Chương 17: Bị bắt

Vân Mộng Vũ mơ mơ màng màng cảm giác có một bàn tay đụng vào người nàng, loại đụng chạm này làm cho nàng cực kỳ không thoải mái.


Vân Mộng Vũ ghét nhất bị người xa lạ đụng chạm, mà lúc này cảm giác giống như là có một bàn tay cứ vuốt ve trên người nàng. Vân Mộng Vũ lập tức tỉnh táo lại, mở to mắt, lại đối diện với ánh mắt tràn ngập vẻ ɖâʍ tà.


Nhìn đến ánh mắt kia, Vân Mộng Vũ có một loại cảm giác muốn nôn. Mắt Vân Mộng Vũ cụp xuống, làm cho người bên cạnh không thấy rõ thần sắc lúc này của nàng.
Sở Minh An, dĩ nhiên là tên súc sinh. Xem ra hắn nghĩ bản thân hắn quá tốt, vậy mà lại dám có loại tâm tư xấu xa đối với nàng.


Trong mắt Vân Mộng Vũ loé lên một tia sáng lạnh như băng, Sở Minh An, nàng nhất định phải làm cho hắn muốn sống cũng không được, muốn ch.ết cũng không xong. (Vũ tỷ đã nổi giận rồi T_T)


Vân Mộng Vũ biết giờ phút này nàng cần bình tĩnh, nàng bị Sở Minh An bắt cóc, giờ phút này nguy hiểm đến cực điểm, nếu có một chút sơ ý, khả năng nàng sẽ trở thành con mồi cho Sở Minh An.


Nàng phải làm như thế nào đây, giờ phút này Sở Minh An vẫn còn ngồi đó, căn bản không có cách nào chạy thoát.


available on google playdownload on app store


Vân Mộng Vũ cảm thấy không ổn, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, nhưng đều bị nàng bác bỏ. Không được, nàng không thể chờ mong người khác cứu viện, giờ phút này nàng chỉ lẻ loi một mình, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.


Nghĩ xong, Vân Mộng Vũ nắm chặt hai tay, căng thẳng đến nỗi móng tay đâm sâu vào thịt.
Sở Minh An đặt tay ở trên người nàng, nhìn nàng nửa ngày cũng không nói gì, cũng không có nửa điểm phản ứng. Rồi lại vươn tay, bắt lấy chiếc cằm thon gọn của Vân Mộng Vũ, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.


Vân Mộng Vũ cảm giác cằm bị hắn siết lại rất đau, tựa như là bị trật khớp. Vân Mộng Vũ cố nén đau, ngẩng đầu lên, nét mặt tươi cười như hoa nhìn Sở Minh An.


Sở Minh An vạn lần thật không ngờ Vân Mộng Vũ sẽ phản ứng như thế này, hắn có nghĩ tới nàng sẽ khóc thật to, rồi hận nghiến răng nghiến lợi, hoặc giống lần trước ở Dạ vương phủ giãy giụa tới khi ch.ết.
Mà hiện tại, trong mắt hắn lại đang có một dung nhan kiều diễm đang mỉm cười nhìn hắn.


Sở Minh An giờ phút này chỉ cảm thấy toàn bộ nhiệt huyết dâng trào, đầu hắn như muốn nổ tung. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ nhìn thấy người dưới thân, đẹp nhất thiên hạ, tóc đen mượt như suối, làn mi cong như trăng rằm, sóng mũi thẳng đều xinh đẹp, môi anh đào mê người khẽ nhếch, làm cho người ta tưởng tượng muốn hôn thật sâu. Hai mắt sáng lấp lánh như giọt nước lại đang ôn nhu thâm tình nhìn hắn, xuân tình trước mắt, làm cho Sở Minh An nhìn mà muốn ngã vào hồ nước sâu đó mãi mãi.


Sở Minh An kìm lòng không được liền cúi đầu, muốn hôn lên kia môi đỏ mọng mê người. Lúc sắp hôn được, lại bị một cánh tay mảnh khảnh ngăn cản.
Sở Minh An nghĩ Vân Mộng Vũ còn ngại ngùng, muốn xem hắn biểu diễn một chút kỹ xảo trên giường.


Giờ phút này, ở trong lòng hắn cho rằng Vân Mộng Vũ là một nữ nhân ham vinh hoa phú quý. Hắn nghĩ Vân Mộng Vũ bây giờ đã là khí phi, ai dám lấy nàng, giờ phút này cũng chỉ có hắn còn dám muốn nàng. Lúc này Vân Mộng Vũ nếu đủ thông minh sẽ biết bắt lấy cơ hội.


Bất quá, hắn sẽ không có khả năng cho Vân Mộng Vũ một danh phận, nàng chỉ có thể là tiểu thiếp, hắn cũng không thể bởi vì một nữ nhân mà cùng Dạ vương đối đầu.
Nếu hắn không biết Dạ vương chưa từng chạm qua nàng, hắn mới không thèm chạm vào nàng.


Giờ phút này Sở Minh An thấy Vân Mộng Vũ như vậy, cũng rất thích ý phối hợp với nàng một chút. Rồi bắt lấy cánh tay của nàng, tiến đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên, từng chút từng chút một. Vân Mộng Vũ bị hắn hôn toàn thân đều nổi da gà, không ngờ người này lại ghê tởm đến như vậy. Vân Mộng Vũ rút bàn tay mềm của mình từ trong tay Sở Minh An ra. Sở Minh An thấy trong tay không còn tay của Vân Mộng Vũ, trên môi cũng mất đi xúc cảm tuyệt vời, nhất thời cảm thấy trống trải.


“Vân Mộng Vũ, lạt mềm buộc chặt cũng phải biết có chừng mực, nếu nàng làm quá, nàng sẽ mất đi thứ mà nàng muốn có được từ ta.” Sở Minh An hai mắt híp lại, tức giận như người không săn được con mồi của mình.


Giờ phút này trong lòng của Sở Minh An vẫn còn tham luyến cùng hoài niệm hương vị vừa rồi của nàng. Thật sự là không nghĩ tới, Vân Mộng Vũ lại có bản lãnh này, chỉ cần một bàn tay, đã làm cho hắn dục hỏa đốt người, muốn ngừng mà không được.


Giờ phút này, Sở Minh An cảm thấy toàn thân khô nóng, nhu cầu cấp bách dưới thân đã nổi lên.


“Vương gia, người nói như vậy là ý gì. Cho dù vương gia muốn thiếp thân thì cũng phải cho người ta chuẩn bị một chút, vương gia cứ như vậy đem thiếp thân đến hầu hạ, thiếp thể xác và tinh thần đến bây giờ còn hơi sợ. Vốn tưởng rằng vương gia là người thương hoa tiếc ngọc, không nghĩ tới........” Nói xong, Vân Mộng Vũ liền bật khóc.


Thấy nàng khóc đến nhoè lệ hai mắt, Sở Minh An giật mình cảm thấy thanh tỉnh một ít, cảm giác trong lòng cũng không thoải mái. Sở Minh An vội vàng dỗ, “Được rồi, mỹ nhân đừng khóc, mỹ nhân nói muốn như thế nào thì như thế đó đi.”


Sở Minh An vừa nói vừa lấy ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ rưng rưng nước mắt, ủy khuất nói: “Vương gia nếu thật sự đau lòng vì thiếp thân, vậy hãy cho thiếp thân một chút thời gian thích ứng.”


Sở Minh An nghe được lời này, hai mắt hắn híp lại, ánh mắt hắn tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của Vân Mộng Vũ.


Trong lòng Vân Mộng Vũ nhất thời cảnh báo mãnh liệt, nam nhân này rất nguy hiểm, Sở Minh An, tuyệt đối không giống ngoài mặt biểu hiện đơn giản như vậy. Tâm cơ sâu như vậy, rất nguy hiểm, xem ra tham vọng của hắn không hề nhỏ.


Vân Mộng Vũ biết ở trước mặt hắn là tuyệt đối không có cơ hội đào tẩu, nàng chỉ có thể tranh thủ thời gian.


Vân Mộng ánh mắt xấu hổ nhìn Sở Minh An, “Vương gia, vì sao lại nhìn thiếp thân như vậy, thiếp thân chỉ muốn chuẩn bị tốt, mới có thể hầu hạ vương gia. Dù sao thiếp thân chưa từng có kinh nghiệm, vương gia dù sao cũng phải cho thiếp chút thời gian chứ. Hơn nữa bây giờ còn là ban ngày, nếu không, đợi đến buổi tối lại...... Lại làm đi.” Vân Mộng Vũ nói xong, trên mặt lại thẹn thùng sắc mặt ửng hồng. Thẹn thùng cúi đầu xuống, không dám giương mắt nhìn hắn.


Sở Minh An nhìn thấy Vân Mộng Vũ như vậy, trong lòng nghĩ, cũng hiểu được là hắn hay đa nghi. Vân Mộng Vũ là loại người nào, hắn không phải rất rõ ràng sao, tuy nói ngày đó trong yến hội biểu hiện thật sự không có gì nổi bật. Nhưng chắc là bởi vì bị hưu, khó tránh khỏi tính tình thay đổi một ít cũng không kỳ quái. Hơn nữa, nữ tử như nàng cũng không có năng lực đùa giỡn hắn.


Vả lại, hắn muốn nàng là vì nàng sẽ giúp hắn tạo nên nghiệp lớn. Chỉ cần hữu tướng phủ cùng tướng quân phủ duy trì, lại lấy lòng Sở Dạ. Chỉ cần hắn nạp Vân Mộng Vũ làm thiếp, hắn có thể tuyên bố nàng quả thật là vì ghen tị mới bị hưu.


Nhưng trước hết là phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Trong gian phòng có ánh lửa đỏ, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng suy nghĩ rất nhiều. Vân Mộng Vũ trong lòng nghĩ Sở Minh An bắt cóc nàng mục đích rốt cuộc là vì cái gì.


Sở Minh An nghĩ thoả đáng, trên mặt liền mỉm cười, dùng hai tay nâng đầu Vân Mộng Vũ lên, hết sức ôn nhu nói:“Mỹ nhân nói như thế nào, thì là như thế, vậy đợi đến buổi tối đi.”


Nói xong, liền hôn lên môi Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ hướng đầu về phía ngược lại, trong mắt lộ vẻ chán ghét. Khi giương mắt nhìn hắn cũng là mang vẻ hờn dỗi.


Vân Mộng Vũ hai tay nâng lên, chống đẩy Sở Minh An, “Vương gia, không cần a, thật là, thiếp thân sớm muộn gì đều đã là người của chàng.” Nói xong, còn ngước ánh mắt tràn ngập xuân tình nhìn Sở Minh An liếc mắt một cái.


Sở Minh An nhìn Vân Mộng Vũ, rồi lại đứng dậy xuống giường, đôi mắt mị hoặc nhìn Vân Mộng Vũ, “Vậy bổn vương chờ mong biểu hiện của mỹ nhân vào buổi tối.”
Nói xong, liền cười lớn ra khỏi phòng.


Mà trên giường Vân Mộng Vũ giờ phút này lại sớm không còn biểu tình thẹn thùng trên mặt, sắc mặt không chút thay đổi.


Sở Minh An vừa đi, Vân Mộng Vũ lập tức xoay người đứng lên. Vân Mộng Vũ đứng dậy, đột nhiên phát hiện trên người không hiểu cảm thấy một cỗ khô nóng, cảm nhận được tình trạng của thân thể, Vân Mộng Vũ sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Tốt lắm! Sở Minh An......






Truyện liên quan