Chương 65: Chuyện qua lại
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Người này vừa đi ra liền bất mãn nói: “Như thế nào, ta không thể tới sao? Cũng là do ngươi có bí mật cũng không chịu nói cho ta biết?”
“Tuyết Nhi, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ngươi yên tâm, chuyện của Vân Mộng Vũ ta cũng sẽ không nhúng tay vào. Vân Mộng Vũ đối với ta mà nói, chỉ là một nữ nhân mà thôi. Mặc dù có chút đặc biệt, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, có cái gì khác đâu. Về sau, ngươi muốn giết nàng hay cắn xé nàng đều không có quan hệ gì với ta. Còn nữa, Tuyết Nhi, ở trong mắt ngươi ta là người không biết nặng nhẹ sao? Vài năm nay chúng ta cùng chịu nhục ở Yến kinh này, là vì cái gì? Tuyết Nhi, ngươi không cần biết những chuyện không có quan hệ cùng ngươi.” Nghe Vương Tuyết Nhi nói xong, hắn từ trên giường đứng lên, khẽ đi tới bên người Vương Tuyết Nhi, ngữ khí thận trọng nói.
Sở Minh An nói xong, Vương Tuyết Nhi nhịn không được toàn thân run run một chút.
Bọn họ đều là gian tế, gian tế thì không được có tình cảm, mà nàng lại phạm vào sai lầm trí mạng này.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Vương Tuyết Nhi ảm đạm rất nhiều, đầu muốn nổ tung ra, hơi thở sắc bén quanh thân bị hoà tan bởi một cỗ áp lực xa lạ.
Nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng Sở Minh An cảm giác một trận đau nhức. Bọn họ chỉ là bất đắc dĩ, nhưng bọn họ có làm sai gì đâu? Tất cả đều là lỗi của Sở Phách Thiên, hắn nhất định sẽ cho Sở gia nợ máu trả bằng máu. Hắn muốn cho đất nước suy tàn, muốn cho gia tộc bị diệt vong.
Cảm thấy hận ý cuồn cuộn, nhưng lại bị hắn áp chế xuống.
Hắn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve trên trán của Vương Tuyết Nhi, nói: “Tuyết Nhi, chúng ta phải nhớ kỹ mục đích chúng ta đến Sở quốc.” Mỗi lần tâm tình của nàng xấu đi, hắn đều vuốt ve như vậy trấn an cảm xúc của nàng.
Vương Tuyết Nhi giương mắt nhìn về phía Sở Minh An, chỉ thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn. Thâm trầm như vậy, bên trong chứa đựng những thứ nàng không hiểu. Nhưng, không biết vì sao mỗi khi ca ca trấn an nàng như vậy, lòng của nàng liền bình tĩnh trở lại.
Trong lúc nhất thời, Vương Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, nàng không phải là người cô độc, nàng có một ca ca yêu thương nàng, như vậy là đủ rồi. Mà hiện tại nhiệm vụ của nàng là phải phối hợp tốt với hắn, sớm ngày đạt được mục đích mà bọn họ đến Sở quốc.
Ánh mắt ảm đạm của nàng bị tiêu tán nhanh, thay bằng ánh mắt đầy vẻ toan tính.
“Cục diện gần đây như thế nào? Sở Thụy Phong kia cũng không phải là nhân vật đơn giản.” Vương Tuyết Nhi phân tích cục diện trước mắt, trong lòng không khỏi có một chút lo lắng.
“Nếu so sánh với Sở Diễm, Sở Thụy Phong cũng coi như là một nhân vật lớn, nhưng hắn chung quy cũng chỉ là quân cờ của ta mà thôi. Chúng ta phái thích khách ám sát Sở Phách Thiên, lại đang âm thầm kiềm chế Sở Thụy Phong, cho Sở Diễm cơ hội biểu hiện. Quả nhiên hắn không sự kỳ vọng của ta, bắt lấy cơ hội này, có thể thấy hắn là người ra sao. Mà sau đó chúng ta giả tạo phong thư mật tín kia lại làm cho mâu thuẫn của Sở Diễm cùng Sở Thụy Phong trở nên gay gắt. Bất quá Sở Diễm kia thật sự là quá mức kiêu ngạo, nếu không phải ta âm thầm hiến kế để Trầm Bân đi trợ giúp hắn, xem chừng hắn ngay cả bản thân mình ch.ết như thế nào cũng không biết.” Sở Minh An nói đến Sở Diễm, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường.
“Quả thật, Sở Diễm căn bản không phải là đối thủ của Sở Thụy Phong. Bất quá Sở Thụy Phong này che dấu cũng thật sâu, nếu không phải chúng ta điều tr.a kỹ về hắn, chỉ sợ là chúng ta cũng đã bị bề ngoài tao nhã của hắn mê hoặc.” Vương Tuyết Nhi tán thưởng Sở Thụy Phong.
“Không sai, Sở Thụy Phong quả thật cũng có thể xem như một đối thủ nặng ký. Mà nay chúng ta làm cho bọn hắn huynh đệ tranh chấp, Sở quốc chắc chắn đại loạn. Mục tiêu của chúng ta có thể thực hiện nhanh chóng.” Sở Minh An đối với việc này cực tự tin, tựa hồ hết thảy đều nằm trong tay hắn.
Lúc này trong lòng Vương Tuyết Nhi cũng rất tự tin, bọn họ cố gắng lâu như vậy, dự tính lâu như vậy, rốt cục cũng sắp đến lúc thu hoạch rồi.
Hai người tiếp tục nói một số chuyện, khoảng nửa canh giờ sau Vương Tuyết Nhi rời đi.
Vương Tuyết Nhi đi khỏi, trong mắt Sở Minh An vẻ thâm trầm dần rút đi, trong mắt dần dần hiện ra hận ý.
Trong đầu nhớ tới chuyện cũ đầy đau xót.
Hắn và Tuyết Nhi là huynh muội ruột, hắn là thái tử của Hạo quốc Hạo Minh, Vương Tuyết Nhi là công chúa Hạo quốc Hạo Tuyết. Mẫu thân của bọn họ là người được đương kim hoàng đế sủng ái nhất Tĩnh Nhàn Hoàng hậu Ngọc Liễu.
Mà Tĩnh Nhàn Hoàng hậu cùng mẫu thân Sở Minh An là Dương phi nương nương của Sở quốc là chị em sinh đôi.
Năm đó Sở quốc cùng Hạo quốc có va chạm, lúc đó trong Hạo quốc đang có nội chiến, thực lực giảm xuống rất mạnh, nếu lúc ấy cùng Sở quốc khai chiến, đó là chuyện cực kì bất lợi.
Nếu không thể khai chiến, chỉ có thể giải hòa. Hai nước thương lượng lâu ngày, Sở Phách Thiên cuối cùng đưa ra một điều kiện hòa thân, mà đối tượng hòa thân là tài nữ đứng đầu của Hạo quốc là Ngọc Dương. Nhưng Ngọc Dương lúc ấy đã có hôn ước với Thái tử Hạo quốc, hai người đã là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm sâu đậm.
Sở Phách Thiên đưa ra điều kiện đó đã làm cho thái tử của Hạo quốc tức giận, nhưng lúc ấy cũng là thời kì quan trọng của Hạo quốc. Dưới tình hình như vậy, thái tử của Hạo quốc lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Dưới tình hình này, Ngọc Dương nếu đi hòa thân, nhất định là sống không bằng ch.ết. Nhưng nếu không đi, như vậy tất nhiên là sẽ đắc tội với hoàng đế Sở quốc, như vậy hắn có thể bị phế vị, mà Hạo quốc cũng sẽ lâm vào cục diện nguy hiểm.
Ngọc Dương vạn lần không muốn nhìn thấy như vậy, vì tiền đồ của người trong lòng, nàng dứt khoát quyết định đi Sở quốc hòa thân. Mà Thái tử lúc này cũng là bất đắc dĩ, hắn muốn cùng nàng bỏ trốn, nhưng bọn họ có năng lực chạy trốn tới đâu? Hai nước đuổi giết, hơn nữa sẽ liên lụy rất nhiều người vô tội, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nhịn đau mà chấp nhận.
Hạo quốc thái tử nghĩ người mình yêu nhất phải gả đi Sở quốc, lòng đau như cắt. Nhưng hắn chỉ còn cách đồng ý một việc với nàng chính là lấy muội muội song sinh của nàng là Ngọc Liễu, đồng ý yêu thương muội muội của nàng cả đời.
Hạo quốc phong Ngọc Dương làm công chúa Hạo quốc, lấy cách thức của công chúa xuất giá qua Sở quốc.
Mà trước khi xuất phát, Ngọc Liễu đến tiễn đưa Ngọc Dương tỷ tỷ, cùng nhau uống một ly rượu. Hai người biết sau này khó có thể gặp lại. Ngọc Dương đang đắm chìm trong bi thương nên không phát hiện trong mắt của muội muội của mình mang vẻ bi thương và toát ra vẻ quyết liệt. Trong lòng nàng nghĩ tuy rằng vì đại cục mà phải xa quê hương, nhưng chỉ cần hai người mình yêu thương nhất có thể hạnh phúc vậy là đủ. Nhìn dung nhan của muội muội rất giống mình, lúc mặt trời chiếu xuống có vẻ càng thêm kinh diễm động lòng người. Nhìn dung nhan xinh đẹp của muội muội, không biết vì sao nàng có một cảm giác choáng váng, cuối cùng lại ngã xuống đất mà ngủ.
Lúc Ngọc Dương bị mê man, trong mắt Ngọc Liễu cũng tràn đầy nước mắt. Nàng nhìn tỷ tỷ đang ngủ mê, trong lòng tràn đầy vẻ quyết liệt, nàng biết tỷ tỷ muốn Thái tử ca ca lấy nàng, bởi vì tỷ tỷ biết nàng yêu Thái tử ca ca. Nhưng tỷ tỷ lại không biết, nàng cũng yêu tỷ tỷ.
Vì hạnh phúc của tỷ tỷ cùng Thái tử ca ca, cho dù là đầm rồng hang hổ nàng cũng nguyện ý đi.
Đợi đến lúc Ngọc Dương tỉnh lại thì đã là lúc cảnh còn người mất.
Nàng ngơ ngác đứng trong phòng muội muội, không biết phải làm sao.
Muội muội thay nàng gả qua Sở quốc.
Muội muội của nàng từ nhỏ đã được nàng nâng niu chăm sóc.
Muội muội của nàng được nàng bảo vệ mà luôn mỉm cười ngọt ngào.
Muội muội đơn thuần của nàng.
Nàng, sao lại ngu như vậy a.
Hậu cung của Sở quốc rất hiểm ác, nàng có thể sống tốt được không?
Nhưng mà, không còn kịp nữa rồi, kiệu hoa đã ra khỏi thành.
Trong lòng nàng chỉ có thể cầu nguyện cho muội muội có thể bình an.
Từ nay về sau, Hạo quốc không còn ai tên là Ngọc Dương nữa, chỉ có Ngọc Liễu mà thôi. Không lâu sau, Thái tử cưới Ngọc Liễu làm Thái tử phi. Sau này lại trở thành Tĩnh Nhàn hoàng hậu của Hạo quốc. Dân chúng từ sớm đã quên tài nữ Ngọc Dương đã gả đi xa, mà hiện tại trong lòng chỉ kính sợ Tĩnh Nhàn Hoàng hậu Ngọc Liễu đầy trí tuệ của Hạo quốc.
Nhưng kỳ quái là, Hoàng hậu này không chỉ được Hoàng đế vô cùng sủng ái, lại rất được lòng người, hơn nữa có hai đứa con cũng cực kỳ hiếu thuận, nhưng lại nằm trên giường bệnh quanh năm.
Ốm đau đã lâu, cuối cùng lại để cho vận mệnh an bài. Trong lúc bệnh tình nguy kịch, tâm nguyện duy nhất của nàng là muốn nhìn thấy đứa con của muội muội.
Mà Thái tử Hạo Minh cùng Công chúa Hạo Tuyết đảm nhiệm nhiệm vụ này.
Bọn họ nhanh chóng tới Sở quốc, tìm được Sở Minh An, nhưng lại chỉ tìm thấy thi thể lạnh băng.
Bởi vì Dương phi nương nương đã sớm qua đời, An vương Sở Minh An không được Hoàng thượng sủng ái, thường xuyên bị người trong cung khi dễ, cuối cùng lại bởi vì bệnh nặng ở trong thâm cung yên lặng mà ch.ết, không ai phát hiện.
Nhìn thấy tình cảnh này, hai huynh muội Hạo Minh mang theo hận ý ngập tràn, nhưng mà bọn họ cũng không làm gì được.
Từ nhỏ bọn họ đã biết chân tướng sự việc của năm đó, theo lời kể của mẫu hậu đều biết tất cả về a di, đối với vị a di chưa từng gặp mặt kia càng thêm yêu kính, coi nàng như mẫu thân thứ hai của mình. Mà con của a di lại là huynh đệ của bọn hắn, nhưng hôm nay huynh đệ và mẫu thân của hắn đã ch.ết thê thảm ở trong cung của Sở quốc, làm cho hai người bọn họ càng hận Sở quốc hơn.
Bọn họ đem tin tức này báo cho mẫu hậu, kết quả mẫu hậu phẫn nộ mà ch.ết, có thể nói là ch.ết không nhắm mắt.
Từ đó trong lòng huynh muội bọn họ hận Sở quốc đến thấu xương, Hạo Minh thề, phải làm cho giang sơn Sở thị biến mất, Yến kinh phồn hoa lụi tàn.
Hắn quyết định cải trang ẩn núp ở Yến kinh, mà muội muội Hạo Tuyết cũng muốn đi theo. Hai huynh muội Hạo quốc kiên trì đến tận bây giờ.
Hạo quốc nói với mọi người là Thái tử đi học ở Bồng Lai, học thành tài mới được về.
Sau khi Thái tử đến Yến kinh, dự đoán của hắn không đúng, trong lúc hắn quay về bẩm báo, người trong Hoàng cung của Sở quốc phát hiện An vương đã ch.ết. Hắn lừa được mọi người, trở thành An vương của Sở quốc.
Hắn dồn hết tâm tư ở Sở quốc, làm cho tất cả mọi người ở Sở quốc thả lỏng cảnh giác với hắn, chưa bao giờ có người nghi ngờ hắn. Mà hắn ẩn nấp dưới hình tượng là phế vật lặng lẽ nuôi trồng thế lực của hắn.
Mà Hạo Tuyết sau khi đến Sở quốc lại mai danh ẩn tích, ở dân gian đợi cơ hội đến.
Sau khi Hạo Tuyết cứu Dạ vương ngoài ý muốn, đã làm cho Dạ vương nạp nàng làm thiếp.
Hạo Minh vốn không đồng ý, nhưng lại không lay chuyển được kiên trì của muội muội.
Thấy thái độ kiên trì của muội muội, hắn mơ hồ cảm nhận được muội muội động tình với Dạ vương. Nhưng lại không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn vẫn phải chấp nhận chuyện này.
Có lẽ, vì hắn muốn sớm báo thù, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra dã tâm của mình.
Nháy hắn và muội muội đã vào Sở quốc được ba năm, nghĩ đến ba năm này, cảm thấy rất nhiều điều thú vị.
Nghĩ đến chuyện cũ đã qua, hận ý trong lòng lại càng sâu sắc hơn, muốn tìm một người để phát tiết.
Mà trời không phụ lòng người, trải qua mấy năm chịu cực khổ, cố gắng của bọn họ sắp đạt được thành quả.
Tưởng tượng vận mệnh bi thảm của Sở quốc, nụ cười trên miệng hắn càng sâu hơn.
Đêm nay quả thật không yên tĩnh, nơi nơi đều có âm mưu và tính kế. Bọn họ đều nghĩ mình đang là người chơi cờ, bọn họ đều muốn mình thắng, nhưng cuối cùng ai mới có thể là người chơi cờ chính xác, ai mới có thể cứu thoát được Yến kinh trong thời gian tới, trở thành người chiến thắng cuối cùng? Đến cuối cùng ai là người thua? Ai là người thắng? Đợi sương mù tan đi, người đó sẽ xuất hiện, ai mới là người thanh tỉnh người khác?
Ai là người thờ ơ lạnh nhạt? Ai sẽ là người cười sau cùng?