Chương 5: Gậy ông đập lưng ông
Thì ra là nữ chủ,giọng nói cũng thực ngọt,mà nhìn kĩ thì nữ chủ thật không phải dạng vừa à nha.Khuôn mặt trái xoan,ngũ quan tinh tế,làn da trắng mịn,ba vòng đầy đủ.Bất quá,nếu so sánh với nữ phụ thì cô ta còn thua xa.
"Dao Dao,cậu đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói của nữ chủ đã thành công gọi hồn cô về.Bắt đầu diễn vai nữ phụ xấu xa luôn ghen ăn ở tức với nữ chủ,hất tay cô ả ra,cất cao giọng
"Dao Dao gì mà Dao Dao,tôi và cô không thân thiết như vậy đâu"
Như diễn biến trong bao câu chuyện,nữ chủ ngã xuống,nam chủ vội chạy tới,mắng chửi cô xối xả
"Mộc Thành Dao,Ái Nhi có làm gì cô sao cô phải đối xử với cô ấy như vậy"
Nhịn...phải nhịn vì tương lai
"Cô thật là ác độc,lẳng lơ,khốn nạn"
Kìm chế lại nội tâm đang bùm nổ,cô cầm tay Lâm Hạo Quân,nói bằng giọng chanh chua
"Anh Quân,tại sao anh nói như vậy với em,anh mắng em chỉ vì con chó này sao"
Anh Quân cái gì,cái gì là anh Quân.Nội tâm cô đang gào thét đây
"Cô mắng ai là con chó,cô mới là con chó"
Lâm Hạo Quân nói với giọng hắt hủi,ánh mắt sắc lạnh không giấu đi tia khinh thường.
Nói rồi,Lâm Thường Quân ôm Kiêu Ái Ái đi lên lớp.
************
Cô đang đứng trước cửa lớp đây.Đừng hỏi tại sao cô không vào,trên cửa là một cái xô rất to.Thật tiếc,cái trò này quá cũ,cô dư sức giải quyết.
Vậy tại sao cô không giải quyết?
Đơn giản!
Cô đang đợi thế thân.
Đợi mãi,đợi mãi,đợi mãi....Thế thân cuối cùng đã xuất hiện.Là Trần Tử Duệ-nam chủ thứ ba.Càng tốt!
Khi hắn đã đến gần,cô tiến tới,cất giọng
"Duệ ca,em đợi anh mãi"
Với bản lĩnh của hắn thì chắc chắn đã phát hiện có điều bất thường.Nhưng cô đâu cho hắn thoát dễ như vậy.Cô tới gần hắn,giả vờ ngã rồi đẩy hắn vào.
Roạt...
Cả người Trần Tử Duệ bây giờ ướt nhẹt,cả người toả ra sát khí.Cô chạy đến,cầm khăn tay,châm dầu vào lửa
"Duệ ca,anh có sao không.Em thật có lỗi,nếu như em biết mà cảnh báo anh thì anh đã không như vậy rồi"
Cô nói bằng giọng thổn thức,thật lòng lo lắng cho hắn nhưng với chỉ số thông minh của hắn,hắn sẽ hiểu ý nghĩa sâu xa là
"Tôi không làm gì đâu,muốn biết thì hỏi học sinh của anh đấy"
Quả nhiên là Trần Tử Duệ hiểu được,hất tay Mộc Thanh Dao ra,bước vào lớp,giọng nói không hề che giấu sự tức giận
"Là ai"
Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt tức giận,còn có hàm ý là "sao lúc nãy cô không bước vào,cô bước vào thì chúng tôi đâu có thế này"
Mộc Thanh Dao làm như không thấy,ngơ đi.Ai bảo họ làm cái bẫy dễ lộ làm gì,đi từ xa nhìn là đã thấy rồi.Gậy ông đập lưng ông,không phải lỗi của cô.
Đùa với cô,chỉ có đường ch.ết!