Chương 68: Biến chứng
Ting...Ting...Ting...
Sau 1 tiếng đồng hồ cấp cứu,cuối cùng,cánh cửa của phòng cấp cứu cũng được mở.Từ bên trong,bác Yen nhanh chân bước ra ngoài.Thấy bác Yen,tất cả mọi người vội vàng chạy đến hỏi thăm tình hình của hắn và nó:
- Mày nói xem,Phi và Uyên sao rồi- Ông Kiệt lo lắng nắm lấy tay bác Yen rồi hỏi.
- Tình hình của Phi đã ổn.Thằng bé chỉ bị trầy xước ở hai tay và đầu nên không đáng lo ngại.Còn Uyên,cô bé ngồi ở vị trí lái xe nên bị thương khá nghiêm trọng ở đầu.Có thể sau khi tỉnh lại,cô bé sẽ mất trí nhớ.- Yen lắc đầu khi nói về tình trạng của nó.
Nghe Yen nói,ba mẹ nó gần như ngã khụy xuống.Cũng may có Nhi và Trúc đỡ lấy họ.
- Vậy lúc nào,mọi người mới có thể vào thăm hai đứa nó- Nội hắn hoang mang hỏi.
- Phi đã tỉnh lại và hiện đang ở phòng hồi sức khu VIP.Còn Uyên thì được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt cho đến khi con bé tỉnh lại.- Yen nói xong thì vội cúi đầu chào nội hắn rồi lẳng lặng bước đi.
Đứng trước cửa phòng VIP mà hắn đang nằm,mọi người đang do dự không biết có nên vào hay không thì nghe thấy tiếng quát lớn:
- Cô biến ngay cho tôi.- Tiếng quát đó không phải của ai khác mà chính là hắn.
Cạch...
Từ bên trong phòng bệnh của hắn,cô y tá lủi thủi bước ra ngoài.Cô ta nhìn thấy ông Kiệt thì vội vàng cúi đầu rồi toan bước đi nhưng bị ông Kiệt níu lại và tr.a hỏi:
- Sao vậy
- Thưa chủ tịch,thiếu gia không chịu cho tôi tiêm thuốc.Cậu ấu nói cậu ấy muốn gặp tiểu thư Gia Uyên.- Cô y tá cúi đầu,nghẹn ngào nói như sắp khóc.
- Được rồi.Cô đi đi.- Ông Kiệt phẩy phẩy tay rồi mở cửa phòng hắn và ước vào bên trong.
Hắn đang ngồi dựa vào thành giường,nhìn ra bên ngoài khu vườn hoa hồng trắng qua cửa sổ.Ánh mắt buồn rầu,bàn tay chắp lại.Thấy cửa mở,hắn quay sang nhìn mọi người đang đi vào rồi nói:
- Ba,nội,Uyên sao rồi- Hắn lo lắng hỏi.
Ông Kiệt và nội cùng mọi gười đi đến bên giường bệnh hắn,nhẹ nhàng ngồi xuống.Nội hắn nắm lấy bàn tay sớm đã lạnh đi của hắn rồi nói:
- Uyên không sao.Cháu cứ yên tâm.
- Sao con lại không để cho y tá tiêm thuốc chứ.- Ba hắn trách móc.
- Con...Con lo cho Uyên.- Hắn lạnh lùng nói.
- Mày lo cho mày trước đi.- Khôi quan tâm.
- Biết rồi.- Hắn cau mày.
Những ngày sau đó,hắn vẫn nằm trên giường bệnh trong tình trạng không có một chút tin tức gì về nó.Mãi không chịu nổi cái cảm giác bị mọi người giấu diếm này.Hắn lấy điện thoại,gọi bác Yen lên phòng hắn để hỏi rõ tình hình của nó.
Yen run run đứng trước mặt hắn.Biết nói với hắn làm sao đâyMọi người đều đã căn dặn bác Yen không được nói về tình trạng của nó nếu không hắn sẽ lại nổi điên lên,ảnh hưởng đến sức khỏe.Nay hắn lại gọi riêng Yen để hỏi thì lần này không trốn tránh được nữa rồi.Đành phải nói sự thật vậy.
- Bác Yen,bác nói thật cho cháu biết,Uyên bị làm sao vậy- Hắn nghiêm nghị nhìn Yen trả hỏi.
- Uyên...Uyên...- Yen ấp úng,không biết bắt đầu từ đâu.
- Bác nói nhanh.- Hắn tức giận hét lên.
- Thì Uyên bị thương ở đầu,đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.- Yen buộc miệng nói ra hết.
- Cái gìCô ấy đang ở đâu- Hắn lạnh lùng hỏi tiếp.Hai mắt hắn đỏ ngầu lên,trông thật đáng sợ.Cứ như hắn đang kìm nén cơn tức để không xảy ra án mạng vậy.
- Con bé ở phòng chăm sóc đặc biệt tầng VIP.- Yen vội vàng trả lời.
Không thèm nói gì thêm,hắn lạnh lùng rút sợi dây chuyền nước trên tay ra rồi nhanh chân bước xuống giường.Yen thấy vậy thì vội đi đến ngăn cẳn hắn:
- Phi,cháu đang bị thương đấy.
- Mặc kệ cháu.Cháu phải đi gặp cô ấy.- Hắn cương quyết đi ra khỏi phòng bệnh.
Đứng trước phòng chăm sóc đặc biệt,hắn hoang mang khi thấy nó vẫn còn say giấc.Sau khi đã mặc tất cả trang phục bảo hộ an toàn,hắn đẩy cửa bước vào.
Nhìn nó như vậy,trái tim hắn như bị dao cứa vào,đau lắm.Hắn đi đến bên cạnh giường bênh của nó rồi ngồi xuống,nắm lấy bàn tay của nó,đặt lên má mình,thì thầm:
- Em tỉnh lại đi.Đừng làm anh lo mà.
- Xin em đấy.- Hắn nài nỉ.
Đột nhiên,nước mắt hắn rơi xuống.Gì vậyHắn là đang khóc saoNgười mà chưa bao giờ khóc vì người con gái nào ngoài Thiên My và mẹ mà bây giờ lại khóc vì nó saoHắn thực sự yêu nó nhiều đến thế sao
Bỗng nhiên,một ngón tay,hai ngón rồi cả bàn tay nó cử động.Đôi mắt màu tím của nó dần dần hé mở.Hắn thấy vậy thì vui mừng nắm chặt lấy tay nó,lay lay người nó rồi nói:
- Nè heo,dậy mau.Em ngủ lâu lắm rồi đây.
- Ưm...
Nó mệt mỏi cựa quậy người.Thấy hắn,nó mỉm cười nhẹ.
- Anh khóc sao- Nó ngạc nhiên,mở to mắt.
- Ai...Ai...Khóc...Chứ.- Hắn thẹn quá nên ấp a ấp úng,không nói nên lời.
- Hahahaha...- Anh còn chối.Trên má anh còn nước mắt kìa.- Nó cười lớn rồi cố gắng đưa tay lên chỉ vào má hắn.
- Hừ...- Hắn hừ lạnh,ảm đạm nhìn nó.
- Đau...Đau...Đau quá..Áaaaaaa...Đau quá...
Đột nhiên,nó hét lên làm hắn hoảng hốt không thôi.Vừa hét,nó vừa lấy tay ôm lấy đầu.Hắn lo lắng ôm chầm lấy nó rồi vỗ vỗ vào vai nó,nhẹ nhàng nói:
- Em đừng làm anh sợ.Em làm sao vậy
- Đau...Đau quá....Đau quá...
Đáp lại hắn vẫn chỉ là những tiếng hét chói tai.Hắn không chịu nổi nữa liền lấy điện thoại ra gọi cho bác Yen.
Cạch...
Chưa đầy 2" sau,mọi người đã có mặt ở phòng chăm sóc đặc biệt.Yen vội vàng đi đến khám sơ cho nó.Miệng nó vẫn không ngừng kêu đau nhưng cũng may,hắn ngồi bên cạnh trấn an nó nên nó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khám xong,Yen đi đến chỗ mọi người,ông lắc đầu.
- Uyên sao vậy- Hắn lo lắng nắm lấy cổ tay Yen,hỏi.
- Có phải lúc còn nhỏ,con bé đã từng bị tai nạn phải không- Yen quay sang ba mẹ nó,hỏi mà không thèm để ý đến hắn.
- Cái này...À,..Ờ,...Phải thưa bác sĩ.- Mẹ nó ấp úng trả lời.
- Vì lần đó bị tai nạn nên não của cô bé có vấn đề.Đến bây giờ,cô bé bị đau đầu liên tục như vậy chính là do biến chứng của vụ tai nạn lần đó.- Yen chầm chậm giải thích.
- Vậy bây giờ phải làm sao- Hắn sốt ruột hỏi Yen.
- Cháu yên tâm.Ta sẽ đưa thuốc cho con bé uống nên tạm thời sẽ không sao đâu.- Yen nhìn hắ,nhẹ nhàng trấn an.
- Được rồi.Mọi người cũng rất mệt rồi.Về nhà nghx ngơi đi.Uyên cứ để y tá chăm sóc là được rồi.- Yen xua đuổi.
- Nhưng...- Hắn khựng người lại,nhìn chằm chằm vào phòng nó như không muốn rời đi.
- Còn nhưng nhị gì nữa.Cháu phải nhớ là cháu cũng chưa hồi phục hẳn đâu.Về nhà nghĩ đi,ngày mai rồi đến.- Yen khuyên nhủ.
- Được rồi.
Nói xong,hắn nhìn vào phòng nó lần cuối rồi cùng mọi người ra về.