Chương 1-2

Cậu, Phương Hiểu Tất, lớp 10, người giám hộ là gay
Nếu nói về quan niệm tình yêu của cậu, người yêu chỉ có thể là hai loại, một loại là các bà chị xinh đẹp, thành thục lại có tiền; một loại là các cô em xinh đẹp, tuổi trẻ và đáng yêu


Cậu đương nhiên không có loại thứ ba, cho dù người anh không còn là đồng tính, cho dù quay bên cậu là đám bạn đồng tính của anh. Nhưng thực có lỗi, cậu trước mắt vẫn ưa những người có ngực, tạm thời không hứng thú với người không có


Anh trai khi còn sống là một người rất tốt, tốt từ tính tình đến tính cách, nên cũng ‘vật họp theo loài’ với một đám bạn nhiệt tâm giúp người, thực là tốt không nói hết


Có điều, nếu nói khổ thì ba năm nay phải an ủi người của anh, mỗi lần vừa nhìn đến cánh cửa phòng đóng chặt không mở ra của anh tria, người kia lại khóc trước mặt mình, cơ hồ đến cạn hết nước trong người


Khi đó cậu không gào khóc như đám ‘tỉ muội’ của anh trai, người giám hộ nói cậu bình tĩnh như vậy không giống tiểu hài tử
Cậu nghĩ đến vấn đề này, nhưng cậu cảm thấy chính mình chỉ đơn thuần giỏi trấn định
Còn có, ai bảo tiểu hài tử nhất định không thể bình tĩnh?


Sự việc kia cũng đã qua đi nhiều năm, cậu đã sớm không còn là tiểu hài tử
Nhưng nhóm người kia thừa dịp cậu không có mặt lại bàn loạn, thậm chí muốn mang cậu đi khám bác sĩ, nói là chứng tự phong bế cảm xúc gì đó?!
Please ……….


available on google playdownload on app store


ý tưởng của gay đúng là người thường không thể giải thích được


– “Tiểu Tất, cùng một chỗ với em thật nhàm chán phải không?”. Trên giường, một giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền đến, đầu móng tay hồng dao động trên vai trần của cậu, môi của nữ nhân xinh đẹp hơi giương lên, hôn vào môi dưới cậu
– “Không có”


– “Anh suy nghĩ đồ vật này nọ!”. Trực giác của nữ nhân trước giờ vẫn rất tốt
– “Anh nghĩ em”
– “Thật hay giả?”. Nàng cười yếu ớt hai tiếng, bộ dạng không tin lời cậu


– “Giả!”. Cậu hôn nàng một chút rồi nói, “Anh chuẩn bị thi cuối kì cho nên giãy dụa rốt cuộc là muốn trở về ôn bài, cuối cùng vẫn ở lại đây đến hừng đông”
Nàng thấy hắn nhặt quần áo lên mặc vào, “Anh định về sao? Hôm nay là kỉ niệm một năm ngày yêu nhau của chúng ta”


– “Di? Phải không? Chúng ta yêu nhau đã lâu như vậy a!”. Cậu mặc áo
– “Có quà muốn tặng anh”. Nữ nhân cuốn chăn đứng dậy, từ giỏ trang điểm lấy ra một hộp quà tinh xảo màu hồng


– “Em biết từ trước đến nay anh không nhận quà”. Cậu vốn dịnh từ chối một lời, nhưng nữ nhân lại lộ ra– ánh mắt vừa làm nũng vừa như cầu xin
Nàng nói: “Khi em ở cửa hàng nhìn thấy nó, giây đầu tiên em đều nghĩ đến anh. Em mua cái này là cho anh”


Cậu tối không thể kháng cự chính là, phóng đại cậu lên mấy phần như thế này, rồi lại bộ dáng làm nũng đáng yêu vạn phần của nữ nhân, “Em muốn như thế nào?”
Nàng mở hộp quà ra
Cậu thấy một đôi hoa tai hình vuông, “Anh không có lỗ đeo khuyên tai!”. Cậu nói


– “Em giúp anh”. Nàng thủy chung mỉm cười mê người
◆◇◆
Nửa đêm, rời khỏi nơi kia của nữ nhân, cậu thực sự không có xe về nhà
Ở giữa đường lưu luyến nhìn ánh đèn ne-on sáng chói ngũ quang thập sắc, cuối cùng cậu vào một quán rượu trong góc đường


– “Cho tôi một li rượu, loại gì cũng được”. Cậu trực tiếp ngồi trên quầy bar, đau đớn trên tai vẫn không ngừng truyền đến, sớm biết rằng mềm lòng như vậy thật sự là khổ thân


– “Đã trễ thế này còn không về nhà? Vừa rồi mới có cảnh sát đến kiểm tra!”. Tửu bảo nhìn cậu, rót cho cậu một li bia, “Vị thành niên không được uống rượu!
Cậu cũng không tranh luận, cầm cốc bia lên uống, “Mau trở về đi”


– “Duy Minh vừa mới đến đây, tôi gọi hắn giúp cậu, vừa vặn có người đưa về”
– “Tốt!”. Có xe chở về cũng tốt
– “Đợi tôi”. Tửu bảo rời quay bar đi vào phía sau


– “A!”. Tửu bảo vừa đi mới phát hiện mình đã làm chuyện ngu xuẩn, Duy Minh kia thuộc phái nhân sĩ bảo thủ, nếu thấy bộ dáng của Tiểu Tất bây giờ không niệm đến lỗ tai hắn sinh kiến mới là lạ. Vẫn là né đi trước tốt hơn!
Cậu uống hết bia trong li, hạ li xoay tròn, không ngờ lại bị hai nam nhân chặn lại


Hai nam nhân lòe lòe mắt nhìn cậu, cười hiểu ý, “Tiểu đệ đệ, vừa mới đến sao? Trước kia ở đây không thấy người, kết bạn với các ca ca được không?”


– “Không được!”. Cảm giác quái ác, là vì li bia kia sao? Bằng không tại sao nhìn khuôn mặt hai nam nhân đang tươi cười này lại làm cậu muốn buồn nôn?
– “Đừng từ chối nhanh như vậy, chúng ta có thể tìm chỗ ngồi nói chuyện trước, hiểu nhau rồi quyết định cũng không muộn a?”


– “Thực xin lỗi, tôi chỉ đến để uống chén rượu, không có hứng thú, không có ý định làm quen với các anh”
Kết quả, cậu dùng thật nhiều khí lực cưỡng chế di dời ruồi bọ, thở dài muốn chạy đi, lại phát hiện Duy Minh được tửu bảo gọi đến, không biết khi nào đã đứng bên cạnh cậu


– “Hải!”. Cậu lên tiếng đón tiếp
– “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”. Duy Minh khoanh tay, thoạt nhìn có chút tức giận
– “Tôi không mang đồng hồ”. Cậu nhún vai
– “Cậu biết đây là nơi nào không?”
– “Gay bar”
– “Tại cậu sao lại thế này?”


– “A!”. Vội vàng chạm đến lỗ tai đang sưng tấy của mình, hai kẻ ruồi bọ mới đuổi không đi kia, cậu biết sao lại thế này!
Chị gái xinh đẹp kia đeo khuyên vào một bên tai cho cậu. Nàng còn nói đợi lần sau gặp sẽ đeo nốt bên còn lại, nguyên lai, cậu bị đùa bỡn


– “Theo chúng tôi lâu như vậy, cậu rốt cuộc có biết phân biệt trái phải đúng sai không?”. Duy Minh vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại
– “Đừng bắt bẻ nữa!”. Cậu mang một khuyên tai bên tai phải, mà bên phải, nghĩa là đang muốn tìm người yêu đồng tính


Duy Minh đại khái cũng biết vì sao khuya vậy cậu chưa về nhà, cậu gãi gãi đầu cười hai tiếng, tuần sau đã thi cuối kì, có lẽ bảy ngày tới cậu sẽ bị cấm túc không biết chừng
– “Quên đi, dặn dò cậu nhiều vậy cũng vô dụng, cậu về nhà đi thôi, đừng lang thang nữa”
– “Tôi đi bộ tới”


– “Thì đi bộ về”
– “Chính là, đường có chút xa a, anh không cùng trở về sao?”. Dù sao mọi việc cũng đã bại lộ, cậu cũng không bày đặt không thèm ngồi xe để tr.a tấn hai chân mình


Thì thào năn nỉ, phát giác Duy Minh bắt đầu mềm lòng, cậu vội vàng thêm vào vài câu: “Ngày mai tôi còn phải đi học sớm, bây giờ đi bộ về nhà chắc cũng đến sáng, ngủ không đủ giấc thì làm sao bây giờ?”
– “Đúng vậy thật!”. Duy Minh niệm một câu, xoay người đi lấy chía khóa xe


– “Mới không gặp bao lâu, Duy Minh đã bị cậu gắt gao ăn hϊế͙p͙”. Tửu bảo trêu ghẹo nói


– “Là hắn ăn hϊế͙p͙ tôi mới đúng, hắn là ông trời của tôi, tôi ngay cả lớn tiếng với hắn cũng không dám”. Tửu bảo cười cười nói, “Đối tốt với hắn một chút, ngoan ngoãn nghe lời, nếu vậy thì chút tiền tiêu vặt đáng thương của học sinh trung học mới nhiều lên một chút”


Tống Duy Minh, em trai của người yêu của anh trai đã mất, là người giám hộ đương nhiệm của cậu
Tiếp tục sử dụng định luật những bằng hữu xung quanh anh trai, Duy Minh này cũng là người tốt. Nhưng lại không phải bình thường, mà là siêu cấp kĩ tính


Sắp 30 tuổi còn chưa có người yêu. Cả ngày cũng chỉ phiền não làm sao để cậu phát triển tốt nhất, làm sao để cậu học hành chăm chỉ thuận lợi tốt nghiệp


Tựa hồ, bên người cậu cũng có rất nhiều người muốn hướng thiện cho cậu, thậm chí còn tự thể nghiệm muốn cậu mưa dầm thấm đất. Duy Minh, tửu bảo, và nhiều bằng hữu khác của anh trai đều như vậy. Thế giới của bọn họ thực đơn thuần, tình yêu cũng thẳng tắp, nhưng thủy chung chỉ vì cảm hóa cậu không được mà phiền não


Bất quá, nếu ở gần một người khó tính, thế giới này cũng quá đáng sợ đi!
Chỉ cần ở giữa một đám người tốt, cậu cũng sẽ biến thành người tốt
Vậy ở giữa một đám gay thì sao?
Nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu. Người yêu của cậu chỉ có hai loại, chị gái xinh đẹp, hoặc em gái xinh đẹp


Ôm nữ nhân trong tay thực thoải mái, nam nhân cậu chưa thử qua, cũng không có ý định thử
– “Đi thôi!”. Duy Minh vội vã đi ra, hắn hôm nay tụ hội cùng bằng hữu, kết quả, phải đưa một thiếu niên bất lương đêm khuya về nhà, ném những người còn lại trong quán bar tối tăm


– “Anh ngày mai cũng không muốn đi dạy? Hôm nay lại đi chơi muộn như vậy?”. Cậu theo đuôi đi lên
– “Người lớn không giống tiểu hài tử, chúng tôi có thể vô cớ đi chơi đêm. Mà cậu còn đang thời kì dậy thì, hiện tại hẳn là ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường mới phải”


– “Tôi sớm đã không còn là tiểu hài tử, nếu tôi nguyện ý đã có thể làm cha trẻ con, anh rốt cuộc có hiểu hay không a?”. Có khi, cậu không hiểu được suy nghĩ của Duy Minh, hắn vĩnh viễn nghĩ cậu không lớn lên, lo sợ cậu bị nữ nhân lừa, lại sợ cậu lừa nữ nhân. Suốt ngay lo lắng như vậy, hệt như cậu là thứ gì rất phiền toái phải giám sát 24h một ngày


Duy Minh nghe vậy quay đầu nhìn thẳng cậu
– “Sao vậy?”. Cậu thiếu chút nữa đã va vào Duy Minh, vội vàng lui ra sau vào bước
– “Tôi cảnh cáo cậu!”. Duy Minh phẫn nộ phát hỏa
– “Gì?”. Cậu nói gì sai sao?
– “Khi quan hệ, tốt nhất là mang bao cao su cho tôi! Nếu cậu dám làm nữ nhân mang thai, cậu liền xong đời!”


◆◇◆
Về đến nhà, cậu ngã lên giường đã liền ngủ, Duy Minh ở phòng khách sửa sang lại một ít đồ linh tình. Tính tình Duy Minh rất sạch sẽ, sau khi hắn dọn đến đây sống, cả ngày quét dọn đến không còn một hạt bụi
Sau đó, Duy Minh không biết cầm theo gì đó, đi vào phòng cậu


– “Làm gì vậy?”. Cậu nghiêng đầu mở mắt, trong phòng không mở đèn, ánh sáng mong manh ngoài đường rọi vào nhưng phòng vẫn u ám mông lung
Duy Minh ngồi lên giường, dưới hai chân cậu, sau đó châm bật lửa hơ kim băng


– “Không có gì, cậu ngủ tiếp đi”. Ngón tay lạnh băng của Duy Minh dán vào vành tai cậu, nhẹ nhàng vừa phải chà xát
Duy Minh làm tai cậu nóng lên
– “Buổi chiều cậu có xem tin tức không?”. Giống như muốn phân tán chú ý của cậu, Duy Minh tìm đề tài nói chuyện


– “Không có”. Khi đó cậu đang mây mưa thất thường cùng nữ nhân
– “Ngày mai có bão tiến vào, hẳn là không cần phải đi học”
– “Vậy anh còn bắt tôi về nhà?”
– “Là cậu tự bảo tôi đưa cậu về nhà”
Vành tai hơi đau, nhưng động tác Duy Minh rất nhẹ, cậu cũng mặc kệ


– “Tôi chán ghét bão”. Hai mắt cậu chớp mở, mới phát giác Duy Minh đang nhìn cậu lo lắng. Xem ra, Duy Minh cũng không còn giận, đã bỏ qua cho cậu chuyện ra ngoài quậy phá


Cậu biết những người bạn anh trai để lại đều là người tốt, nhưng Duy Minh thực sự không cần quan tâm cậu đến vậy. Duy Minh cũng phải có cuộc sống của mình, không cần suốt ngày chỉở bên cậu. “Cả ngày nhìn thấy tôi thực phiền đi, kì thật có những việc tôi tự xoay sở được, anh cũng nên có thời gian cho riêng mình”


Duy Minh đột nhiên đừng lại, lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì
– “Anh đã chiếu cố tôi nhiều năm, không muốn nghỉ ngơi một chút sao?”. Cậu hỏi
Duy Minh chậm rãi cười chua xót, “Cậu cái gì cũng không biết….”. Hàm ý tươi cười sâu sắc, mê võng nghi hoặc, “Cậu cái gì cũng không biết….”


Thần sắc Duy Minh có chút đau thương hiện lên trong bóng tối mập mờ
Cậu thấy Duy Minh như vậy lại mềm lòng, sau lại kéo chăn trùm kín đầu làm đà điểu
Không biết?
Ở chung nhiều năm như vậy, không biết mới lạ!
◆◇◆


Thiên sứ nếu là một loại sinh vật, tâm tính thuần khiết thẳng tắp hẳn sẽ có tên khoa học là Tống Duy Minh
Khi ánh sáng đầu tiên rọi vào phòng, cậu đã tỉnh giấc
Duy Minh cả đêm không rời đi, cậu tự hỏi, tại sao hắn lại đưa lưng về phía cậu


Thời tiết tháng 6, dù chỉ là sáng sớm nhưng vẫn oi bức. Duy Minh tùy tiện cởi áo vắt lên lưng ghế, hai mắt trống rỗng nhìn bãi cỏ dại trước nhà, một đêm không ngủ


Cánh tay Duy Minh có những đường cong gọn gàng tao nhã, rắn chắc mạnh mẽ được che dấu dưới lớp quần áo, cậu kinh ngạc phát hiện, Duy Minh kì thật cũng không gầy như mình tưởng tượng. Có thể, nếu một ngày nào đó cậu cãi nhau với Duy Minh, hắn tức giận lên cũng đủ sức đánh ngã cậu


Bất quá, may mắn, Duy Minh tôn trọng hòa bình thế giới, lại càng không đánh ngã cậu
Duy Minh cảm nhận được tầm mắt cậu liền quay lại… nhìn, “Tỉnh rồi. Bão đi rất chậm, có thể đến tối mới đổ bộ vào. Cho nên hôm nay vẫn phải đi học!”


Nghịch quang, gió lật tấm rèm lên làm ánh sáng khuất sau lưng Duy Minh. Trong nháy mắt, suy nghĩ của cậu lại quay về đêm hè năm ấy, một thiên sứ thiếu niên đưa tấm lưng trần về phía cậu, hình ảnh trong đầu hiện lên cùng thân ảnh Duy Minh trong mắt, làm cậu sinh ảo giác


Hết thảy xuất hiện chân thật như thế, cậu không khỏi trầm tư. Bóng dáng thực sự giống, chỉ khác một đôi cánh mà thôi
Không…. còn có một chuyện…. Duy Minh đã 26 tuổi, không tính là thiếu niên


– “Hơn bảy giờ rồi, tôi nấu bữa sáng cho cậu, cậu muốn ăn gì?”. Duy Minh đến bên giường, vươn tay kéo cậu lên
Cậu còn hãm trong trầm tư kia, lắc đầu, vẫn là một đống hỗn độn
Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy, không nghĩ nhiều liền sợ soạng bụng dưới của Duy Minh, “Oa, anh cư nhiên còn có cơ bụng!”


Duy Minh lùi lại vài bước, vẻ mặt thập phần xấu hổ
– “A….”. Cậu quên đó là nơi mẫn cảm không thể sờ soạng tùy tiện. “Thực xin lỗi!”
Cậu rút tay về, Duy Minh cứng ngắt từng bước rời khỏi phòng cậu
Thực loạn!


Cậu lắc đầu đi vào phòng tắm, gần đây Duy Minh ngày càng trở nên kì quái làm cậu không biết phải ứng đối thế nào
Đóng cửa phòng tắm, khóa cửa đã bị hỏng


Cậu chậm rãi đánh răng rửa mặt, ngủ không đủ giấc nên đầu vẫn còn u mê. Tiết đầu hình như là tiếng Anh, lại có kiểm tra. Cậu một chữ cũng chưa học.


Soi gương, hai tai đeo khuyên màu bạc, chiếc khuyên hình vuông đã bị Duy Minh gỡ ra, chẳng qua cũng là người khác tặng, đánh mất cũng không tiếc. Lát nữa gặp Duy Minh cậu sẽ hỏi
Cởi quần bò xuống, tối qua có thể đã uống nhiều lắm, tiếng nước lầm rầm chảy
Cậu ngáp một cái


Không hề báo động trước, của phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Duy Minh muốn vào rửa mặt liền xuất hiện như vậy
Tầm mắt hai người gặp nhau, sau đó Duy Minh dời ánh mắt xuống
– “Uy!”. Cậu hô to, Duy Minh giật mình đóng cửa lại
– “Vào sao không khóa cửa?!”. Duy Minh gầm gừ sau cánh cửa


– “Khóa hư rồi”.
Tiếng nước lầm rầm
Dường như cậu mới là người nên kêu to, không nghĩ Duy Minh thế mà lại kích động hơn cậu
…..
Làm sao vậy?
Tai cậu nóng lên
Không, cậu sẽ không vì người khác mà dễ dàng thay đổi bản thân mình
Người yêu của cậu chỉ có hai loại…..


Tuyệt sẽ không xuất hiện loại thứ ba……






Truyện liên quan