Chương 51: Đánh nhau
Lớp học 11MOON VIP vẫn vui vẻ,nhộn nhịp như mọi ngày khi ba hot boy suốt ngày tranh nhau một đứa con gái và kết quả cuối cùng vẫn là,nó không chọn ai cả.Hắn bực tức kéo nó đi trước mấy chục con mắt trong lớp.
Đến cánh đồng hoa hồng trắng,hắn buông tay nó ra.Tức giận nhìn nó bằng đôi mắt tóe lửa.
- Sao em không chọn tôi- Hắn bá đạo hói.
- Nếu chọn anh thì không phải Kỳ Nam và Thiên Minh sẽ rất buồn sao.- Nó không để ý đến sắc mặt hắn,vô tư nói.
- Mặc kệ họ.Họ vui hay buồn thì liên quan gì đến em.Cần em quan tâm sao.- Hắn nắm chặt lấy cổ tay nó,nghiến răng nói.
- Đồ ích kỷ.- Nó lẩm bẩm,không dám nói lớn.Sợ hắn sẽ nghe được.
- Nói gì.Tôi cho em nói lại.- Vâng,tuy bạn Uyên nhà ta nói cực kỳ nhỏ những vẫn không thể nào qua mắt được đại soái ca Hoàng Phi.
- Không...Không có gì.Á...Vào học rồi.Chúng ta vào thôi.- Nghe được tiếng trống cứu tinh,nó vui mừng kéo tay hắn đi.
Thoát được một kiếp nạn,nó vui mừng cứ luôn miệng cảm tạ trời đất.Đối diện với hắn là một cực hình.Cái khí chất băng lãnh cùng độc ác của hắn khiến nó sợ hãi không thôi.Nhưng chỉ cần một ngày không thấy hắn,trái tim nó dường như vỡ vụn,đau lắm luôn.
Trở lại với hắn và nó.Cả hai cùng nhau đi đến hồ bơi để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.Trong phòng thay đò của nữ.Một đám con gái nào đó đi đến bên cạnh nó,đe dọa.
- Mày tốt nhất nên tránh xa Phi ra.Loại nghèo nàn như mày,không xứng đang với Phi đâu.- Một trong những đứa con gái đó là Loan lên tiếng.Loan nhìn nó như cái gai trong mắt mình.Không sớm nhổ đi thì sẽ có ngày,nó làm hại đến mình.
- Vậy xin cho hỏi Phi là gì của cậuCậu có thể ngăn cản được tôi sao.- Nó dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn Loan khiến cô ta không khỏi rùng mình.
- Mày...Mày giỏi lắm.Chỉ là một con nhỏ nghèo nàn mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tao.Mày muốn ch.ết hả- Loan gầm gừ.Hai mắt long sòng sọc nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Sao đay.Muốn đánh nhau àTrương Gia Uyên này rất sẵn lòng.- Nó dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn Loan.
Bao nhiêu năm chịu nhục nhã như vậy đã là quá đủ rồi.Đã đến lúc nó đứng lên chống lại bọn nhà giàu khinh người kia.
- Tốt.Ra về,tao đợi mày sau sân trường.Tao sẽ cho mày biết hậu quả khi đụng đến Trần Bảo Loan này.- Loang nghiến răng nghiến lợi quát lớn rồi bỏ đi.
Cách đó không xa,Phương Di nhìn nó đầy thú vị.Sắp có chuyện hay để xem rồi.
- Trương Gia uyên,cô quả thật không tồi.- Phương Di nhếch mép rồi bỏ đi.
Sau khi thay một bộ đồ bơi xong,nó bước ra trước hàng chục con mắt của mọi người.Đôi chân dài trắng mịm không tì vết.Mái tóc được búi lên cao để lộ ra vầng trán đầy kiêu hãnh.Nó nở một nụ cười nhẹ khiến đám con trai ngã lăn quay ra.
- Uyên,lại đây nè.- Thấy nó,Trân gọi lớn.Bên cạnh Trân còn có Gia Long,Nhi,Trúc,Nguyên,Khôi,hắn và Duy nữa
Nó chậm rãi bước đến.Hắn từ đầu đến cuối nhìn nó không chớp mắt.Cảm nhận được mùi hoa oải hương bên của nó,hắn không tự chủ được mà nhếch môi lên.
- Oa...Da Uyên trắng thật đấy.- Trúc đúng bên cạnh Nguyên Nguyên,trầm trồ khen ngợi.
- Đúng vậy.Da con gái là phải trắng như thế.Chứ ai như em,da đen xì.- Nguyên Nguyên bĩu môi,nhìn Trúc từ trên xuống dưới rồi phán xét.
- Anh nói gì hảCho anh nói lại.- Trúc bực tức hét lên.Hai tay cô chóng lên ngang hông,mặt đỏ bừng lên trông thật xinh đẹp.
- À...à...Anh nhầm...Ý anh là da em có màu nâu.Làn da nâu đang được ưa chuộng đấy.- Nguyên Nguyên sợ hãi,vội vàng chữa lại lời nói.
- Tốt...Anh mà còn dám xỉa sói em...Em đám bảo cho anh sống không bằng ch.ết.- Trúc dơ nắm đấm len,đe dọa khiến Nguyên Nguyên không dám hó hé nửa lời.
Cặp đôi này là vậy.Cứ gần nhau là thể nào cũng có đại chiến.Nhưng một ngày không gặp nhau là y như rằng,cả hai sốt ruột không thôi. Cứ bồn chồn,lo lắng rồi nhớ nhung.Đúng là tâm trang khi yêu nhau.
- Hai người hôi đi.Ngày nào cũng chí chóe như vậy không mệt saoNhư tôi với Trân đây này.Có bao giờ cãi nhau đâu.- Gia Long đứng ở xa,nhìn hai bọn họ với ánh mắt khinh bỉ.Vừa nói,anh vừa nắm lấy tay Trân.
- Vì mày dại gái nên không dám cãi nhau với Trân.Cái đồ sợ vợ.- Nguyên Nguyên liếc xéo Gia Long.
Gia Long thấy vậy cũng chẳng thèm nói gì them.Cãi nhau với Nguyên Nguyên thì thà cãi nhau với cái đầu gối còn đỡ tức hớn.
Hắn,nó,Nhi,Khôi và Duy chỉ biết đứng bịt miệng cười.Hai cái cặp này lúc nào cũng vậy.Nhưng như vậy cũng vui,nghe họ cãi nhau cũng là một niềm vui của cuộc sống đấy.
Về phía Khôi và Nhi,cả hai vẫn cứ lạnh băng như vậy nhưng lâu lâu,cả hai lại lén liếc nhìn biểu hiện của đối phương.
Tiết học được bắt đầu.Mọi người đều phải trải qua kì thi bơi.Một trong những môn thi do ban giám hiệu nhà trường đề ra.Cũng không khá khó khi 100% đều đã vượt qua kì thi một cách mỹ mãn.
Ba tiết học đầy mệt mỏi cuối cùng cũng đã xong.Bọn hắn và bọn nó uể oải ra về.Trên sân trường rộng lớn.Mấy cái bóng của bọn hắn và bọn nó in xuống sân trường.Không biết từ đây chui ra,Bảo Duy chạy đến bên cạnh bọn hắn,ra ý định rủ rê.
- Ê,đi đâu chơi đi.Mấy bữa nay căng thẳng quá.Đi xả sì trét đê.
- Ô sờ kê luôn.Nhưng mà đi đâu- Nguyên Nguyên ngu ngơ hỏi.
- Ngu.Vậy mà cũng hỏi nữa.Đúng là ngu mà.- Gia Long đi đến cốc vào đầu Nguyên môt cái rõ đau rồi nói.
- Vậy tóm lại là đi đâu- Nguyên Nguyên vừa xoa đầu vừa hỏi.
- Sao hỏi tao.- Gia Long nói.
- Vậy sao mày cốc đầu tao.Mày thích ch.ết hả.- Nguyên Nguyên bức tức đên nổi,hai má đỏ lên phừng phừng.
- Tao cốc đầu mày hả...Ô...Tao sorry.- Gia Long vừa nói vừa chạy vòng quanh tụi hắn.Nguyên Nguyên không chịu thua.Anh tức giận đuổi theo.
- Hai thằng bây thôi dùm cái.Lớn đầu mà như con nít.- Khôi bật cười nhẹ.
- Nói tóm lại là đi đâu nè.- Bảo Duy ngăn chặn chiến tranh bùng nổ.
- Đi biển đi.Ở đó vừa thanh bình,vừa mát mẻ nữa.- Trân cười nhẹ.
- Ok..Đi nha trang ấy.- Nó cũng lên tiếng.Được ra biển chơi chính là mong muốn bây lâu nay của nó.
- Ừ.Quyết định vậy đi.Bây giờ mọi người trở về nhà chuẩn bị đồ đã rồi có mặt tại biệt thự White Rose.- Hắn bắt đầu giao nhiệm vụ cho mọi người.
- Nhất chí.- Tất cả đồng loạt hô to.
- Về thôi.- Hắn nắm lấy tay nó kéo đi.
Đột nhiên điện thoại nó có tin nhắn.Lấy điện thoại ra,là một số lạ.
"Sợ nên không dám đến hả.~Trần Bảo Loan~" Đó chính là nội dung tin nhắn.
Nó bất chợt nhớ ra vụ thách đấu với Loan.Vì quá nhiều việc nên nó quên chuyện này.
Thấy nó có vẻ chần chừ,hắn bóp chặt lấy tay nó,nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng,hắn lãnh đạm hỏi:
- Có chuyện gì sao
- Tôi có chút chuyện.Anh về nhà trước đi.- Nó nắm lấy tay hắn,nhẹ nhàng vỗ vỗ vào như để bảo rằng mọi thứ vẫn ổn.
Hắn yên tâm bước lên con xe rồi phóng vụt đi.Nó thấy con xe của hắn khuất dần thì yên tâm quay ngược đi vào sân sau của học viện.Tháo bỏ lớp vỏ yếu đuối,nó ngạo nghễ bước đến trước mặt Bảo Loan.
- Giờ muốn thế nào- Nó tiến sát mặt mình đến mặt Loan,nói bằng hơi.
- Mày...To gan lắm.- Long trợn tròn mắt,tức giận nhìn nó.
- Haha...Gan tao chưa to bằng mày.- Nó ung dung nói.Nghe câu nói của nó,máu nóng trong người Loan sôi sùng sục.
- Mày...Không muốn sống nữa chứ gì.Được thôi,tao sẽ cho mày đi chầu Diêm Vương.- Loan rít lên.
Nói xong,Loan ra hiệu cho bọn người xã hội đen xông thẳng vào nó.Nó nhếch mép,vô tư nhìn đám người đó đang xông vào mình cho đến khi,tên đầu đàn đã đến gần nó.
Bụp...Bốp...
Nó ra hai chiêu thật tầm thường,tên đầu đàn ngay lập tức ngã xuống.Loan từ xa hốt hoảng nhìn nó.Cái quái gì đang diễn ra vậyKhông phải chị Ly xử nó rất dễ dàng sao.Nó không biết võ mà.
Những tên khác thấy đại ca của mình bị đánh thì lần lượt xông vào.Khoảng 20" sau,50 tên to con nằm lăn lóc dưới chân nó.Nó đặt một chân lên bụng tên to con nhất,khinh bỉ nhìn Loan đang run cầm cập ở đàng xa.
- Mày...Mày...- Loan ấp úng nói không nên lời.Cô nàng như không tin vào mắt mình liền lấy hai tay dụi dụi mắt cho đến khi chắc chắn rằng,những chuyện đang diễn ra trước mặt mình là sự thật.
- SaoKhông ngờ tao lại biết võ chứ gìMãy quá xem thường tao rồi đó.- Nó đi đến trước mặt Loan,bóp chặt cằm của cô nàng khiến ả ta la oai oái.
- Sao mày không chửi tao như lúc nảy đi.Sao không lớn tiếng nữa đi.Sao vậyTao hỏi là sao mà- Mỗi câu,nó càng tăng lực ở tay lên khiến mặt Loan tái mép.
Thấy Loan như sắp gục đi,nó buông ả ta ra rồi bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Đến một bụi cây gần đó,nó nói:
- Ra được rồi.
- Oh...Bị phát hiện rồi sao.- Từ trong bụi cây,Phương Di cười như không rồi bước ra.
- Mục đích của cô là gìTại sao lại theo dõi tôi- Nó lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.
- Không là gì cảChỉ thấy chuyện vui nên ở lại xem thôi.- Phương Di nhún vai trả lời.
- Cô là ai- Nó chốt một câu cuối cùng.Nó đề phòng nhìn Phương Di.
- Tôi là ai không quan trọng.Cô biết võ sao- Phương Di.
- Không biết nữa.Chỉ là đánh bừa vậy mà cũng trúng.- Nó cười nhẹ.
Thực ra nó chưa bao giờ đi học võ.Chỉ là khua khua vài cái ai dè cũng đánh được.Nó cũng không hiểu được chính mình nữa.
- Ừ.Thôi tôi về trước.Kỳ Nam đang đợi tôi.- Phương Di cười từ biệt rồi vẫy vẫy tay chào.
- Bye.- Nó cũng vẫy tay chào lại.
Trên con đường lớn,Phương Di chạy xe với tốc độ ánh sáng.Vừa chạy,cô vừa lẩm bẩm.
- Ken à,tôi nhất định sẽ khiến cô phải lộ mặt.
----------------------END CHAPTER 51-------------------