Chương 28: Ngày anh mất em
Ngồi trước bàn làm việc,Trúc thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc laptop.Như không tin vào mắt mình,Trúc đưa tay dụi dụi mắt.Không phải là giả,không phải ảo giác,vậy là thật sao?Không thể tin được.
Với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh laptop,Trúc nhanh nhanh bấm một dãy số nào đó rồi gọi.
- "Alô."- Đầu dây bên kia lãnh đảm hồi âm.
- Con Trân...Chuyến bay của nó hiệu là gì?-Trúc nói không nên lời,cổ họng như bị ứ nghẹn.
- "MPS 6558.Mà mày hỏi có chuyện gì vậy?"- Nhi thắc mắc.
Xoảng...
Lời nói của Nhi vừa dứt,thì một tiếng động đổ vỡ vang lên làm chói tai.Sau đó là một chuỗi tín hiệu dài.Chuyện gì xảy ra đây.
Nghe câu trả lời của Nhi,Trúc thất thần đánh rơi cả điện thoại.Cô như không còn chút sức lực nào mà ngồi bệch xuống sàn nhà.Đôi mắt chảy ra một thứ gì đó trong suốt,ướt đẫm.Là nước mắt...
Gạt phăng mọi suy nghĩ qua một bên,Trúc đứng dậy rồi chạy nhanh xuống đại sảnh và gọi to:
- Anh Nic...Anh Nic...
- Nic ra ngoài rồi.Có chuyện gì sao?Tại sao lại khóc?-Nguyên Nguyên vừa hỏi vừa lắc mạnh vai Trúc.
- Anh...Đưa tôi đến biệt thự Hoàng Gia được không?- Trúc không nhìn Nguyên Nguyên mà nói.Đôi mắt cô hướng về một nơi xa xăm nào đó.
- Được.-Nói rồi,Nguyên Nguyên chạy đi lấy chìa khóa xe.
Két...Chiếc xe thắng nhanh,dừng lại trước cổng biệt thự Hoàng Gia.Trúc vội mở cửa xe rồi nhanh chân chạy vào đại sảnh,Nguyên Nguyên cũng vội chạy theo.Gì thế nàyKhông tin vào mắt mình nữa,trước mặt cô là một thi thể.Lẽ nào là của
Trân.Không...không thể nào...Trúc mất hết sức lực dần ngã người ra sau,may có
Nguyên Nguyên chạy đến đỡ kịp.Ôm cô trong lòng mình,Nguyên Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh và cả thi thể trước mặt.
- Chuyện này là sao?-Nằm trong lòng Nguyên Nguyên,Trúc gượng mình lên hỏi.Đúng...Cô cần một lời giải thích.
Nghe câu hỏi của cô,tất cả mọi người có mặt ở đó không ai dám hé răng nói nữa lời.Sợ sẽ làm kích động đến cô.
- Có ai trả lời cho tôi không- Không ai trả lời mình,Trúc tức giận hét lên.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Trúc,một cô hầu vội giải thích.
- Thưa tiểu thư,những gì tiểu thư thấy là đúng.Thiểu thư Bảo Trân mất rồi ạ.-Cô hầu vừa khóc vừa nói.
Nghe câu trả lời,Trúc cười...Đúng...Cô cười,một nụ cười chua xót,một nụ cười trấn an chính mình.
- Cô đùa chắc.Kun hiện tại đang ở bên Mĩ.Đang ở bên Mĩ đó.-Trúc xúc động hét lên lần nữa.
- Tôi biết tiểu thư đã đọc tin tức rồi.Máy bay của tiểu thư Bảo Trân gặp nạn và nổ trên đường bay đến Mê-xi-cô.-Một cô hầu khác giải thích.
- Vậy ý cô nói.Đây là thi thể của...Kun.-Trúc bình tĩnh nói ra từng chữ.
- Vâng thư tiểu thư.
- Không...Không thể nào.Tôi không tin.-Trúc hét lên.Cô lại khóc,một lần nữa nước mắt lại tuôn trào.Tinh thần hoảng loạn.Đôi môi liên tiếp mấp máy dòng chứ "Tôi không tin".
- Kin...Bình tĩnh đi.-Nguyên Nguyên ôm cứng Trúc vào trong người.Từ từ trấn an cô.
Anh hiện tại cũng đang rất lo lắng.Vì sao ưNếu Gia Long biết được tin này thì không biết anh sẽ ra sao nữa?Anh biết là Gia Long đã yêu thầm Trân từ lâu nhưng chưa dám nói ra mà.Đây có lẽ sẽ là cú shock đối với Gia Long.
Mệt mỏi...Đau đớn...Trúc ngất lim đi trong vòng tay của Nguyên Nguyên.Nhìn Trúc khóc,tim Nguyên Nguyên như có hàng ngàn mũi tên đâm vào.Đau lắm.Vội bế Trúc vào phòng ngủ của biệt thự,Nguyên Nguyên đưa tay lau đi giọt nước mắt còn động lại trên khóe mi của Trúc.
- "Đừng khóc...Anh đau lắm."-Nguyên Nguyên thì thầm.
Thu lại đôi tay của mình,Nguyên Nguyên vội cầm điện thoại lên,anh chần chừ.Không biết có nên gọi cho Gia Long không.Anh sợ Gia Long sẽ suy sụp mất.Không nghĩ nhiều nữa.Anh bấm số điện thoại của Khôi rồi gọi.Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia,Khôi đã hét toáng lên.
- "Kin đâu?"
- Đang ở với tao.Mày yên tâm.
- "Con bé biết tin rồi sao?"
- Ừ,biết rồi.Có nên cho Yic biết không?
- Nên.Để tao nói.Mày cứ ở yên đó.Trông coi cho Kin cẩn thận.
- Ừ.
Cuộc nói chuyện kết thúc,Nguyên Nguyên quăng điện thoại qua một bên.Đi lại chiếc ghế bên cạnh giường Trúc rồi ngồi xuống.Lấy tay vén đi những sợi tóc còn vương lại trên cái trán hoàn mĩ của cô,anh trầm ngâm nhìn thật kĩ khuôn mặt của cô.Tim anh bỗng nhiên đập mạnh,như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
"Cảm giác này là sao"-Anh thì thầm với chính mình.Vừa nói vừa đưa tay lên đặt trước ngực.
Đang trong trạng thái thinh lặng,anh bỗng nhiên nghe tiếng hét nào đó ở ngoài đại sảnh.Giật mình...Anh bước ra ngoài.Là Gia Long.Đúng như anh đoán,Gia Long đang rất kích động.
Nhìn thấy thi thể Trân trước mặt mình.Gia Long như phát điên.Trân bị biến dạng hoàn toàn,thân người bị cháy đen thui.Hoàn toàn không thể nhận ra.Gia Long đi đến,nước mắt anh tuôn rơi,đôi mắt đỏ hoe,khát máu.Bàn tay run run đưa lên chiếc khăn trắng trùm lấy Trân,anh mở ra,đau lòng nhìn cô gái mình yêu trước mặt.
- Anh không tin.Hoàn toàn không tin.Em mau tỉnh dậy đi.Xin em mà.Đừng đùa nữa.Nếu em tĩnh lại,anh nhất định sẽ bày tỏ tất cả tình cảm của mình với em mà.Anh xin em.Đừng đi.- Gia Long khóc.Khi một người con trai rơi nước mắt chính là lúc họ cảm thấy đau khổ nhất.Và hiện tại,Gia Long đang trong trạng thái đó.
- Yic,bình tĩnh đi.- Khôi giữ Gia Long lại.Trấn an anh.
- Mày nói đi.Không phải là thật đúng không?Làm ơn nói không phải thật đi.- Gia Long bóp chặt lấy tay Khôi,đôi mắt anh hằn lên,thật đáng sợ.
- Mày nghe tao nói đây.Kun ch.ết rồi.ch.ết thật rồi.Hoàng Thiên Bảo Trân đi rồi.Mày nghe rõ rồi chứ.- Khôi tức giận hét lên.Anh đang ngăn không cho Gia Long yếu đuối.Anh sợ...Anh sợ Gia Long sẽ lại giống như anh khi mất Thiên My.
- Không...Không thể nào.-Gia Long lầm bẩm.Đưa ánh mắt của mình về phía Trân.
Ngồi bệch xuống nền nhà,anh mệt mỏi đưa hai tay lên ôm lấy đầu.Đầu anh đau quá...Rất đau.Thấy tình trạng của Gia Long,cả Khôi và Nguyên vội chạy đến bên cạnh anh,lo lắng hỏi tới tấp.
- Mày sao vậy?Lại đau đầu nữa sao?Trả lời tao đi, Yic?
- Nè...Mày đừng đùa.Đau lắm sao?Tao gọi cho chú Yen nha.
- Không...Đừng gọi.Tao không sao.Tao ổn.- Gia Long từ từ trấn tĩnh mình lại rồi nói.
Anh phải bình tĩnh,không được kích động.Thấy Gia Long đã dần khôi phục,Nguyên và Khôi bớt lo hẳn đi.Nhưng cả hai vẫn phải ngồi canh chừng Gia Long để tránh tình trạng như lúc nảy tiếp diễn.
Tang lễ của Trân được diễn ra một cách xuôn xẻ.Trong suốt tang lễ,Gia Long,Nhi và Trúc không có biểu hiện gì lạ thường.Họ chỉ ngồi bên cạnh quan tài,không rơi một giọt nước mắt.Khuôn mặt lạnh tanh,không có một giọt máu.Có lẽ do họ đã quá đau khổ nên không thể rơi nước mắt được nữa.
Những ngày sau đó,Gia Long liên tiếp mất tích.Sau giờ học,sau khi họp bang,anh đều chạy thật nhanh đi đâu đó.Không hề có ý định nói chuyện hay đi chơi với bọn hắn.Mà thôi kệ,miễn là anh không suy nghĩ khờ dại là được rồi.
Ngồi trên đồng cỏ xanh,nơi có một ngôi mộ của một người con gái xinh đẹp,Gia Long dang rộng hai tay ra đón nhận lấy khí trời.Anh thả mình xuống bãi cỏ,đưa đôi mắt lên nhìn bầu trời xanh thẳm,khẽ thì thầm:
- Em sao rồi.Em nhìn thấy anh không?Anh ở đây.Ngay bên cạnh em.Em ở đó có vui không?Có biết trái tim anh đang đau lắm không?Có phải đã quá muộn để nói anh yêu em không nhỉ?Anh ngốc lắm phải không em.Giá như ngày hôm đó anh nói yêu em thì có lẽ đã khác nhỉ.Haha...Anh vô dụng,anh bất tài khi đã để em đi.Kun à...Em về với anh được không?Xin em đấy.Anh mất em thật rồi sao?
Gia Long đưa ánh mắt của mình nhìn về phía hình ảnh của cô gái trong mộ.Nước mắt anh lại rơi.Anh thật yếu đuối.Chỉ biết khóc mà thôi.Xin lỗi vì đã không thể đem em về từ tay của tử thần....
Giới Thiệu Nhân Vật
1.Dương Nhật Hạ: 16 tuổi,cao:1m70,IQ:270/300.
- Em gái bảo bối của hắn.(Em họ)
- Sống ở Mĩ với hắn và bame.Ba của cô là em trai ruột của ba hắn và là chủ tịch
tập đoàn Dương Thị.
- Vì được hắn nuông chiều từ nhỏ nên Nhật Hạ khá bướng bỉnh và phụ thuộc quá nhiều vào hắn cho đến khi gặp được Thiên Bảo.
- Cực kỳ baby nha,khuôn mặt rất ư là dễ thương,...
- Về phần võ thuật thì khỏi nói rồi.Được chính tay bậc thầy Dương Lâm Hoàng Phi chỉ dạy mà.
2. Trần Thiên Bảo: 17 tuổi,cao:1m85,IQ:287/300.
- Sống ở Mĩ từ nhỏ với tên là Zane.
- Ba là thủ tướng nước Mĩ.
- Năm 16 tuổi thì gặp được Nhật hạ và đem lòng yêu cô.Hiện tại họ đã là một coupe siêu kute luôn nha.
- Cũng rất giỏi võ.