Quyển 8 - Chương 2
*Editor: Điềm*
“Bản tin thời sự mới nhất, tổng giám đốc Bùi Viêm xí nghiệp Bùi thị nghi án liên quan đến vụ án giết người, giả tạo chứng cứ, hiện đang tạm giam chờ điều tr.a làm rõ. Bùi Viêm vào tù dẫn đến nhiều vụ việc tranh chấp tài sản công ty, thị trường chứng khoán Bùi thị những ngày gần đây rớt giá mạnh, các chuyên gia tuyên bố, Bùi thị lừng lẫy trong giới địa ốc không còn……”
Sáng sớm, Lạc Dương bưng cà phê vào thư phòng Ngao Kiếm, Ngao Kiếm ngồi dựa vào ghế làm việc xem tin tức, một tay chống cằm, vẻ mặt cười như không cười.
“Bùi thị từng huy hoàng giờ đã không còn rồi……” Thấy Lạc Dương, Ngao Kiếm đổi tư thế, khuỷu tay đặt trên thành ghế, hai tay tùy ý để trước ngực, hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
“Bà Bùi không hề được nhắc đến.”
Liên tiếp mấy ngày TV báo chí đều nhai dai dẳng vụ bê bối tổng giám đốc Bùi thị ngồi tù, các loại bình luận dự báo dày đặc che trời lấp đất, nhưng trước sau không động chạm gì đến người có vị trí quan trọng trong bản án kia – bà Bùi, cũng ít nói tới người bị hại Bùi Thiếu Ngôn, điều này khiến Lạc Dương cảm thấy Bùi Viêm còn khôn ngoan hơn anh tưởng.
“Bùi Viêm này rất thú vị.” Ngao Kiếm nhận tách cà phê Lạc Dương đưa đến, mỉm cười: “Mặc dù có hơi ngu xuẩn, nhưng không làm người khác chán ghét, ta đã lâu không gặp được người như thế này. Ừm, cà phê thơm lắm, cám ơn.”
Lạc Dương tự lược đi lời khen phía sau, nói: “Bùi gia vẫn có chút mánh lới xử lí hoàn cảnh này, nhưng Bùi Viêm chắc chắn còn gặp phiền toái, đặc biệt sau khi hắn hãm hại người kia.”
Ngao Kiếm cười, “Giovanni không cắn trả lại, hắn chín chắn hơn nhiều rồi.”
“Có Niếp Hành Phong và Trương Huyền giám sát, dù Giovanni có trả thù thì cũng không lộ liễu như vậy, trái lại Nghệ, hắn đang điều động thế lực ở giới Tu La đuổi giết Lý Úy Nhiên.” Lạc Dương nói: “Ngài không định nhúng tay vào việc này?”
“Người cậu coi như cũng thả rồi, vốn tính tình tên kia ngang ngược, nhốt hắn chả được lâu, đáng tiếc kế hoạch bị hắn quậy lộn xộn hết cả.” Nói đến Nghệ, Ngao Kiếm nhíu nhíu mày, “Ngay cả chuyện này còn không làm được, Lý Hưởng thật vô dụng.”
Đôi mắt tím của Lạc Dương ánh qua tia sóng u ám.
Anh vốn tưởng Ngao Kiếm giam giữ Nghệ là muốn tr.a ra Phong Lôi Dẫn, không nghĩ tới còn dính đến nguyên anh của Mộc Thanh Phong, nguyên anh người tu đạo căn bản vô dụng với Tu La vương, xem ra Ngao Kiếm chỉ muốn dùng nó để thầy trò Lý Úy Nhiên đấu đá, mê hoặc dục vọng quyền lực sâu trong con người chính là thủ đoạn thầy trò kia am hiểu nhất, Ngao Kiếm chỉ đang gậy ông đập lưng ông, chẳng qua phương pháp này thật nhàm chán.
“Rất nhàm chán hả!” Ngao Kiếm nhìn anh, mỉm cười: “Trong lòng cậu chắc chắn nghĩ vậy.”
Mắt Lạc Dương lạnh xuống, Ngao Kiếm nâng tay: “Đừng quy sự quan tâm của ta với cậu thành thuật đọc tâm, ta còn chưa nhàm chán đến mức đó.”
TV đối diện còn lải nhải đưa tin về Bùi gia, Ngao Kiếm nhìn màn hình, nghiền ngẫm: “Tình yêu dễ đổi, cầu lại không được, cho nên thà rằng phá bỏ tất cả, người Bùi gia so ra chẳng phải càng nhàm chán?”
“Có lẽ trong mắt ngài bọn họ là như thế, nhưng đã sống, sẽ phải đối mặt với các thử thách, vượt qua nó, tự nhiên trở thành người từng trải.” Xin đừng đặt mình ở vị trí thần thánh kia, huống chi có là thần chí cao vô thượng đi chăng nữa, cũng không thể coi rẻ nhân quyền.
Một câu cuối Lạc Dương không nói, anh biết Ngao Kiếm nhất định hiểu rõ ẩn ý trong đấy, anh rất tôn kính Ngao Kiếm, nhưng tôn kính không đồng nghĩa với sùng bái.
Quả nhiên, nghe anh nói xong, Ngao Kiếm cười, tính cách sắc sảo kia của Lạc Dương, trải qua ngàn năm, vẫn không lẫn vào đâu được.
“Vậy bảo Neil liên lạc với Bùi Viêm, hỏi hắn có cần giúp đỡ không.” Hắn nói.
Lạc Dương ngẩn ra, Neil có bằng luật sư quốc tế, lại là luật sư đại diện gia tộc Borgia, nếu hắn đứng ra hỗ trợ, Giovanni nhất định sẽ không ra tòa cáo trạng Bùi Viêm, mà bên phía bà Bùi, chỉ cần người bị hại không đưa đơn kiện, khả năng bà phải ra tòa là rất nhỏ, hành động của Ngao Kiếm rõ ràng là đang giúp Bùi Viêm.
“Không cần giật mình thế chứ?” Ngao Kiếm nhún vai, “Dù tên tiểu nhân Lý Hưởng kia mới hợp với sở thích ta, nhưng ta cũng không ghét kiểu người trọng tình nghĩa như Bùi Viêm.”
“Thì ra ngài thích ăn tạp.”
Câu đùa này không buồn cười chút nào.
Ngao Kiếm giận dỗi nghĩ, hắn mà ăn tạp, tám trăm năm trước đã sớm nhét Lạc Dương vào bụng, chẳng qua nếu làm như vậy, Lạc Dương có thể sẽ không bao giờ chấp nhận ở bên hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng nhẹ mở ra một chút, Lý Hưởng ló đầu vào, Ngao Kiếm ngoắc ngoắc tay ý bảo gã lại đây.
Gã cười hì hì đi đến, lúc ngang qua chỗ Lạc Dương, ánh mắt như vô tình đảo qua người anh, tiến gần chào hỏi Ngao Kiếm nhưng lại ngậm miệng không nói tiếp.
Thấy bọn họ có việc cần trao đổi, Lạc Dương tạm lui ra trước, đầu tiên liên hệ với Neil, thông báo kế hoạch của Ngao Kiếm, sau đó vào phòng đổi bộ âu phục, chỉnh sửa vài tài liệu công việc rồi đi xuống đại sảnh.
Gặp Lý Hưởng vừa ra khỏi thư phòng, vẻ mặt tươi cười đầy đắc ý, Lý Hưởng làm việc vô dụng mà Ngao Kiếm không trách phạt, Lạc Dương cũng không lấy làm lạ, có lẽ với vị ma vương chỉ sợ thiên hạ không loạn kia mà nói, Lý Hưởng thất bại ngược lại chỉ càng khiến vở kịch trở nên thú vị hơn, còn bên Lý Úy Nhiên, có người của Nghệ đuổi giết khắp nơi, lão chẳng thể rút ra được thời gian lợi dụng nguyên anh Mộc Thanh Phong luyện công, vì vậy Lạc Dương quyết định yên lặng theo dõi tiếp.
Thấy Lạc Dương, Lý Hưởng dừng lại chào hỏi, cái hành vi thị gian sỗ sàng kia, Lạc Dương chỉ có thể làm như không biết.
“Người đẹp, thỉnh thoảng giả vờ lãnh đạm là tình thú, nhưng nhìn nhiều cũng mau chán đấy.”
Lý Hưởng ngả ngớn giơ tay, cuối cùng vẫn không dám chọc giận Ngao Kiếm, cho nên chỉ cách không khí làm hành động nâng cằm đùa giỡn Lạc Dương.
“Ngươi nhiều việc lắm hả?” Lạc Dương bình tĩnh đổi đề tài.
“Đúng vậy, ông chủ giao cho ta bao nhiêu là việc, nhưng sau này thật sự bận rộn thì phải là Niếp Hành Phong và Trương Huyền.”
“Bọn họ bận?” Lạc Dương khẽ nhíu mày.
Lý Hưởng rất thích nhìn Lạc Dương nhíu mày, “Nếu cậu muốn biết, ta không ngại, chẳng qua hai ta có nên đổi nơi khác nói chuyện…”
“Không, ta không hứng thú với chuyện của người khác.”
Lạc Dương lạnh nhạt khiến Lý Hưởng giận đến nghiến răng, nhưng tưởng tượng người đẹp lạnh lùng lẳng lơ trên giường, lòng lại phát ngứa, gã hôm nay tâm trạng rất tốt mới nhịn sự hờ hững của Lạc Dương, Ngao Kiếm vừa chỉ cho gã vài pháp thuật, có lẽ không lâu nữa có thể dùng trên người Lạc Dương.
Cửa thư phòng mở ra, Lý Hưởng biết Ngao Kiếm ra ngoài, không dám dây dưa với anh, gã vội vàng rời khỏi.
“Tên kia so còn đáng ghét hơn ta tưởng.” Ngao Kiếm cực kỳ không vui nói.
Hắn không ghét kẻ ác, với giới Tu La đứng giữa quỷ thần mà nói, sự tồn tại của kẻ ác làm bọn hắn thích thú, nhưng nếu đối phương ngấp nghé thứ thuộc về hắn thì khác, sớm thấy Lý Hưởng nhắm tới Lạc Dương, Ngao Kiếm rất hối hận mình dẫn sói vào nhà.
“Nếu gã lại sủa bậy, cứ việc dạy dỗ lại!”
“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.” Trái ngược với Ngao Kiếm hung ác, Lạc Dương có vẻ nhàn nhã hơn nhiều.
Nhường nhịn không phải tác phong của Lạc Dương, nhưng Lý Hưởng là được Ngao Kiếm mang về, lại có giá trị tồn tại, Lạc Dương không để ý chuyện gã chiếm được chút lợi nào từ cái mồm thối đó. Tuy Lý Hưởng làm anh khó chịu, nhưng nhìn Ngao Kiếm lộ rõ vẻ không vui, sự khó chịu cũng giảm xuống, ngược lại anh rất muốn cười.
Nếu mình thật sự yêu đương với người khác, không biết vị Tu La đại nhân này sẽ có phản ứng gì đây? Khó được lúc Lạc Dương đang nói chuyện cùng Ngao Kiếm mà thất thần, nghĩ ác hết sức.
“Ngài hôm nay sẽ rất bận sao?” Nhìn áo quần của Ngao Kiếm, biết hắn phải đi gặp mặt mấy vị giới kinh doanh, Lạc Dương hỏi.
“Bó tay rồi, ai mượn Niếp Hành Phong giao lại hết công ty cho ông nội hắn, ông già kia cũng không đơn giản, mấy ngày nay ta đều bận bịu đối phó lão.”
“Thì ra cũng có người làm ngài đau đầu được kìa.” Lạc Dương trêu ghẹo.
“Ta đã nói từ trước, âm hiểm nhất chính là con người.”
“Ngài có thể sử dụng pháp thuật.”
Ngao Kiếm nhìn Lạc Dương, sau một lúc lâu, thản nhiên cười: “Không, như vậy là phạm quy, Lạc Dương, ta sẽ không cho cậu cơ hội đá ta ra khỏi ván cờ này.”
“Tôi chỉ tốt bụng muốn nhắc nhở mà thôi.”
Cá không mắc câu, Lạc Dương cười cười, đi lấy cặp làm việc trên bàn, Ngao Kiếm kỳ lạ hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Công việc của Lạc Dương ở bệnh viện Thánh An chỉ trên danh nghĩa, gần đây xảy ra nhiều chuyện, thỉnh thoảng mới ghé qua, Ngao Kiếm không nhớ anh có sắp xếp đến bệnh viện hôm nay.
“Đi làm.” Lạc Dương lấy trong cặp táp ra một phần giấy tờ, đưa Ngao Kiếm xem, “Rãnh rỗi sẽ làm người ta nhàm chán, cho nên tôi mới vừa nhận lời mời của một bệnh viện đang cần người, bác sĩ tâm lý, vừa đúng là đề tài gần đây tôi nghiên cứu.”
“Viện an dưỡng khu Tây”
Nhìn thấy năm chữ to phía trên, chân mày Ngao Kiếm cau lại.
“Lạc Dương, trò đùa này không vui chút nào.”
“Tôi không đùa, bây giờ phải đi đây, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, đến trễ sẽ không tốt.” Lạc Dương bỏ giấy tờ lại vào cặp, hơi hơi mỉm cười với Ngao Kiếm: “Sau khi tan làm tôi sẽ gọi điện cho ngài, công tước thân ái.”
Chớp mắt cổ tay bị nắm chặt, Lạc Dương đang đi về phía trước không đề phòng, chân lảo đảo, chưa kịp đứng vững, eo đã bị đối phương kéo lại, Ngao Kiếm nhìn anh, khoảng cách gần như gang tấc, gần đến mức có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong con ngươi màu bạc kia, khí thế bá đạo vây quanh anh, không thể thoát ra, cũng chưa bao giờ muốn thoát ra.
“Đừng xa ta quá, nếu không ta không cam đoan sẽ làm gì đâu.”
Giọng nói trầm thấp từ tính vang bên tai, như nhẹ nhàng ve vãn, lại mang khí phách áp chế người khác.
Lạc Dương muốn lui ra, thấy anh chống cự, cánh tay bên hông càng siết chặt, Lạc Dương không tiếp tục phản kháng, ngược lại nâng mi, nhìn thẳng đối phương: “Từ đây đến bệnh viện chỉ có mấy km, nếu thế này đã gọi là xa, như vậy, khoảng cách tôi từ lúc đầu đến khi ngồi được vị trí bên cạnh ngài thì nên tính thế nào?”
Đối diện với đôi mắt tím lấp lánh kiên định, Ngao Kiếm hơi hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười tán thưởng, hắn buông tay, khí tràng không chế Lạc Dương lúc nãy liền vơi đi.
“Cẩn thận.” Ngao Kiếm nói.
“Cám ơn.”
Ngao Kiếm dựa vào cạnh bàn, nhìn Lạc Dương ra cửa, trên mặt hắn vẫn là nụ cười như cũ, thêm phần bất đắc dĩ.
“Bé con thật đáng yêu, Niếp, ai sinh cho anh vậy?”
Trong biệt thự của Trương Huyền, Giovanni đang chơi với em bé nằm trên salon to rộng, bé con vô cùng nhỏ nhắn, mặc bộ đồ em bé hình hổ, trên mũ còn có hai cái tai nhỏ, quần áo bông xù dày mềm, thoạt nhìn bé tí ti.
Giovanni xấu xa chọt chọt mặt em bé, bé con không khóc, còn mở to mắt nhìn nhìn, cười rộ lên có chút ngơ, càng không đáng ghét, trên người bé không có mùi sữa như những đứa trẻ khác, nằm trong phạm vi Giovanni có thể chơi cùng.
Giovanni bật ngón trỏ, điều khiển hạc sử bay qua bay lại trước mặt bé con, bé con bị hạc sử lượn qua lượn lại hoa cả mắt, mắt nhìn chằm chằm vào hạc sử, thỉnh thoảng vươn tay nhỏ, tưởng có thể bắt được hạc sử, Giovanni lại cố ý điều khiển hạc sử bay cao hơn, vòng quanh ở chỗ bé không thể chạm đến.
“Giovanni, cái bộ dáng này của anh rất ấu trĩ.” Ngụy Chính Nghĩa bên cạnh nhìn hắn chơi đùa với em bé, rốt cuộc nhịn không được nói.
“Tôi chỉ đang luyện tập pháp thuật.”
“Trẻ con không phải công cụ luyện pháp thuật.”
“Tôi đương nhiên biết.” Giovanni cười hì hì quay sang Ngụy Chính Nghĩa, “Nó càng giống đồ chơi hơn.”
Ngụy Chính Nghĩa tức đến hộc máu, đang muốn cãi lại thì bị Trương Huyền đi tới cắt ngang, sửa: “Nó không phải công cụ, cũng không phải đồ chơi, đó là cháu trai tôi, con của Duệ Đình, chơi cho cẩn thận khéo bị quỷ đòi mạng.”
“Niếp Duệ Đình?” Giovanni nhướng mày kỳ quái, “Cái công tử phong lưu mới ngồi lên vị trí tổng giám đốc kia hả? Có nghe tin kết hôn gì đâu, con riêng à?”
“Chả liên quan gì đến cậu cả.”
Kỳ thật Trương Huyền cũng không rõ lắm, đứa bé là được người khác đưa đến nhà họ Niếp, chưa kết hôn đã có con, cậu vốn nghi ngờ đứa nhỏ này có thật là con Niếp Duệ Đình không, nhưng sau khi xem ảnh chụp Niếp Duệ Đình hồi nhỏ, liền tin trăm phần trăm, bé con hoàn toàn đúc một khuôn từ Nhiếp Duệ Đình mà ra, khó trách ông nội nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Hôm nay ban giám đốc công ty có cuộc họp, ông nội phải tham gia, nếu không cũng chẳng giao em bé cho Hoắc Ly, trùng hợp Hoắc Ly cần đi mua đồ ăn, không có cách nào mang bé theo mới tạm gửi nhờ nhà cậu, hại cậu và chủ tịch chằm chằm không rời, sợ bé mất cọng tóc nào, Giovanni lại dám đùa bé con như chơi đồ chơi, thật sự là đại nghịch bất đạo.
“Nhóc này âm khí thật nặng.” Giovanni vỗ vỗ khuôn mặt núc ních của em bé, nói.
“Cho nên mẹ nó nuôi không được mới đưa tới đây.” Trương Huyền trừng bọn họ, “Hai huynh đệ các cậu kiếm chỗ khác cọ cơm đi, hôm nay tôi với chủ tịch phải hầu hạ nhóc này, không rảnh mà nấu.”
“Đứa bé không phải là có âm đồng giống Tiểu Mãn chứ?”
Lời Ngụy Chính Nghĩa rước lấy sự khinh bỉ của âm ưng, nó đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, bị tiếng Ngụy Chính Nghĩa nói chuyện vang dội bừng tỉnh.
“Âm đồng không phải đau mắt hột, ra đường hốt được cả đống.”
Trương Huyền xoa xoa cái trán, thực quan ngại IQ của đại đồ đệ.
Trên người nhóc âm khí chỉ hơi nặng chút, nên Nhan Khai bảo tốt nhất là bám theo chủ tịch, nếu không phải gần đây quá nhiều rắc rối, có thể sẽ gửi nuôi ở đây dài dài.
Đang nói chuyện, Niếp Hành Phong đi tới, mang thêm bình sữa vừa pha cho bé con, mắt bé sáng trưng, không thèm quan tâm đến hạc sử, hai tay vươn vươn cầm bình sữa, nút ừng ực.
“Nói đi, các cậu cố ý chạy đến đây làm gì?”
Sắp xếp cẩn thận cho bé, Niếp Hành Phong liếc Giovanni và Ngụy Chính Nghĩa, bốn người đi qua phòng khách nói chuyện, bé con đã sáu tháng, rất ngoan, một mình nằm trên salon dài cũng không sợ bị lăn xuống, rời đi một chút, Niếp Hành Phong không lo mấy.
Bị nhìn ra ý đồ, Ngụy Chính Nghĩa có chút xấu hổ, Giovanni lại mỉm cười: “Cuối tuần rảnh rỗi, qua đây chơi chút.”
“Hôm nay họp cổ đông Niếp thị, cậu rảnh rỗi sao không tham gia?”
“Vốn muốn đi, cuối cùng bị chuyện khác ngăn cản.” Vẻ mặt Giovanni chân thành nói.
“Vậy còn cậu?” Trương Huyền nhìn nhìn Ngụy Chính Nghĩa, “Cậu coi đây là công viên đấy à, đói thì chạy đến cọ cơm, rảnh rỗi tới giải sầu?”
“Tôi sao có thể như vậy, thật ra tôi qua đây báo cáo tình hình bản án.” Ngụy Chính Nghĩa cười đến thực vô tội, “Sư phụ, chủ tịch, vụ Bùi gia hai người đều góp mặt phải không?”
“Không phải giải quyết xong xuôi hết rồi à?” Trương Huyền rất kỳ quái.
Nói đến vụ Bùi gia, đây xem như một trong những vụ án Trương Huyền tiếp nhận mà giải quyết khó chịu nhất.
Nhiều lúc, bi kịch không tuyệt vọng, khiến người tuyệt vọng chính là mọi người coi thường những thứ bi kịch có thể phát sinh, vốn có thể tránh một hồi tai hoạ, lại bởi vì tư tâm mỗi người khiến cục diện trở nên rối rắm, bà Bùi và con trai bởi vì tình nghi mưu sát vẫn còn phải thẩm vấn, con thứ Bùi gia bị thương nặng nhập viện, đang đối diện với tử vong, nên cho dù tìm ra hung thủ, Trương Huyền vẫn không thoải mái chút nào.
” Vụ án Bùi gia đã giải quyết xong xuôi, nhưng cái thi thể lòi ra vẫn chưa biết làm thế nào bây giờ.” Ngụy Chính Nghĩa vuốt tay, vẻ mặt buồn rầu nói.
Trương Huyền cười nhạt, rốt cuộc cũng nói tới trọng tâm, cậu biết hai tên phiền phức này chẳng bao giờ khi không chạy tới đây, thì ra muốn cậu và chủ tịch tiếp tục chạy việc không công cho người ta.
“Tiểu hồ ly đi lâu vậy rồi còn chưa chịu về? Hôm nay tôi và chủ tịch còn có việc phải ra ngoài, em bé làm sao bây giờ?” Trương Huyền cúi đầu nhìn đồng hồ, nói gần nói xa.
Ngụy Chính Nghĩa dời ánh mắt khẩn cầu về phía Niếp Hành Phong.
Nếu anh tự giải quyết được cái đề tài nan giải này, cũng không cần đến nhờ hai vị đại nhân đây, đặc biệt là tiền công cho sư phụ, mỗi giây mỗi phút còn chẳng phải là vàng bạc, vì thế anh còn cố tình lôi kéo Giovanni tới giúp xin xỏ, ai ngờ đồ ch.ết tiệt này từ đầu tới cuối an ổn làm bình hoa, ngó được cái đẹp mã, những lúc nhạy cảm như này chả nhờ cậy được việc gì.
“Cậu có thể thử liên hệ bên phía Tiết Đồng.” Niếp Hành Phong nói.
Thật ra anh cũng thấy đề nghị này không giúp được nhiều, khi Bùi Thiếu Ngôn xảy ra chuyện bọn họ có gặp qua Tiết Đồng, sau đó cũng không liên lạc, nhìn tâm trạng Tiết Đồng lúc ấy, khả năng hắn hợp tác cùng cảnh sát là không, con người đều ích kỷ, dù Tiết Đồng sắp là địa tiên, trong tình huống người yêu sống ch.ết không rõ, hắn sao có thể để ý đến cảnh sát?
Quả nhiên, vừa nghe xong, Ngụy Chính Nghĩa nói: “Không thể, tôi tìm Tiết Đồng vài lần, hắn không hề có ý hợp tác, hơn nữa hắn còn bị sốc rất lớn, trạng thái tinh thần rất kém, chưa tính miễn cưỡng hỏi chuyện, cũng rất khó nói được chứng cứ có ích.”
Niếp Hành Phong nhíu nhíu mi, do dự có nên kể lại chuyện ngày đó Tiết Đồng nói cho bọn họ với Ngụy Chính Nghĩa không, chẳng qua Tiết Đồng lúc ấy rõ ràng không muốn người khác biết, cứ thế nói ra cũng không hay, Trương Huyền thấy Niếp Hành Phong không nói cũng im lặng theo, vừa lúc di động Ngụy Chính Nghĩa reo, anh chạy đi nhận điện thoại, Hoắc Ly và Tiểu Bạch mua đồ cuối cùng cũng trở lại, đề tài tạm thời gác qua một bên.
“Bé con có làm phiền hai người không? Ông nội lúc nãy gọi hỏi thăm.” Hoắc Ly quen tay bế em bé vào nôi, nói cảm ơn Trương Huyền và Niếp Hành Phong, sợ ông nội lo lắng, nó chuẩn bị về nhà bây giờ.
“Em thử làm theo Nho Chua xem, để nhóc vào giỏ trúc, đi đâu cũng tiện.” Giovanni cười hì hì đề nghị.
“Em cũng muốn làm thế, nhưng ông nội không cho, trúc tính lạnh, không tốt cho em bé.”
Hoắc Ly chăm cho bé con xong, hỏi Giovanni, “Muốn qua Niếp trạch chơi không? Trước Tết mọi người sẽ ở đó hết, thèm ăn đồ Ý thì cứ gọi, anh chỉ cần đến thôi.”
“Được đó.”
Giovanni đang muốn tạo quan hệ với Niếp Dực, lập tức đồng ý. Hắn gần đây bắt tay phát triển mấy mối làm ăn đoàng hoàng, một là bởi vì đã bái Trương Huyền làm thầy, những việc phi pháp nên ít lại, nếu không Ngụy Chính Nghĩa là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn, thêm nữa hắn thấy Ngao Kiếm cũng có ý đầu tư vào phương diện này, hai bên hợp tác, có được lợi nhuận, hắn không cần thiết phải đối nghịch Ngao Kiếm.
Mà muốn có bản lĩnh ở đây, được người đi trước chỉ bảo là vô cùng quan trọng, thầy giáo tốt nhất không thể nghi ngờ chính là Niếp Dực, có điều ông già này hình như không thích hắn lắm, bây giờ khó có được cơ hội thăm biếu, Giovanni đương nhiên không thể bỏ qua.
Trương Huyền hiểu rõ tâm tư của Giovanni, chẳng qua Giovanni làm vậy cũng không bất lợi gì, nên không phản đối, đứng dậy tiễn mọi người ra cửa, đúng lúc này, Ngụy Chính Nghĩa vẫn đang nói chuyện điện thoại đột nhiên gào to: “Cái gì? Thi thể bị trộm mất?!”
Giovanni đứng lại, thấy Ngụy Chính Nghĩa nói thêm vài câu rồi vội vàng cúp máy, vẻ mặt nghiêm trọng chạy lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Trương Huyền hỏi.
“Thi thể nam phát hiện ở xưởng rượu bỏ hoang bị trộm, cấp trên giục tôi lập tức trở về điều tra, chủ tịch……”
Ngụy Chính Nghĩa trả lời, ánh mắt nhìn Trương Huyền chuyển sang Niếp Hành Phong, mục đích hết sức rõ ràng, chỉ cần Niếp Hành Phong đồng ý, phía Trương Huyền sẽ dễ nói, mà anh cũng biết, chuyện này phải cần hai người họ hỗ trợ.
Mấy tính toán nhỏ của Ngụy Chính Nghĩa Trương Huyền đương nhiên nhìn ra, tay ôm trước ngực, nhìn Ngụy Chính Nghĩa cười nhạt, không phải cậu không muốn giúp, mà là vì tập đoàn tài chính Niếp thị gần đây biến động rất lớn, Ngao Kiếm một bên như hổ rình mồi, tuy có ông nội đứng ra, nhưng cậu biết chủ tịch vẫn rất lo lắng, dưới tình huống đó, cậu không muốn chủ tịch còn phải mệt mỏi đi giải quyết chuyện người ta, vốn hai người hẹn ngắm mai chiều nay, ai biết Ngụy Chính Nghĩa còn tính quăng việc vào họ.
“Đi xem qua một chút.” Niếp Hành Phong nói.
Ngụy Chính Nghĩa lập tức cười ngoác mồm, cảm ơn một tiếng liền chạy ra lấy xe, Giovanni cũng tạm biệt, cùng Hoắc Ly và Tiểu Bạch đến Niếp gia, lúc ra cửa Trương Huyền gọi Giovanni lại, kéo hắn qua một bên: “Pháp thuật không phải học càng nhiều càng tốt, không chừng kết quả còn mất nhiều hơn được, điểm này cậu phải nhớ kỹ.”
Giovanni ngẩn ra, đối diện với tròng mắt xanh thẳm như biển, hắn không nhìn được bất kỳ manh mối gì, nhưng hắn cảm giác, Trương Huyền nhất định đã biết vài chuyện, khoảng thời gian này hắn học đạo thuật từ Lý Úy Nhiên, có một số loại chắc chắn là tà thuật cấm kị, luồng tà khí kia không thể gạt được Trương Huyền, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ biết mình chỉ có một sư phụ duy nhất.”
Đối với hắn, Lý Úy Nhiên là đồng bọn vì lợi ích, tuy rằng hắn học đạo thuật từ Lý Úy Nhiên, nhưng thật ra hắn không hứng thú mấy với loại tà thuật này, hắn chỉ muốn giết Lý Hưởng, không phải để chèn ép người khác, biết nhiều hơn một chút cũng không phải không tốt, Lý Úy Nhiên chẳng thể dốc lòng dốc sức truyền dạy hết pháp thuật cho hắn, mà hắn, vì lợi ích, cũng sẽ tùy thời bán rẻ đối phương, lui tới như đi trên băng mỏng, làm sao đánh đồng với quan hệ giữa hắn và Trương Huyền?
“Tôi thu được ít tin, gần đây giới Tu La đuổi giết Lý Úy Nhiên mọi lúc, bọn họ nhắc tới Nghệ, có vẻ như là tay sai của Nghệ, không biết liên quan gì tới chuyện Nghệ mất tích không.” Giovanni nói.
Đó đều là thứ Âm ưng nghe thấy, gần đây Giovanni không liên lạc được với Lý Úy Nhiên, nên bảo âm ưng đi tìm tung tích lão, ai biết lại đem về tin ngoài ý muốn, quan hệ giữa Nghệ với giới Tu La Giovanni không biết rõ lắm, lúc đầu không nhắc cho Trương Huyền, sợ lộ ra việc mình qua lại với Lý Úy Nhiên, cơ mà nếu Trương Huyền đã biết, hắn cũng không cần giấu giếm nữa.
“Tu La? Con dơi nhỏ đó?”
Trương Huyền xoa xoa chân mày, khó tiêu hóa nổi tin tình báo đột ngột này.
Lúc trước bọn họ đuổi theo vụ Bùi gia, chuyện của Nghệ đều giao hết cho Nho Chua, dù sao cũng biết Nghệ không gặp nguy hiểm gì, cho nên Trương Huyền không để ý lắm, vốn định hai ngày này đi tìm chỗ Nhược Diệp, ai biết lại nghe được tin của Nghệ, thật kì lạ, con dơi nhỏ kia làm sao lại vô duyên vô cớ đuổi giết Lý Úy Nhiên?
Giovanni còn muốn nói tiếp, Hoắc Ly đã gọi hắn, hắn đành phải nói: “Nếu có tin tức khác, tôi sẽ thông báo.”
Sau khi Giovanni đi, Trương Huyền nhìn nhìn Niếp Hành Phong, anh đã mặc xong áo khoác, chuẩn bị xuất phát, liền hỏi: “Anh thật sự muốn chen chân vào?”
“Không phải anh muốn, mà là dù không để ý, phiền phức cũng tự động tìm đến trước cửa, hy vọng trước khi ăn Tết có thể dọn dẹp xong một lần, chúng ta cũng yên tâm ngắm mai.”
Sợ Trương Huyền giận dỗi, Niếp Hành Phong đến cạnh cậu, an ủi: “Thật ra mai vào mùa xuân mới đẹp.”
Trương Huyền hẹn Niếp Hành Phong đi ngắm mai, chỉ muốn anh thả lỏng một chút, nếu tâm tư của anh đều đặt hết lên vụ án, chuyện ngắm mai thành có cũng được bỏ cũng chẳng sao, vì thế nhanh nhẹn thay áo khoác: “Có anh đẹp trai bên cạnh, em làm sao được, có thời gian thì ngắm hoa, nếu không ngắm anh cũng không tệ.”