Chương 1: Tôi mệt mỏi lắm rồi
Bước vào đến phòng ngủ.
Tôi mệt mỏi ngả thân thể không còn chút sức lực nào của mình lên giường. Đôi mắt nhắm chặt lại. Yếu ớt, không thể cố gắng mở lên.
Cố gượng đứng lên, tôi vật vã lôi lấy thân thể bất động này đến phòng tắm. Mở vòi sen, nước xả từ đầu đến chân. Ướt đẫm, tôi cứ thế trượt người xuống sàn nhà tắm. Vòi nước vẫn mở.
Ngày hôm nay, như thế là quá đủ với tôi rồi.
Bố mẹ vừa cãi nhau và tôi sắp được tự chọn cho mình một cuộc sống mới. Dưới phòng ngủ của mẹ, có lẽ tờ ly hôn đã được viết xong. Chỉ còn chờ bố về và ký tên.
Họ vốn dĩ chưa từng có một ngày hòa bình. Lúc nào cũng chơi trò chiến tranh lạnh với nhau. Mẹ bảo, từ lúc sinh tôi ra đời. Bố cũng đổi tính hẳn. Không còn quan tâm mẹ như trước kia nữa.
Mẹ nói những lời đó. Không phải ý nói tôi là sao chổi khiến cái nhà này trở nên như vậy sao.
Tôi không phải!
Tiêu Thiên Nhai – Mọi người gọi tôi bằng cái tên này, cũng là tên bố mẹ đặt cho tôi. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì nhưng nghe giống con trai nhỉ.
Tôi 17 tuổi. Là một đứa con gái có ngoại hình tương đối chuẩn. Khuôn mặt xinh, vài phần đáng yêu.
Tôi học giỏi, vì vậy luôn là một trong những học sinh ưu tú đứng đầu lớp. Thầy cô, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ và xem trọng tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên, là con gái duy nhất của Tiêu gia. Bố tôi là Tiêu Diệt Phàm. Mẹ tôi là Mộ Vi Huyên. Hai người họ ai cũng có sự nghiệp thành công. Vì thế, tôi cũng được hưởng danh theo.
Mọi chuyện diễn ra không như tôi nghĩ, có lẽ là do hết duyên số. Bây giờ họ phải chọn cho mình mỗi người mỗi con đường mới. Tôi cũng vậy, tôi bắt buộc phải chọn đi theo một trong 2 người để tiếp tục cuộc sống này.
Nếu như có thể, tôi chả muốn theo ai. Bởi vì, họ chưa ai từng quan tâm tôi lấy một lần.
Sống một mình, tôi sẽ tốt hơn. Dù gì, ở lứa tuổi này cũng là lúc tôi tập sống tự lập được.
Cuộc sống của tôi bây giờ. Như những ngày nhàm chán vẫn phải gượng để sống qua ngày.
Tôi mệt mỏi lắm rồi.