Chương 9
Những câu chuyện khi hợp tác 1. Phi Yên rốt cuộc vẫn đồng ý giúp đỡ Nguyên Phong mở nhà hàng. Phi Yên đưa ra phương án kinh doanh hoàn chỉnh mà cô cảm thấy vô cùng tự hào để Nguyên Phong xem.
Nguyên Phong mím môi cười, trong đầu chỉ hiện ra một câu: WTH?
- Đây là phương án kinh doanh chảnh chọe à?
Phi Yên ngớ người, cái gì mà chảnh chọe chứ?
- Nhà hàng có 15 bàn mà lại chia thành 2 loại, loại VIP có 5 bàn, loại bình thường có 10 bàn? Loại VIP thì giá không cao mà lại phải đặt trước 5 ngày mới phục vụ, bình thường không tiếp?
- Loại VIP dành cho người thích khoe tiền, loại bình thường dành cho người không có tiền để khoe hoặc không muốn khoe. Còn phải đặt trước nhưng giá không quá cao là để cho người ta thấy là có tiền cũng chưa chắc ăn được ở đây, người ta mà ăn ở đây sẽ được lên mặt._Phi Yên bình thản trả lời
Nguyên Phong lại hỏi tiếp:
- Thế tại sao tên nhà hàng lại là " Hư Vinh"?
- Bởi vì đại gia đến đây ăn sẽ có cảm giác kiêu ngạo một chút, cái đó chẳng phải gọi là hư vinh sao?
- Tại sao trang trại trồng rau chưa hết lại đi trồng cỏ thuốc?
- Để người ta tham quan trả tiền, chứ nếu chỉ có mỗi rau sạch với mấy con gà thì chẳng còn gì thú vị cả. Người ta ra đó hái rau, chăm gà, câu cá, trải nghiệm cuộc sống màu xanh cũng quen rồi, phải đưa nhiều cỏ thuốc lạ mắt để tìm hiểu thì mới có cảm giác đạt thành tựu.
Nguyên Phong chắp tay, gương mặt vô cùng biểu cảm:
- Tư duy của cô nương thật là vượt trội...Thật khiến tôi khâm phục.
Phi Yên cười cười, phối hợp đưa tay che mặt tỏ vẻ ngại ngùng:
- Thật ngại quá.
Nguyên Phong chưa kịp nói gì thì Phi Yên đã tiếp:
- Nhưng mà ngươi cũng không cần phải hổ thẹn vì không giỏi như ta, dù sao ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc, ta sẽ thu nhận ngươi về làm thị nữ
-....
2.
Hôm khai trương nhà hàng, Phi Yên rõ ràng tửu lượng bằng đầu móng tay, thế mà uống tận bốn chai, nôn hết trong nhà vệ sinh cũng không lau miệng sạch sẽ lại quệt vào áo Nguyên Phong, trông vô cùng mất hình tượng. Không những thế, khi ngồi trên xe của Nguyên Phong về nhà, cô còn thò đầu ra ngoài gào rất to với đám thanh niên đi xe máy:" Tưởng xe phân khối lớn là ngon à? Có dám đua với chị đây không? Không đua thì chỗ đó của mấy người đều như mấy quả chuối hỏng bỏ đi hết!" Trên đường, cô cứ nhắm mắt được một lúc thì lại bắn tiếng Anh như gió:"Nói cho mà biết, trình độ English của mine hơi bị good, you tưởng you delicous à, I còn tốt hơn you nhá! Like is afternoon! Cái loại stupid như you thì don"t need chị use não nhé!"
Về đến nhà, Phi Yên còn không chịu vào, đòi ra công viên ngồi, Nguyên Phong đưa cô đi được một đoạn thì cô bảo:"Anh là ai? Dẫn người ta ra đây làm gì? Định giở trò đồi bại à? Đàn ông thời nay đúng là lũ bệnh hoạn, tệ đến nỗi phân mèo cũng không bằng!" khiến Nguyên Phong dở khóc dở cười
Tiếp theo á, cũng không có gì nghiêm trọng lắm đâu, cô chỉ chạy lại chỗ hai ông bà già đang tản bộ và nói với ông già:"Chú làm bố cháu hơi lâu rồi đấy!" rồi chạy đến bên cái thùng rác hát" Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi" mà thôi.
Thực ra cũng rất may mắn, sau khi đập cửa chuồng chó nhà hàng xóm và gọi:"Bố mẹ ơi mở cửa cho con!!" thì cô cũng chịu an phận vào nhà đi ngủ.