Chương 18
Phi Yên quyết định xuống bếp nấu ăn. Bởi vì có một lần rất rất lâu rồi, kế hoạch của bộ phận cô có vấn đề, cô lại nghĩ ra cách giải quyết, nhưng ngại chưa nói với cấp trên. Thế là Nguyên Phong dùng mọi biện pháp cổ vũ kiểu khủng bố tinh thần để Phi Yên chủ động đưa ý kiến, ai mà ngờ được là cấp trên lại thực sự đồng ý, về sau còn thường xuyên giao thêm việc cho cô. Hôm nay anh hắt xì ba lần bèn kêu bị ốm rồi giở món nợ cũ bảo cô phục vụ.
Phi Yên đơn giản xào hầm một ít khoai tây với củ cải, cà rốt, kho một ít thịt, bày lên bàn, gọi đại gia Nguyên Phong ra ăn cơm. Nguyên Phong ở trong nhà tắm nói vọng ra:
- Phi Yên, anh bị phong ấn rồi, mau vào giúp anh mặc quần áo đi…
Phi Yên không thèm đếm xỉa đến anh, vừa dùng đũa gõ nhịp vừa hát to: “ Tuổi nhỏ chưa biết gì là yêu. Nhưng lại bị nụ cười của cậu đánh bại. Đôi mắt to tròn đáng yêu ấy. Tay lại cứ vẫy vẫy mỗi khi nói chuyên…”
Nguyên Phong đành thở dài tự giải phong ấn và mặc quần áo, cố tình nói to:
- Thế đấy, lúc người ta còn xinh đẹp khỏe mạnh thì dịu dàng lắm, còn gọi là Tiểu Bảo Bối, bây giờ người ta ốm một chút đã lạnh nhạt vô tình đưa vào lãnh cung.
Phi Yên gắp miếng thịt, chậm rãi bỏ vào miệng nhai xong mới đáp:
- Làm sao, không phải vừa nãy mới xuyên không vào Naruto à, bây giờ đã thành phim cung đấu ư?
Nguyên Phong cười ha ha, đột nhiên mở cửa gí Phi Yên vào tường cắn vào tai cô một cái, làm cô giật mình im bặt không dám nói thêm câu nào nữa. Vậy là Nguyên Phong thoải mái áp bức cô cả buổi tối, từ gọt hoa quả, lấy nước, rửa bát, thậm chí còn lôi cô ngồi xem TV đến muộn.Phi Yên đầu tiên còn tỏ thái độ, nhưng cũng ngoan ngoãn “hầu hạ” đại gia, nghiêm túc xem TV và để cho đại gia xoa đầu như sủng vật. Đến khi chương trình kết thúc, cô quay lại thì Nguyên Phong đã mơ màng, tay vần vàn luồn vào tóc cô.
Phi Yên chăm chú nghiêng đầu nhìn anh, sờ mó anh anh một tí, cầm tay anh chơi Kiyomi. Cô thò tay chạm vào bụng anh, vừa nghịch vừa nghĩ, rốt cuộc thì cô thích anh như thế nào vậy?
Vì anh là bạn hồi nhỏ? Ồ, hình như không đúng, cái đó chỉ trên mức bạn bè xíu xiu thôi, kéo dài trong day dứt suốt mười mấy năm, nhưng vẫn chỉ thế thôi, không hơn không kém.
Ồ…nếu cô không phát hiện ra sự thật, thì mấy tháng trước đó, vì anh mà cô cũng rất vui vẻ, cô cũng thích ở cùng một chỗ nói chuyện với anh, cũng thích giúp anh…Hơ...vậy nên...
Phi Yên há miệng lẩm bẩm:
- ch.ết rồi, hình như rất là thích anh, làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, Nguyên Phong hé mắt ra cầm lấy tay cô:
- Vậy thì mau cướp anh về đi.
…
- Anh chưa ngủ à?
- Tại em nghịch đấy chứ
-…*xấu hổ-ing*
Nguyên Phong xấu xa kéo tay cô xoa xoa bụng mình, “tiện tay” bật ghi âm lên:
- Lúc nãy em sờ bụng anh có phải có nhiều múi lắm không?
Phi Yên mặt đã đỏ như gấc, rơi vào trạng thái hóa đá. Nguyên Phong bèn hôn cô, hỏi lại:
- Hử?
- À…ừ..
- Thích không?
Không thấy cả lời, anh lại “chụt” lên má cô, hỏi:
- Thích không?
- À…có
Nguyên Phong thành công lừa được Phi Yên, vui vẻ đặt đoạn hội thoại kia làm chuông báo thức, kéo cô nằm xuống ngủ.