Chương 14: Cùng nhau bỏ trốn

Cốc cốc cốc!!!
Chi Mai đứng đợi bên ngoài một lúc lâu, cửa phòng vẫn im thinh thích không một tiếng người mở cửa, cô bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Cạch!!!


Cô mạo muội đẩy cửa bước vào, xung quanh căn phòng im ắng, chiếc giường trắng trống trơn. Đặt khây đồ ăn xuống bàn, cô bỗng suy nghĩ ra điều gì đó rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng Thiên Tâm.


So với cảnh biển buổi tối thanh bình lành lạnh thì buổi sáng lại sáng sủa ấm áp hơn nhiều bởi ánh nắng ban mai, những cánh chim Hải Âu chao lượn qua lại trên mặt nước biển xanh rờn thật thích.


Chi Mai cũng rất muốn được như lũ chim kia nhưng cô không thể rời khỏi vì chỉ có nơi đây mới có người cô thương. Nhìn bóng lưng cao lớn của người con trai mà tim cô đau thắt lại " cậu đứng ở đó, tôi đứng ở đây, nhưng sao...xa cách quá. Chắc chỉ một mình Chi Mai này tự đa tình và mãi mãi...cô đơn một mình... "


Thiên Tâm đứng lặng ngắm bầu trời biển mênh mông rộng lớn, một tay vịn lan can tàu, một tay nâng tách trà nóng đưa vào miệng, tai anh nghe rõ tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần mình.
- Chi Mai chúc cậu hai buổi sáng tốt lành!
- Em mang đồ ăn sáng cho tôi sao?
- Dạ, nhưng...em không thấy cậu nên đã...


Thấy Thiên Tâm chợt xoay người quay lại nhìn mình, mặt cô hơi đỏ ửng lúng túng cúi đầu.
- Em xin phép cậu...
Cô quay người đi được vài bước, một giọng nói cất lên khiến cô khựng lại.
- Cám ơn em...Chi Mai. Nhưng...tôi không thể, thành thật xin lỗi em!


available on google playdownload on app store


Tim cô giống như bị ai đó bóp chặt, tan nát cả cõi lòng " thì ra...từ bấy lâu nay cậu hai đã biết được tình cảm của mình...nhưng tại sao lại không nói ra...tại sao chứ... ". Mai ngước lên nhìn trời xanh, hai bàn tay cô nắm chặt, cố gắng hít thở thật sâu rồi quay lại nhìn Thiên Tâm bằng đôi mắt ngấn nước.


- Vì cậu đã yêu Tuệ Băng!!!
Lời nói vừa dứt, hai hàng lệ cô chảy dài xuống đôi gò má hồng. Thiên Tâm bước đến gần cô, anh cất giọng nhẹ nhàng.
- Nói cho tôi biết, em là gì của cô ấy?
Trong tiếng nấc nức nở, Mai vẫn nghẹn ngào trả lời anh.


- Là người đầu tiên ở chung phòng với Băng...muốn bên vực khi thấy Băng bị ăn hϊế͙p͙...quan tâm khi thấy Băng bị thương...ân cần giúp Băng làm việc và có lẽ...trên con tàu này...chỉ có em...mới là người bạn thân nhất của Tuệ Băng...!


Thiên Tâm vươn tay khẽ xoa đầu cô, anh nở một nụ cười tỏa nắng. Nhìn thấy nụ cười đó, Mai ngưng khóc cúi đầu ngượng ngùng mỉm cười.
- Vậy...hãy ở bên cạnh cô bé!!!


Giọng nói như mệnh lệnh, âm thanh cân nhắc, từng chữ rõ ràng truyền vào tai cô. Chi Mai mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn gương mặt nghiêm túc và đôi mắt sâu lắng của người con trai mà cô thầm yêu.
...............


Thiên Tâm trở về phòng, anh hơi bất ngờ khi thấy cửa phòng không đóng. Khi bước vào mới thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang ngồi nhìn cây đàn piano một cách chăm chú. Chú chó Angel vội lao nhanh đến mừng chủ của nó.
Anh vuốt nhẹ chú chó rồi mỉm cười bước đến ngồi bên cạnh cô bé.


- Em muốn nghe đàn?
Cô bé im lặng, mắt vẫn cứ dán chặt vào cây đàn.
- Tôi sẽ đàn cho em nghe mỗi ngày!
Thấy cô không phản ứng, Thiên Tâm xoay người cô bé lại đối diện với anh. Băng nhìn thẳng vào gương mặt thân thiện của người con trai trước mặt.


- Em biết tôi khao khát gì không, tôi muốn được tự do, muốn được hòa mình vào biển cả, trở thành những cơn sóng vỗ để em lúc nào cũng có thể nhìn thấy tôi.
- Không những thế, tôi còn muốn được quan tâm, lo lắng, che chở để em được bình yên và hạnh phúc.
- Vậy nên...tôi sẽ đưa em đi!


Cô bé quay đầu nhìn sang chỗ khác khiến anh hơi nhói lòng nhưng vẫn kiên trì nói cho cô nghe.


- Mặc kệ mọi thứ, tối nay tôi sẽ lái phi thuyền chờ em. Tôi sẽ chuẩn bị ca nô đậu sẵn dưới tàu, em chỉ cần khởi động máy chạy cách xa con tàu này thì sẽ thấy phi thuyền của tôi, đúng 12 giờ đêm chúng ta sẽ gặp nhau, tôi sẽ đưa em đi đến một nơi khác, rời xa khỏi cái nơi đầy quyền lực và danh vọng này. Xin em...hãy đi cùng tôi!


Thiên Tâm vuốt nhẹ mái tóc dài đen bóng của cô bé, dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô.
- Cho dù thế nào, Thiên Tâm sẽ vẫn chờ em...Tuệ Băng!!!
10 giờ đêm...
- Ông chủ?
- Sao rồi?
- Cậu hai đã lái phi thuyền rời khỏi tàu. Chúng ta có cần sai người...
- Không cần!


- Nhưng dưới tàu còn có một chiếc ca nô đậu sẵn thưa ông chủ.
Bàn tay đang dùng chiếc khăn trắng lau khẩu súng của người đàn ông lúc này chợt dừng lại.
- Ta tin tưởng con trai của ta!
- Dạ ông chủ! Liễu Thanh cũng tin cậu hai sẽ không bao giờ phản bội ông chủ!


Người đàn ông nâng khẩu súng lên ngang tầm mắt và quan sát một cách tỉ mỉ như đang tìm vết bẩn để lau sạch nó.






Truyện liên quan