Chương 2: Salad thiên sứ
Cạch!!!
Tiếng cửa nhẹ nhàng mở, làm cô bé hơi cựa mình ngồi dậy, đưa tay lên dụi mắt.
- Chào buổi sáng!
Một cô hầu gái cất giọng trong trẻo, dáng người thon gầy bước đến trước mặt cô bé.
- Mình tên là Chi Mai, mình theo lệnh của quản gia dẫn cậu đi làm việc.
Chi Mai mỉm cười khom người xuống đưa tay kéo cô bé đứng dậy, nhưng cô bé đã vội đứng lên đi thẳng ra cửa đứng chờ, để mặc bàn tay cô lơ lửng trong không trung.
Mai thu tay về thở dài mỉm cười, bước chân định quay đi nhưng hình như có gì đó, cô hơi nghiêng đầu phát hiện chú chó đốm vẫn còn say mê ngủ dưới sàn.
- Đó là chú chó Angel của cậu hai mà, sao lại ngủ ở đây?
-...
Chi Mai ôm chú chó rồi đưa mắt về phía cô bé, nhưng cô chỉ im lặng, đầu cúi thấp dưới sàn.
Cốc Cốc Cốc!!!
Cạch! Tiếng cửa nhanh chóng được mở bởi một bàn tay trắng và rắn chắc.
- Chi Mai! Có chuyện gì thế em?
- Dạ cậu hai! Sáng sớm em bắt gặp Angle nằm ngủ dưới phòng bếp nên...mang lên phòng cho cậu hai.
- Được!
Thiên Tâm dang tay ôm Angle từ tay Chi Mai khiến gương mặt cô hơi đỏ ửng.
- Cậu hai! Bữa sáng đã chuẩn bị gần xong, mời cậu hai xuống dùng bữa.
- Được, cám ơn em!
Cô người hầu vội cúi đầu chạy đi, hai má cô nóng ran vì ngại ngùng, chính cô cũng không biết tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy người đó là tim cô lại đập loạn xạ.
Thiên Tâm ôm Angel ngồi xuống giường, hít mùi hương tỏa ra từ chú chó. Trong đầu suy nghĩ điều gì thì chỉ có anh mới biết.
Hơn 6 giờ sáng, tại phòng bếp.
- Cậu giúp mình trộn salad nhé!
-...
Đôi bàn tay thon dài mềm mại trộn đều món salad khiến Chi Mai nhìn đến ngây người.
- Cậu cả! Chúc buổi sáng tốt lành.
Tất cả người làm nghiêm chỉnh mở miệng cúi chào, riêng đôi bàn tay ai đó vẫn chăm chú trộn salad. Chi Mai thấy vậy vội hất tay ra hiệu với cô bé nhưng vô ích.
- Điếc tai quá! Quản gia! Mau bảo họ dọn đồ ăn lên đây mau!
Lần lượt các món được trình bày trên bàn ăn, món nào Thiên Dương cũng gấp qua, cho đến khi gấp món cuối cùng bỏ vào miệng.
- Khoan đã!
Cả đám người làm giật bắn mình, không hiểu chuyện gì. Thiên Dương ngẩn đầu nhìn cô bé vừa mới bưng dĩa salad đặt xuống bàn đang đứng trước mặt mình.
Thời gian im lặng trôi qua khá lâu, Liễu Thanh bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
- Cậu cả! Cô bé là người mới do ông chủ đưa về giúp việc, có gì sai sót...xin cậu chủ...
- Rất Ngon!
Một câu khen ngợi làm tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Miệng Thiên Dương tiếp tục nhai salad, mắt vẫn dán chặt trên người cô bé.
- Cậu hai! Chúc buổi sáng tốt lành.
- Được rồi, chúc các em buổi sáng tốt lành.
Thiên Tâm nở nụ cười thân thiện, kéo ghế ngồi đối diện anh trai.
- Chú hai thử dùng món salad thiên sứ này đi.
" salad thiên sứ? " tuy hơi khó hiểu nhưng Thiên Tâm cũng cầm đũa gấp miếng salad bỏ vào miệng..." hương vị này...rất giống với...mùi hương đó... "
- Chú hai cứ từ từ dùng bữa sáng, anh có việc nên đi trước.
Thiên Dương đứng dậy, khi đi ngang qua đám người làm, ánh mắt anh hơi dừng lại ở một bóng dáng nhỏ bé, khóe miệng chợt nhếch mép cười rồi anh sải bước đi ra cửa.
- Tất cả các em ra ngoài đi...người làm salad thiên sứ...ở lại!
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng đều tuân lệnh đi ra ngoài.
Lúc này, Thiên Tâm đã trông thấy bóng dáng salad thiên sứ đang đứng khép nép, có vẻ đáng yêu.
- Em lại đây!
Một câu ra lệnh nhẹ nhàng, cô bé bước khe khẽ đến bên cạnh anh.
- Em ngồi xuống đi, cùng dùng bữa với tôi.
Cô bé đứng im không nhúc nhích, một lát sau, cô đẩy ghế ngồi xuống, không cần suy nghĩ vì hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì, bụng cô đói meo khi nhìn đóng đồ ăn trên bàn. Cô cầm đũa gấp thức ăn bỏ vào miệng.
Thiên Tâm không ăn, chỉ ngồi chống tay kiên nhẫn nhìn cô. Trong đầu anh bỗng vang lên " đúng là mùi hương này...mùi hương tỏa ra khiến con người ta không cưỡng lại...phải chăng mình cũng đang bị làm cho "say"... "
Anh như không làm chủ được mình, vươn tay đến trước mặt cô. Cảm nhận được bàn tay sắp chạm vào mặt mình, cô vội né tránh rồi buông đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy, cúi thấp đầu.
- Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp em đẩy gọng kín lên thôi!
Ý thức được việc mình vừa làm khiến cô bé hơi sợ. Thiên Tâm cũng đẩy ghế đứng dậy, trước khi quay đi, anh nghiên đầu nhìn cô bé rồi cất giọng êm ái:
- Khi nào cần, hãy đến tìm tôi, tôi sẽ giúp em!
Khi bóng dáng Thiên Tâm khuất dần sau dãy hành lang. Cô bé mới ngẩn đầu, tay đẩy gọng kín. Trong đầu chợt thoáng qua suy nghĩ " người đó...thật ấm áp ".
Ào!!!
Nguyên thao nước lạnh tạt vào người cô bé, quần áo cô đều ướt sũng.
- Này, Con kia! Bộ mày tưởng cả ngày nay mày chỉ làm salad cho mấy cậu ăn thôi à. Mày mau dọn sạch sẽ đóng bát đĩa này, mấy thao đồ đang chờ mày giặc kia kìa. Hôm nay quản gia không có ở đây, nên xui cho mày rồi, chờ khi An Đào được thả ra, tụi tao sẽ hành hạ cho mày một bài học đáng đời!
Cô ta cùng đám người hầu khác cười ầm ĩ, bỏ đi được vài bước, cô ta quay lại:
- Còn nữa, nếu còn chậm như rùa thì đêm nay lại say giấc nồng trong phòng tắm tiếp nha cưng!
Trong phòng tắm...
- Này
-...
- Để mình giúp cậu.
Chi Mai vui vẻ ngồi bên cạnh giặc đồ cùng cô.
- Yên tâm, tối nay cậu sẽ không ngủ ở đây đâu. Tối mình sẽ xin quản gia cho cậu ngủ cùng phòng với mình, tiện thể mình sẽ nói cho cậu biết sơ về con tàu này với phong cách của những người sống trong ngôi biệt thự trên tàu và...
Chi Mai ngập ngừng vài giây rồi mở miệng:
- Thật ra...mình cũng có vài điều muốn hỏi cậu!
Cô bé vẫn tiếp tục công việc giặc đồ của mình, tai vẫn chăm chú lắng nghe. Cô ngước lên nhìn gương mặt Chi Mai, ánh mắt không một chút gợn cảm xúc.