- Chương 1: Em chỉ muốn chìm vào một giấc ngủ sâu thật sâu và không bao giờ tỉnh lại
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6: Những người bạn mới đem đến cho em chút niềm hy vọng sống,...có khi nào
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14: Nụ cười...bao năm em mới có thể tìm lại nó, nhờ ai
- Chương 15
- Chương 16: Chạm trán
- Chương 17: Minh
- Chương 18: Huy
- Chương 19
Chuyện kể về một cô gái có xuất thân từ một gia đình khá giả, một thảm kịch đã xảy ra, sau đó cô trở thành trẻ mồ côi, mất cả cha lẫn mẹ, người thân duy nhất còn lại của cô là một đứa em gái nhỏ nhưng sau biến cố năm đó, đứa trẻ rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh trong nhiều năm liền. Từ một đứa bé hiền lành, đáng yêu, cô trở nên trầm lắng hẳn và hoàn toàn không mở miệng nói bất cứ tiếng nào trong rất rất nhiều năm. Thời gian cứ trôi qua, em gái cô vẫn không tỉnh lại, cô đã bước đến tuổi 17, qua sinh nhật 18, cô sẽ phải đảm nhận việc kinh doanh của gia đình mình, trước đó công ty của cha mẹ cô do một người thân cận quản lý-chị em cô sống được đến ngày này cũng là nhờ người đó, người ấy chẳng tiếc bất kì thứ gì, chẳng ngần ngại vì bất kì lý do nào, liều mạng bảo vệ chị em cô vượt qua khỏi cơn biến cố, nếu như không phải vì chị em cô hẳn người đó đã có thể bảo vệ được cha mẹ cô an toàn thoát khỏi đó, thế nhưng mệnh lệnh của ba mẹ cô lại không cho người ấy hoàn thành nghĩa vụ mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bố mẹ cô đổ gục xuống vũng máu tanh đặc quánh, nhưng cũng vì thế mà người đó càng quý trọng hai chị em cô hơn, hết sức dốc lòng vì hai người, chính sự tận tình đó mà cô có thể bình ổn lại, nhưng cũng chỉ vì sự quan tâm đó mà trong cô luôn có những mặc cảm tội lỗi.
Một kẻ đáng khinh, yêu cô hơn cả mạng sống của chính mình nhưng lại chính là kẻ hủy hoại gia đình cô, hủy hoại con người cô, hủy hoại niềm hạnh phúc của người con gái mà hắn yêu thương nhất.
Một người vô tình bắt gặp cô trong cái dáng vẻ ướt lướt thướt vào đúng ngày đầu tiên cậu ta đặt chân tới ngôi trường cấp ba mà cậu hằng mơ ước, nhớ mãi cái đôi mắt trong suốt dưới mái tóc bết lại vì nước ấy mà cậu chú ý đến cô, nhưng lại chưa bao giờ dám tiến lại, cậu không đủ tự tin, cũng không đủ can đảm, cậu chỉ muốn mình có thể đứng từ xa ngắm nhìn cô, bảo vệ cô, giữ lại cho cô những khoảng lặng yên bình.
Một cậu chàng nghịch ngợm, bất cần đời, cậu vô tâm, cũng vô tình, đùa bỡn với những cô gái như một trò chơi, ẩn sau nụ cười tươi và cái khuôn mặt điển trai ấy là một bộ óc thiên tài nhưng lại bị nhuốm bẩn bởi những đoạn ký ức tuổi thơ đen tối, cậu không độc ác nhưng cái mà cậu cho người ta thấy lạ là một thứ bóng tối trong tâm hồn bị nhuốm bẩn không thể gột rửa được. Thế nhưng sau những cuộc chạm trán, sau những khoảnh khắc yên bình bên cô, cậu như tìm lại được chính mình và rồi không biết từ bao giờ cậu bắt đầu biết quan tâm đến người khác, cậu học cách chấp nhận và đối mặt,...chỉ để được nhìn thấy cô trong một hình ảnh khác, chỉ để giúp cô tìm lại được bản thân bị đánh mất.
Một đàn anh, buổi sáng vẫn đến trường, vẫn đi học như bao cậu trai khác nhưng ban đêm của anh lại là những trận đánh nhau liên miên, những phi vụ nguy hiểm, tưởng rằng anh sẽ không thể thoát khỏi cái hiện thực đen tối ấy,thế nhưng chỉ sau những sự tình cờ không thể lường trước,... anh dần thoát ly khỏi cái cuộc sống chỉ toàn máu và nước mắt luôn bủa vây lấy anh từ khi mới vào đời, chỉ vì một người con gái...
Những con người tưởng như không liên quan nhưng lại có một nút thắt đó chính là cô, người con gái sau bao năm không thể nở nụ cười, người con gái đánh mất niềm vui, người con gái quên mất đi giọng nói...