Chương 93: Ngươi lại diễn trò gì đây?

Edit: thu thảo
Trong giải thi đấu hoa khôi, vũ khúc là ắt không thể thiếu, bởi vì vũ đạo có thể hoàn toàn bày ra dáng người của cô gái. Nếu như có tài nghệ khác, có thể sau khi biểu diễn vũ khúc mới đưa ra đẻ mọi người chiêm ngưỡng.


Oanh Oanh báo phần dự thi lên chính là một khúc vũ đạo trữ tình nhẹ nhàng, Lạc Vân Hi làm tư thế bắt đầu, cánh tay phải giơ lên, để ở trên trán, tay trái cầm đóa hoa rung, lộ ra cánh tay trơn bóng tinh tế, da thịt của nàng bóng loáng trắng sáng như sữa.


Tay trái cầm hoa rung động càng lúc càng nhanh, gió thổi lên váy dài màu đỏ của nàng, cùng cánh hoa màu hồng phấn bay tán loạn đan xen vào nhau, đứng trước gió, dáng người thon thả giống như có thể bị gió thổi đi.


Tất cả mọi người bị tư thế mới mẻ độc đáo lại đẹp mắt của nàng làm khiếp sợ, cả phòng khách, âm thanh không hẹn mà cùng dừng lại, tĩnh lặng vô cùng, chỉ nghe tiếng nahcj vang lên liên tục, quấn quýt, vang vọng khắp nơi.


Oanh Oanh kinh ngạc từ ngực nam tử trong phòng ngồi dậy, không thể tin được nhìn về phía dưới đài.
Sao có thể như vậy? Thế thân của nàng ta muốn làm cái gì?
Trong mắt nam tử xuất hiện vẻ hứng thú, nhiều hứng thú đánh giá Lạc Vân Hi.


Lạc Vân Hi từ nhỏ đã luyện múa, cỗ thân thể này bị nàng huấn luyện cũng tốt lên rất nhiều, cực kỳ uyển chuyển, nhón chân lên nhảy múa uyển chuyển trên đài không tốn sức chút nào.
Cửu Khúc Chỉ cúi đầu, nâng cây đàn, đứng tại chỗ.


available on google playdownload on app store


Khóe môi Lạc Vân Hi mỉm cười, xoay tròn một lần, thân mình đã bay lên không trung rồi bay đến trên khay, dưới đài thất thanh kêu to một trận!


Cây đàn kia chẳng qua chỉ dài một thước, chất liệu cũng chẳng phải lưu ly, cũng không phải thủy tinh, mà là gỗ rất dễ dàng bị gãy, Cửu Khúc Chỉ lại bưng lấy cao như vậy, Oanh Oanh cô nương vậy mà lại đạp lên!


Mắt nháy, Oanh Oanh cô nương trên đàn chẳng những không té xuống, mà động tác vũ đạo cũng không dừng lại chút nào, mềm mại, uyển chuyển như yêu xà, dáng người thon gầy trên cây đàn một tấc xoay tròn phiêu dật.


Đổi lại nếu là kiếp trước, còn đầy đặn hơn bây giờ nhiều, cũng đứng vào đàn, tất nhiên là hơn dáng người gầy yếu đời này, vốn rất thích hợp với loại phong thái múa đón gió này.
Kỹ thuật nhảy tuyệt thế của Triệu Phi Yến (*), nói chung cũng như thế mà thôi!


(*) Triệu Phi Yến (32 TCN - 1 TCN), còn gọi là Hiếu Thành Triệu hoàng hậu, là hoang hậu thứ hai của Hán Thành Đế triều đại nhà Hán. Nàng là một mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử TQ với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, cùng em gái là Triệu Hợp Đức đã làm khuynh đảo hậu cung của Hán Thành Đế. Hai chị em được các sử gia ví là Hồng nhan họa thủy. Nàng là một trong hai đại mỹ nhân của triều đại nhà Hán. 


Mọi người chưa bao giờ thấy điệu múa tuyệt diệu như vậy, nhìn tới trợn mắt hốc mồm, cũng bất giác, đứng lên dồn dập, nhìn tới dài cổ, như một pho tượng không nhúc nhích, chỉ lo bỏ qua một cái nhíu mày một nụ cười trên đài.
Ở Lầu hai, sắc mặt Oanh Oanh hoàn toàn trắng bệch.


Đây là thế thân một năm trước nàng trải qua biết bao khổ cực tìm đến từ rất xa, giống nàng 7, 8 phần, nàng dạy nàng ta học kiểu hát cơ bản, dạy nàng ta quen với cuộc sống của mình, chuẩn bị lúc ứng phó cần thiết. Không ngờ nàng ta lại che dấu sâu như vậy!


Lẽ nào, nàng vốn dĩ muốn chiếm vị trí của mình sao? Ánh mắt Oanh Oanh hiện lên sát ý.
Nam tử cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn phía dưới.
Không biết khi nào, cánh cửa sổ phòng Trung Sơn Vương cũng mở ra, người này lạnh lùng nhìn về người đang múa trên cây đàn.


Mặt Đoan Mộc Triết đầy thán phục, mắt Lạc Phi Dĩnh không che nổi đố kị nồng đậm, sắc mặt rất khó nhìn.
Liễu nương bịt miệng, suýt nữa sợ hãi kêu lên, cả phòng khách, chỉ nhìn thấy dáng người Lạc Vân Hi xoay tròn bay múa.


Nàng cười, ngược lại đêm nay nàng là thế thân của Oanh Oanh, cũng không thể hủy thanh danh người ta, tốt nhất giúp người ta đoạt được vị trí hoa khôi, mới không để nàng ấy tủi thân trong tủ quần áo mấy canh giờ này!


Lạc Vân Hi xoay bước lả lướt trên cây đàn, vô cùng hứng thú, eo thon ngửa về phía sau, ở trên uốn cong người tạo thành hình cầu, trong sảnh vang lên hàng loạt tiếng thét.


Lạc Vân Hi thu hồi dáng người mềm mại, du dương giọng hát trong veo vang lên: "Phương Bắc có một giai nhân, dung nhan tuyệt thế cõi trần. Ngoảnh lại một lần khuynh nhân thành, ngoảnh lại hai lần khuynh nhân quốc. Vì sao khuynh thành rồi khuynh quốc? Hồng nhan vốn bạc phận... " (Cái bài hát này đa số là ta chém, ai biết thì chỉ cho em xem nó là bài nào với nha.)


Một khúc thôi, tiếng hét chói tai liên tục vang lên.
Tiếng ủng hộ như thủy triều nhấn chìm cả gian đại sảnh.
Ai nấy đều rất kích động, hận không thể xông lên trước kéo cô gái này ra, Liễu nương sợ hãi, vội vàng lên đài, giữ chặt Lạc Vân Hi: "Trước tiên hãy tới hậu đài đi!"


Lạc Vân Hi cũng không ngờ lại có náo động lớn như vậy, nhanh chóng nhảy xuống, cùng Cửu Khúc Chỉ tới hậu trường, cả đường không thiếu người sai vặt bảo vệ, muốn đưa nàng về viện.


Ngoài dự liệu, Lạc Vân Hi còn chưa ra khỏi màn trướng hậu trường, những tấm vải đều đã không gió mà buông qua ngươi nàng.
Chăm chú nhìn lại, một bóng dáng cao to màu đen xanh mặt vọt vào.
"Trung Sơn Vương!" Mọi người vội hành lễ.


Người nam nhân này, bọn hắn chỉ là quan sát từ xa, chưa bao giờ tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cho nên, gọi "Trung Sơn Vương" chỉ có mấy người mà thôi, những người khác đều ngẩn ngơ.
Lạc Vân Hi thầm kêu không xong, mình đâu lộ sơ hở gì chứ?


Trung Sơn Vương kéo lấy ống tay áo Lạc Vân Hi, vốn không quan tâm Cửu Khúc Chỉ cải trang bên cạnh, quát lên: "Đi theo ta!"
Lạc Vân Hi chạy chậm theo hắn tới hậu viện không người, buồn cười, làm gì có người dám theo dõi Trung Sơn Vương đây?


Sau khi Liễu nương từ trên đài vội vã xuống, những người khác liền nói tin này cho nàng, nàng vừa mừng vừa sợ: "Phải không? Trung Sơn Vương mang Oanh Oanh đi? Ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Nói bậy, liễu nương, chúng ta đều nhận nhầm Trung Sơn Vương sao?"


Liễu nương bước về phía trước vài bước, nhìn phòng khách Quân gia vài lần, vui mừng nói: "Nhanh đi truyền bá tin tức này đi, ai cũng không dám đối đầu với Trung Sơn Vương, Trung Sơn Vương người chưa bao giờ gần nữ sắc, vậy mà hứng thú đối với cô nương trong lầu chúng ta, ha ha, lần này, Thiên Dạ còn thanh lâu nhà ai có thể so được với Thần lâu chúng ta đây?"


"Đúng vậy, còn thanh lâu nhà ai có thể so được?" Một giọng lạnh như băng tiến vào, ngữ điệu nghe rất không thoải mái.


Liễu nương vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Oanh Oanh một thân váy dài xanh nhạt chậm rãi tiến vào hậu trường, bị doạ đến hồn phi phách tán, nhanh chóng quỳ trên mặt đất: "Chủ tử, thuộc hạ nghĩ, nếu Trung Sơn Vương thật sự cảm thấy hứng thú với Oanh Oanh, chúng ta cũng có thêm một trợ lực lớn nhất, không phải sao?"


Nàng quỳ một cái, một đám người sau lưng, bao gồm vài cái nữ tử vừa rồi còn ngông cuồng tự đại cũng quỳ trên mặt đất.
Mặt Oanh Oanh không hề biểu hiện cảm xúc, giọng điều xoay chuyển: "Sợ là, nàng vốn dĩ không phải thế thân chúng ta tìm! Đi mang nha đầu hầu hạ thế thân kia tới cho ta!"


Không phải thế thân mình tìm đến cũng dễ xử lý, sợ chỉ... một loại cảm giác quen thuộc đã lâu xông lên đầu, Oanh Oanh lắc đầu, cực lực bài trừ hết hình ảnh người kia.
Không phải nàng, nhất định không phải nàng!


Trung Sơn Vương kéo thẳng Lạc Vân Hi đến góc tường, mới kéo khăn che mặt của nàng xuống, trong mắt đầy lửa giận: " Ngươi lại diễn trò gì đây?"


Lạc Vân Hi rất oan ức: "Vương gia, ta không ngờ, thật không ngờ ngươi háo sắc như vậy, nhìn thấy Oanh Oanh cô nương thì nổi sắc tâm, không nhịn được kéo ta tới nơi này muốn làm chuyện mờ ám, mong việc này không lộ ra ngoài."


Trung Sơn Vương không giận trái lại còn cười, nhỏ giọng, mắt tới gần mắt của nàng một chút, không khỏi hỏi: "Vậy ngươi nói một chút xem, là chuyện mờ ám gì?"
Lạc Vân Hi hừ một tiếng, nói: "Ngươi dám nói, vừa rồi lúc ngươi kéo ta đi ra không phải muốn mang Oanh Oanh hoa đán hiện tại của Thần lâu đi sao?"


"Oanh cái đầu ngươi oanh ấy!" Khóe miệng Trung Sơn Vương kéo nhẹ, "Cho ngươi một chút màu mè, ngươi thật sự muốn mở phường nhuộm rồi! Làm thiên kim tiểu thư không làm, lại muốn đi giảnlàm kỹ nữ hiến vũ, ngươi rất nhàn sao?"
"Nô gia là Oanh Oanh, không phải thiên kim tiểu thư." Lạc Vân Hi liếc mắt.


Trung Sơn Vương tức đến không nói lên lời, mãi mới trầm giọng nói: "Được, vậy ngươi là Oanh Oanh, ta bỏ tiền nuôi ngươi, là được rồi thì phải?"
Lạc Vân Hi rốt cục không nhịn được, ôm bụng cười ha ha: "Bao, bao nuôi ta? Nam nhân háo sắc cuối cùng cũng lộ mặt rồi!"


Hai tay Trung Sơn Vương nắm lấy nàng vai, nâng nàng dậy, giọng nói tràn đầy nghi hoặc nhưng lại tràn đầy tán thưởng: "Ngươi nhảy sao lại tốt như vậy?"
Lạc Vân Hi nhếch môi cười: "Được rồi, không thể giả ca kỹ, còn nói ta nhảy tốt, ngươi sao lại ra vẻ đạo mạo như vậy chứ?"


Gương mặt Trung Sơn Vương bị nàng nói đến đen xì, nghĩ đến nàng hôn mình, mình tới hiện tại còn chưa tìm ra ra nguyên nhân cùng sự khó hiểu của nó, sắc mặt càng thêm đen.
"Sao ngươi nhận ra ta? Lẽ nào ta lộ ra sơ hở gì?"
Lạc Vân Hi không hiểu trên mặt đất xoay một vòng.


Đã thấy dáng người nàng thon gầy như liễu đón gió, ánh mắt Trung Sơn Vương không khỏi dịu xuống, giognj nói cũng biến thành cực kỳ ôn hòa, chính hắn cũng chưa nhận ra được biến hóa như thế: "Rất đẹp, khúc hát của ngươi hát rất được, so với vũ công trong cung hát còn tốt hơn nghe."


Lạc Vân Hi không nói gì, hóa ra là một khúc ca bán đứng nàng, tuy nàng học giọng nói nguwoif khác rất nhanh, nhưng lúc ca hát lại chỉ có thể dùng giọng thật của mình.


May mà khi hát và nói có khác nhâu, thân thể này của nàng khá giống cô nương kia, cho nên những người khác hẳn là không nghe được là Lạc Vân Hi nàng hát.
Lạc Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tốt lắm, ta phải đi." Đã bước nhanh về hướng gian phòng Oanh Oanh.


Từ xa đã nhìn thấy rõ, khuê phòng Oanh Oanh ở lầu hai.
Trên hành lang có nữ tử mặc váy màu xanh dương, dáng người yểu điệu, chỉ là một bóng lưng, nhìn cực kỳ đẹp.
Chẳng qua ánh mắt Trung Sơn Vương đều đã chuyển đến trên người Lạc Vân Hi, không biết lại nghĩ gì...


Lạc Vân Hi cảm giác hắn tiếp tục nhìn, chính mình sắp bùng nổ, vươn tay, dùng sức bấm cánh tay của hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đó là ai vậy?"
Lúc này Trung Sơn Vương mới giật mình đáp lại: "Oanh Oanh cô nương hồng bài của Thần lâu.”


"Hả, nàng là Oanh Oanh sao?" Lạc Vân Hi khó hiểu, "Nhìn không giống lắm thì phải?"
Trung Sơn Vương đối với chuyện này cũng đã hiểu, nhân tiện nói: "Oanh Oanh này vẫn ở trong phòng khách, cũng không hề xuống, ngươi thấy Oanh Oanh cũng không phải nàng ta, chỉ sợ là thế thân nàng tìm."
Lạc Vân Hi khó hiểu.


Trung Sơn Vương bỗng nhiên ôm chặt eo nàng, nhún nhẹ người một cái, nhảy lên nóc nhà, lặng yên không một tiếng động.


Ở lầu hai, Oanh Oanh lạnh giọng nói: "Sự việc đã xảy ra, còn có thể làm sao nữa? Ngược lại ta cảm rất vui, phải cảm tạ người kia đã phí hết tâm tư giúp tiếng tăm của ta tăng lên, cũng không quan tâm nhiều đến người một năm nay ở Thần lâu. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của các người, chính là tìm ra thế thân đó đang ở đâu!"


Trước mặt nàng, người đóng giả mình và nha hoàn của nàng ta, thiếu nữ cầm tìm được ba người Liễu nương tìm ra trong tủ quần áo, cởi trói, thay đổi y phục, quỳ xuống nhận lỗi.
Sắc mặt cô gái cầm kiếm hết sức dữ tợn, mấy lần muốn nói chen vào, rồi lại ấp a ấp úng, không dám nói ra.


Oanh Oanh đưa lưng về phía dưới lầu, chẳng thèm nhìn vẻ mặt nàng ta, nhưng giọng nói của nàng lại mang theo uy nghiêm chỉ người đứng mới có: "Oanh Oanh giả tạm thời ở trong lầu, không có sự cho phép của của ta không thể ra ngoài nửa bước! Để Tiểu Thảo, không, để Tiền nương đến chăm sóc nàng!"


"Tiền nương đâu?" Có bà tử hỏi.
Vài gã sai vặt và nha đầu đi theo cũng không ai biết.
"Đã khoảng một canh giờ không thấy Tiền nương." Có người nói.
"Không được, nhanh chóng điều động tất cả nhân lực trong lầu tìm, phải tìm Tiền nương về!"


Hơi thở ấm áp ngay gần sau tai Lạc Vân Hi, tiếng nói của Trung Sơn Vương truyền đến: "Tiền nương bị ngươi làm gì rồi?"


Ánh mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, nàng nghĩ tới Cửu Khúc Chỉ, tình thế này, Thần lâu tất loạn, sư phụ có thể thừa dịp loạn chạy thoát hay không? Nhưng nàng lại không muốn để Trung Sơn Vương phát hiện.
Có thể, chẳng mấy chốc hắn sẽ chú ý tới lão già nâng đàn kia.
"Ngươi đang nghĩ gì?"


Nhìn Lạc Vân Hi chăm chú nhìn mình không nói lời nào, lực chú ý của Trung Sơn Vương lại bị đôi môi sáng bóng căng mọng của nàng dắt đi, không tự chủ mà nghĩ lại, tại sao hắn không bài xích khi tiếp xúc với đôi môi này, chỉ mới nhìn, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.


Hắn dường như còn muốn một lần nữa...
Lạc Vân Hi nhìn thấy ánh mắt hắn lưu luyến ở đâu, khóe miệng kéo nhẹ, đây chính là nụ hôn đầu của nàng, lẽ nào người nam nhân này còn chú ý? Lúc này nàng nở nụ cười trong suốt mê người: "Ta muốn cho ngươi một điều ngạc nhiên."


"Ngạc nhien? Cái gì ngạc nhiên?"
"Ngươi nhắm mắt lại, đếm tới ba." Lạc Vân Hi dụ dụ dỗ.
Trung Sơn Vương nhíu mày: "Ngươi muốn thừa dịp ta nhắm mắt mầ trốn đi sao?"
Lạc Vân Hi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ thất vọng: "Ai ngươi không cần thì thôi, sau lần này không có lần thứ hai đâu!"


Trung Sơn Vương lại có chút tưởng tượng, thấp giọng nói: "Vậy... được."
"Ngươi nhắm mắt lại." Lạc Vân Hi ngước mặt lên, khóe mắt kiều mị như hoa.
Trung Sơn Vương thấy nàng như thế, nhắm chặt mắt lại, chỉ là có để lại khóe mắt nhìn lén.
"Đừng nhìn!" Lạc Vân Hi đưa tay che mắt hắn.


Bên tai có luồng gió thổi qua, hắn kinh ngạc, theo bản năng định bắt người, nắm chặt đai lưng Lạc Vân Hi, quát một tiếng: "Muốn chạy sao?"
Tiếc thay, Lạc Vân Hi dùng kế kim thiền thoát xác, để lại đai lưng cho hắn, dùng công phu, nàng chui vào lùm cây, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


Trung Sơn Vương không biết giờ khắc này trong lòng là buồn hay vui, là tức giận hay là chua xót, vô cùng phức tạp.
Lúc trước ở Dương Thành, hắn đã bị Lạc Vân Hi dùng một cái áo choàng phủ lên đầu, hôm nay, lại giở lại trò cũ, mà hắn, ch.ết tiệt còn thật sự cho rằng nàng sẽ cho mình một điều bất ngờ!






Truyện liên quan