Chương 12: Tôi là ai?

- Ê, năm anh chàng kia là ai vậy nhỉ ? - Một cô gái thấy năm chàng trai bước ra từ sân bay thì nói.
- Trời ơi đúng là thiên thần. - Girl 2 nhìn năm chàng kia với anh mắt hình trái tim.
- Đẹp trai quá đi. - Girl 3 đi ngang qua thấy vậy cũng hò hét theo.
Bla...bla...bla...


Nhưng lời bán tán ngày một nhỏ dần đi cho đến khi năm chàng kia lên một siêu xe chờ sẵn rồi phóng vụt đi mất. Những cô gái hò hét lúc nảy thì tỏ vẻ tiếc nuối.


Trên xe, không khí nặng nề bảo trùm tất cả. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Chiếc xe dừng lại trước bệnh viện M. 5R bước xuống xe rồi vội chạy lên phòng của hắn đang nằm.


5R mở cửa ra thì thấy Nguyên, Khôi, Long và một số người khác đều có mặt tại đó. Trên chiếc giường màu trắng toát, hắn vẫn hôn mê. Khuôn mặt hắn bình yên, không còn mùi vị của sự lạnh lùng, tàn nhẫn của một thủ lĩnh nữa.
5R đi lại chỗ Nguyên, Long và Khôi đang ngồi rồi cùng đồng thanh:


- Chào ba bang phó. Bọn em đã về.
- Ừ, sao không về nhà nghĩ ngơi đi. Mới đi đường xa mệt mỏi lắm đúng không ? - Gia Long quan tâm. Đối với 5R thì bọn hắn không cần phải lạnh lùng giống như ở trong bang.


- Bọn em không sao. Tình hình bang chủ như thế nào rồi ạ ? - 5R ngồi xuống bên cạnh chỗ bọn hắn. Rin thay mặt cả bọn rồi nói.


available on google playdownload on app store


- Ở đây không cần gọi là bang chủ đâu. Tình hình đã khá hơn. Không đáng lo ngại nhưng vẫn phải theo dõi đặc biệt. - Nguyên Nguyện dựa lưng vào thành ghế, mắt nhắm hờ. Nhìn cậu rất mệt mỏi không còn một sức sống.
- Vâng, mọi chuyện ở đây vẫn ổn chứ ạ. - Ran.


- Ngoài chuyện trụ sở ở Hà Nội bị tấn công thì không có chuyện gì xảy ra cả. - Gia Long nhớ đến chuyện bang Tiger thì khẽ cười nhẹ. Cái bang tiger bé tí teo đó mà lại đòi cướp địa bàn của R.I.P thì thật là nực cười.


- Bang nào vậy anh ? - Run thắc mắc. Không biết bang nào lại to gan đến như vậy. Đến cả R.I.P mà cũng dám động vào.
- Tiger. - Nguyên Nguyên vẫn không mở mắt.


Không khí rơi vào im lặng. Mỗi người làm một việc nhưng lâu lâu lại nhìn hắn như đang trông chờ một điều kỳ diệu gì đó xảy ra. Đang trong cái không khí im lặng không một tiếng ồn thì cánh cửa được ai đó mở ra. Từ bên ngoài, bốn đứa con gái bước vào, ba đẹp một xấu không ai khác là bọn nó.


Nhi, Trúc và Trân thì đi lại chỗ bọn hắn đang ngồi rồi cũng ngồi xuống. Còn nó thì đi lại bên cạnh giường bệnh hắn đang nằm rồi ngồi xuống.


- Tôi đến thăm cậu đây. Sao cậu lâu tỉnh thế. Ngủ hoài cậu không thấy mệt à ! - Nó cứ độc thoại một mình như vậy. Bọn nó và bọn hắn nhìn mà xót xa. Nhi đi đến bên cạnh nó, cô dặt cánh tay lên vai nó rồi khẽ nói:
- Đừng như vậy. - Nhi vỗ vỗ vai nó.


- Uyên không sao đâu mà. - Nó cười một cái cho Nhi yên tâm. Ánh mắt vẫn không rời khỏi người hắn.


Lúc nó chạy đến nhà Nhi rồi ngồi khóc lóc nói rằng hắn bị bắn khiến Nhi giật bắn mình. Nhưng điều khiến Nhi hoảng sợ hơn là tại sao hắn bị bắn mà nó lại khóc còn nhiều hơn cả baba hắn nữa. Rồi nó nói cho Nhi cái cảm giác khó chịu trong người nó thì Nhi kết luận rằng nó đã yêu hắn mất rồi.


Nhi biết bây giờ trong người nó rất khó chịu. Nhi cũng đã từng trải qua cái cảm giác gần giống như thế. Nhưng... cái cảm giác của Nhi còn đau khổ hơn nó nhiều lần. Dù sao thì nó cũng chưa có gì với hắn, nó với hắn cũng chưa yêu nhau, tình cảm cũng chưa sâu đậm. Còn Nhi... Nhi hiểu cái cảm giác đó.


- Đừng chịu đựng một mình như thế. Mày quên là có bọn tao sao. - Trúc cũng đi lại gần nó, cô cười nhẹ như động viên nó.
- Cảm ơn đã ở bên cạnh Uyên. - Nó cười.


Cả ba nhìn nhau, không ai nói một lời nào. Từ xa, Trân nhìn về phía hắn, có một cái gì đó nhói nhói ở tim cô, đau lắm. Cảm giác gì vậy ?


Tối đến, bọn hắn và bọn nó vẫn không rời khỏi phòng bệnh hắn nửa bước. Mỗi người một góc, không ai nói với ai câu gì. Chỉ có Gia Long là lâu lâu lại nhìn Trân rồi cười một cách đau khổ khi thấy Trân chăm chú nhìn hắn.


Cánh cửa phòng hắn mở ra, từ bên ngoài, baba và nội hắn bước vào. Trên tay baba hắn là cả một đống thức ăn. Baba hắn đem thức ăn đặt lên trên bàn rồi nói:
- Mấy đứa mau ăn chút gì đi. Cả ngày đã không ai ăn gì rồi. Cứ như thế này thì tất cả sẽ ngã bệnh mất.


Tất cả mọi người nghe baba hắn nói vậy thì không ai bảo ai mà đi đến bên cạnh bàn rồi bắt đầu ăn. Mọi người đều ăn chỉ trừ nó, nó thậm chí còn không để ý đến sự có mặt của baba và nội hắn nữa. Nó cứ chăm chăm nhìn hắn như thể chỉ cần một giây nó rời mắt khỏi hắn thì hắn sẽ biến mất vậy.


Nội hắn đến bên cạnh nó, kéo cái ghế gần đó rồi ngồi xuống. Bà cũng chăm chú nhìn hắn giống nó, ánh mắt bà buồn buồn, đôi mắt bà đẫm đầy nước mắt, trông bà gầy hẳn đi. Nó rời ánh mắt của mình về phía hắn mà quay sang nhìn bà. Trông bà thật tội nghiệp.


Thường ngày bà luôn mang sắc thái của một doanh nhân giàu có, thành đạt. Người bà luôn luôn tỏa ra một vẻ sang trọng quý phái khiến người khác không thể không tôn kính. Vậy mà mới mấy ngày hắn bị bệnh, bà đã thành ra như vậy. Hắn thật sung sướng khi có những người yêu thương hắn nhiều đến như vậy.


- Con lại ăn chút gì đi không lại ngã bệnh bây giờ. - Baba hắn lo lắng.
- Con không sao, chủ tịch đừng quá lo lắng. - Nó không nhìn ông trả lời.


- Ừ. -Baba hắn không nói gì nữa. Ông đi lại cái ghế đối diện nội hắn rồi ngồi xuống. Ông nhìn hắn, rồi lại cúi mắt xuống đất. Ông không dám nhìn hắn... Không, phải nói là ông không có cái tư cách đó. Ngay cả cái tư cách nhìn con trai mình mà ông còn không có thì có lẽ ông không còn gì nữa.


Khôi đi đến bên cạnh baba hắn, cậu dặt tay lên vai ông, ánh mắt nhìn vào hắn rồi khẽ nói:
- Moon sẽ tha thứ cho baba mà. Đừng quá lo.


- Ta cám ơn con. Nhưng ta rất sợ. - Ông Kiệt đặt tay lên bàn tay của Khôi đang để trên vai mình vỗ vỗ. Trên thương trường đẫm máu bao nhiêu năm ông còn không sợ nhưng chỉ cần hắn hận ông, không coi ông là cha đã khiến ông hoang mang đến mức nào. Ông cực kì thương yêu hắn !


Màn đêm buông xuống,những ngôi sao lấp lánh bên cửa sổ. Ánh trăng trong veo, tròn như một cái bánh đa báo hiệu cho một mùa trăng rằm đã đến. Vào thời điểm này, một sinh linh ra đời.


Một con người của trăng, một con người đến với thế giới để mang hạnh phúc đến cho mọi người. Nhưng, con người ấy đã chịu quá nhiều tổn thương, bất hạnh khiến con người đó trở nên độc ác. Bên ngoài được ngụy trang bằng khuôn mặt của băng tuyết, một ác quỷ thực thụ, lạnh lùng đến tàn nhẫn, bóng tối bao trùm tất cả lòng thương người, sự ấm áp trong con người ấy.


Nhưng đâu ai biết rằng, bên trong con người đó lại là một trái tim thiên sứ, đầy ánh sáng của mặt trăng. Thiên sứ này được thượng đế cử xuống để bảo vệ và mang hạnh phúc đến cho con gái của ngài. Và thiên sứ đó chính là hắn, thiên sứ mặt trăng. Người được thượng đến ban xuống cho trần gian.


Nó đứng bên cửa sổ phòng bệnh của hắn, khẽ ngắm ánh trăng đang được treo lơ lửng trên bầu trời với hàng ngàn tinh tú kia. Trăng hôm này rất tròn, thật sự rất đẹp.


- Một tuần nữa là sinh nhật cậu đấy ! Mau tỉnh lại đi. Cậu là heo hay sao mà ngủ nhiều thế. - Nó lẩm bẩm một mình,ánh mắt nhìn khuôn mặt hắn.


Khuôn mặt hắn thực sự là rất đẹp, hoàn hảo đến từng xăng-ti-mét. Đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao và đôi môi mọng đỏ thêm làn da trắng mịn màng nữa. Quả là một con người mà thượng đế ban tặng. Nó không tự chủ được đưa bàn tay lên chạm vào từng nét trên khuôn mặt hắn. Bàn tay nó di chuyển từ chiếc trán cao ráo đến đôi mắt tinh anh, chiếc mũi thanh cao đến đôi môi mềm mại.


- Mau tỉnh dậy đi. Baba cậu lo cho cậu lắm đấy. Còn có cả bà nội nữa. Cậu đừng có làm người khác lo lắng nữa có được không. Nếu cậu mãi mãi không tỉnh lại thì tôi biết làm thế nào đây. Cậu ác lắm. Cậu có biết đây là lần đâu tiên tôi yêu một người không... nhưng tôi thật ngu ngốc khi yêu cậu. Đúng, tôi yêu cậu mất rồi. Tôi biết, cậu mãi mãi không yêu tôi... bởi vì... bởi vì cậu đã yêu một người con gái nào đó. Nhưng biết làm sao đây, lý trí thì làm sao mà thắng cho lại con tim chứ. - Nước mắt nó lại rơi, rất ít khi mọi người thấy nó khóc bởi vì nó quá mạnh mẽ hay nó luôn che đậy nỗi buồn của mình dưới những nụ cười kia.


Nó mệt mỏi nằm gục xuống bên giường bệnh của hắn. Đầu nó kê lên cánh tay cứng chắc của hắn, ánh mắt khẽ khép lại, đôi môi của nó mấp máy hai từ rồi đi vào những giấc mộng.
- Ngủ ngon.


Ánh nắng nhạt của buổi bình minh xuyên qua lớp kính cửa sổ đi thắng đến khuôn mặt của một người con gái đẫm nước mắt. Ánh nắng ngày một gắt hơn, theo phản xạ tự nhiên, cô gái đó lấy tay che đôi mắt của mình lại rồi từ từ mở ra để dần thích ứng với ánh sáng kia.


Nó đi đến vào phòng về sinh và bắt đầu làm VSCN, 15" sau, nó bước ra với một chiếc áo phông trắng cộng thêm chiếc quần jean, phong cách đơn giản nhưng khá bắt mắt. Mấy hôm nay nó không cần đến trường, baba hắn đã xin cho nó nghĩ học vài ngày để tiện cho việc chăm sóc hắn.
-----------TẠI HỌC VIỆN MOON--------


Cả trường gần như là náo loạn khi biết tất cả các hot boy và hot girl lần lượt nghĩ học. Đầu tiên là hắn, sau đó là đến Khôi, Nguyên và Long, cuối cùng là bọn nó. Họ không hiểu lý do gì mà tất cả đều nghĩ học cùng một lúc nữa. Có khúc mắc gì chăng.
Tùng...Tùng...Tùng


Ba tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp đã đến, sân trường không còn một bóng người. Bên trong các lớp học thì hoàn toàn ngược lại. Không khí nhộn nhịp, vui vẻ. Lớp 11 MOOn VIP cũng vậy. Tiếng hò hét reo vui của đám con gái và tiếng nạt của đám con trai. Nhìn thấy Thiên Minh đi vào lớp, đám con gái như muốn ch.ết lâm sàng.


Hôm nay, cũng như mọi ngày, Thiên Minh bỏ lơ đám con gái đang hò hét điên cuồng kia, cậu đi về chỗ ngồi của mình rồi lấy ipod ra và nghe nhạc. Ánh mắt cậu khép hờ, hai chân bỏ lên bàn, vòng tay trước ngực. Phong cánh ngạo nghễ này thực sự là rất giống hắn. Đôi bàn chân của cậu khẽ nhịp nhịp theo bài hát.


Cậu đang suy nghĩ về nó, nó thực sự rất giống một người mà cậu đang tìm kiếm. Nhưng cậu lại không dám chắc vì nó mang một vẻ quê mùa, còn người con gái kia thì rất ra dáng là một tiểu thư, xinh đẹp như một thiên thần. Cậu tự khẳng định với chính mình nó không phải là người con gái đó. Chắc chắn là như vậy.


Cô Lily bước vào lớp, tất cả đứng dậy chào cô chỉ trừ Thiên Minh, cậu đang nhắm mắt và đeo tai phone nên không biết gì. Thấy Thiên Minh không đứng dậy chào mình, cô Lily đi xuống chổ cậu đang ngồi, gỡ chiếc phone ra. Thiên Minh tức giận, cậu đứng dậy rồi hét lên.
- Cô muốn ch.ết. - Cậu rít từng chữ qua kẽ răng.


- Ngay cả phép lịch sự tối thiểu em cũng không có sao. - Cô Lily nghiêm túc nói.
- Không có, thì đã sao. Cô lấy cái gì mà dạy tôi. - Thiên Minh nhếch mép.
- Em nên lịch sự với người khác một chút. Đừng hành động như một đứa không có dạy dỗ. - Cô Lily tức giận.


- Đúng, tôi không được dạy dỗ đó, thì đã sao. Tôi là một đứa không ba không mẹ thì lấy gì mà dạy dỗ. Thật là nực cười, ngay cả ba mẹ mà cũng không cần tôi, coi tôi như một cặn bã thì làm sao mà có dạy được chứ. Vì vậy đứng có nói với tôi hai từ lịch sự bởi vì trong con người của tôi không tồn tại hai từ đó. - Thiên Minh nói xong rồi bước ra ngoài.


Cả lớp được đưa từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Chưa bao giờ cô Llily tức giận như vậy cả, ngay cả Thiên Mình cũng tự nhận mình là một đứa không ba không mẹ. Thiệt là kì lạ. Cô Lily nhìn bóng Thiên Minh khuất dần, cô khẽ cười khinh bỉ mình. Cô không có tư cách dạy dỗ Thiên Minh.


Thiên Minh đi thẳng lên sân thượng, không khí trên đó sẽ giúp cậu thoải mái hơn. Cậu đi lại lan can cả sân thượng rồi bước lên. Cậu dang rộng cánh tay của mình ra và hét lớn. Nhìn cậu cứ như một con chim đại bàng to lớn chịu bao nhiêu đau khổ mới đi đến được đỉnh vinh quang.


- Aaaaaaaaaaaaaa.... - Bây giờ, tâm trạng của cậu đã đỡ hơn nhiều. Những kí ức xưa hiện về.
-------------------------------------------------------
- Anh Rym. Lại đây đi. Một cô bé khoảng chừng tám tuổi vẫy vẫy tay gọi một cậu bé đang đứng phía xa kia. Cô bé đứng trên lan can của một tòa nhà lớn nhất thành phố.


- Ken, cẩn thận đấy. - Cậu bé thấy nguy hiểm vội chạy đến bên cạnh cô bé.
- Hihi. Ken không sao, anh Rym đừng lo. Anh mau lên đây. - Cô bé kéo tay cậu bé lên đứng trên lan can cũng mình. Cậu bé đó không ai khác chính là Thiên Minh.


- Được rồi, bây giờ anh Rym làm giống như Ken nha. - Cô bé dang rộng cánh tay của mình rồi hét lên. - Aaaaaaaaaaaaaa... - Cô bé nở một nụ cười thiên thần rồi quay sang Thiên Minh nói tiếp. - Anh mau làm đi.
- Được rồi. - Nói rồi, Thiên Mình làm giống như cô bé tên Ken đó.
- Aaaaaaaaaa...


- Anh thấy sao ? Thoải mái lắm đúng không. Lúc nào em bị mẹ mắng thì em sẽ làm như vậy. Cái này là anh trai em chỉ cho em đó. Anh đừng nói cho ai biết nha.
- Cô bẻ mỉm cười đưa ngón trỏ lên bỏ trên miệng làm dấu im lặng.
- Ừ, anh biết rồi. Anh sẽ không nói cho ai biết đâu. - Thiên Minh cười xoa đầu cô bé.


- Anh có giận mẹ anh không. - Cô bé đi xuống khỏi lan can rồi ngồi bệch xuống đất.
- Anh không biết. Nhưng anh thấy mình như là một đứa con hoang. Lúc nào ba mẹ cũng đánh đập anh, chửi mắng anh. Chưa bao giờ họ nói với anh như nói với một đứa con mà họ thương nhất cả. - Thiên Minh ánh mắt đượm buồn khi nghĩ đến ba mẹ.


- Anh đừng buồn. Anh còn có Ken ở đây mà. Ken sẽ luôn yêu thương và bảo vệ anh mà. Ken sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu. - Cô bé bỏ tay mình lên vai Thiên Minh rồi nhẹ nhàng nói.


- Ừ, cũng may có em ở bên cạnh anh. Đừng bao giờ rời xa anh em nhé. - Thiên Minh ôm chầm lấy cô bé. Mọi gánh nặng, mệt nhọc trên vai của cậu dường như đã được tháo bỏ hết.
-------------------------------------------------------
- Aaaaaaaaa... Em là đồ lừa đảo. Em đã nói là sẽ không bỏ anh đi cơ mà. - Thiên Minh lại bức xúc hét lên.


- Ba mẹ đã bỏ rơi anh, đến em cũng bỏ anh mà đi. Anh sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa. - Nước mắt cậu chảy thành dòng. Cậu bước xuống lan can rồi ngồi bệch xuống đất. Cậu lấy chiếc ipod ra, cắm dây phone lên tai rồi chìm đắm trong những bản nhạc quá khứ.


Như đã là một thói quen. Lúc nào buồn cậu cũng lấy chiếc ipod này ra rồi nghe, mọi buồn phiền đều tan biến mất. Những thói quen này của cậu đều là do Ken tạo nên, không thể nào xóa bỏ được. Ngay cả chiếc ipod này cũng là do Ken tặng. Người khác nói chiếc ipod này đã cũ sao không vứt đi. Nhưng đâu ai biết rằng, chiếc ipod này rất quan trọng đối với cậu. Đó là món quà cuối cùng mà Ken dành tặng cho cậu.


Đang miên man chìm trong những bản nhạc thì từ đâu một bàn tay giật lấy chiếc ipod cậu đang đeo rồi đeo lên tai người đó. Cậu bức mình vì cứ bị làm phiền. Đã trốn lên sân thượng để không ai phát hiện ra rồi mà.


- Toàn là nhạc tiếng anh. Chán... - Người đó không ai khác là Vy Vy. Cô quẳng chiếc ipod lên người cậu rồi ngồi xuống bệt cạnh cậu.
- Cô điên à. - Thiên Minh tức giận. Cậu cầm chiếc ipod lên xem có bị trầy chổ nào không. Cậu xem chiếc ipod này còn quan trọng hơn cả mạng sống của cậu mà.
- Không. - Vy Vy tỉnh bơ trả lời.


- Sao cô lại ở đây ? - Thiên Minh nhìn Vy ngạc nhiên. Rõ ràng lúc nãy cậu lên đây không thấy ai cả mà. Không biết Vy Vy đến từ lúc nào nữa.
- Tại sao tôi không được ở đây. Chỗ này là của cậu à. - Vy Vy không nhìn Thiên Minh nói.
- Không. Nhưng cô làm gì ở đây ? - Thiên Minh thắc mắc.


- Cậu làm gì mà hỏi lắm thế. Tôi lên đây để ngủ. - Vy Vy ngáp một cái như để chứng tỏ lời nói của mình là đúng.
- Ngủ ? - Thiên Minh như không tin vào những gì mình đang nghe. Một cô tiểu thư chảnh chọe như Vy Vy mà lại lên chỗ bẩn thỉu này để ngủ sao. Thật là không tin nổi.


- Ừ... ở dưới lớp ngủ không thoải mái. Vừa ồn ào lại không được tự nhiên. - Vy Vy mắt khép hờ.
- Cô lên đây từ khi nào vậy. - Thiên Minh ái ngại hỏi.
- Trước khi anh đến. - Vy Vy vẫn nhắm mắt.
- Cô có nghe thấy tôi nói gì không ? - Thiên Minh lo lắng.


- Có, nghe hết toàn bộ. - Vy Vy vẫn tỉnh bơ nói làm cho ai kia chỉ muốn sôi máu lên.
- Tại sao cô lại nghe. - Thiên Minh tức giận hét lên.
- Bộ tôi bị điếc à. Anh hét như cái loa vậy có ma mới không nghe. - Thấy Thiên Minh tự nhiên hét lên với mình, Vy Vy hét lại.
- Tôi xin lỗi. - Ánh mắt Thiên Minh đượm buồn.


- Không sao. Mà anh bị bồ đá à. Sao buồn dữ vậy. - Vy Vy ngẫng mặt lên nhìn Thiên Minh.
- Không. - Thiên Minh nói rồi cậu đứng lên đi thẳng về lớp mà không nói một câu gì.


- Cái tên này... - Vy Vy tức giận hét lên. Cô chỉ muốn chạy đến xé xác Thiên Minh ra thôi. Đúng là tên khó ưa mà. Vy Vy cũng không muốn ở đây làm gì, cô cũng đi thẳng về lớp. Những tiết học bắt đầu trong sự tức giận của ai đó, sự buồn bã của một chàng trai và sự hối lỗi của một người mẹ.


Hôm nay, cũng như mọi ngày. Mọi người đều đi vào trong bệnh viện để thăm hắn chỉ trừ 5R và ba nàng kia. Bọn họ đều có việc cần phải giải quyết ở bang nên không thể đến được.


Nó lại bước đến ngồi cạnh giường bệnh của hắn. Đôi bàn tay lạnh lạnh của nó chạm vào đôi bàn tay nóng rực của hắn. Nó cầm bàn tay hắn lên rồi áp vào má mình.


- Ngay hôm nay cậu phải tỉnh đấy. Cậu không nhớ một tuần nữa là đến sinh nhật cậu à. - Nó cười cười. Một nụ cười thực thụ, một nụ cười rạng rỡ. Nó có linh cảm hôm nay hắn sẽ tỉnh lại. Lúc tối, khi nó đang chìm vào trong giấc ngủ, nó đã mơ thấy hắn mỉm cười với nó. Nụ cười của mặt trăng.


Mọi người ngồi xung quanh thấy nó cười thì cảm thấy rất lạ. Không phải mọi ngày nó đều ngồi bên cạnh hắn rồi khóc lóc buồn bã sao. Hôm nay nó thật sự rất khác thường. Nó cứ ngồi ngắm nhìn hắn mà không biết rằng, điều kì diệu đang đến.


Từng ngón tay rồi đến bàn tay của hắn khẽ cử động. Như đã cảm nhận được sự khác thường đó, nó nhìn xuống đôi bàn tay của hắn. Nước mắt nó khẽ rơi. Nó biết ngay hôm nay hắn sẽ tỉnh mà.
- Moon... Moon tỉnh rồi. - Nó nói không nên lời. Đôi bàn tay nó run run chạm vào đôi bàn tay của hắn.


Mọi người nghe nó nói như vậy thì vội vàng chạy đến giường bệnh của hắn. Họ thấy đôi bàn tay của hắn cử động thì vui mừng không nói nên lời.
- Mày tỉnh dậy rồi sao. - Nguyên Nguyên vui mừng rơi cả nước mắt.


- Moon, mày nghe bọn tao nói gì không. - Gia Long cũng chẳng khác gì Nguyên Nguyên. Cậu khẽ lay người hắn.
- Mày làm tốt lắm. - Khôi cười nhẹ. Lâu rồi mới thấy nụ cười tự nhiên của Khôi. Không một chút gượng ép, không một chút muộn phiền.


- Tạ ơn trời. Cảm ơn con đã tỉnh lại. - Baba hắn chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy hắn nhưng ông biết là ông không thể.


Đôi mắt của hắn từ từ hé mở. Hắn nhăn mặt khi ánh mặt trờ chiếu thẳng vào mắt mình. Khẽ lấy đôi bàn tay lên che cái ánh sáng làm chói mắt đó. Nhưng, bàn tay của hắn đã bị một cái gì đó nắm chặt. Cúi mặt xuống nhìn xem thứ đó là thứ gì thì thấy đôi mắt của nó đẫm đầy nước mắt.


Hắn nhìn xung quanh như để nhớ ra điều gì đó. Đầu hắn đau như búa bổ. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra. Bất chợt, hắn quay sang hỏi với mọi người một câu khiến mọi người choáng váng.
- Tôi là ai ?






Truyện liên quan