Quyển 3 - Chương 2
Sáng sớm, Hoắc Ly đã đứng chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp, chỉ cần nó có thời gian rỗi đến đây công việc nấu cơm liền do nó phụ trách, trù nghệ của con dơi nhỏ cũng chỉ hơn Trương Huyền một xíu xíu, vì vậy tự động thối lui ra ngoài, ngồi xem ti vi ở phòng khách với Tiểu Bạch.
Bữa sáng rất nhanh đã chuẩn bị xong, đến giờ ăn Trương Huyền vẫn chưa xuất hiện, ba con vật trăm miệng một lời nói tối qua cậu ta uống nhiều nhất bởi vậy Niếp Hành Phong không gọi cậu dậy, theo án rất mệt nên cuối tuần cứ để cậu ngủ thêm chút nữa vậy.
Sau khi ăn xong, Niếp Hành Phong ngồi trong phòng khách đọc báo, ba con vật thì ghé vào nhau cùng chơi cờ nhảy. Trước đây lúc chỉ có Hoắc Ly với Tiểu Bạch đa phần chúng nó đều chỉ đánh điện điện tử, bây giờ có thêm con dơi nhỏ, vì vậy đánh điện tử liền chuyển thành cờ nhảy, cờ nhảy có thể chơi tối đa sáu người, Niếp Hành Phong tự giễu nghĩ nhà bọn họ ít nhất còn có thể thu thêm ba con nữa cũng không có vấn đề gì.
Bên ngoài mưa rất lớn, khó có được một cuối tuần mà lại mưa to, so với âm thanh mưa gió bên ngoài bên trong phòng khách hơi có phần tĩnh lặng.
“Chín giờ rồi, tại sao không gọi tôi dậy, muộn mất rồi!”
Một tiếng hét lớn đánh vỡ sự yên lặng nhất thời, ngay sau đó Trương Huyền lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy nhoáng một cái, liền thấy cậu chạy vào nhà vệ sinh xong rất nhanh lại quay ra, vừa chỉnh sửa đầu tóc vừa nhào vào bàn ăn, tiện tay lấy một cái bánh mì trong khay, cắn hai miếng rồi lại chạy vội ra ngoài.
“Tiểu Biên Bức( ), mang cặp tài liệu lại đây.” Lúc âm thanh truyền đến thì Trương Huyền đã chạy đến huyền quan rồi.
( ) Tiểu Biên Bức chính là con dơi nhỏ đó, bình thường toàn để con dơi nhỏ nhưng thấy nếu gọi dơi nhỏ thì thấy kì kì nên đổi thành âm Hán Việt nhé ^^.
Không có ai xê dịch, ba con vật đang chơi cờ nhảy tạm thời ngừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn đồng hồ, ngày hiện trên đồng hồ rõ ràng là cuối tuần nha.
“Trương Huyền, cuối tuần cậu tăng ca sao?” Niếp Hành Phong xem lướt qua tờ báo, thuận miệng hỏi.
“A! Hahaha, tôi ngủ đến hồ đồ rồi, cứ nghĩ hôm nay là thứ hai.”
Được nhắc nhở, Trương Huyền sững lại mấy giây rồi cũng tỉnh táo lại, vui vẻ quay người vào, “Hóa ra là cuối tuần, tự dưng lại trống ra một ngay a.”
Niếp Hành Phong ngẩng đầu lên, Trương Huyền hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ hẳn, con ngươi mit mờ, thủy lam dao động, cười hì hì ngồi lại bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Tên này vĩnh viễn lúc nào cũng lạc quan như vậy.
Niếp Hành Phong cảm thấy phải đả kích cậu một chút vì vậy liền gấp lại tờ báo, thản nhiên hỏi: “Tối qua mục tiêu không hề xuất hiện, tin tình báo của cậu có phải sai rồi không?”
Không phòng bị, lực cắn bánh mì của Trương Huyền theo bản năng tăng lên, không cẩn thận cắn ngay vào đầu lưỡi, đau đến mức ngay lập tức rớm nước mắt, nhai hai ba cái ăn hết cái bánh mì rồi chạy đến nằm lên sô pha.
“Mệt quá đi, nhất định là vẫn chưa tỉnh rượu rồi, chủ tịch, để tôi ngủ thêm chút nữa nha.”
Nhất định là có quỷ!
Nhìn người đang lui vào bên cạnh đùi mình chuẩn bị ngủ bù, lại nhìn bọn Tiểu Ly, ba con vật lập tức quay đầu nhìn ra chỗ khác, loại phản ứng đồng loạt đó đã chứng thực suy đoán của Niếp Hành Phong, mi gian xẹt qua ý cười lạnh, anh cảm thấy phải nói chuyện với tiểu thần côn một lúc rồi, uhm, phương thức trừng phạt về kinh tế có vẻ không tồi?
Trương Huyền ngủ cũng không lâu, trên thực tế cậu căn bản không mệt, đi ngủ chỉ là vì trốn tránh việc giải thích mà thôi, nghỉ ngơi một lúc, cơn mưa lớn bên ngoài đã hơi hơi ngớt, Hoắc Ly đề nghị đi ra ngoài chơi, tối qua đã hẹn rồi, Trương Huyền không thể không đứng lên ứng phó.
Niếp Hành Phong còn đang đọc báo, dường như không hề tức giận với chuyện tối qua, trong lòng Trương Huyền nhẹ nhàng thở phào, nhìn anh, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, liền lại gần bên cạnh anh, hỏi: “Chủ tịch, sắc mặt của anh không quá tốt, tối qua trúng tà sao?”
Niếp Hành Phong sững người, nhớ lại quỷ ảnh nhoáng lên trong quán bar, gật gật đầu.
Gần đây, pháp thuật của tiểu thần côn tăng lên trông thấy, chỉ là quỷ hồn tình cờ gặp mà cũng có thể cảm thấy được.
“Cái này cho anh.”
Vừa nghe thấy vậy, Trương Huyền không dám chậm trễ chạy ngay vào phòng ngủ, lúc đi ra, trong tay cầm một sợi dây chuyền mặt đá Hắc Diệu( ) đeo cho Niếp Hành Phong, “Cái này là tôi vừa mới mua, trên đó còn thêm bảo hộ trừ tà, theo thể chất của anh mà nói thì không thể bị quỷ hồn làm hại nhưng có thể khiến bọn nó tránh xa cũng là tốt.”
( ) đá Hắc Diệu
Mặt đá Hắc Diệu xinh đẹp, soi ra ánh sáng có thể nhìn thấy lờ mờ đồ văn phù chú bên trong, Niếp Hành Phong biết thêm vào phù chú bảo hộ trừ tà rất tiêu hao công lực, đây hẳn là thứ Trương Huyền dùng để bán nhưng lại vì lo lắng mà đưa cho mình.
Trong lòng nảy lên tình cảm ấm áp, anh không động tùy cho Trương Huyền đeo lên cổ mình rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Khó có được tiểu thần côn quan tâm một lần, cho dù là bị chém đứt cổ Niếp Hành Phong cũng cam tâm tình nguyện.
“Tặng anh, chủ tịch, anh đừng có lúc nào cũng nói đến tiền tầm tường như thế, phải nói đến tình cảm!” con ngươi màu lam xinh đẹp trừng anh.
Trán Niếp Hành Phong nổi lên mấy đường hắc tuyến, Trương Huyền cũng dám nói loại lời này sao? Là vị nào lúc nào cũng nói đến tiền chứ?
Đá Hắc Diệu đeo xong lên cổ, Trương Huyền vừa lòng gật đầu. Rất xứng với chiêu tài miêu, miễn phí tặng anh mặc dù có chút đau lòng nhưng cứ coi như là đền bù cho tối qua đi, để cho đường đường là chủ tịch tập đoàn tài chính xuyên quốc gia vào quán bar làm MB, cậu cũng biết bản thần có chút quá phận rồi.
Chuẩn bị xong xuôi, cả nhà bắt đầu đi chơi, đầu tiên là đi tắm suối nước nóng, đây là đề nghị của Tiểu Bạch, tiếp theo là đi mua sắm, bị Tiểu Bạch lừa mua một đôi vòng kim cương hàng hiệu, Trương Huyền tức đến nghiến răng trèo trẹo, con mèo này quá phá gia rồi, nuôi một con vật thế này, gia sản sớm muộn cũng sẽ bị nó phá sạch; buổi trưa đi ăn vịt quay ở nhà hàng Victoria, đây là đề nghị của tiểu hồ ly, trong bữa cơm Nghệ còn muốn một chai rượu mạnh XO, từ sau khi biết Hoắc Ly với Tiểu Bạch, khẩu vị của Nghệ cũng càng ngày càng tăng.
Nhìn bọn nó phung phí gọi món, Trương Huyền nghiến răng kèn kẹt, mèo tắm suối nước nóng, hồ ly ăn vịt quay, còn thêm con dơi uống rượu XO đắt tiền, bọn nó tuyệt đối là cố ý mượn dịp bắt chẹt mình, sau hôm nay tuyệt đối không thể để Tiểu Biên Bức ở cùng hai con vật này nữa, nếu không cậu làm sao có thể nuôi được thức thần kiểu đó?
Phục vụ và hương vị đồ ăn ở nhà hàng năm sao tuyệt đối là hạng nhất, đáng tiếc Trương Huyền lại không nuốt nổi. Ăn xong cơm, uống một ngụm nhỏ đồ uống, ánh mắt không ngừng liếc Niếp Hành Phong, bình thường ra ngoài ăn cơm đều là chủ tịch trả tiền, tại sao hôm nay lại chẳng có tí biểu hiện nào? Lẽ nào lại thực sự muốn trơ mắt nhìn mình bị chèn ép?
Lại đợi một lúc, nhìn Niếp Hành Phong hoàn toàn không có biểu hiện gì, Trương Huyền cam chịu số phận, cầm hóa đơn đi tính tiền, hi vọng có thể yêu cầu giảm giá hai mươi phần trăm, nếu không được thì đưa mấy thẻ giảm giá miễn phí cũng được.
Nhìn Trương Huyền ủ rũ rời đi, Niếp Hành Phong bật cười, Tiểu Bạch bọn nó đang bắt chẹt cậu anh sao có thể không nhìn ra? Hơi động não liền có thể đoán ra nguyên nhân bên trong, bởi vậy cố ý giả vờ tỏ ra là chuyện không liên quan đến mình, thỉnh thoảng nhìn tiểu thần côn ủ rũ, cảm giác cũng không tồi, xem sau này cậu còn dám lấy mình ra trêu đùa nữa không.
Trương Huyền rất nhanh đã quay lại, nhìn vẻ mặt liền biết là không được phục vụ giảm giá, trong lòng Niếp Hành Phong âm thầm thở dài, yêu cầu giảm giá ở nhà hàng năm sao, chắc cũng chỉ có tiểu thần côn là có dũng khí nhắc đến đi.
“Tiếp theo đi đâu chơi?” anh cố tình hỏi.
“Tôi mệt rồi, đi về.”
Sau một ngày đi dạo, hai phong bì mới kiếm được chẳng còn lại bao nhiêu, Trương Huyền quyết định về nhà, nếu không tiền lương tháng này cũng sẽ bị ép sạch.
Mọi chuyện cũng nên một vừa hai phải, Niếp Hành Phong đồng ý về nhà, không để cho ba con vật nêu ra yêu cầu gì nữa.
Trên đường đi qua một tiệm bánh ngọt, ngó thấy Trương Huyền vẫn đang ủ rũ, Niếp Hành Phong quẹo xe vào chỗ đỗ. Tiểu thần côn thích đồ ngọt, có thể dùng bánh ngọt hống cậu vui trở lại.
Để mọi người đợi trong xe, Niếp Hành Phong đi vào, mua mấy thứ bánh ngọt theo sở thích của bọn họ, nhìn bên trong tủ bày vẫn còn bánh kem đại phúc( ) số lượng có hạn, đó là đồ ngọt Trương Huyền thích nhất, bèn gọi nhân viên đi lấy, chính trong lúc đó, một cô gái vội vàng chạy vào nói với nhân viên cửa hàng: “Tất cả bánh kem đại phúc tôi đều lấy, phiền anh gói hết vào cho tôi.”
( ) Thực sự là k biết món này @@…search baidu nó ra ảnh như thế này cũng đành biết vậy:p
“Cô này, tôi mua trước rồi.”
Nhân viên gật đầu phụ họa theo lời Niếp Hành Phong, cô gái không vui nói: “Tôi đặc biệt đội mưa đến đây mua, để anh ta đợi lần sau đi.”
“Số lượng có hạn.” nhìn bánh kem đại phúc còn có sáu cái, Niép Hành Phong nói: “Không bằng chúng ta mỗi người một nửa được không?”
“Tôi muốn mua hết, anh là đàn ông lại tranh cái gì với một cô gái? Muốn ăn ngày mai có thể đến mua nha.”
Thái độ vênh váo hung hăng của cô gái khiến Niếp Hành Phong hơi khó chịu, nhưng không muốn làm khó nhân viên cửa hàng nên anh đành từ bỏ tranh chấp.
Không mua được bánh kem đại phúc, Niếp Hành Phong chỉ đành chọn hai cái bánh kem dâu tây, đang định trả tiền đột nhiên cảm thấy gió lạnh lướt qua, tay anh run lên, ví tiền không cầm chắc rơi xuống dưới đất; lúc anh khom lưng nhặt ví tiền lên, đột nhiên nhìn thấy một đôi chân lơ lửng sát mặt đất phía trước mặt, lãnh ý đúng là từ đó truyền đến.
Tay lại không tự giác run lên, Niếp Hành Phong ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt màu xắm trắng, khuôn mặt quỷ hồn bị máu che kín, nhìn không rõ, nhưng có loại trực giác cô ta là quỷ ảnh đã xuất hiện ở quán bar tối qua.
Nữ quỷ đứng ở trước tủ bày hàng, thẫn thờ nhìn vào bên trong, khí tức băng lạnh truyền đi theo ánh mắt hai người nhìn nhau; nhìn thấy quỷ nhiều rồi, Niếp Hành Phong cũng không thấy sợ nhưng bàn tay vẫn vô thức run lên, phần oán khí mạnh mẽ đó ảnh hưởng đến anh, dường như còn có thể làm gián đoạn linh lực của đá Hắc Diệu.
Ở cùng Trương Huyền khá lâu, Niếp Hành Phong biết đây là linh thể trong tim còn có oán niệm không thể vãng sinh, nhưng không hiểu sao cô ta lại cứ xuất hiện trước mặt mình? Nếu nói là xin giúp đỡ để vãng sinh thì Trương Huyền mới là lựa chọn chính xác.
Trong lúc hoảng hốt suy nghĩ thì quỷ ảnh đã biến mất rồi, cô gái kia cũng đã thanh toán xong, lúc rời đi còn cười nói với Niếp Hành Phong: “Anh đẹp trai, sắc mặt của anh khó coi quá, không mua được bánh cũng không phải tức đến vậy chứ? Ngày mai nhớ đến sớm chút nha.”
Không có biện pháp với loại ngườ này, Niếp Hành Phong chỉ cười rồi đi đến trước quầy hàng tính tiền. Lúc nhân viên tìm tiền trả lại, anh vô ý thức nhìn ra ngoài cửa hàng, bên ngoài mưa mù mênh mông, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy bóng hình phản chiếu của mình trên cửa kính, Niếp Hành Phong sững lại, đột nhiên cảm thấy một chuyện.
Tối qua anh nhìn nhầm rồi, bóng quỷ trừng mắt nhìn anh trong quán bar không phải đứng trước mặt anh mà là đằng sau lừng anh, cái anh nhìn thấy là bóng hình phản chiếu lại từ cửa sổ thủy tinh ở quầy bả, mà lúc đó đằng sau anh chỉ có cô gái đến bắt chuyện với anh rồi sau đó nhảy lầu tự sát, cũng chính là nói người quỷ ảnh nhìn chằm chằm ngoan hận không phải là anh mà là cô gái kia.
Có lẽ vừa rồi người quỷ anh nhìn cũng không phải anh mà là người đang trả tiền ở trước mặt anh.
Niếp Hành Phong quay người đi ra khỏi tiệm bánh, tiếng nhân viên gọi trả lại tiền thừa bị anh ném ra sau lưng, đẩy cửa chạy ra ngoài, nhìn trái phải xung quanh, cô gái vừa cùng anh giành bánh đang đi sang đường. Đường đang tắc khiến người ta rất dễ nảy sinh suy nghĩ muốn đi nhanh qua, nhìn cô gái nâng lên chiếc ô màu đỏ biến mất giữa dòng xe cộ, tim Niếp Hành Phong đập mạnh vội vàng hét hớn: “Quay lại!”
Một tiếng hét chói tai lập tức át đi tiếng hét của Niếp Hành Phong, anh vội vàng chạy qua thì nhìn thấy thấy cô gái bị một chiếc xe trong dòng xe đâm trúng, nhưng dường như là không bị thương, rất nhanh đã có thể đứng dậy, lái xe vội vàng xuống xe xin lỗi, cô gái lại không chịu buông tha mà cứ đứng phẫn nộ gào thét.
Niếp Hành Phong thở phào, cảm thấy buồn cười với chứng đa nghi của mình, quay người đang muốn rời đi thì chợt nghe thấy tiếng đổ ẩm vang lên đằng sau, anh vội vàng quay đầu, lái xe vẫn còn đang ngây ngốc đứng ở chỗ đó nhưng cô gái thì lại không thấy, một cành cây cắt ngang dòng xe, xung quanh nhất thời im lặng nhưng rất nhanh những tiếng hét kinh hoàng vang lên liên tục.
Niếp Hành Phong đi đến, lập tức liền bị một cảnh phía trước làm cho sợ ngây người – cành cây bị gẫy vẫn còn cành lá một nửa đè lên kính chắn gió bên cạnh xe, một bên đổ lên trên người cô gái, cô gái đổ gục trên đất, lá cây rậm rạp che khuất hơn nửa thân thể cô, máu bắn tung tóe không ngừng chảy ra từ trong đám cành lá theo nước mưa lan ra đầy đắt, màu đỏ chói mắt lãnh lệ, ngưng tụ lại khí tức tử vong.
“Chuyện không liên quan đến tôi!”
Người lái sẽ cuối cùng cũng hồi hồn, nhìn thấy Niếp Hành Phong giống như ch.ết đuối vớ được cọc, chạy đến nắm lấy tay anh hét lớn: “Chuyện thực sự không liên quan đến tôi, cô ta là do bị cành cây rớt xuống!”
“Báo cảnh sát cứu người!”
Niếp Hành Phong bỏ qua người đàn ông đang hoảng loạn, tiến lên nhấc cành cây đang đè lên cô gái lên, lúc đụng vào một cảm giác phẫn nộ thù hận trong nháy mắt truyền đến đại não, tay anh run lên, theo bản năng buông cành cây ra.
Cô gái đã không còn cứu được nữa, cành cây không to nhưng lại có cành sắc nhọn đâm xuyên qua đầu cô ta, màu xanh nhạt của cành lá bị máu nhuốm đỏ sẫm, cô gái vẫn mở hé mắt, khuôn mặt xinh đẹp vì hoảng sợ mà vặn vẹo dữ dội.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ lúc thấy Niếp Hành Phong xông ra từ tiệm bánh, Trương Huyền đã cảm thấy không bình thường nên cũng chạy theo ngay sau; lúc nhìn thấy cảnh thảm khốc giữa đường thì giật mình, lập tức kéo Niếp Hành Phong đang đứng ở giữa đường vào ven đường.
Cảnh sát với xe cứu hộ rất nhanh liền tới. Cảnh sát giao thông hướng dẫn thay đổi hướng đi, tách hiện trường sự việc với dòng xe ra, tình trạng tắc đường được giảm bớt, trừ chiếc xe bị cành cây do gió thổi gãy đè lên kính chắn gió ra thì những chiếc xe khác đều đã bắt đầu từ từ di chuyển.
Nhưng cảnh sát khác phụ trách dọn dẹp hiện trường, mưa to như trút khiến cho vết máu rất nhanh đã được rửa sạch trôi xuống cống nước gần đó, những người chứng kiến đang nói tung nước miếng kể lại quá trình tai nạn cho đám phóng viên tin tức, rất nhanh Niếp Hành Phong nhìn thấy một miếng vải trắng được đậy xuống che đi khuôn mặt của cô gái, trên mặt đất chỉ còn lưu lại mỗi chiếc ô màu đỏ.
Biết cô gái đã không thể cứu được nữa, trong lòng Niếp Hành Phong có loại khó chịu không nói ra được, thần ch.ết giống như thích chơi trốn tìm với anh vậy, cứ đợi lúc anh lơ đãng thì thoáng qua khiến anh cảm nhận được cái gì gọi là sinh tử vô thường.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi, đừng buồn.”
Cánh tay bị bóp nhè nhẹ, bên tai truyền đến tiếng an ủi không thuần thục của Trương Huyền, tâm tình u ám của Niếp Hành Phong đột nhiên tốt lên. Trương Huyền không phải là người giỏi an ủi người khác, đổi lại trước đây, cậu nhất định sẽ không quan tâm như vậy, loại săn sóc này có lẽ chính là một loại biểu hiện của yêu thích đi.
“Cảm ơn.” Niếp Hành Phong nói khẽ.
Xung quanh quá ầm ĩ nên Trương Huyền không nghe thấy được, ánh mắt quét qua phía trên hiện trường vụ án. Hai bên đường trồng rất nhiều cây nhãn, do thời gian dài không được cắt tỉa, một vài cành cây gần như đã vươn ra đến tận khoảng không của con đường, mùa hè màu xanh che phủ mặt đất, có thể che bớt ánh mặt trời chói chang, nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều ẩn họa, ví dụ như sự việc vừa rồi, cành cây mục không chịu nổi mấy ngày mưa bão liên tiếp liền bị gãy rơi xuống đất, đâm trúng vào đầu cô gái đang đứng ở phía dưới.
“Nhưng cành cây này cũng không quá to, vậy mà có thể xuyên qua gây ch.ết người?” Hoắc Ly đứng bên cạnh Trương Huyền khó hiểu hỏi.
Niếp Hành Phong nhìn cành cây cũng được coi như là hung thủ của vụ án, chỉ to bằng hai ngón tay, nếu như bình thường thì có khi còn chẳng thể làm bị thương được nhưng lại có thể lấy mạng cô gái kia.
Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi gần như có thể nói là máu chảy thành sông, trong lòng Niếp Hành Phong một trận quay cuồng, đó không giống như là cành cây tự nhiên rơi xuống dẫn đến sự cố ngoài ý muốn mà giống như là có người cầm cành cây, ngoan hận đâm xuyên qua đầu người ch.ết, mối hận ấy cho dù anh chỉ là đứng bên cạnh người ch.ết cũng có thể cảm thấy rất mãnh liệt.
“Đi thôi đi thôi, nếu như đồ đệ đến lại nói chúng ta là sứ giả tử vong.”
Nhìn thấy sắc mặt Niếp Hành Phong không tốt, Trương Huyền không nói nhiều mà trực tiếp kéo anh rời đi. Khí tức âm lạnh Niếp Hành Phong cảm thấy cậu đương nhiên cũng cảm nhận được, chính vì vậy, cậu càng không muốn để Niếp Hành Phong đứng ở đây lâu, những chuyện tiếp nhận phỏng vấn náo động kia cứ để cho người khác làm là được rồi.
Kéo Niếp Hành Phong quay về xe rồi cầm lấy luôn chìa khóa của anh. Trương Huyền lái xe về, Tiểu Bạch dường như cũng nhận ra có việc không ổn nên cũng không nói gì, Hoắc Ly với Nghệ sau khi giao lưu tâm đắc xong liền đề nghị: “Xuất môn thấy đỏ, khống quá may mắn đâu mọi người về phải nhớ thắp hương nha.”
“Được, tôi phụ trách giúp mọi người trừ tai, giá hữu nghị mỗi người một nghìn, thế nào?”
Trương Huyền vừa lái xe vừa hưởng ứng, đáng tiếc không khí vẫn lạnh băng, tiểu hồ ly liếc liếc Tiểu Bạch, không dám tiếp lời, Nghệ lẩm bẩm: “Vậy tôi vẫn là tự thắp hương cầu cho bản thân là được rồi.”
Về đến nhà, Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong vào trong phòng ngủ rồi đưa cho anh một cốc trà, lại tự giúp anh đấm bóp, thuận tiện nói về án đang theo. Thực ra nói cái gì cũng được chỉ cần chiêu tài miêu đừng phần tâm nghĩ về chuyện vừa rồi, đây là người chiêu phiền phức tuyệt đối vượt qua chiêu tài a, ngay đến đi mua bánh ngọt cũng gặp phải sự cố ngoài ý muốn, xem ra sau này cậu phải làm thiên sư hai tư trên hai tư giờ mới có thể bảo đảm an toàn cho anh ta sao?
Niếp Hành Phong vừa uống trà vừa hưởng thụ phục vụ ấm áp khó có được, thực sự là thỏa lòng thỏa dạ, trong lòng nghĩ kĩ thuật đấm bóp của Trương Huyền cũng không tệ, tên này trừ chức vụ hiện tại làm không tốt ra, những cái khác đều rất thông minh tinh tường.
“Trương Huyền.” cắt đứt lời nói dông dài của Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói: “Chuyện vừa rồi không phải là sự cố ngoài ý muốn.”
Động tác xoa bóp của Trương Huyền ngừng lại, con mắt híp lại nhìn anh, Niếp Hành Phong tiếp tục nói: “Thực ra tối qua tôi cũng gặp một chuyện ngoài ý muốn.”
Anh kể lại việc tối qua gặp phải chuyện có người ngoài ý muốn ngã xuống dưới lầu. Thực ra từ lúc bắt đầu anh đã biết cô gái kia không phải là tự sát, chỉ là không muốn dẫn đến phiền phức không mong muốn bởi vậy mới tận lực lánh đi, nhưng chuyện hôm nay xảy ra khiến anh không thể tránh né được nữa, bởi vì lại có một sinh mạng vô cùng yếu đuối biến mất trước mặt anh, anh không thể ngồi yên không để ý được.
“Ồ.”
Nói nửa ngày, chỉ đổi lại một trợ từ ngữ khí cực kì đơn giản, Niếp Hành Phong quay lưng lại với Trương Huyền nên không nhìn thấy được vẻ mặt của cậu, chỉ đành hỏi: “Cậu thấy sự việc sẽ là thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.”
Ngón tay Trương Huyền ấn bóp thuần thục sau lưng Niếp Hành Phong, sống lưng dẻo dai vững chắc lộ ra sức mạnh thuộc về nam nhân thực sự khiến người ta có những suy nghĩ bậy bạ, lần trước đụng phải trong phòng tắm quá đột ngột, cậu đều không kịp quan sát tỉ mỉ…
“Trương Huyền!”
“Hở?” hồi hồn, Trương Huyền vội vàng nuốt nước miếng, nói: “Chính là tối qua có một cô gái vì bị anh cự tuyệt nên đau lòng mà nhảy lầu tự sát, hôm nay lại có một cô gái vì cùng tranh giành bánh kem đại phúc với anh mà bị cành cây đâm trúng có đúng không?”
“Không phải!”
Tên này nghe cái kiểu gì vậy? Niếp Hành Phong bất đắc dĩ nói: “Tôi là muốn nói với cậu, một cô gái mới mấy phút trước còn muốn cùng qua đêm với cậu làm sao có thể đột nhiên muốn đi tự sát? Hơn nữa, cậu nhìn thấy người nào bị cây đè ch.ết chưa? Lúc bọn họ xảy ra chuyện bên cạnh đều từng xuất hiện quỷ anh, tôi hoài nghi là oan hồn đòi mạng.”
“Vậy anh định làm gì?”
Câu hỏi rất bình thường nhưng lại khiến Niếp Hành Phong sững lại, anh đích thực là không biết nên làm thế nào, trên thực tế, cứ cho chân tướng đúng như những gì anh nghĩ, anh cũng vẫn không thể làm gì cả.
“Có lẽ… cậu…”
Muốn nhờ Trương Huyền xem xem có cách nào có thể ngăn cản loại sự việc này xảy ra không nhưng lại phát hiện bàn tay vốn đang xoa bóp phía sau lưng đã rời khỏi, Niếp Hành Phong quay đầu liền nhìn thấy Trương Huyền đứng dậy giống như đang chuẩn bị rời đi.
“Này, hình như cậu vẫn chưa đấm bóp xong đâu hở?”
Đấm bóp mới được một nửa, anh còn đang hưởng thụ nha, tiểu thần côn lại có thể muốn chuồn.
“Tôi mệt rồi, không muốn bóp nữa, muốn xuống dưới nghỉ ngơi.” Trương Huyền tùy hứng nói: “Đã miễn phí rồi anh còn muốn yêu cầu phục vụ toàn bộ sao?”
“Dường như sớm nay có người nào đó nói mọi việc đừng nhắc đến tiền mà phải nói đến tình cảm.”
“Lúc đó là lúc đó, bây giờ tôi chỉ nói đến tiền thôi. Chủ tịch, từng tìm phiền phức cho tôi nữa, nhất là loại oan hồn lệ quỷ, anh để tôi tránh được càng xa càng tốt, nếu không, nhớ rõ phải viết chi phiếu trước tiên!” Trương Huyền hung dữ nói.
Cương khí trên người Niếp Hành Phong rất mạnh, có thể khiến anh cảm thấy tâm thần bất định, có thể nhìn thấy oán khí đó nặng bao nhiêu, loại lệ quỷ đó, người khác trốn còn chẳng kịp anh lại còn muốn chạy đi tâm sự với quỷ, như vậy cậu làm sao không tức giận đây? Thiên sư không phải là vạn năng, nhất là loại thiên sư gà mờ như cậu.
Lời nói xong, Trương Huyền ngênh ngang rời đi, để lại Niếp Hành Phong một mình cười khổ. Anh hiểu được ý của Trương Huyền cũng biết cậu đang lo lắng cho mình, chỉ là, có thể đổi cách nói ôn nhu một chút có được không?
Tối đến, Ngụy Chính Nghĩa gọi điện tìm Trương Huyền, tin tức buổi chiều đã đưa tin sự cố ngoài ý muốn xảy ra trên đường quốc lộ, Niếp Hành Phong với Trương Huyền cũng bị quay đến, mặc dù chỉ là lộ mặt trong thoáng chốc những vẫn là bị cậu ta phát hiện vì vậy mới gọi điện thoại đến hỏi thăm, lại dặn đi dặn lại hai người ít đi tìm phiền phức thôi, lải nhải nói cả nửa này đến cuối cùng Trương Huyền đều nghe đến nhàm tai.
“Bọn tôi chỉ là tình cờ đi qua gặp được mà thôi, cậu căng thẳng cái gì? Cứ cho là có chuyện, đừng quên nghề phụ của tôi là làm gì, có ai dám tìm phiền phức của tôi chứ?”
[ Con biết hai người chỉ là ngẫu nhiên đi qua, nhưng sự phụ, ngài có biết ngài với chủ tịch hai người ở với nhau khí tràng chiêu quỷ lớn bao nhiêu không? Án tử nhỏ không đáng vào mắt để hai người gặp được, vậy cũng là chuyện nhỏ thành chuyện lớn, chuyện lớn thành tang sự, cho tận đến giờ vẫn vậy, không hề có một ngoại lệ. Con không sợ hai người có phiền phức mà là sợ hai người cho tổ trọng án bọn con thêm phiền phức, công việc của bọn con thực ra cũng rất nặng nhọc, thỉnh hãy hạ thủ lưu tình…] Trương Huyền đã dập điện thoại, nhìn Niếp Hành Phong đang ngồi bên cạnh, “Anh thấy rồi đấy, đồ đệ cũng lo anh chiêu phiền phức nên mới đặc biệt gọi điện thoại đến căn dặn.”
“Hiểu rồi, chuyện này tôi không nhắc đến nữa còn không được sao?”
Thực ra Niếp Hành Phong rất hiểu suy nghĩ của Trương Huyền, mọi chuyện có nhân mới có quả, là điều bọn họ không thể xoay chuyển được, hơn nữa, dường như cũng không cần thiết phải vì loại chuyện này mà cùng Trương Huyền giận dỗi.
Nghe thấy Niếp Hành Phong nói như vậy, Trương Huyền hài lòng gật đầu, chiêu tài miêu chiêu tài miêu, vẫn là ngoan ngoãn yên tâm chiêu tài là tốt rồi.
Một tuần sau đấy, Niếp Hành Phong cũng không liên lạc được với Trương Huyền, mấy lần gọi điện đều là Nghệ nhấc máy. Trương Huyền vừa mới nhận án mới, cả ngày vội vàng đi theo dõi, không rảnh nghe điện thoại, điện thoại di động cũng đều trong trạng thái nhắn lại, để lại lời nhắn cho cậu cũng không thấy trả lời, căn bản liền đem anh coi như là người vô hình.
Theo dõi cần phải liên tục hai tư giờ vậy sao? Niếp Hành Phong không vui nghĩ, cứ coi như là không thể nghe điện thoại, thậm chí thời gian nghe lời nhắn hẳn cũng là có đi, làm gì đến mức ngay cả chút thời gian vậy cũng keo kiệt chứ.
Suy nghĩ này khiến Niếp Hành Phong cuối cùng cũng rõ ràng, hóa ra anh đã quen có người tồn tại bên cạnh mình, cho dù chỉ là tồn tại nho nhỏ nhưng cũng có thể cho anh cảm giác an ổn, có lẽ anh vẫn không thể giải thích loại cảm giác ấy là gì, nhưng có thể khẳng định, trong đó có để ý, có thích, còn có nhiều hơn nữa là quan tâm và yêu.
Anh tại sao có thể yêu tên thần côn tính tình bạch mục ham tài không thận trọng hay làm bậy kia chứ, Niếp Hành Phong cam chịu nghĩ, hơn nữa giống như còn là yêu theo kiểu nhất kiến chung tình.
Lại đến cuối tuần, Niếp Hành Phong được mời tham gia một bữa tiệc rượu của thương giới, địa điểm là một nhà hàng năm sao gần hải cảng. Anh vốn muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến Trương Huyền từng nói muốn đi đến tầng cao nhất của nhà hàng đó ngắm biển, tim khẽ động vì vậy liền đáp ứng. Sau khi nhận được thiếp mời, anh lập tức gọi điện thoại cho Trương Huyền, khó có được, lần này điện thoại lại có người nghe máy.
“Trương Huyền, tôi…”
[Đợi một chút. ] lời bị cắt ngang, Niếp Hành Phong láng máng nghe được Trương Huyền đang nói chuyện cùng người khác, đối phương dường như còn là một cô gái. Rất nhanh, tất cả đều yên tĩnh trở lại, Trương Huyền đè thấp giọng nói: [Chủ tịch, tôi đang bận, anh có chuyện gì thì nói mau. ] “Tối nay có tiệc rượu, tôi nghĩ cậu có thể có hứng thú nên mới gọi điện hỏi.”
[Tôi không có thời gian, lần sau đi, anh không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho tôi, cứ vậy đi. ] Trương Huyền nói vừa vội vừa nhanh, giọng nói còn nhỏ giống như đang làm gián điệp, sau khi nói xong lập tức ngắt điện thoại, hoàn toàn không để cho Niếp Hành Phong có cơ hội phản ứng.
Cái gì gọi là không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho cậu ta? Đối với anh mà nói, việc mời Trương Huyền cùng tham gia tiệc rượu có ý nghĩ rất quan trọng được chưa! Ai cũng đều biết trong trường hợp đó, mang theo người đi cùng đến bữa tiệc là có ý gì, tên kia lại có thể dám từ chối? Cậu ta rốt cuộc là đang theo án gì, quan trọng đến trình độ này sao?
Niếp Hành Trong trầm mặc ném điện thoại sang một bên.
Sau khi hết giờ làm, Niếp Hành Phong lập tức lái xe đến nhà Trương Huyền, anh không cho rằng giờ này Trương Huyền sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà nhưng anh sẽ đợi cậu quay về. Một tuần không gặp, là chuyện chưa từng có từ lúc anh quen thân với Trương Huyền, cũng khiến anh đột nhiên phát hiện hóa ra nhớ nhung có thể khiến con người ta phát điên như vậy, rõ ràng là người quen biết chưa lâu lại có thể dễ dàng khiến anh để ý đến mức độ như thế này.
Nếu như lúc đầu cưỡng ép tiểu thần côn đến công ty anh làm thì tốt rồi, vậy cậu sẽ không giống như bây giờ mỗi ngày đều chơi trò mất tích. Trên đường đi đến nhà Trương Huyền, Niếp Hành Phong oán hận nghĩ.
Rất nhanh đã đến nhà Trương Huyền, một chiếc xe màu đỏ rất phong cách hiệu Ferrari đi lướt qua Niếp Hành Phong, rất giống chiếc xe anh đang để ở biệt thự. Anh vội vàng quay đầu nhìn liền nhìn thấy Trương Huyền đang ngồi trong xe, trên ghế phó lái là một cô gái rất xinh đẹp, xe thể thao chạy nhanh như chớp, nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu rồi.