỷ chỉ giáo.
Lâm Hàn Thanh đưa tay cản đường Bạch Tích Hương lại hỏi:
- Là kẻ nào đã đặt ra quy tắc chặt chân người khác đó ?
Bạch Tích Hương nói:
- Là ta, Bạch Tích Hương. Có gì không đúng sao ?
Lâm Hàn Thanh nói:


- Tại hạ đặt chân lên thuyền của cô nương trước. Nếu như cô nương muốn chấp hành hình phạt mình đặt ra, thì phải chặt hai chân của Lâm mỗ trước đã.
Bạch Tích Hương nói:
- Ngươi cho rằng ta không dám sao ?
Lâm Hàn Thanh nói:


- Tất nhiên là cô nương có thể làm vậy, nhưng tại hạ cũng quyết không thúc thủ đứng yên cho cô nương muốn làm gì thì làm.
Bạch Tích Hương chau mày lại rồi đột nhiên giãn ra, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn động thủ với ta ?


Lâm Hàn Thanh nghĩ đến ân tình ngày xưa giữa mình và nàng, trong lòng không khỏi đau đớn. Chàng thở dài một tiếng nói:
- Để Lý Trung Hụê rời khỏi. Tại hạ để cô nương chặt đứt hai chân.
Bạch Tích Hương đột nhiên cười lên khanh khách, giọng nói chợt trở nên dịu dàng :


- Lâm Hàn Thanh à ! Huynh yêu Lý Trung Hụê lắm phải không ?
Lời vừa dứt thì nàng đã khôi phục lại thần tình nghiêm túc lạnh lùng như lúc đầu.


Lâm Hàn Thanh đứng gần sát bên nàng, nên nhất cử nhất động của nàng đều bị chàng quan sát tỷ mỉ. Chỉ thấy trong nháy mắt mà nàng có thể thay đổi hai bộ mặt khác nhau hoàn toàn, trong lòng chàng không khỏi thầm thở dài một tiếng.


- Xem ra nàng đích thực đã bị ma công làm lu mờ bản tính. Nửa năm trước nàng có thể vì thiên hạ anh hùng mà không tiếc tấm thân yếu nhược, hy sinh cả bản thân để chế phục Tây Môn Ngọc Sương, lẽ nào giờ đây Lâm Hàn Thanh ta lại không thể hy sinh cho Lý Trung Hụê sao ?


Chàng đang suy nghĩ thì Bạch Tích Hương lại cất giọng lạnh lùng nói:
- Tại sao ngươi không nói gì ? Đại trượng phu dám làm dám chịu, tại sao ngươi lại không có chút cốt khì gì vậy ?
Trong lòng đã quyết, tâm trạng Lâm Hàn Thanh trở nên bình tĩnh lạ thường, chàng chỉ mỉm cười rồi hỏi lại:


- Yêu thì thế nào, không yêu thì sao ?
Bạch Tích Hương nói:
- Nếu như ngươi yêu ả ta, ta sẽ chặt đứt hai tay, hay chân ả, để cho ngươi ngày ngày bên ả hầu hạ ả ăn cơm, thay y phục. Từ nay hai người sẽ như hình với bóng, sớm tối bên nhau, như vậy là hợp với tâm nguyện của ngươi rồi còn gì.


Lâm Hàn Thanh không hề tức giận mà chỉ cười đáp:
- Ồ, còn gì nữa không ?
Bạch Tích Hương nói:
- Nếu như ngươi không thích ả, ta sẽ chặt đứt hai chân ả rồi ném xuống sông, sống ch.ết là do ả.
Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Cả hai cách của cô nương tại hạ đều không tán thành.


Bạch Tích Hương liền hỏi:
- Vậy ngươi muốn gì ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ý của tại hạ là cô nương hãy thả Lý cô nương. Sau đó cô nương muốn giở thủ đoạn gì cũng đều do Lâm mỗ gánh vác.
Lý Trung Hụê đột nhiên lên tiếng chen vào:


- Không được, chính tiểu muội mới là người vi phạm cấm quy của Bach cô nương, tự nhiên phải do Lý Trung Hụê này gánh vác. Thịnh tình của Lâm huynh, tiểu muội xin tâm lĩnh.
Lâm Hàn Thanh chậm rãi quay sang nhìn vào mắt Lý Trung Hụê nhẹ nhàng nói:


- Thiên hạ anh hùng đều kỳ vọng nơi cô nương, lẽ nào chỉ vì một chút nghĩa khí nhất thời mà làm lỡ cả đại cục. Cô nương mau đi đi, nơi này để tại hạ lo liệu.
Bạch Tích Hương chợt cười khanh khách nói:


- Lâm Hàn Thanh ơi là Lâm Hàn Thanh, ngươi là cái gì của ta mà dám thay ta làm chủ ở đây chứ ?
Lâm Hàn Thanh liền bước lên một bước chắn trước mặt Bạch Tích Hương nói:
- Lý cô nương, nhanh rời khỏi nơi này.
Bạch Tích Hương liền khẽ lách người tung một trảo chộp thẳng vào Lý Trung Hụê.


Lâm Hàn Thanh cũng nhanh chóng vung tay chộp lấy uyển mạch của nàng.
Bạch Tích Hương đại nộ quát lớn:
- Ngươi dám động thủ với ta sao?
Nói đoạn nàng liền thu hồi tả thủ, hữu thủ lại đánh ra một chưởng.


Lâm Hàn Thanh biết nàng không biết võ công, trong thời gian qua tuy có tham luyện ma công nhưng chủ yếu là để trị bệnh, vì thế chàng không dám xuất toàn lực, cũng chẳng dám xuất thủ quá nhanh chỉ sợ làm nàng bị thương.


Nào ngờ, Bạch Tích Hương của ngày hôm nay đã khác xưa rất nhiều, chưởng thế đánh ra vừa nhanh vừa độc. Khi Lâm Hàn Thanh nhìn ra sự tình thì đã quá muộn, lồng ngực đã hứng trọn một chưởng của nàng.


Chàng lảo đảo thối lùi liên tục đến sát vách thuyền mới bình ổn đựơc thân mình, xem ra thương thế tuỵêt đối không nhẹ.
Bạch Tích Hương sau khi đả thương Lâm Hàn Thanh, liền bước thêm một bước đứng trước mặt Lý Trung Hụê nói:
- Ngươi cũng muốn động thủ với ta phải không ?


Lâm Hàn Thanh tức giận quát lớn:
- Bạch tỷ tỷ mà ta tôn kính tuỵêt đối không phải là người tàn bạo độc ác như ngươi. Chắc chắn ngươi là kẻ giả mạo.


Tuy nàng biết rõ đối phương chính là Bạch Tích Hương, nhưng trong tình cảnh như thế này, nàng cũng chỉ đành cố cứng miệng, nói là không phải.
Bạch Tích Hương cười lạnh một tiếng nói:
- Bất luận là thật hay giả cũng được, đêm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây.


Lời vừa dứt đã đánh ra một chưởng.
Lý Trung Hụê tung người tránh khỏi, rồi quát lớn:
- Ngươi đừng bức người thái quá !
Bạch Tích Hương nói:


- Võ học của Hoàng Sơn Thế Gia nổi tiếng tinh kỳ huyền ảo, bác đại tinh thâm, đêm nay ta cũng muốn mở rộng tầm mắt. Ngươi hãy trổ hết tài nghệ ra tỷ đấu với ta một phen. Nếu như ngươi tự thấy chưởng pháp cao minh, ta sẽ cho ngươi bị thương dưới chưởng. Còn như ngươi tự thị chỉ pháp thành tựu kiệt xuất thì bản cô nương sẽ cho ngươi bị thương dưới chỉ lực của ta.


Lời nàng chưa dứt thì một giọng nói thánh thót đã vang lên:
- Kẻ nào mà khẩu khí lớn như vậy ?
Bạch Tích Hương cười lạnh quát:
- Tây Môn Ngọc Sương, ngươi cũng đến đây tìm cái ch.ết hả ?
Chỉ thấy cửa khoang thuyền lanh động, Tây Môn Ngọc Sương chầm chậm bước vào, mỉm cười nói:


- Ai sống ai ch.ết, nói bây giờ không phải quá sớm sao ?
Nàng nhìn thấy Bạch Tích Hương, không khỏi ngẩn người, kinh ngạc hỏi:
- Bạch Tích Hương, thật sự là cô nương sao ?
Bạch Tích Hương cười nói:
- Chúng ta chỉ không gặp nhau có mấy tháng mà ngươi đã không nhận ra ta rồi ư ?


Nét mặt của Tây Môn Ngọc Sương trở nên nghiêm túc lạnh lùng, nàng quét ánh mắt một lượt khắp khoang thuyền. Khi nhìn thấy Lâm Hàn Thanh thì mày liễu khẽ chau lại, nhìn thấy Lý Trung Hụê thì khẽ cười khẩy. Sau khi nhìn khắp thuyền một lượt, nàng quay sang nhìn Bạch Tích Hương nói:


- Ngươi có thể giả ch.ết nhập quan, qua mắt được cả Tây Môn Ngọc Sương này, quả thật thủ đoạn vô cùng cao minh.
Bạch Tích Hương chậm rãi lùi lại ba bước nói:
- Các người đêm nay tập trung hết tại đây quả thật cũng giúp ta bớt được không ít chuyện.


Lâm Hàn Thanh đang đứng nhắm mắt dựa vào vách thuyền, đột nhiên mở mắt ra nói:
- Tây Môn cô nương, Lý cô nương ... Lâm Hàn Thanh này xưa nay chưa từng cầu xin ai điều gì, đêm nay đành phải cầu xin hai vị cô nương một chuyện, không biết hai vị có chịu đáp ứng không ?
Tây Môn Ngọc Sương nói:


- Chàng nói đi, thì cần thiếp thân làm được, quyết sẽ không để cho chàng thất vọng.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Bạch cô nương đã luyện thành một loại Cửu Ma Huyền Công, lúc đầu vốn để tri trì tính mạng, nào ngờ sau khi luyện thành ma công thì tính tình đã hoàn toàn biến đổi.


Nói đến đây chàng ôm ngực ho mấy tiếng rồi gắng gượng nói tiếp:
- Tại hạ tuy không biết đựơc tường tận, nhưng chắc chắn đó là một loại võ công vô cùng ác độc, hai vị ...
Bạch Tích Hương chợt cười khanh kháh nói xen vào:


- Lâm Hàn Thanh, có phải ngươi muốn hai người bọn chúng tạm thời bắt tay để đối phó với Bạch Tích Hương ta không ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nàng đã thay đổi quá nhiều rồi, biết vậy thì thà không luyện Cửu Ma Huyền Công nữa còn hơn.
Lâm Hàn Thanh lúc này thở không ra hơi, đổ vật xuống sàn thuyền.


Tây Môn Ngọc Sương và Lý Trung Hụê liền cùng lúc bước lên đưa tay đỡ lấy chàng. Hai người nhất tề xuất thủ, ngọc chưởng cùng lúc đưa ra, nhưng cũng cùng lúc rút lại. Chỉ nghe bịch một tiếng, Lâm Hàn Thanh đã ngã vật xuống.


Thì ra cả hai người đều có ý nhường nhịn, cùng lúc thu tay lại, kết cục làm Lâm Hàn Thanh ngã vật xuất sàn thuyền.
Bạch Tích Hương cười lên khach khách nói:
- Các ngươi nhường nhịn nhau như vậy không ngờ khiến cho hắn phải chịu khổ.


Nói đoạn ngữ khí thay đổi, nét mặt trở nên nghiêm túc nói tiếp:


- Hôm nay có hai người ở đây, cũng thật là xảo hợp. Một người là võ lâm minh chủ, nắm giữ an nguy của cả võ lâm, một người là kẻ tạo ra hào kiếp trên trốn giang hồ, gây nên một trường mưa máu gió tanh. Hai người đã tạo thành một cục thế thế bất lưỡng lập rồi. Đêm nay gặp nhau ở đây, quả là cơ hội ngàn năm có một.


Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh tiếp lời:
- Thêm Bạch Tích Hương ngươi nữa, chúng ta đã trở thành thế tam đỉnh, đừng hòng có kẻ nào muốn hưởng lợi ngư ông.
Bạch Tích Hương mỉm cười nói:
- Tóm lại, cần phải có một người bị tiêu diệt thì mới tạo thành thế song hùng tương tranh.


Tây Môn Ngọc Sương đưa mắt nhìn Lý Trung Hụê nói:
- Ba người chúng ta bắt thăm, hai người thua sẽ quyết chiến một trận sinh tử, không biết hai vị nghĩ sao ?
Bạch Tích Hương liếc mắt nhìn Hương Cúc, Tố Mai ra lệnh:
- Khai thuyền !
Nhị tỳ vâng lệnh, lập tức ra phía sau điều khiển thuyền.
Lý Trung Hụê hỏi:


- Ngươi muốn làm gì ?
Bạch Tích Hương nói:
- Ta muốn cho thuyền trôi theo dòng nước đi ra biển lớn, ba người chúng ta quyết chiến trên thuyền nếu như ch.ết hết thì cũng ch.ết nơi trời cao biển rộng.
Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh một tiếng nói:


- Bạch Tích Hương, ngươi đừng tự thị mình tài hoa mà lừa được chúng ta. Chẳng qua ngươi chỉ sợ thủ hạ của chúng ta đuổi đến đây mà thôi.
Bạch Tích Hương mỉm cười nói:
- Hai người đã có sắp xếp rồi phải không ?
Lý Trung Hụê nói:


- Ta đã đặt mai phục trong phạm vi mười dặm, cho dù ngươi có đi đâu cũng không thoát khỏi sự theo dõi của họ.
Bạch Tích Hương cười nói:


- Nếu như thủ hạ của Tây Môn cô nương cũng đuổi theo đến đây thì chúng ta có nhịêt náo để xem rồi. Chúng ta cứ ở đây xem thuộc hạ của hai vị quyết chiến sanh tử vậy, xem ra võ lâm lại sắp nổi lên một trận mưa máu gió tanh.
Tây Môn Ngọc Sương cũng mỉm cười nói:


- Có thể ngày mai võ lâm đại thế sẽ định.
Bạch Tích Hương liền lùi lại phía sau hai bước nói:
- Lý cô nương, Tây Môn cô nương muốn bắt thăm để đánh cuộc, hai người thưa sẽ quyết chiến sanh tử, không biết ý cô nương thế nào ?
Lý Trung Huệ nói:


- Tiểu muội xin đựơc xả mệnh phụng bồi.






Truyện liên quan