Chương 27: Trừng ác phó
Khi bà ɖú chuẩn bị tiến lên một bước, nàng cũng không hoảng loạn lấy ra một vật. Vật thể kia ở trong phòng phát ra ánh sáng khác thường.
Đợi mọi người xem kỹ thì không khỏi hô hấp một hơi, đó là ngọc Mẫu Đơn. Ngọc Mẫu Đơn là sự tượng trưng cho hội Mẫu Đơn hàng năm, mà ngọc Mẫu Đơn này lại còn là đương kim thái hậu lúc vẫn là hoàng hậu tặng cho.
Mười bảy năm trước, mẫu thân Vân Mộng Vũ là Mộc Lâm quận chúa biểu diễn một khúc ca làm cho cả Sở quốc khiếp sợ. Khúc nhạc kia từng đồn đãi quanh quẩn ở Yến kinh cứ kéo dài không tiêu tan.
Hoàng hậu thưởng thức tài hoa của, đặc biệt ban thưởng ngọc Mẫu Đơn độc nhất vô nhị có một không hai. Bình thường ngọc Mẫu Đơn này làm từ loại ngọc lưu ly, mà phần tao nhã của nhẫn Mẫu Đơn là lấy lục ngọc mà luyện thành. Toàn bộ ngọc trên dùng để khắc trên hoa mẫu đơn, nhìn qua trông rất sống động. Khi ánh mặt trời chiếu xuống thì toả ra ánh sang xanh biếc, giống như có thể nhìn thấy hoa Mẫu Đơn nhẹ nhàng rung động.
Mà ngọc Mẫu Đơn này quan trọng nhất không phải để ngắm mà là nó được Sở vương giao cho đặc quyền. Hoàng hậu từng nói qua chỉ cần đưa ngọc ra có thể đưa ra một yêu cầu đối với nàng, có miếng ngọc này có thể được hưởng quyền lợi của công chúa, quyền lợi này có giá trị trong ba triều đại.
Năm đó Mộc Lâm xuất giá cũng là lấy quy cách của công chúa, hôn lễ từng chấn động một thời. Đáng tiếc hiện tại đã là quá khứ. Vân Mộng Vũ trong lòng giờ phút này cũng vì nàng chưa từng gặp mặt mẫu thân mà cảm thấy bi thương.
Nàng có thể có cơ hội trở thành nữ nhân tôn quý nhất Sở quốc tôn quý nhất, đây mới là ngụ ý của ngọc Mẫu Đơn.
Ngay cả như vậy, thái hậu vẫn như cũ thích nàng, đối với nàng như là con gái ruột. Cho nên, Vân Ngọc mặc dù nói là giàu sang phú quý gì đó thì cũng không thể có được nhân duyên tốt.
Mà vì tính cách của Vân Mộng Vũ không thích thân cận cùng thái hậu, nên quan hệ cũng dần phai nhạt.
Ngọc Mẫu Đơn! Vậy mà lại xuất hiện rồi!
Trong phòng mọi người nhất thời đều có chút thất thần, không phải cái kia mười sáu năm trước đã bị mất rồi sao?
Hiện tại sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc này kinh ngạc nhất là Lí Như, mười sáu năm trước, Mộc Lâm sinh vào ban đêm, nàng tìm khắp mọi nơi, nhưng chính là tìm không thấy ngọc Mẫu Đơn, hiện tại làm sao có thể xuất hiện ở đây. Có nó, về sau Vân Mộng Vũ còn không biết có thể kiêu ngạo thành cái dạng gì. Hiện tại, nàng cũng đã không sợ ai cả.
Vân Mộng Vũ cầm miếng ngọc đó trong tay, cảm thụ được mặt trên truyền đến độ ấm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây là ɖú Vương giúp nàng cất giấu, sau khi ɖú Vương bị sát hại, Hồng Mai mang về đưa cho nàng.
Lão phu nhân nhìn khối lục ngọc sáng trong tay nàng, nhất thời cũng có chút thất thần. Nàng cũng liên tưởng đến nữ tử kia từng phong hoa tuyệt đại. Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh a.
Lão phu nhân sau một thoáng thất thần, rất nhanh lại khôi phục về vẻ mặt giận dữ.
“Vân Mộng Vũ, ngươi muốn làm cái gì, ngươi lại ngỗ nghịch muốn chống đối ta sao?”
“Ngỗ nghịch? Tổ mẫu lời này ta không hiểu, ta làm sao có thể ngỗ nghịch chống đối ngươi đây? Ta vừa đến, tổ mẫu bắt ta quỳ xuống, ta không biết sao, liền hỏi một câu, mà tổ mẫu lại vì vậy muốn trách phạt ta. Thử hỏi, ta không bị phạt vô cớ sao?” Vân Mộng Vũ giương mắt, mãnh liệt trả lời.
“Cớ gì hả? Ngươi vô cớ hãm hại muội muội, ngươi tâm địa ác độc như vậy, chẳng lẽ chuyện này không phải sao? Lỗi như vậy còn không thể phạt ngươi sao?” Lão phu nhân lập tức quát lớn.
Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ lại nở nụ cười. “Hãm hại, như thế nào là hãm hại? Chứng cớ? Xin hỏi các ngươi ai có chứng cớ, không cần nói, chắc là ba mẹ con Vân Ngọc nói chính là chứng cớ. Thật làm trò cười trong thiên hạ. Một tiểu thiếp hai thứ nữ nói ra cũng có thể định tội cho đích nữ như ta, thật sự là đáng chê cười. Đương kim thánh thượng chú trọng nhất là việc oan uổng, hy vọng tổ mẫu không hồ đồ định tội cho ta.” Vân Mộng Vũ nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn lão phu nhân.
Những lời này làm lão phu nhân á khẩu không trả lời được. Nàng quả thật không có chứng cớ, nàng chỉ nghe Lí Như nói mà biết được. Cái này thật đúng là phiền toái, nếu truyền việc này ra ngoài, sợ là mang tai hoạ về cho tướng phủ. Vậy thì có gì là tốt chứ?
Trong lòng nhất thời có chủ ý, lão phu nhân giờ phút này trong lòng căm tức, liền quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lí Như liếc mắt một cái. Không chờ mấy mẹ con kia cùng lão phu nhân nghĩ ra kế sách, Vân Mộng Vũ đã giành mở miệng trước.
“Vũ nhi biết tổ mẫu thiện tâm, không trừng phạt hạ nhân, ác danh kia hãy để Vũ nhi đảm đương. Vừa rồi bà ɖú muốn bắt ta, vậy nên phạt đánh ba mươi trượng. Lí di nương giảo hoạt xảo biện, phá hư không khí an bình trong tướng phủ, có ý đồ gây rối, đánh mười trượng. tỷ muội Vân Dung, Vân Ngọc tuổi còn nhỏ khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng, lần này cho qua. Tổ mẫu, ngươi cảm thấy Vũ nhi xử lý hợp lý không?”
Nghe được lời nói của Vân Mộng Vũ, Lí Như thiếu chút nữa ngất xỉu. Nó dám đánh nàng, nằm mơ đi. Vân Dung giờ phút này cũng mang vẻ mặt buồn bã nhìn Lí Như. Vân Ngọc và bà ɖú căn bản không để ý lời nói của nàng, các nàng nghĩ, đợi lát nữa không có người chấp hành, mặt mũi của nàng sẽ coi như vứt đi.
Lão phu nhân lại mang vẻ mặt hốt hoảng nhìn Vân Mộng Vũ. Xử phạt các nàng cũng không vấn đề gì cả, chỉ cần không phải là hai đứa cháu gái bà thương yêu là được. Nhưng hôm nay nếu mà đánh, như vậy bà lại không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng nếu không đánh, nàng có thể cầm ngọc Mẫu Đơn đi gặp thái hậu, đến lúc đó hậu quả khó lường.
Vân Mộng Vũ lúc này không lo lắng vấn đề của lão phu nhân. Lão phu nhân này là người tham lam vinh hoa phú quý, làm sao có thể cho tướng phủ bị uy hϊế͙p͙ được.
“Đại tiểu thư nói các ngươi không nghe sao, còn không đem bà ɖú cùng Lí di nương kéo xuống.” Lão phu nhân đột nhiên rít gào ra tiếng.
Lão phu nhân nói xong giống như bình khởi kinh lôi, mọi người trong phòng đầy kinh ngạc.
Khó tin nhất chính là Vân Ngọc, nàng không nghĩ tới, lão phu nhân thật sự bởi vì Vân Mộng Vũ mà đánh mẫu thân của nàng. Điều này sao có thể, nàng muốn lên tiếng bênh vực mẫu thân, muốn hỏi vì sao, nhưng vừa thấy mặt lão phu nhân trầm lặng thì không biết nói như thế nào.
Không đợi nàng hiểu được, mẫu thân nàng cũng đã bị hạ nhân lôi xuống.
Bà ɖú giờ phút này cũng đang hối hận, biết vậy thì sẽ không nên khinh thường đại tiểu thư, hiện tại xem như ăn trúng quả đắng rồi.
Vân Dung giờ phút này cũng không dám mở miệng, lão phu nhân thì lại đang nổi cơn thịnh nộ. Mà Vân Mộng Vũ nhìn thấy kết quả thì rất vừa lòng nhưng lại không vội rời đi, mà chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó tìm vị trí mà ngồi xuống, lẳng lặng nghe tiếng roi đang đánh ở bên ngoài, nhẹ nhàng thưởng thức trà, có vẻ rất nhàn nhã.
Trong phòng là một bầu không khí quỷ dị, mọi người ai cũng không nói chuyện.
Chỉ chốc lát, hình phạt cũng đã xử xong.
Nghe được quản sự tiến vào bẩm báo. Vân Mộng Vũ cũng thản nhiên đứng dậy cáo từ về Tâm Mộng cư.
Thấy nàng đi rồi, lão phu nhân đứng ở nơi đó lại tức giận đến cả người run rẩy.
Nghiệp chướng!
Vân Mộng Vũ trở lại Tâm Mộng cư thì tâm tình rất tốt liền xem vài bức thư. Lục Bình hưng phấn bẩm báo với nàng về chuyện phát sinh ở Thuỵ Lân viện. Vân Mộng Vũ nghe xong cũng không nói gì.
Lúc dùng cơm chiều, Vân Mộng Vũ đang dùng cơm tâm tình rất tốt, đột nhiên phịch một tiếng, cửa bị một cước đá văng.
Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, đuôi lông mày khẽ nhếch, nhìn về phía người đang tới.