Chương 15
-Jiro! – có tiếng gọi anh
Jiro quay lại thì nhận ra Selina đang đứng đó với 1 túi đồ ăn trên tay. Cô mỉm cười thật tươi, giơ túi đồ ăn lên
-còn đứng đó làm gì mà không lại xách phụ tôi?
Ngần ngừ giây lát nhìn vào trong rồi anh đóng cửa lại và bước về phía Selina. “phù! May mà Selina xuất hiện kịp thời…nếu không chắc phải có cuộc đọ súng rồi!” Hebe thở phào nhẹ nhõm và tiến về phía cửa sổ để thoát ra ngoài.
Selina ngồi xuống bên cạnh Jiro, nhìn bâng quơ khắp hành lang
-Dason đâu mà anh ngồi đây 1 mình?
-…chưa bao giờ thấy cậu ấy đi trễ - Jiro nhìn đồng hồ thắc mắc – cái gì níu chân cậu ấy vậy nhỉ?
-Anh dùng đồ ăn đi – Selina lấy ra 1 chiếc bánh nóng mời anh – tôi phải đi về Bình Đông mới mua được món đặc sản này đó!
Jiro nhìn Selina ngạc nhiên không thốt nên lời. anh thật sự không thể hiểu nỗi cô. Nếu không thích anh sao còn tốt với anh như thế? Còn nếu yêu anh…sao cô cứ lạnh lùng? Anh cầm lấy chiếc bánh cuối xuống thở dài. Selina nhíu mày khi thấy phản ứng của anh
-anh không thích món này?
-Không!
-Vậy sao anh thở dài?
-Selina…. – Jiro để chiếc bánh xuống – tôi không thể qua đường khi đèn chưa có tín hiệu nhưng nếu tôi đã đến giữa đường rồi mà xe lại chạy thì tôi sẽ ch.ết mất.
-Vậy anh đừng sang bên kia đường – Selina nhìn sang chổ khác – không ai có thể đứng ở 2 bên đường cùng 1 lúc và tôi cũng không muốn băng ra giữa đường…tôi sợ…
-Em sợ cái gì? – Jiro siết chặt vai Selina
-Sợ…người khác sẽ tổn thương vì mình… thật ra….
“reng…reng……”
Tiếng điện thoại cắt ngang tâm trạng của 2 ngừoi. Selina vội bật máy lên
-alo
-chị Selina, bé Alan buồn ngủ quá! Sao chị chưa về ru bé Alan ngủ? – giọng Alan nhõng nhẽo
-em biết rồi – Selina cừoi trong điện thoại vỗ về Alan – em sẽ về ngay!
Selina cúp máy rồi đứng dậy mặc áo khoác vào. Cô bước đi vài bước rồi chợt quay lại nhìn Jiro
-em không thể sang bên kia đường vì bên này mới chính là nhà em! Tạm biệt anh!
Nói rồi cô vẫy tay với Jiro. Nhìn theo bóng Selina khuất hành lang, Jiro biết mình không thể đuổi theo mà giữ cô ấy lại. Selina nói đúng! Bên kia mới là nhà cô…. Anh mãi chỉ là kẻ bên này đường đứng nhìn theo mà thôi!
--------------------------
2 tuần sau
-các cậu làm việc như thế à? – giọng Tổng thanh tr.a Yang hét lên – cái gì mà người nổi trội hả? canh có 1 ngừoi cũng không xong! Các ngừoi xem bây giờ ngài Lin như thế nào hả? HẢ?
Ông Tổng thanh tr.a hét lớn và ném xấp hồ sơ xuống bàn. Bây giờ có làm gì thì cũng đã muộn mất rồi! ngài nghị sỹ Lin chỉ có thể ú ớ chứ chẳng nói được gì. Đầu óc ông ấy vẫn còn tỉnh táo nhưng thà là ch.ết hay điên còn hơn! Vì sao à? Nếu các bạn thấy tình trạng của ông ấy lúc này thì các bạn sẽ biết thế nào là “sống không bằng ch.ết”. Hebe đã “tặng” ông 1 liều thuốc hoá học có tác dụng làm con ngừoi câm không thể nói. Mỗi ngày các đốt ngón tay sẽ rụng dần theo thời gian và da thịt thì căn ra, cách mạch máu phình lên thấy rõ chỉ chờ dịp sẽ nổ tung và máu sẽ chảy ra từ các kẽ móng tay móng chân. Vào buổi trưa và buổi tối ông sẽ cảm thấy đau đầu như búa bổ, 2 mắt cứ lồi ra, ông đau đớn nhưng cũng chẳng có tay để mà xoa dịu nó….. da thịt “con mồi” tróc lở ra từng ngày nhưng các bác sĩ đành bó tay vì không biết ông trúng độc gì
-“Sống còn” lợi hại đến thế sao? – ông Yang hét lớn – cả cái sở cảnh sát này chẳng thể làm gì được à? Dason, cậu nói xem!
-……….. – Dason im lặng, anh không thể buộc tội Ella vì anh nghĩ định không phải là cô
-Chun! Cậu được huấn luyện bao lâu rồi mà vẫn không thể làm gì à? Tôi không cần biết đó là ca trực của ai, tôi chỉ muốn có bản báo cáo nộp ngay trưa nay!
Ông Thanh tr.a Yang tức giận bỏ đi ra ngoài và đóng mạnh cánh cửa lại. mọi ngừoi nhìn nhau trong im lặng mãi cho tới khi Dason lên tiếng
-cậu hãy tránh xa cô ấy ra!
-cậu mới là ngừoi cần phải tránh xa cô ấy! – Chun gằn giọng
-muốn thách đấu không? – Dason khiêu khích
-ở đâu?
-Thôi ngay đi! – Jiro lên tiếng – bây giờ còn có tâm trí mà cãi việc này à? Chúng ta lại thua “Hell Angel” nữa rồi.
Dason vẫn không rời mắt khỏi Chun
-thách đấu là ai bắt được “Hell Angel” trước hay có manh mối của “Hell Angel” sẽ là ngừoi thắng cuộc và sẽ có Ella! – Dason cừoi khiêu khích
-ok!
-------------------------
“cốc..cốc…..”
-vào đi! – Dason ngẩn đầu lên
Là Angela bước vào. Cô ngồi xuống chiếc ghế trước mặt anh, nhìn anh bằng ánh mắt khác thường
-cô cần jì? – giọng Dason có chút bực bội
-hợp tác cùng có lợi! – Angela cừoi gian trá – em biết là anh và Chun cùng thích 1 cô gái ha…ha…nếu bây giờ có thêm 1 ngừoi xuất hiện nữa có phải tốt hơn không?
Nhíu mày Dason nghĩ xem Angela có ý gì khi nói thế
-anh và Ella còn Chun là của em, ok?
Dason nhếch mép cừoi cừoi với Angela, bây giờ thì anh hiểu rồi. cô nàng Angela này muốn Chun, vậy cũng tốt thôi!
-em có kế hoạch gì giúp anh tìm được “Hell Angel” à?
-Vậy thì không! – Angela nhún vai – nhưng em có thể giúp anh tạo ra hiểu lầm và chia rẽ 2 ngừoi đó…anh nên tranh thủ thời gian đó mà làm việc và an ủi Ella của anh ha..ha…. – Angela vừa nói vừa xoa vào ngực anh
-Được! – Dason cười đắc ý, nắm lấy tay Angela kéo lại gần mình và nựng vào cằm cô – hợp tác 2 bên cùng có lợi!
------------------------
Hôm nay là cuối tuần, Selina đưa Alan đến công viên Disneyland chơi. Xem ra anh có vẻ vui thích lắm vì suốt từ sáng đến giờ anh chạy nhảy liên tục. tham gia hết các trò chơi thậm chí co trò anh còn chơi tới 2- lần, điển hình như là trò tàu lượn siêu tốc, nó làm Selina xây xẩm cả mặt mày vậy mà Alan lại thích thú la hét um sùm. Vừa đặt chân xuống đầt, Selina đã vội tìm lấy 1 chổ ngồi để ổn định trạng thái cân bằn. nghỉ ngơi 1 lúc, Selina ngẩn đầu lên
-anh có muốn…. Alan? Alan? – Selina không thấy Alan đâu, cô hốt hoảng kêu lên
đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, Selina dáo dác dòm xung quanh và kêu tên anh thật lớn tiếng
-Alan? Alan? Anh ở đâu vậy? Alan?
“trời ạ! Mình thật sơ ý quá! Mình không thể để mất anh ấy như vậy được!”
-hù! – có ai đó nhảy tới ôm lấy Selina từ sau lưng và bịt mắt cô lại
Selina giật mình tính ra 1 đón Judo vật ngã đối thủ nhưng cô sực nhận ra giọng quen thuộc này là của Alan. Cô vội nắm chặt tay anh gỡ ra và quay lại
-cho chị nè! – Alan đưa 1 chai nước lạnh áp vào má cô – chị uống vào 1 tý là đỡ ngay!
-Alan! Anh làm em sợ quá – Selina lau mồ hôi trên trán anh – anh muốn mua nước thì kêu em đi mua cho.
-Bé Alan làm chị sợ hả? vậy lần sau bé xin phép chị rồi mới đi nha – Alan cừoi vẻ hối lỗi – xin lỗi chị Selina!
-Alan……
Selina ngập ngừng gọi tên anh rồi chợt cô ôm lấy anh thật chặt, mặt cô dụi vào ngực anh
-không cần xin lỗi em! Chỉ là em lo cho anh quá! Nếu anh có bề gì thì em thật có lỗi với anh và cả gia đình anh…. Alan, em mới chính là ngừoi có lỗi!
Alan đứng đó nghe mà không hiểu chị Selina đang nói gì. Phản ứng tự nhiên của “cậu bé” Alan là vuốt tóc và vỗ vỗ vào vai Selina
-chị Selina ngoan, chị Selina là ngừoi lớn nên chị Selina không được khóc nhé! Để pé Alan đi mua kem cho chị Selina ăn!
Selina phì cừoi, gật đầu đồng ý nhưng cô vẫn nắm lấy tay Alan và đi theo anh. Cô không thể rời mắt khỏi anh được, như thế không an toàn tý nào! Và cách đó không xa có 1 ngừoi đang đứng nhìn cả 2 ngừoi. Ngừoi đó mím môi 1 tý và quyết định thực hiện suy nghĩ của mình – băng qua đường dù là có tín hiệu hay không!