Quyển 3 - Chương 9
“Niếp tiên sinh, anh đến tìm tôi có chuyện gì không?” Nguyễn Hồng Lăng ngồi xuống sô pha đối diện Niếp Hành Phong, lạnh nhạt hỏi.
Trên mặt bàn có đặt một cốc cà phê nóng người hầu vừa mới mang lên, nhưng Niếp Hành Phong biết đó đơn thuần chỉ là lễ tiết, vị nữ chủ nhân này hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với mình.
“Có chuyện muốn nói với cô.” Anh bỏ qua sự lãnh đạm của Nguyễn Hồng Lăng.
“Nói thực ra anh không phải là MB mà là chủ tịch Niếp thị kiêm thám tử tư sao?”
Nguyễn Hồng Lăng cười nhạt, cô ta lúc này hoàn toàn không còn vẻ phong tình lúc ở quán bar mà là vẻ mặt cảnh giác kháng cự khiến Niếp Hành Phong cảm thấy nếu có thể cô ta căn bản không muốn mời mình vào trong.
“Xin lỗi, hôm đó là vì giúp bạn nên mới đi đến chỗ đó, gặp cô đều là ngẫu nhiên thôi, nhưng không nói rõ thân phận thì thực sự là lỗi của tôi.” Niếp Hành Phong rất chân thành nói.
Sắc mặt Nguyễn Hồng Lăng hơi hòa hoãn lại, trong vụ bắt cóc cô không trực tiếp tiếp xúc với Niếp Hành Phong nhưng sau này theo lời thuật lại của Dương Di thì cũng hiểu được phần nào sự tình, cũng vô tình biết được thân phận của Niếp Hành Phong. Cô biết trách móc Niếp Hành Phong thực ra rất là vô lễ, đối với một người ngẫu nhiên gặp được, Niếp Hành Phong không có bất kì nghĩa vụ giải thích nào.
“Xin lỗi.” cô giơ tạy vuốt tóc mái trước trán, cười xin lỗi: “Có thể là do có thai nên dạo này tâm tình tôi không được ổn định lắm, chuyện đó…không cần nhắc tới nữa.”
“Thực ra tôi đến không phải vì chuyện đó.”
Sắc mặt Nguyễn Hồng Lăng nhợt nhạt, xem ra tinh thần không phải quá tốt, Niếp Hành Phong do dự không biết có nên tiếp tục chủ đề tiếp đó không, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Vụ bắt cóc đó có phải do cô tự lên kế hoạch không?”
Sắc mặt Nguyễn Hồng Lăng liền biến đổi: “Anh đang nói cái gì? Tôi không hiểu!”
“Máy theo dõi lắp trong phòng khách có lẽ người làm có thể làm được nhưng bọn họ không thể biết trong tay Dương Di có một số tiền mặt lớn như vậy. Bọn bắt cóc không phải là hét giá trên trời mà là theo một kế hoạch được chuẩn bị rất kĩ lưỡng để lấy được số tiền đó, mà người biết được tin đó phải là người thân thiết nhất bên cạnh Dương Di, có đúng không?”
“Vậy có thể chứng minh cái gì? Tôi là vợ anh ấy, tôi muốn tiêu tiền có thể nói với anh ấy bất cứ lúc nào, cần gì phải dùng đến thủ đoạn giả bị bắt cóc chứ?”
“Có lẽ cô không hề có quyền quản lý tài sản, tôi nghĩ lúc hai người kết hôn ông ta có bắt cô kí một khế ước kiểu như vậy.”
Sắc mặt Nguyễn Hồng Lăng càng trắng bệch, ngồi ngơ ngác rồi đột nhiên đứng bật dậy: “Tôi mệt rồi, mời anh lập tức rời khỏi!”
Nói xong liền xoay người rời đi, Niếp Hành Phong vội vàng đi theo nói: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi đến nói với cô điều này không phải là muốn uy hϊế͙p͙ cô, tôi chỉ là muốn nói cho cô biết có những chuyện hoàn toàn không giống như cô nghĩ mà thôi.”
Nguyễn Hồng Lăng dừng lại, Niếp Hành Phong đang muốn nói tiếp đột nhiên một quả bóng đỏ ném đến, suýt chút nữa đập vào anh, Tiểu Uyển đứng trên hành lang, cả khuôn mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm anh.
“Tiểu Uyển, không sao hết, chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi.”
Nguyễn Hồng Lăng nhặt quả bóng nhựa lên, đi đến bên cạnh Tiểu Uyển dỗ cô bé, nó vẫn hung hăng trừng Niếp Hành Phong, nhưng không phản bác mà chỉ gật đầu cầm lấy quả bóng rồi chạy đi.
Xác định cô bé đã đi xa, Nguyễn Hồng Lăng mới quay người nói: “Tiểu Uyển đã phải chịu rất nhiều đả kích, chồng tôi nói tiếp xúc trị liệu khá là tốt nên mới mang con bé về ở một thời gian. Nó rất dính tôi, cũng rất nghe lời, vừa rồi có thể nó cho rằng anh đang gây bất lợi với tôi nên mới tức giận với anh.”
Vụ của Hứa gia đã kết thúc rồi, Niếp Hành Phong không nghĩ tới còn có thể tiếp tục gặp được cô bé. Thành thực mà nói, anh không phải rất thích Tiểu Uyển, trong mắt con bé lộ ra hận ý hoàn toàn không giống như đứa trẻ bình thường nên có, có thể đó là kết quả của một chuỗi đả kích, nhưng lúc này đột nhiên nhìn thấy nó ở Dương gia, trong lòng Niếp Hành Phong đột nhiên có loại cảm giác bất an rất kì quái.
Nguyễn Hồng Lăng lại ngồi về vị trí cũ, trầm mặc một lúc rồi nói: “Vừa rồi anh nói không sai, vụ bắt cóc là do tôi lên kế hoạch.”
“Tại sao?”
“Câu này của anh hỏi thật thừa.” Nguyễn Hồng Lăng cười tự giễu: “Thực ra anh hẳn biết quan hệ vợ chồng bọn tôi không tốt, nếu không đã không hoài nghi tôi, đúng chứ?”
Sở dĩ Niếp Hành Phong hoài nghi Nguyễn Hồng Lăng, nguyên nhân lớn nhất là nhìn thấy vẻ cô đơn của cô ta lúc ở quán bar tối đó, cô ta rất không vui, thậm chí có kích động muốn buông thả bản thân, điều anh muốn hỏi là tại sao Nguyễn Hồng Lăng muốn dùng cách làm cực đoan như vậy.
“Thực ra lúc đó cũng là do nhất thời xúc động mới xuất hiện ý tưởng đấy, rất nhanh liền hồi hận nhưng đã liên lạc với bọn bắt cóc hết rồi, sau này nghĩ kĩ lại cũng không có lựa chọn nào khác nên mới quyết định liều một phen.”
Nguyễn Hồng Lăng cầm cốc cà phê lên giống như muốn mượn việc uống cà phê để che giấu kích động của bản thân, nhưng ngón tay run rẩy đã tố cáo sự bất an của cô ta, xem ra ngày đó giả bị bắt cóc đã khiến cô ta bị ảnh hưởng rất lớn.
“Bọn tôi đã thương lượng phân chia 3: , không ngờ bọn bắt cóc lại lật lọng, cũng may bảo bảo không làm sao nếu không tôi thực sự không thể tha thứ cho bản thân.”
Nhớ lại ngày đó, Niếp Hành Phong thở dài: “Cô thực sự quá mạo hiểm rồi.”
“Nhưng tôi rất muốn có được số tiền đó để nuôi dưỡng bảo bảo. Tôi quá chán ghét cuộc sống thế này rồi, tôi không muốn con tôi phải trải qua cuộc sống giống như tôi, nếu chồng tôi muốn kiểm tr.a DNA có lẽ tôi sẽ điên mất.”
Niếp Hành Phong không hiểu lắm: “Con là của hai người, cô không cần lo lắng việc đó.”
“Cảm ơn anh đã tin tôi.” Nguyễn Hồng Lăng cười với anh: “Nhưng chồng tôi thì chưa bao giờ nghĩ như vậy, anh ấy là một người rất đa nghi, đây có thể là bệnh chung của bác sĩ tâm lí, thực ra…mấy năm nay sinh hoạt…vợ chồng của chúng tôi ít đến đáng thương, nếu anh ấy có nghĩ như vậy cũng không phải là không đúng chỉ là tôi không thể nhẫn nhịn được.”
Nói loại chuyện này với một người đàn ông không quá quen thuộc, Nguyễn Hông Lăng có vẻ khá là bối rối, nhưng vẫn chọn bộc bạch. Rất nhiều thứ không như ý đã giấu trong lòng quá lâu khiến cô có cảm giác muốn nghẹt thở, cô hi vọng có người có thể lắng nghe và hiểu được tâm tình của cô, cho dù đối phương chỉ là người mới gặp qua hai lần, hoàn toàn có thể coi là người xa lạ, nhưng ít nhất người này tin cô.
Niếp Hành Phong hiểu được phần nào suy nghĩ của Nguyễn Hồng Lăng, không sợ cái gì gọi là kiểm tr.a DNA nhưng không thể châp nhận cảm giác không được tin tưởng, bởi vậy cô ta mới chọn cách làm cực đoan như thế.
“Tôi quen biết chồng tôi ở tiết học tâm lí tự chọn ở đại học, tôi rất sùng bái anh ấy, sau khi tốt nghiệp tôi liền đề nghị kết hôn với anh ấy, anh ấy cũng rất vui vẻ đồng ý, lúc đó tôi đã nghĩ tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng hai ngày trước khi tiến hành hôn lễ anh ấy mời luật sư đến nhà, đem khế ước đã soạn xong đưa cho tôi, bảo tôi kí tên vào, trên đó nói nếu sau này có một ngày chúng tôi li hôn, tôi không có quyền được hưởng bất kì tài sản nào, anh ấy nói đó là gia quy của nhà, anh có thể hiểu cảm giác lúc đó của tôi không? Tôi căn bản không phải vì tiền mới gả cho anh ấy, sao lại bắt tôi phải chịu sỉ nhục như vậy?”
Niếp Hành Phong không trả lời chỉ trầm mặc nghe người phụ nữ phát tiết phẫn nộ.
“Bố mẹ tôi rất giữ thể diện, thiệp cưới đã gửi đi rồi, tôi không thể hủy bỏ hôn lễ được bởi vậy nên đành phải kí khế ước đó. Sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn không có con nhưng sự nghiệp của anh ất cũng ngày càng phát triển, danh vọng trong giới học thuật tâm lý cũng càng ngày càng lớn, nữ nhân xung quanh anh ấy rất nhiều, bởi vậy sau khi biết mình đang mang thai, tôi liền có ý niệm kia. Tôi không có kinh nghiệm công tác, để nuôi được con, tôi nhất định phải có một số tiền lớn như vậy, tôi sớm đã dự tính vì mình, tôi không muốn một ngày nào đó anh ấy đem đống giấy tờ đó đến trước mặt tôi, tôi mới chấp nhận thất bại của mình…”
Nguyễn Hồng Lăng càng nói càng đau lòng, cuối cùng không cầm nổi lấy hai tay ôm mặt rồi khóc òa lên, Niếp Hành Phong rút khăn tay đưa cho cô, lo lắng kích động sẽ ảnh hưởng đến thân thể nên anh vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tôi không cố ý nhắc đến chuyện khiến cô đau lòng.”
“Không sao, nói được ra tâm tình cũng đỡ hơn nhiều rồi.” Nguyễn Hồng Lăng cầm lấy khăn tay lau nước mắt, đợi tâm tình hơi bình ổn lại mới hít một hơi thật sâu, khôi phục lại sự cẩn thận bình thường, nói: “Chuyện là như vậy, nếu anh muốn nói những chuyện này cho chồng tôi, tôi cũng không ngăn cản bởi tôi cũng nghĩ thông rồi, đối với tôi mà nói đứa con này mới là điều quan trọng nhất.”
Từ sau khi biết cô có thai, Dương Di chăm sóc cô cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng càng như vậy Nguyễn Hồng Lăng lại càng bất an, nội tình của vụ bắt cóc giống như hòn đá lớn đè chặt lên tim cô, so với việc mỗi ngày đều lo lắng như đi trên lớp băng mỏng rằng chân tướng sự việc sẽ bị vạch trần, cô thà thoải mái chấm dứt mọi việc còn hơn.
“Tôi chưa nghĩ vậy bao giờ bằng không đã không chọn thời gian chồng cô không có nhà để tới.”
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Hồng Lăng, Niếp Hành Phong mỉm cười: “Tôi chỉ hi vọng cô có thể giải được khúc mắc trong lòng, không nên tiếp tục bị vây trong oán hận, có lúc hạnh phúc có thể chính là ở dưới chân mình, chỉ cần mình hơi cúi đầu xuống liền có thể phát hiện ra nó.”
Nguyễn Hồng Lăng ngẩn người ra, đấy là đáp án cô hoàn toàn không nghĩ đến, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tràn đầy chân thành khiến cô tin anh ta sẽ không lừa cô, nhưng mà tại sao anh ta lại phải làm như vậy?
Tâm có chút loạn, cô miễn cưỡng mỉm cười: “Niếp tiên sinh, anh không chỉ là một người làm ăn xuất sắc mà còn là một thám tử tài ba, chuyện khế ước kia anh nghe ai nói vậy?”
“Không ai nói cho tôi cả, chỉ là sớm nay có người cũng đưa cho tôi một bản khế ước như vậy, khiến tôi đột nhiên nghĩ ra nguyên nhân cô lập nên kế hoạch bắt cóc.”
Chuyện Nguyễn Hồng Lăng là chủ mưu anh đã đoán ra từ đầu rồi nhưng lại chọn im lặng vì có một số chuyện không nói ra tốt hơn nhiều so với nói rõ ràng.
“Khế ước tương tự?”
Nguyễn Hồng Lăng càng kì quái, nếu muốn kí khế ước cũng là con rùa vàng như anh ta định chứ làm gì có ai dám đưa hợp đồng cho anh ta?
Niếp Hành Phong chỉ cười mà không đáp, lấy ra khế ước Trương Huyền đưa cho mình rồi đưa cho Nguyễn Hồng Lăng; Nguyễn Hồng Lăng cầm lấy, càng đọc càng kinh ngạc.
“Trương Huyền, là vị thám tử kia có phải không?”
Sau vụ bắt cóc, Nguyễn Hồng Lăng nhìn thấy ảnh của Trương Huyền trong bản giới thiệu của Trình Duệ, nam tử thanh tú xuất chúng lại dám đưa cho một vị chủ tịch đại nhân bản khế ước tình nhân hà khắc không thể hà khắc hơn, Niếp Hành Phong dường như không phải đang nói đùa thế nhưng cô thực sự không nghĩ tới bọn họ lại có thể là…
“Không sai, bọn tôi là người yêu.” Niếp Hành Phong khẳng định suy đoán của cô.
“Nhưng anh ta đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, anh không tức giận sao?”
Người con trai kia căn bản chính là nhìn trúng tiền của anh đó có được không! Cái gì mà lúc có thu nhập thì chia đều, phá sản còn phải nói cho anh ta trước, mặc dù cô không cho rằng Niếp thị có khả năng phá sản nhưng bị ném cho bản khế ước này, nếu là người đều sẽ phát điên đi? Ngay cả cô là người ngoài xem đến cuối cùng là bất bình thay cho Niếp Hành Phong, nhưng anh ta thân là người trong việc lại không hề có dấu hiệu tức giận nào, còn hoàn toàn ngược lại, giống như là đang rất vui, khuôn mặt tươi cười kia nếu không nhìn nhầm hẳn là đang hạnh phục đi?
“Cậu ấy không đưa ra điều kiện đòi chuyển giao toàn bộ tài sản đã là khoan dung lắm rồi.” chính là anh rất hiểu tật xấu không sửa được của tiểu thần côn, lần này Trương Huyền thực sự đã hạ thủ lưu tình rồi.
“Hơn nữa, vì sao lại phải tức giận chứ? Giàu nghèo cùng nhau, hai bên thẳng thắn, lẽ nào không phải là biểu hiện của để tâm sao?”
Nguyễn Hồng Lăng không nói gì chỉ đem khế ước trả lại, cô hoàn toàn không nhìn ra có phần yêu thương nào bên trong khế ước đấy cả, nếu không phải do lực đọc hiểu của cô có vấn đề thì nhất đình là vị chủ tịch đại nhân này đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, trừ yêu gì gì đó ra thì chẳng thấy gì nữa rồi.
“Có một số người không quá giỏi biểu đạt tình cảm của bản thân, nhưng không thể vì cách làm của bọn họ không giống với quy tắc bình thường của cuộc sống mà phủ định tình yêu của họ.”
Nguyễn Hồng Lăng sững người, rồi lại nghe Niếp Hành Phong nói tiếp: “Tại sao không thử đổi một góc độ khác để nhìn mọi chuyện? Anh ta nêu ra yêu cầu như vậy có phải là do không có được cảm giác an toàn nên mới dùng thủ đoạn hà khắc nào đó để buộc chắc người đó ở bên mình?”
“Thực sự là như vậy sao?”
Nguyễn Hồng Lăng lẩm bẩm, trước mắt dường như hiện ra năm đó lúc Dương Di đưa bản khế ước cho mình, khuôn mặt rất căng thẳng, cho dù đứng trước hàng trăm người đang nghe giảng trong giảng đường cô cũng không thấy anh ấy căng thẳng như vậy bao giờ.
“Tôi chỉ biết bất cứ giả thiết nào cũng có khả năng tồn tại. Ngày đó cô bị bắt cóc, chồng của cô biểu hiện rất kích động, lúc chạy đến hiện trường vụ bắt cóc, người đầu tiền anh ta hỏi đến là cô, đối với vali tiền hoàn toàn không thèm liếc đến, tôi tin, lúc đó tình cảm của anh ta là chân thực nhất.”
Nguyễn Hồng Lăng nghe đến có chút hoảng hốt, yên lặng một lúc rồi hỏi: “Bản khế ước kia anh sẽ kí chứ?
“Đương nhiên.” còn có cớ nào trói chặt tiểu thần côn lại bên mình tốt hơn cái đó chứ? Trương Huyền đưa cho anh bản khế ước đó, quả thực chính là đánh trúng tâm của anh.
“Anh thực sự rất tin tưởng người yêu của anh.”
“Thích một người, đầu tiên phải tin tưởng người đó không phải sao?”
Nếu ngay cả điểm này anh cũng không làm được, vậy anh liền phụ sự tin tưởng của Trương Huyền với anh, bởi vì anh biết lúc Trương Huyền đem bản khế ước này đưa cho mình là chắc chắn anh sẽ không để tâm, có lẽ bản khế ước này thảo ra đầy tính buôn bán nhưng cũng là một loại coi trọng đó chứ?
“Cảm ơn anh.” Lúc tiền Niếp Hành Phong ra cửa, Nguyễn Hồng Lăng cười nói với anh.
Đây là nụ cười thoải mái sau khi tâm tình đã thoát ra khỏi hoang mang, Niếp Hành Phong nghĩ người này là một người thông minh, hẳn là sẽ cảm nhận được dụng ý trong những lời anh nói với cô,có rất nhiều lỗi đã phạm phải rồi thì không cách nào bù đắp lại được nhưng có thể thử buông tay vì con đường sau này còn rất dài.
Sau khi dời khỏi Dương gia, Niếp Hành Phong gọi điện thoại cho Trương Huyền, Trương Huyền đang bận rộn ở văn phòng thám tử, Niếp Hành Phong nói với cậu mình phải đến công ty giải quyết công vụ, hai người hẹn chạng vạng sẽ gặp nhau.
Niếp Duệ Đình không ở công ty, thư kí của nó nói với Niếp Hành Phong Niếp Duệ Đình đã không đến công ty mấy ngày rồi, hơn nữa còn hoàn toàn không liên lạc được. Có Nhan Khai theo cùng, Niếp Hành Phong cũng không quá lo lắng, đợi ở công ty một ngày, sau khi xử lý hết tất cả công việc của Niếp Duệ Đình tích lại thì đã chạng vạng rồi.
Hết giờ làm, Niếp Hành Phong lái xe đến dưới tầng của văn phòng thám tử Tả Thiên. Sau khi nghe điện thoại của anh, rất nhanh Trương Huyền liền chạy xuống, vừa vào xe liền thúc giục anh lái xe.
“Sao vậy?”
“Anh giờ là nhân vật thời sự của văn phòng chúng tôi, bên trên còn có một đội quân lang sói đang nhìn chằm chằm anh đó.”
Niếp Hành Phong bật cười, nhấn ga phóng xe đi như Trương Huyền mong muốn.
“Tối nay muốn ăn gì?” anh định thuận đường qua siêu thị mua đồ luôn.
“Đi ăn ngoài đi, tôi biết có một cửa hàng bánh bao hấp( ) mới mở ở gần đây.”
( )
Ai cũng biết món này rồi, up lên cho mn thèm vs thôi =))
Trương Huyền đề nghị, chủ yếu là trong nhà quá nhiều người linh tinh, căn bản không thể ở trong thế giới hai người với chủ tịch.
Đến cửa hàng vừa mới khai trương, Trương Huyền chọn xong món mình thích sau đó đẩy thực đơn sang cho Niếp Hành Phong.
“Bữa này tôi mời, anh cứ gọi đi, không cần khách khí.”
Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn cậu, ý cười rực rỡ trong đôi con ngươi màu lam, cho dù tràn đầy tính toàn nhưng vẫn khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
Không biết lần tới mời lại sẽ bị chặt chém ở đâu, chủ tịch đại nhân đang trúng độc luyến ái liếc nhìn thực đơn suy nghĩ.
Thức ăn rất nhanh liền được bê lên, vừa ăn Niếp Hành Phong vừa hỏi: “Có cần mang chút thức ăn về cho Nghệ không?”
“Không cần quan tâm đến con vật đó, nó đói sẽ tự biết gọi cơm ăn.”
Trương Huyền mới không thèm lo Tiểu Biên Bức sẽ bị đói, trước đây lúc ở biệt thự nó thường tự gọi cơm cho mình, còn hưởng thụ hơn nhiều so với chủ nhân cậu đây.
Niếp Hành Phong ngước mắt nhìn cậu, rất nghiêm túc nói: “Trương Huyền, Nghệ không phải là thú cưng, ngày đó lúc đuổi quỷ lực bạo phát của nó cậu cũng nhìn thấy rồi đấy.”
Trước đây Nghệ nhất định là rất lợi hại, hơn nữa anh có cảm giác, Nghệ không thuộc chính đạo cũng không giống Nhan Khai trong tà còn có chính, có thể một đao đánh tan hồn phách oán linh, chỉ điểm này thôi cũng đủ để khiến người ta sợ hãi, anh hi vọng Trương Huyền không nên quá kinh thường Nghệ, thậm chí tốt nhất là phải giữ khoảng cách với nó bởi vì phần ác khí kia rất dễ dẫn ra sự tà ác từ sâu bên trong tâm của con người.
“Tôi biết.”
Trương Huyền đương nhiên hiểu được ý của Niếp Hành Phong nhưng không quá để tâm đến, bình tĩnh nói: “Đừng lo, thức thần sẽ không bao giờ làm hại chủ nhân trừ phi khế ước được giải trừ, bởi vậy chỉ cần khế ước còn một ngày thì anh vẫn có thể nuôi nó như thú cưng một ngày.”
Niếp Hành Phong không nói gì, anh biết mắt trái Trương Huyền nhìn vàng mắt phải nhìn tiền, những thứ khác đều dẹp ở một bên.
“Đúng rồi, nói tới khế ước, bản khế ước tôi đưa cho anh anh đã kí chưa?”
Lực liên tưởng phong phú khiến Trương Huyền đem chủ đề từ thức thần nhảy tới vấn đề được quan tâm hơn, hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong.
Niếp Hành Phong không trả lời, trầm mặc một lúc rồi nói: “Hôm nay tôi đến Dương gia đã nhìn thấy Tiểu Uyển ở đó.”
Chiêu tài miêu đáng ch.ết lại nói lái sang chuyện khác! Trương Huyền không vui vỗ vỗ mặt, “Đại uyển tiểu uyển đào từ uyển cái gì chứ( )?”
( ) Cái này bạn Huyền đang hiểu nhầm vì tên của bé Uyển kia còn có nghĩa là cái bát nên câu kia được hiểu là “Bát lớn bát nhỏ bát gốm cái gì chứ?” ^^
“Chính là con gái của Hứa Đức Khải, vì giúp nó điều trị Dương Di tạm thời lưu nó ở trong nhà.”
“Gì cơ!?” nhớ đến đứa bé gái lúc nào cũng âm trầm đó, Trương Huyền nhíu mày, “Khí tràng của đứa bé đó rất âm, tốt nhất là nên ít tiếp xúc với. Bạn của ông chủ cũng là bạn thân của Dương Di, tôi phải khuyên ông ta từ bỏ cách làm đó mới được.”
“Cậu cũng thấy con bé đó như vậy sao?”
Trương Huyền có cùng cảm giác với anh, điều này khiến Niếp Hành Phong rất kinh ngạc, anh cũng có cảm giác không thể thân cận được với Tiểu Uyển, còn cho rằng đó là ý kiến chủ quan của mình, bây giờ nghe thấy Trương Huyền cũng nói như vậy, lại nhớ đến phản ứng quái dị của La Tú Châu trước khi tiêu thất, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Sao vậy?” Trương Huyền cảm thấy rất kì quái trước phản ứng quá mức của Niếp Hành Phong, cắn một miếng bánh bao rồi tùy ý nói: “Từ đầu tôi đã có cảm giác đó rồi, anh không thấy tôi vẫn không tiếp xúc quá gần với nó sao? Âm khí quá nặng sẽ khiến số mệnh của bản thân bị giảm thấp, thậm chí càng nghiêm trọng hơn là sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh, tôi cũng không muốn tài vận của tôi…”
“Trương Huyền!” cắt đứt lời lải nhải của cậu, Niếp Hành Phong hỏi lại: “Lần trước cậu có biết ai đã thuê các cậu lấy trộm bản vẽ thiết kế không?”
“Không biết, ông chủ nói tiền thuê đã được gửi qua bưu điện từ trước, sau khi lấy được bản thiết kế anh ta cũng theo yêu cầu của người thuê đem tài liệu gửi vào số hòm thư được chỉ định trước ở bưu điện, nhưng chủ thuê có đi lấy không thì không biết được, đó không phải phạm vi điều tr.a của bọn tôi…”
Còn chưa nói xong, cổ tay đã bị Niếp Hành Phong kéo đi, vừa đứng dậy rời đi cậu vừa hét lớn: “Làm gì vây? Tôi mới ăn được có hai cái bánh bao…”
“Không ăn nữa.” Niếp Hành Phong rút tiền ra đặt ở trên bàn rồi kéo Trương Huyền đi, “Việc có chút gay go rồi, tôi hoài nghi người bị oan hồn nhập vào không phải là La Tú Châu mà là Tiểu Uyển, vợ chồng Dương Di đang gặp nguy hiểm.”
“Có nguy hiểm cũng đợi tôi ăn hết bữa cơm đã chứ.”
Thấy Niếp Hành Phong còn không đợi lấy tiền trả lại đã rời đi, Trương Huyền khóc không ra nước mắt, cái đồ chiêu tài miêu này!
Hôm nay Dương Di tan ca rất sớm, trên thực tế từ lúc biết vợ có thai, hắn đều tan ca rất sớm, ngoài việc vui vẻ vì sắp được làm cha ra thì vẫn còn có bất an với vợ của hắn. Sau khi xảy ra vụ bắt cóc, trạng thái tinh thần của Nguyễn Hồng Lăng vẫn luôn không tốt, điều này khiến hắn bắt đầu xem xét lại việc đi sớm về trễ trước đây của mình, hắn là bác sĩ tâm lý, nhưng lại không hề quan tâm đến trạng thái tâm lý của người thân, đây không thể không nói chính là một sự thất bại lớn.
Nhưng tối nay Nguyễn Hồng Lăng rất khác, nở nụ cười nhẹ hiếm thấy đón anh vào nhà, người làm trong nhà đều không thấy, bữa tối là do Nguyễn Hồng Lăng làm, cô nấu cơm rất khéo khiến Dương Di bỗng thấy rất hổ thẹn vì bình thường rất ít khi ăn cơm ở nhà.
“Những việc này cứ để người làm làm là được rồi, em không cần bận rộn như thế.” Ăn xong hắn nói.
“Không sao, bác sĩ nói hoạt động thích hợp có lợi với sự phát triển của thai nhi.” Nguyễn Hồng Lăng nói: “Hơn nữa thỉnh thoảng cảm nhận một chút thế giới riêng của hai người cũng không tồi, bởi vậy hôm nay em đã cho người làm nghỉ hết rồi.”
“Đúng vậy.” nếu bỏ qua cô bé đang im lặng lui trong góc bàn ăn cơm. Nhưng không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp khó có được này, Dương Di không nói gì tiếp.
Ăn cơm xong, Dương Di kéo Nguyễn Hồng Lăng vào phòng ngủ, nói với cô: “Anh định ngày mai sẽ trả Tiểu Uyển về nhà người thân của nó.”
“Tại sao?” Nguyễn Hồng Lăng rất kinh ngạc.
“Trong này của nó có vấn đề.” Dương Di chỉ vào đầu nhỏ giọng nói.
Trên thực tế hắn rất hối hận đã đáp ứng lời đề nghị chữa bệnh cho Tiểu Uyển, mặc dù trong những ca bệnh của hắn không thiếu những ca bệnh nặng nhưng không có ai lại đem đến cảm giác bất an như Tiểu Uyển, nó lúc nào cũng như ở đâu đâu vậy, ôm quả bóng trầm mặc đứng ở một chỗ, không nói chuyện mà chỉ nhìn anh chằm chằm tạo ra cảm giác muốn tránh không được, theo trực giác của bác sĩ tâm lý, Dương Di cảm thấy tốt nhất là sớm đem nó trả về.
“Nhất định phải làm vậy sao? Em thấy nó rất đáng thương.”
Nguyễn Hồng Lăng vẫn chưa có con, sau khi nghe thấy chuyện của Tiểu Uyển, liền nổi lên thương tâm muốn nuôi dưỡng cô bé đó.
“Tin tưởng phán đoán của anh, nó không ở đây sẽ tốt hơn cho chúng ta.”
“Nhưng mà…”
“Anh đi tắm trước, chuyện này để sau rồi nói.”
Thấy bản thân tạm thời sẽ không thuyết phục được Nguyễn Hồng Lăng, Dương Di tạm thời ngừng chủ đề này lại, trong lòng nghĩ sau này sẽ mượn cớ khám bệnh đưa Tiểu Uyển ra ngoài, như vậy vợ sẽ không thể có ý kiến gì được nữa.
Dương Di vừa suy nghĩ vừa đi ra khỏi phòng, đột nhiên bị dọa sợ, Tiểu Uyển đứng ở đầu hành lang lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt đó dường như là đang nói nó đã nghe thấy tất cả. Không đợi Dương Di kịp phản ứng, đứa bé đã quay người chạy đi, chỉ là ánh mắt lúc trước khi xoay người khiến Dương Di thấy không rét mà run, ngay cả tắm nước nóng cũng không thể tĩnh tâm hưởng thụ được.
Thấp thỏm tắm xong, mặc quần áo ngủ, đang định mở cửa phòng tắm, ai ngờ cửa đã bị đẩy ra trước, Tiểu Uyển đứng trước mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm.
“Muộn như vậy rồi, cháu nên đi ngủ đi.”
Ánh mắt hung ác âm trầm hoàn toàn không thuộc về một đứa trẻ con, Dương Di theo trực giác không giám nhìn thẳng vào mắt nó, miễn cưỡng nói.
“Ông muốn vứt bỏ tôi!”
Lần đầu tiên Tiểu Uyển mở miệng trước mặt anh, nhưng ngữ điệu lại tràn đầy oán hận, thanh âm thuộc về một người phụ nữ, giọng nói giống như âm thanh móng tay cào cửa sắt, khàn khàn chói tai.
“Không phải…”
Chưa nói xong, quả bóng nhựa màu đỏ trong tay cô bé đã bay đến đập vào ngực của Dương Di. Hắn bị đập đến loạng choạng ngã ngược vào trong nhà tắm, mặt sàn trơn trượt khiến hắn trượt chân ngã ngửa ra sau, ót đập mạnh xuống dưới sàn, choáng váng trong nháy mắt, đòn công kích dữ dội khiến hắn tạm thời mất đi năng lực hoạt động, hoảng hốt nhìn Tiểu Uyển đang bước vào, trong tay nắm một con dao gọt hoa quả, từ trên lạnh lùng nhìn xuống.
“Cháu…cháu muốn làm gì?”
Cái này căn bản là câu hỏi không cần trả lời bởi vì hắn đã nhìn thấy con dao gọt hoa quả trong tay đứa bé ngoan hận đâm xuống trong nháy mắt.
“A…” Nguyễn Hồng Lăng tình cờ đi ngang qua, sau khi nhìn thấy một màn như vậy trên hành lang liền bị dọa sợ đến hét lên thất thanh.
Đúng lúc con dao sắc nhọn đâm vào ngực Dương Di, một đạo kim quang vụt lên, đẩy hung khí ra xa, chính là phù bình an Trương Huyền đưa cho hắn. Dương Di vốn không tin tà ma nhưng đoạn thời gian trước thực sự là rất đen đủi, vì vậy liền mang nó theo người không nghĩ tới thực sự lại có tác dụng.
Thừa dịp Tiểu Uyển bị đánh văng ra, Dương Di vùng vẫy xoay người bò dậy, hướng ra ngoài phòng tắm hét lớn với vợ: “Mau tránh đi!”
Nguyễn Hồng Lăng còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hành động vừa rồi của Tiểu Uyển còn có nụ cười âm trầm trên mặt nó khiến cô rất sợ hãi, theo bản năng liền chạy theo Dương Di, ai ngờ chạy chưa được hai bước liền nhìn thấy trước mắt có bóng người nhoáng lên, Tiểu Uyển đã đứng trước mặt giống như sớm đã dứng ở đây để ngăn cản bọn họ, tay nó ôm lấy quả bóng, nở nụ cười âm u nhìn bọn họ.
Dương Di vội vàng kéo vợ ra sau bảo vệ, ai ngờ hàn phong ập đến, cuốn hắn bay lên đập vào bức tường bên cạnh, ngay sau đó con dao gọt hoa quả giống như một thanh kiếm sắc bắn tới.
“Đừng hại chồng của tôi!”
Nguyễn Hồng Lăng hét lớn chạy đến bên cạnh Dương Di, liền nhìn thấy con dao gọt hoa quả treo ngang lơ lửng trước mặt chồng, mũi dao đang ở ngay trước mắt chỉ cần hơi tăng thêm ngoại lực mũi dao sẽ lập tức xuyên qua não. Cô sợ đến mức hoàn toàn phát run lên, muốn đỡ Dương Di tránh khỏi nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tiểu Uyển ôm quả bóng chầm chậm tiến lại gần chỗ bọn họ, dưới ánh đèn khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười rất thân thiện nhưng lại đặt trên vẻ mặt âm trầm chỉ khiến người ta cảm thấy kinh hãi quỷ dị.
“Cháu muốn làm gì? Bọn ta đâu có hại cháu, xin cháu tha cho bọn ta…” Nguyễn Hồng Lăng nức nở cầu xin con bé.
Mỗi bước chân tiến lại gần của đứa bé đều mang theo áp lực mãnh liệt, ánh mắt yên tĩnh âm trầm lộ ra khí tức tử vong, Nguyền Hồng Lăng chưa bao giờ biết một đứa trẻ lại có thể mang đến cảm giác đáng sợ như vậy, cô hoảng loạng muốn đẩy con dao gọt hoa quả trước mặt Dương Di ra nhưng tay vừa mới chạm vào liền bị một cỗ kí tức quái dị đánh văng ra, Dương Di đẩy cô, giục: “Đừng lo cho anh em mau chạy đi!”
Đầu của Dương Di đã hơi nứt ra sau hai lần va chạm, máu không ngừng chảy xuống từ trán, muốn chạy trốn cũng không còn sức nhưng ít nhất phải bảo đảm cho vợ con được bình an, nhưng Nguyễn Hồng Lăng dùng lực lắc đầu hoàn toàn không có ý định trốn đi.
“Con không muốn hại cô, con đang giúp cô mà.” Tiẻu Uyển nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hồng Lăng, ánh mắt mang theo sự ngây thơ của trẻ nhỏ nhưng giọng nói lại là của một người phụ nữ khiến cho sự ngây thơ trở nên vô cùng quỷ dị.
“Không phải cô muốn rời khỏi người đàn ông này sao? Hắn ta ch.ết đi cô liền được tự do, cô có con rồi, không cần tới loại đàn ông cả ngày chỉ biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ta căn bản không hề quen biết ngươi, xin hãy tha cho chồng ta…” Nguyễn Hồng Lăng sợ hãi quá độ đã bắt đầu khóc không thành tiếng.
“Con là Tiểu Uyển, cô không phải còn nói muốn nuôi con hay sao? Yên tâm, con sẽ không làm cô bị thương đâu.”
“Không phải không phải!”
Thấy Nguyễn Hồng Lăng lắc đầu khóc lớn phủ nhận, mặt Tiểu Uyển lập tức trở nên âm trầm, dao gọt hoa quả đâm mạnh về phía trước, cũng may Dương Di kịp thời cúi đầu tránh được, kéo Nguyễn Hồng Lăng dậy muốn chạy đi nhưng lại bị quả bóng bay đến đập mạnh vào chân, đau đến mức lại ngã nhào xuống đất.
Cả khuôn mặt Tiểu Uyển đầy vẻ tức giận, gào mắng: “Ngươi có biết phụ nữ có thai không thể chịu được kinh hãi không, ngươi còn kéo cô ấy chạy như vậy hoàn toàn không tốt cho vợ ngươi, loại đàn ông như ngươi là đáng ch.ết nhất!”
Trong tiếng gào thét, con dao đang cắm trong tường vụt một cái tự động nhổ khỏi tường, lưỡi dao xoay tròn đâm vào chính giữa lưng của Dương Di, nguy hiểm ngay trước mặt, bỗng một đạo kim quang xẹt qua giữa không trung, khó khăn lắm mới đẩy được con dao sang một bên.
“Người đáng ch.ết là ngươi mới phải, oán linh!” Trương Huyền đứng ở đầu cầu thang, tay còn kẹp hai tấm đạo phù, lạnh lùng nói.
“Đồ khốn!” cương khí cường đại truyền đến khiến bé gái bị trấn động, lập tức liền quay người hung ác nhìn chằm chằm cậu.
“Chiếm đoạt thân thể của người khác, ngươi cũng không đến được chỗ nào tốt đâu!”
Trương Huyền nói xong, hai tấm đạo phù liền được ném ra, con bé bị đánh đến hét lên thất thanh, vội vàng lui sang một bên. Niếp Hành Phong thừa cơ chạy qua, nâng vợ chồng Dương Di vào trong phòng ngủ, con bé muốn chạy theo kéo lại nhưng tay vừa vươn ra đã bị Sách Hồn Ti trói chắt lại, Trương Huyền quát: “Mau rời khỏi người của Tiểu Uyển, ta còn cho ngươi một đường sống!”
“Không có ta thì lúc nó nhảy lầu đã sớm ch.ết rồi!” oán linh bị cương khí trên Sách Hồn Ti quấn lấy đau đến mặt cắt không còn hột máu, kêu gào đầy thù hận: “Ta mới có nhà, sao lại muốn đuổi ta đi?”
“Đây không phải là nhà của ngươi, nhà của ngươi là ở dưới địa ngục!” Trương Huyền bình tĩnh: “Ngươi đã ch.ết từ mười năm trước rồi!”
Không để cho oán linh có cơ hội ra tay với vợ chồng Dương Di, tay Trương Huyền vung lên kéo cô ta xuống tầng dưới, lập tức cũng thả người nhảy xuống theo, đồng thời ngón tay cũng vẽ trong không trung phong bế đường lui của cô ta. Ai ngờ đạo phù vừa rơi xuống, con bé liền hét lên thảm thiết, giọng nói của trẻ con trong trẻo là giọng của Tiểu Uyển, ngay sau đó đau đớn đến mức phải khom người xuống, không ngờ tới phù chú lại có thể làm con người bị thương, Trương Huyền vội vàng xóa bỏ chú ngữ.
Phù chú đã không còn tác dụng với oán linh, cô ta nhếch miệng cười âm trầm, Trương Huyền biết mọi chuyện hỏng bét rồi, chỉ kịp nhìn thấy quả bóng nhựa đỏ bay lên không trung rồi đập mạnh xuống ngực cậu, khiến cậu đau đến nhíu chặt mày lại. Đó rõ ràng là quả bóng nhựa nhưng lại nặng như đúc chì vậy, nếu là người bình thường xương sườn chắc đã bị đánh gãy thành mấy khúc rồi.
Như bình thường thì phù chú sẽ không thể làm hại đến người bình thường trừ phi lúc oán linh nhập vào đã cùng người bị nhập đạt được đến một trình độ nhận thức nào đó.
Trương Huyền ôm ngực trừng oán linh, nhìn ra nghi hoặc của cậu, con bé cười ngọt ngào với cậu: “Là Tiểu Uyển đồng ý cho ta nhập vào, giống như chơi trò trốn tìm vậy.”
“Ngươi còn dám lừa trẻ con.”
Cho dù bằng lòng bằng lời cũng là khế ước, trừ phi Tiểu Uyển cự tuyệt tiếp tục bị nhập vào. Nhưng bây giờ xem ra, do sự xâm chiếm của ác linh, con người của Tiểu Uyển gần như đã hoàn toàn bị che lấp, nó căn bản không thể tỉnh táo lại để bỏ đi lời hứa hẹn với ác linh.
“Ngươi hung như vậy làm gì? Ngươi có biết Tiểu Uyển nó đáng thương thế nào không, một mình chạy xuống tầng hầm chơi, ta đồng ý cùng ở với nó khiến nó cực kì vui vẻ, hơn nữa ta còn giúp nó đi báo thù, lấy lại bản vẽ thiết kế của mẹ nó, giúp các ngươi kiếm được một món tiền lớn.”
Con bé cười hì hì nói với cậu, vẻ mặt vô tội khiến Trương Huyền chỉ muốn chửi lớn, đáng tiếc ác linh căn bản không cho cậu có thời gian rảnh để mắng người, vừa nói xong, mặt đột nhiên trầm lại, vung tay lên gió lớn kéo đến, cuốn tất cả đồ vật đang đặt ở hai bên lên ném về phía cậu. Trương Huyền lo lắng sẽ làm bị thương Tiểu Uyển nên không dám dùng Sách Hồn Ti, chỉ có thể tạm thời dùng nó như roi da, ác linh không sợ hãi gì, dưới sự thúc giục của ý niệm, âm khí tràn ngập phòng khách, quả bóng nhựa như có linh hồn không ngừng đập vào người cậu.
Sau khi bố trí cho vợ chồng Dương Di xong, Niếp Hành Phong quay lại liền bị âm khí mãnh liệt trong không gian làm cho nhíu mày. Phòng khách bên dưới cực kì hỗn loạn, thậm chí còn lộn xộn hơn cả lần trước, ít nhất lần trước Trương Huyền còn không bị hồn phách của La Tú Châu đuổi giết, giờ nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu đang trốn đông trốn tây trong vùng âm khí, cả mặt Niếp Hành Phong đầy hắc tuyến, nếu trạng thái đuổi quỷ này mà bị người khác nhìn thấy, anh thề là sẽ không còn ai dám mời Trương Huyền đến giải quyết những vụ thần bí nữa.
“Sao vậy?” anh tiến lên vừa giúp đỡ Trương Huyền vừa hỏi.
Trương Huyền không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Có đạo phù không? Đưa tôi hai tấm.”
“Không có.”
Hôm nay lúc ra ngoài Niếp Hành Phong vốn không nghĩ đến phải đi đuổi quỷ nên đương nhiên không thể mang theo đạo phù, nhưng Trương Huyền là một thiện sư trên người lại không mang theo đạo phù thì dường như có chút không thể hiểu được.
“Anh không mang đạo phù còn kéo tôi đến đây tìm ch.ết!” trên đường trốn tránh Trương Huyền vẫn không quên quay sang hung hăng trừng Niếp Hành Phong, “Tiểu Uyển bị ác linh lừa, đồng ý cho cô ta nhập vào người, nếu khế ước không được giải trừ, tôi bắt buộc phải đánh ác quỷ ra thì Tiểu Uyển cũng sẽ ch.ết.”
Niếp Hành Phong không đoán sai, người ác linh nhập vào từ đầu đến cuối chính là Tiểu Uyển, âm khí cường đại của La Tú Châu chỉ là do lời nguyền lúc trước khi ch.ết của cô ta với oán khí trong biệt thự ảnh hưởng, sau cùng cô ta động thủ với Tiểu Uyển có thể cũng là vì cảm nhận được nó bị nhập. Vì Tiểu Uyển vẫn luôn ở trong nơi có âm khí cực thịnh nên mọi người đều không cảm thấy có gì khác lạ từ nó, nhưng Niếp Hành Phong lại nghiêng về đạo hạnh của Trương Huyền, có thể căn bản là không nhận ra.
“Thu tay lại, người vì oán hận mà ch.ết không thể lên thiên đường được, đừng xóa bỏ nốt cơ hội cuối cùng của chính bản thân mình.” Thấy ác linh đứng ở giữa vòng xoáy nơi âm khí mạnh nhất cười lớn đắc ý, Niếp Hành Phong khuyên nhủ.
“Chủ tịch anh không cần đánh đàn cho quỷ nghe, không thấy cô ta đã mê muội hết thuốc chữa rồi sao?”
Trương Huyền mới không giống Niếp Hành Phong đi bình tĩnh nói chuyện với nữ quỷ, Sách Hồn Ti bay lên bay xuống, chuẩn bị nếu thực sự không ổn đành phải đem trói cô ta lại, Tiểu Uyển phải chịu đau chút còn hơn là đưa thân thể cho nữ quỷ.
“Tại sao oán niệm của cô ta lại sâu như vậy?”
Niếp Hành Phong thấy rất kì quái, đồ vật khiến nữ quỷ lưu luyến không phải đã bị đốt sạch rồi sao? Mà cho dù có còn cũng hẳn là không quá quan trọng…
Nghi hoặc trong đầu bỗng nhảy ra, đột nhiên nhớ tới căn kết vẫn còn, liền vội vàng nói với Trương Huyền: “Mau liên lạc với Nghệ bảo nó đốt đĩa nhạc kia đi!”
Có lẽ đĩa nhạc ghi lại những lời hấp hối của cô ta mới là thứ sâu sắc nhất, là oán hận không thể buông bỏ, hủy nó đi mới có thể hoàn toàn giải quyết oán niệm của ác linh, khiến cô ta đi đầu thai.
“Không liên lạc được.”
Trương Huyền dùng ý niệm để liên lạc với Nghệ rất lâu nhưng vẫn không được, cậu thực sự tức muốn ch.ết, chưa bao giờ thấy một thức thần trì độn đến vậy, chủ nhân đều sắp gặp nạn đến nơi mà người hầu không những không xuất hiện mà còn hoàn toàn không có phản ứng với chú ngữ của cậu. Trong lúc cấp bách đành phải rút điện thoại ra gọi, chuông vang lên một lúc lâu mới thấy giọng mơ mơ hồ hồ hỏi: “Ai đấy?”
“Ông nội mi đây!” Trương Huyền mắng: “Bọn tao đang bị oán linh đuổi, mày ch.ết ở đâu rồi? Lập tức đem đốt mấy cái đĩa nhạc cũ kia đi cho tao!”
“Đĩa nhạc? Đĩa nhạc có phải không? Đĩa nhạc, đợi tôi tìm a…”
Lời nói lộn xà lộn xộn, ngữ khí mơ mơ hồ hồ, Trương Huyền có dự cảm bất an, con này tám phần là đang say rượu.
Nghệ mặc dù rất thích rượu nhưng hiến khi say bao giờ, lại chọn đúng lúc quan trọng này mà say, Trương Huyền quát: “Đi đốt cái đĩa đó, ngay lập tức! Ngay bây giờ! Nhanh!”
“Không được!”
Nghe thấy những lời của Trương Huyền, ác linh hét lớn, ánh mắt lạnh lùng, quả bóng đỏ dưới sự điều khiển của oán niệm, không ngừng lao đến chỗ cậu như phát điên. Trương Huyền rất muốn đánh lại nhưng lại sợ làm tổn thương Tiểu Uyển, phù chú đều không dùng được, đang lúc rối rắm suy nghĩ xem còn cách khác không thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn trên đầu, chùm đèn thủy tinh lớn trên trần nhà không chịu nổi chấn động của âm khí, bị gió lớn cuốn, trực tiếp rơi xuống phía dưới.
Niếp Hành Phong với Tiểu Uyển đứng ngay giữa phòng khách, trong giây phút khẩn cấp, Trương Huyền không kịp suy nghĩ nhiều, Sách Hồn Ti vung lên kéo Tiểu Uyển ra ngoài, ngay sau đó liền ôm lấy Niếp Hành Phong lăn qua một bên, chùm đèn thủy tinh rơi xuống ngay bên cạnh bọn họ, tạo nên một tiếng ầm chấn động.
Niếp Hành Phong được Trương Huyền ôm trong lòng nên hoàn toàn không bị thương, tình nhân chiêu tài miêu sáng rực rỡ, cậu cũng không muốn để anh phải chịu nửa điểm thương tổn nào. Đương nhiên, làm anh hùng cũng phải trả giá, vai của Trương Huyền bị chùm đèn rớt xuống bên cạnh đập vào, đau đến mức nhíu chặt mày lại, nhưng cậu không hề để ý mà ngược lại còn rất đắc ý, bản thân có thể kịp thời loại bỏ tai họa hoàn toàn do công của linh cảm trước đó, xem ra cậu còn có rất nhiều tiềm năng chưa được khai phá a.
Đang dương dương tự đắc bỗng nghe thấy âm phong ập đến, tay Tiểu Uyển cầm nửa mảnh vỡ sắc nhọn của đèn thủy tinh lao đến chỗ cậu. Cự ly quá gần, Trương Huyền tránh không kịp phản ứng bản năng chính là lại ôm lấy Niếp Hành Phong. Cậu không ch.ết được, nhận thêm một đao có tính là gì, từ lúc quen biết chiêu tài miêu đen đủi này, cậu cùng đã quen ăn đao rồi.
“Dừng tay!”
Sát khí lao đến trước mặt, cho dù bị Trương Huyền ôm chặt trong lòng nhưng Niếp Hành Phong vẫn có thể cảm nhận được hết phần hàn khí kia, trước mắt dường như xuất hiện thảm cảnh Trương Huyền bị vũ khí sắc bén làm bị thương nặng, tim dường như ngừng đập trong nháy mắt, theo bản năng xoay người đúng lúc ác linh lao đến, đem Trương Huyền ôm ngược lại trong lòng, ngay sau đó tay phải vung lên.
“Đi xuống địa ngục ngay!” Niếp Hành Phong lạnh lùng hét.
Từ trước đến nay anh rất tôn trọng tính mạng, cho dù đối phương là oán linh, đối với anh mà nói cũng là một tính mạng, là bằng chứng duy nhất chứng minh người đó đã từng tồn tại, bởi vậy bất cứ lúc nào anh cũng đều hi vọng có thể dùng ôn hòa để giải quyết tất cả, nhưng chuyện gì cũng đều có ngoại lệ, không được ra tay với Trương Huyền, đây là điểm mấu chốt của anh, nếu một ngày điểm mấu chốt bị khiêu khích, như vậy, quỷ thần cũng đều giết hết không tha!
Trong âm thanh lạnh lùng, một lưỡi đao sắc bén vô hình bỗng nhiên xuất hiện từ trong lòng bàn tay, lượn theo đường vòng cung, mang theo ánh sáng bức người đâm vào tim ác linh. Tiếng gào thét thảm thiết truyền đến, một đoàn khói đen bay ra khỏi người Tiểu Uyển, không ngừng giãy giụa uốn lượn trong không trung nhưng rất nhanh liền biến mất, Tiểu Uyển nằm ngửa trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Thật lợi hại, không ngờ chủ tịch cũng có vũ khí giấu kín.”
Giây đầu tiên sau khi hồi thần lại sau cơn chấn kinh, Trương Huyền liền nhìn chằm chằm lưỡi dao sắc bén trong suốt trong tay Niếp Hành Phong, tỏ ra hâm mộ không hề che dấu. Lưỡi dao sắc bén rất nhanh liền biến lại thành vật thể hình vòng cung, trên thân nó ẩn hiện quang mang âm lãnh, những hoa văn lồi lõm rất nổi bật, vừa có cảm giác âm trầm khủng bố lại vừa khiến người ta không thế thoát khỏi lực hấp dẫn của nó.
“Đây…giống như là sừng tê giác trong truyền thuyết a…”
“Cậu bị thương rồi!”
Đầu vai Trương Huyền chảy ra vệt máu do bị mảnh thủy tinh đâm trúng, Niếp Hành Phong muốn ngăn cậu lộn xộn nhưng lại bị cậu nhổm dậy giành lấy vũ khí kì quái trong tay mình. Vuốt ve một cách cực kì hâm mộ con dao cổ, còn về vết thương trên vai, cậu chỉ mong máu chảy ra càng nhiều càng tốt, để cho chiêu tài miêu được dịp đau lòng, như vậy cậu mới có cớ để lấy đồ vật tốt này về làm của riêng.
Cổ khí lạnh giá u ám, giữ nguyên dấu vết của nghìn vạn năm, cậu đã đọc được ghi chép có liên quan trên sách đạo thuật – lấy tê giác làm đèn, soi sáng linh hồn trở về; lấy tê giác làm đao, chém thần giết quỷ. Không sai, nhất định chính là nó, trừ sừng tê giác ra không còn bất cứ thần khí nào có thể giết ch.ết hồn phách của oán linh, đồng thời lại không làm cho người bị nhập vào bị thương.
Vui vẻ vươn ngón tay vuốt nhẹ trên dao mang theo cảm giác thân thuộc mơ hồ, đột nhiên thân thể bị chấn động, một vài hình ảnh lộn xộn xẹt qua trước mắt, có gào thét kinh hoàng, có máu tanh, nhưng hơn hết là đau đớn khổ sở, ngực truyền đến cơn đau không nói nên lời, sau đó hình ảnh đỏ sẫm đột nhiên bao phủ hai con mắt của cậu.
Yết hầu bỗng thấy ngọt, máu tanh tràn ra khỏi khóe môi, trong tiếng hét lên của Niếp Hành Phong, thần trí Trương Huyền bay lên, cả người ngã vào trong lòng anh.