Chương 92: Tình thế nghịch chuyển

Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Từ sau khi tu luyện tâmpháp mà Xuất Trần đưa cho, nàng thấy hơi thở của bản thân mình cũng từtừ có tiến bộ. Nàng một bên lưu ý tình huống xung quanh mình, một bêntiếp tục làm bộ đánh đàn như không biết mọi chuyện.


Hứa Du Nhiên nhìn nàng đánh đàn khi yên tĩnh, mang dung mạo thanh nhãtuyệt sắc, trong lòng có một cỗ bất an không hiểu càng lúc càng lớn.Nàng tuyệt đối không cho phép người khác xuất sắc hơn nàng, nhất là lúcnày Hiên ca ca đang ở trong Yến kinh này.


Trong mắt hiện lên tia ngoan độc, Hứa Du Nhiên khẽ động ngón tay, làm ra một thế rất kỳ lạ. Nhất thời lá cây xung quanh đều rung động, trongviện có nhiều nơi hiện ra sát khí. Nháy mắt, sáu người bịt mặt xuất hiện từ trên cây hoặc là bụi cỏ.


Cùng lúc đó, Hứa Du Nhiên nhanh chóng thay đổi sắc mặt, đó là khuôn mặtmang theo vẻ lo lắng. Lại có biểu tình như đang sợ hãi, không dám đếngần.


Những Hắc y nhân này trên tay cầm binh khí, mũi kiếm đưa về phía VânMộng Vũ. Bọn họ nhắm vào Vân Mộng Vũ từ sáu hướng khác nhau, bày ra mộttrận thế khép kín.


Vân Mộng Vũ nhìn thế công của những người này, nhưng vẫn không dừng đánh đàn. Chỉ là ngón tay có tần suất nhanh hơn, làn điệu bị cuốn theo, lạimang theo hương vị tiêu điều xơ xác. Ánh mắt tàn khốc của Vân Mộng Vũbắt đầu khởi động, trong lòng muốn động sát khí với những người muốngiết nàng. Ánh mắt nàng nhìn về phía Hứa Du Nhiên đứng ở xa, chỉ thấylúc này Hứa Du Nhiên mang bộ dáng bị kinh hãi, ngơ ngác đứng tại chỗ,mang ánh mắt hoảng sợ nhìn bên này.


available on google playdownload on app store


Nhìn một màn như vậy, trong lòng nàng cười nhạo, Hứa Du Nhiên này quảthật diễn trò rất hay, đến nay nàng vẫn chưa nhìn ra được một chút sơ hở nào của Hứa Du Nhiên. Nàng chỉ dựa vào trực giác của nữ nhân và chuyệnđã xảy ra để phán đoán Hứa Du Nhiên là người nàng cần đề phòng. Nàngnhanh chóng dời ánh mắt khỏi người Hứa Du Nhiên, một lần nữa nhìn Hắc ynhân đang đánh tới.


Nàng cẩn thận tính toánvị trí và góc độ xuất kiếm của bọn họ, tay càng đánh đàn nhanh hơn. Ánhmắt lạnh như băng, trong lòng mang vẻ lo lắng. Sáu Hắc y nhân khôngngừng tới gần nàng, ngay thời khắc nguy hiểm này, lại truyền đến thanhâm lo lắng của Hứa Du Nhiên.


“Mộng Vũ cẩn thận, ta đến giúp ngươi.” Hứa Du Nhiên nói xong, liền nghe được thanh âm của nhuyễn kiếm cắt qua trong không khí.
Nghe thanh âm này, thần sắc trong mắt Vân Mộng Vũ càng thêm cẩn thận.


Mà đồng thời, nhìn tình huống này Hồng Mai muốn xông lên bằng tay không. Vân Mộng Vũ thoáng nhìn ra ý định của Hồng Mai, động tác trên tay vẫnchưa ngừng, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng quét đến chỗ của Hồng Mai,trong mắt tràn ngập sự tự tin cùng với lời nhắn bảo Hồng Mai cứ yên tâm.


Hồng Mai thấy được ánh mắt của tiểu thư, tuy rằng nàng vẫn rất lo lắng,nhưng bây giờ nàng cũng không dám xông lên. Không phải là nàng sợ ch.ết,mà là sợ sẽ liên lụy đến tiểu thư hoặc là quấy rầy kế hoạch. Cho nên,nàng tìm một góc đứng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía tiểu thư, sợ tiểuthư gặp chuyện không may.


Mà bên kia, Vân Mộng Vũ lại di chuyển ánh mắt, kiếm của sáu hắc y nhânbịt mặt đã đến trước mặt, mục tiêu của bọn họ, mũi kiếm đều chỉ về phíađôi tay đang đánh đàn kia. Tuy rằng nàng đã tính toán ra hướng của mũikiếm sẽ đâm tới, nhưng đến khi diễn ra, trong lòng nàng vẫn nhịn khôngđược lo lắng. Bọn họ muốn chặt đôi tay của nàng, không phải là muốn mạng của nàng, mà là muốn hai tay.


Đây là vì sao vậy?
Nếu đây là mưu kế của Hứa Du Nhiên, như vậy ý nàng muốn như thế nào?
Chẳng lẽ là bởi vì kỹthuật đánh đàn của nàng, nhưng rõ ràng vụ ám sát này đã được an bài từtrước. Tóm lại là muốn phá hủy nàng.


Không cho nàng nghĩ nhiều, hắc y nhân bịt mặt đã đưa kiếm đến tay nàng.Nàng đột nhiên liếc mắt nhìn Hắc y nhân một cái, trong mắt là tia lạnhlùng. Hắc y nhân bị cái liếc mắt này của nàng làm cho ngây người, nhưngngay sau đó bọn họ lại hoảng sợ. Vân Mộng Vũ nhấn mạnh ngón tay xuốngcây đàn, tiếng đàn ngưng lại, dây đàn đứt, dây đàn bắn về phía sáu Hắc y nhân kia, làm cho cả sáu người kia đều bị thương. Thừa dịp có cơ hội,lúc Hắc y nhân này trở tay không kịp, cổ tay Vân Mộng Vũ khẽ động, đoạtđược một cây kiếm trong tay Hắc y nhân.


Sau khi đoạt được kiếm, cả người nàng lập tức lui về sau, làm thành biên độ lạ. Đầu nàng lúc này hướng xuống đất, cầm kiếm chỉ về phía của bahắc y nhân. Sau đó ở lấy kiếm chống đỡ, nhào lộn một vòng, nhân cơ hộinày nàng lấy chân công kích các hướng. Sau khi công kích, cả người nànglộn một vòng trên không trung, sau đó thuận thế rồi lăn một vòng dướiđất, liền thoát khỏi phạm vi công kích.


Lúc này Vân Mộng Vũ lập đứng thẳng người, cầm kiếm mang ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám Hắc y nhân. Cứ như vậy, giờ phút này hình thành cục diện giằng co.
Đột nhiên có một Hắc ynhân ngã xuống, những Hắc y nhân khác kinh hãi, nhìn qua bên cạnh, lạinhìn thấy Hứa Du Nhiên rút kiếm ra.


Thấy như vậy, Vân Mộng Vũ vẫn không thả lỏng phòng bị với Hứa Du Nhiên.


Trong lòng Vân Mộng Vũvẫn luôn hoài nghi nàng ta, đây chỉ là diễn trò mà thôi. Có lẽ Hứa DuNhiên muốn giết một Hắc y nhân để áp chế sự cảnh giác của nàng, sau đóthừa dịp nàng lơi lỏng thì lại cho nàng một kích trí mạng. Chuyện nàycũng không phải là không có khả năng.


Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không xác định là như thế, hơn nữađây chỉ là dự đoán, không có chứng cớ. Nên Vân Mộng Vũ nhìn Hứa DuNhiên, tín nhiệm nói: “Du Nhiên, ta ở bên này, hai người kia giao cho ngươi giải quyết.”


“Được, Mộng Vũ, ngươi yên tâm đối phó với ba tên kia đi.” Hứa Du Nhiên vui vẻ đồng ý.


Tình hình cũng đã có chuyển biến, lúc nãy Vân Mộng Vũ còn bị bao vây,giờ phút này có vẻ chiếm được ưu thế. Nhìn Hứa Du Nhiên động thủ, VânMộng Vũ nhẹ nhàng đưa kiếm lên, đâm tới một Hắc y nhân. Hắc y nhân kiabị đâm nên liên tục lui về phía sau, Hắc y nhân bên cạnh thừa cơ xônglên, Vân Mộng Vũ đột nhiên cuối thấp người xuống, xoay người đảo kiếmqua hai Hắc y nhân khác, sau đó xoay người qua bên kia. Nhất thời ba Hắc y nhân đều bị thất thế trước Vân Mộng Vũ, nhưng Vân Mộng Vũ cũng khôngchiếm được thế thượng phong.


Vân Mộng Vũ cầm kiếm chỉa thẳng vào ba người kia, liếc mắt nhìn Hứa DuNhiên, phát hiện nàng thật sự chiến đấu, không giống giả chút nào.
Nhưng đây dù sao cũng là chùa Hàn Sơn nơi nàng đề nghị đến, bây giờ đãxảy ra chuyện, nàng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.


Vân Mộng Vũ lần này cũng không ra chiêu trước, mà là chờ bọn họ rachiêu. Sau khi Hắc y nhân trao đổi ánh mắt, lại liên thủ tấn công vềphía Vân Mộng Vũ. Vân Mộng Vũ rút kiếm đón nhận, trong lòng tự hỏi nênlàm gì để tốc chiến tốc thắng. Đột nhiên nàng nhớ tới trong tay áo còncó giấu vài quân cờ.


Trong tay áo có quân cờ là vì gần đây nàng cũng mê chơi cờ, cho nên giữlại vài quân cờ trên người, đôi khi lấy ra nhìn cũng làm cho tâm tìnhyên tĩnh. Giờ phút này, quân cờ lại chính là ám khí tốt nhất.


Vân Mộng Vũ nghĩ kế sách tiêu diệt địch, bây giờ việc cần phải làm là tìm đúng thời cơ cho bọn chúng một kích trí mạng.


Bên kia Hứa Du Nhiên một bên đánh một bên âm thầm quan sát Vân Mộng Vũ,nhìn thấy nàng và ba Hắc y nhân càng đấu càng không phân được cao thấp,trong mắt nàng sát ý càng đậm.


Vân Mộng Vũ này quả nhiên không tầm thường, cầm nghệ giỏi, võ công cũngkhông kém, hơn nữa lại nhìn không ra chiêu thức võ công của Vân Mộng Vũ. Chỉ có thể cảm giác được võ công và tâm pháp của nàng lại không giốngnhau.


Nghĩ vậy, nàng quyết định, muốn tốc chiến tốc thắng, bằng không tình thế cứ như vậy thì sẽ bị Vân Mộng Vũ phát hiện. Dù sao Vân Mộng Vũ cũngkhông thể ch.ết được, mà nàng cũng có một thân phận khác không thể bạilộ.


Vì thế nàng một bên cùng hai Hắc y nhân đánh nhau, tạo ra một bộ dángđánh nhau kịch liệt, một bên âm thầm dùng ánh mắt nhìn Xuân Sơ Noãn.
Xuân Sơ Noãn hiểu ý, lập tức phóng một ám tiễn từ trong tay áo ra, ámtiễn cắt qua không khí, nhanh chóng bay về phía tay trái của Vân MộngVũ.


Mà bên kia, Vân Mộng Vũ vừa tìm được thời cơ tốt, một tay cầm ám khí,một tay xuất kiếm. Muốn dùng ám khí giải quyết hai Hắc y nhân, bây giờchỉ còn một tên. Mà ngay tại lúc nàng muốn dùng kiếm đâm ch.ết Hắc ynhân, thình lình lại bị tiếng xé gió làm ảnh hưởng. Nàng quay đầu nhìnám tiễn kia biết là không thể ngăn cản, nàng lập tức phóng ra một quâncờ. Ám tiễn kia bị đánh trật hướng khác, nhưng đồng thời tay kia củanàng đã bị mất quân cờ. Nàng quay lại, thấy Hắc y nhân đang cầm kiếmchạy tới muốn chặt bỏ tay cầm kiếm của nàng.


Mà nàng cũng đã không còn thời gian để ngăn cản thế công này nữa, ánhmắt nàng trợn to nhìn thanh kiếm kia cách tay nàng càng ngày càng gần.
Bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi, nàng cảm giác được sức lực của nàng đang suy yếu.


Nhưng ngay lúc nàng nghĩ tay nàng bị chặt bỏ, nàng lại cảm thấy sau lưng có một đạo hơi thở rất mạnh, nhanh chóng chạy đến đây.


Trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, không phải chứ, còn có sát thủ ẩn nấp sao,có cần phải khoa trương như vậy không, lại bố trí thiên la địa võng nàyvới nàng, chỉ vì đôi tay của nàng thôi sao?


Ngay tại lúc nàng cảm thấy sự tình đã không thể nghịch chuyển, đột nhiên bóng người trước mắt chợt lóe, ngay sau đó, nàng đã rời xa nguy hiểm.
Đến khi Vân Mộng Vũ nhìn lại, trái tim của nàng nhịn không được có một trận co rút.


Hứa Du Nhiên giờ phút này lại nắm thanh kiếm của tên Hắc y nhân muốnchặt tay nàng, máu tươi không ngừng chảy xuống. Thấy như vậy, nàng nhấtthời ngẩn người.
Trong đầu mình luôn hoài nghi Hứa Du Nhiên, mà bây giờ lại nhìn thấychuyện máu chảy như thế này, cảm thấy nàng thật sự hiểu lầm nàng ta.


Lúc nàng đang thất thần, thanh âm suy yếu của Hứa Du Nhiên truyền đến.
“Mộng Vũ, mau giết hắn a.”
“Ân? Nga!” Vân Mộng Vũ lúc này mới tỉnh lại, lập tức dùng một kiếm giết Hắc y nhân kia.
Vân Mộng Vũ giết người xong, thân mình Hứa Du Nhiên lập tức ngã nhào xuống.


Vừa thấy tình hình này, Vân Mộng Vũ lập tức đi qua đỡ nàng, lo lắng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
“Ta không sao, Mộng Vũ, ngươi nói cái gì vậy? Có cái gì phải xin lỗi chứ, ta không sao.” Nghe Vân Mộng Vũ nói, Hứa Du Nhiên ngẩng đầu lên ôn nhu nói với Vân Mộng Vũ.


Bốn thị nữ của Hứa Du Nhiên bây giờ cũng chạy tới đây, cuống quít chạytới xem tình hình của Hứa Du Nhiên. Xuân Sơ Noãn hai tay run run cầm đôi tay đổ máu của nàng, ngữ khí run run nói: “Quận chúa, sao ngươi lại ngốc như vậy? Bây giờ thì tốt rồi, tay ngươi phải làm sao bây giờ? Sắpđến Quỳnh Hoa yến phải làm sao đây?”


Hứa Du Nhiên cũng cười yếu ớt nói: “Không có việc gì, chỉ bị thươngnhẹ mà thôi, ta không sao. Mộng Vũ là do ta đưa đến chùa Hàn Sơn, nhưvậy ta sẽ không để cho nàng có chút tổn thương nào. May mắn, Mộng Vũkhông có việc gì. May mắn là tay ta bị thương, mà không phải là tay Mộng Vũ, nếu không mất đi đôi tay cầm nghệ giỏi như vậy thì thật đáng tiếc.” Khi nói đến cầm nghệ, trên mặt Hứa Du Nhiên không che dấu được sự cô đơn.


Nhìn Hứa Du Nhiên như vậy, phòng bị trong lòng của Vân Mộng Vũ nháy mắt tan thành mây khói.


Hứa Du Nhiên cầm nghệ cũng phi thường lợi hại, nhưng bây giờ nàng ta vìcứu nàng mà hy sinh đôi tay. Bây giờ nàng thật sự không dám hoài nghiHứa Du Nhiên, đối với một người yêu đàn, lại nguyện ý vì cứu nàng màdùng hai tay để chắn kiếm. Phần ân tình này nàng không biết nên báo đápnhư thế nào cho phải, cho nên nàng nguyện ý tin tưởng nàng ta một lần.


Nàng nhìn Hứa Du Nhiên kiên định nói: “Du Nhiên ngươi tuyệt đốikhông có việc gì, ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi tay cho ngươi. Bây giờ trước hết ta giúp ngươi cầm máu, sau đó sẽ đưa ngươi xuống núi tìmđại phu.”


Nghe xong lời của nàng, hai mắt Hứa Du Nhiên rưng rưng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.


Sau đó, thị nữ của Hứa Du Nhiên nhanh chóng tìm được Bạch Bố cùng với ởmột ít thảo dược cầm máu theo lời miêu tả của Vân Mộng Vũ trên núi. VânMộng Vũ cẩn thận giúp Hứa Du Nhiên xử lý miệng vết thương, nhìn thấymiệng vết thương thật sâu, trong lòng Vân Mộng Vũ cảm thấy áy náy.


Du Nhiên đối xử với nàng như thế, mà ngay từ đầu nàng hoài nghi nàng ta.
Hứa Du Nhiên nhìn biến hóa trong mắt của Vân Mộng Vũ, thầm nghĩ tronglòng biến hóa lần này của Vân Mộng Vũ cũng coi như nàng có thu hoạch.


Nhưng đồng thời cũng nhìn ra được Vân Mộng Vũ lợi hại vô cùng, không chỉ có cầm nghệ phi phàm, võ công sắc bén, còn biết y thuật, hơn nữa lại có thể làm cho Quân Lãnh Mạc ra tay cứu nàng.
Nghĩ đến Quân Lãnh Mạc, nàng quay đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy gì.


Trong đầu nàng nhớ tới một màn kia, đáng ra lúc nãy đã đạt được mụcđích, lại đột nhiên nhìn thấy Quân Lãnh Mạc đứng trước cửa viện. Hơn nữa hai ngón tay giơ lên, bắn ra một đạo khí kình với Hắc y nhân muốn ámsát Vân Mộng Vũ.


Thấy như vậy, nàng cũng không có thời gian tự hỏi vì sao. Nàng chỉ cóthể tự hỏi nên làm thế nào để cứu cục diện không tốt này. Cuối cùng nàng âm thầm cắn răng, mạnh mẽ giết hai Hắc y nhân trước mặt, nhanh chóngvọt tới bên cạnh Vân Mộng Vũ. Lấy tay bắt lấy thế công của Hắc y nhân,âm thầm lại nhẹ nhàng đem kiếm dời đi một chút, mà đạo khí kinh kia cũng đã đánh trật, nhập thân cây đối diện.


Vân Mộng Vũ xử lý xong miệng vết thương, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dángthất thần của nàng, nghĩ đến nàng vì chuyện hai tay, nên nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì …….”


Mà kế tiếp các nàng vội vàng xuống núi, Hứa Du Nhiên cùng Vân Mộng Vũcùng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Hồng Mai cùng Xuân Sơ Noãn ngồi ở xengựa khác.


Trên đường Hứa Du Nhiên mê man suy yếu, trong lòng Vân Mộng Vũ suy nghĩrất nhiều. Cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Du Nhiên, trong lòngnàng áy náy liên tục. Vân Mộng Vũ khẽ thở dài một hơi, đem ánh mắt dờivề cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh màu lam lóe qua. Nhìn bóngdáng kia, Vân Mộng Vũ cảm thấy thật quen thuộc.


Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được Du Nhiên tỉnh, nàng nhanh chóng xoay người lại chăm sóc nàng ta.
Tây Lâm Hạo cưỡi ngựa nhanh chóng về chùa Hàn Sơn, trên đường nhìn thấymấy chiếc xe ngựa, trong lòng rất nghi hoặc. Ai đã đến rồi lại đi, chùaHàn Sơn không phải là nơi ai cũng có thể đến.


Nhưng hắn cũng không muốn quản chuyện người khác, chỉ thích tiêu dao tự tại, nên cũng không để ở trong lòng.
Đến chùa Hàn Sơn, nhìn thấy Quân Lãnh Mạc đứng một mình ở cửa chùa Hàn Sơn, ánh mắt nhìn xa xăm, không biết là đang nhìn cái gì.


Nhìn Quân Lãnh Mạc như vậy, trong lòng Tây Lâm Hạo buồn bực, làm sao vậy?
Hắn chỉ mới đi ra ngoàimột lúc, khi trở về, lại thấy hoàng đế của Quân quốc luôn luôn khí phách lãnh tuyệt lại có bộ dáng đa sầu đa cảm như thế. Lại còn đứng trướccửa, không phải là đang nghênh đón hắn đó chứ?


Tây Lâm Hạo đi đến trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi: “Mạc, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ đã có chuyện lớn gì xảy ra sao?” Có thể làm cho Mạc biến thành bộ dáng này thì chỉ có chuyện rất kinh động mà thôi.


“Không có gì, đi vào thôi.” Quân Lãnh Mạc thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người đi vào trong.
Tây Lâm Hạo đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Hắn lắc đầu, vứt bỏ nghi hoặc. Cũng đi vào.


Mà bên kia Vân Mộng Vũ cùng Hứa Du Nhiên về tới Hứa vương phủ, Hứa vương vừa thấy Hứa Du Nhiên bị thương, lập tức lo lắng mời thái y và đại phunổi danh ở dân gian đến chữa trị. Nhưng tất cả các đại phu đều nói taycủa Du Nhiên quận chúa về sau không thể đánh đàn.


Nghe thấy tất cả các đại phu đều có một kết quả như nhau, Hứa vương tứcgiận, đem tất cả các đại phu và ngự y nhốt vào đại lao. Mà trên mắt HứaHạo Nhiên cũng lộ ra thần sắc lo lắng, Vân Mộng Vũ ở Hứa vương phủ cũngcực kỳ xấu hổ, nhưng nàng cũng không để trong lòng, cái nàng để ý là tay của Du Nhiên. Nhìn thấy đại phu không có cách nào, trong lòng nàng ngầm hạ quyết định, nàng nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi tay cho Du Nhiên.


Cuối cùng Hứa vương vẫn uyển chuyển mời Vân Mộng Vũ ra khỏi Hứa vươngphủ, tuy rằng nàng vẫn rất muốn ở lại chăm sóc cho Du Nhiên. Vân Mộng Vũ đi rồi, Hứa Du Nhiên trong phòng cũng đã tỉnh. Xuân Sơ Noãn bước lênphía trước hầu hạ, Hứa Du Nhiên dựa lưng vào trên giường, nhìn các nàng.


Bốn thị nữ bị nàng nhìn đến mức run cả người, Xuân Sơ Noãn chủ động hỏi: “Thiếu chủ, người bị sao vậy?”
“Các ngươi biết vì sao hôm nay ta hành động như vậy không?” Hứa Du Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi.


Bốn thị nữ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng, cuối cùng vẫn là lão đại Xuân Sơ Noãn lên tiếng hỏi.
“Tiểu thư, lúc ấy Hắc y nhân cũng sắp chặt được tay nàng ta. Vì sao, ngươi lại cứu nàng phúc cuối cùng? Hơn nữa lại lấy cách tự mình hạimình? Thiếu chủ, tay ngươi sau này sẽ làm sao?”


Nghe được câu hỏi của nàng, Hứa Du Nhiên cười, sau đó nói: “Ta biếtcác ngươi sẽ hỏi câu này. Lúc ấy, ta cũng nghĩ là sẽ chặt bỏ được đôitay kia của Vân Mộng Vũ. Nhưng lúc gần đạt được mục đích, ta nhìn thấyQuân Lãnh Mạc xuất hiện, hơn nữa hắn còn ra tay.”


“Cái gì? Quân Hoàng ra tay, Quân Hoàng võ công sâu không lường được. Nếu hôm nay hắn ra tay, Vân Mộng Vũ kia tất nhiên là không có việc gì.Nhưng tiểu thư, ngươi cần gì phải tự mình hại mình chứ? Chẳng lẽ chỉ vìmuốn chiếm được sự tin tưởng của Vân Mộng Vũ sao, trả giá đó cũng quálớn đi.” Thu Như Phong lanh mồm lanh miệng thốt lên.


Hứa Du Nhiên nhìn nàng một cái, cười nói: “Tự mình hại mình khôngphải là ta mong muốn, nhưng tình huống lúc ấy, nếu có Quân Lãnh Mạc tham gia, tình huống sẽ càng tệ hơn. Mà ta cũng không xem như tự mình hạimình, tay của ta, ta đương nhiên yêu quý phi thường. Lúc ấy ta có vậnchuyển võ công đặc thù của Bồng Lai đảo, như vậy kiếm kia cũng sẽ khônggây thương tổn cho gân mạch của ta. Cho nên tuy rằng nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng kỳ thật là có thể hoàn toàn chữa khỏi.”


“Nhưng hôm nay đại phu đều nói tay của thiếu chủ……” Xuân Sơ Noãn lo lắng hỏi.


“Bọn họ có y thuật bình thường tự nhiên không nhìn ra manh mối trong đó, ta vụng trộm điểm huyệt tay chân, bọn họ tất nhiên là đã bị ta lừa. Hôm nay ta quyết định như vậy cũng chỉ là khẩn cấp. Hôm nay ta khônggây ra thương tổn cho nàng, nàng sẽ ở Quỳnh Hoa yến thi triển tài năng,mà khúc nhạc này, ta biết ta là không bằng nàng. Tuy rằng ta không muốntin, nhưng đây là sự thật. Mà nếu không thể ngăn cản nàng tham dự QuỳnhHoa yến, tay ta lại bị thương, làm cho trong lòng nàng sẽ áy náy, có khả năng không tham gia Quỳnh Hoa yến.”


Nghe nói như thế, Thu Như Phong vẫn mang bộ dáng không hiểu, nhịn không được hỏi: “Thiếu chủ, lần này giết không thành, lần sau sẽ tìm cơ hội khác tốt hơn. VânMộng Vũ chỉ là một nữ tử bình thường, muốn giết nàng ta chỉ dễ như trởbàn tay.”


Nghe Thu Như Gió nói xong, biểu tình của Hứa Du Nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Vân Mộng Vũ, nàng không phải là người đơn giản. Một người đạt tới cảnh giới chơi đàn đó là một nữ tử bình thường được sao? Một người có thể đánhvới ba sát thủ mà vẫn giành được thắng lợi là nữ tử bình thường sao?”


Nghe được lời của nàng, trong phòng nhất thời im lặng.


Xuân Sơ Noãn lúc này mới phát hiện nàng quả thật là xem nhẹ Vân Mộng Vũ. Ngay từ đầu nàng là người tiếp xúc đầu tiên, nàng vẫn nghĩ Vân Mộng Vũchỉ có chút tài hoa, là nữ tử có chút thông minh. Nhưng hôm nay nghethiếu chủ nói như thế, nàng mới đột nhiên phát hiện, nàng thật sự ngaytừ đầu đã xem nhẹ nàng ấy.


Đúng vậy, một người cầmnghệ xuất thần nhập hóa, võ công cũng rất bất phàm, lại hiểu được mộtchút y thuật thì làm sao có thể là nữ tử bình thường. Sau này, nàng nhất định phải chú ý Vân Mộng Vũ chặt chẽ, hy vọng có thể giúp thiếu chủ.


Hứa Du Nhiên nói một hồi, cũng cảm thấy hơi mệt, nên cho các nàng lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại mình nàng, nghĩ đến thân ảnh thanh lệ vô song của Vân Mộng Vũ khi đánh đàn, còn có thân thủ sắc bén kia.


Vân Mộng Vũ nàng chỉ là thiên kim của một gia đình nhà quan bình thườngcủa Sở quốc, nhưng vì sao lại học được thân thủ tốt như thế. Hơn nữa cầm nghệ của nàng lại rất cao, trước khi Mẫu Đơn hội diễn ra cũng chưa baogiờ nghe nói đến.


Theo điều tr.a của nàng có thể thấy được, tựa hồ là từ sau khi bị Dạ vương bỏ, tính tình của nàngmới thay đổi. Trong lúc đó nàng lại vô cớ biến mất hai tháng, hai thángnày, nàng đã đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể thay đổi nhưvậy, có thể nói là hai người khác nhau. Hơn nữa hôm nay Quân Lãnh Mạccòn ra tay cứu nàng ta, năng lực này quả nhiên đáng sợ. Nàng ta luôn cóngười âm thầm giúp đỡ, hoặc là nàng ta có thế lực của mình. Xem ra, muốn trừ bỏ nàng ta, còn phải bàn bạc kỹ lưỡng.


Lúc nàng đang nghĩ lung tung, chóp mũi đột nhiên ngửi được mùi của hoa cỏ, sắc mặt lập tức vui vẻ.
Hứa Du Nhiên vui vẻ quay đầu nhìn ra bên ngoài hô một tiếng Hiên ca ca.
Nàng vừa kêu xong, trong phòng liền xuất hiện một nam tử áo trắng, tuấn tú như thần.
Hứa Du Nhiên nhìn hắn, trong mắt mang vẻ ôn nhu.


Hiên ca ca vĩnh viễn luôn tuấn tú như vậy, bây giờ cũng chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm thấy trên người hắn có vô số ánh trăng đang chiếusáng.
Sở Hiên nhìn Hứa Du Nhiên, ở chỗ sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia phiền chán, nhưng bên ngoài cũng nhìn không ra, vẫn là ánh mắt đạm mạc nhưcũ.


Mà Hứa Du Nhiên bị ánh mắt này nhìn, cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Hứa Du Nhiên thẹn thùng cúi đầu, lại nghe Sở Hiên nói chuyện.
“Du Nhiên, tay ngươi bị thương, có sao không?”


Nghe như thế, trong mắt Hứa Du Nhiên hiện lên vẻ tính kế, trong lòng suy nghĩ một phen, lại nói: “Không sao cả, trên người ta có thuốc tiên của Bồng Lai đảo, nếu dùng thì có thể hoàn toàn hồi phục.”


Nàng không thể nói dối trước mặt Hiên ca ca, Hiên ca ca tinh thông mọiviệc, dễ dàng điều tr.a ra, đến lúc đó lại phá hư ấn tượng của hắn, nhưvậy bây giờ nàng nên nói thật thì hơn.
Sở Hiên nghe xong, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.


Tuy rằng bên ngoài là một bộ dáng thản nhiên, nhưng trong lòng hắn cũngrất bất an, lúc này vẫn rất bất an. Khi biết chuyện nàng gặp sát thủ,trong lòng hắn có sự bối rối không hiểu, làm hắn không làm được chuyệngì cả. Nhưng hắn biết hắn không thể đi nhìn nàng, bởi vì Du Nhiên đang ở đây. Du Nhiên tất nhiên đã an bài một số mật thám ở phủ Quận chúa, hắnkhông thể mạo hiểm. Du Nhiên bây giờ đã thấy được tài hoa của nàng, cũng đã hạ sát thủ đối với nàng, nếu biết hắn có liên quan đến nàng, như vậy nàng ta sẽ lại không từ thủ đoạn đối phó nàng. Bây giờ hắn chỉ có thểcố hết sức trấn an Du Nhiên, không cho nàng ta phát hiện ra chuyện gì.


Hứa Du Nhiên cúi đầu một lát sau cũng không nghe được tiếng trả lời,nghĩ Hiên ca ca đã đi rồi, nên lo lắng ngẩng đầu. Nhìn thấy Sở Hiên vẫnđứng đó, trong mắt mới lộ ra thần sắc thoải mái.


Nàng làm nũng nói: “Hiên ca ca, sao ngươi không nói gì? Có phải Du Nhiên làm chuyện gì sai hay không, chọc cho ngươi tức giận?”


Sở Hiên thấy vậy, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng ngoài miệng cũng nói: “Sẽ không, Du Nhiên từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ ngươi cònkhông hiểu ta sao? Chỉ là đang suy nghĩ không biết có nên gọi Tây LâmHạo đến xem tay của ngươi hay không?”


Nghe nói như thế, trong mắt Hứa Du Nhiên hiện lên vẻ hoảng hốt, ngẩng đầu cười nói: “Không cần phiền như vậy, Hiên ca ca, chẳng lẽ ngươi đối với thuốc tiên của Bồng Lai đảo không yên tâm sao?”


Nghe nói như thế, trong mắt Sở Hiên hiện lên một tia sáng, chợt lóe rồi biến mất, hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó mở miệng nói: “Nếu Du Nhiên nói như vậy, ta đây cũng yên tâm. Đêm đã khuya, ngươi cũngđang bị thương nên nghỉ ngơi sớm đi, ta phải đi, lần sau sẽ đến thămngươi.”


Sở Hiên dứt lời, không đợi nàng phản ứng, nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn căn phòng chỉ có một mình nàng, trong mắt Hứa Du Nhiên hiện lên vẻ cô đơn.
Thì thào nói: “Hiên ca ca, khi nào thì mới có thể biết tâm tình của ta, mới có thể ở cùng một chỗ với ta?”


Sở Hiên đi rồi, nhưng không về Hiên vương phủ, hắn đứng trên một nóc nhà cao cao trong thành, nhìn về phía phủ quận chúa. Trong lòng có chút bối rối, nàng hôm nay có bị thương hay không? Nàng bây giờ bị Du Nhiên theo dõi, về sau chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái.


Sở Hiên đứng thật lâu tại kia, trong miệng vang lên tiếng thở lại, mới xoay người rời khỏi nơi này.
Mà lúc này Vân Mộng Vũ cũng trằn trọc trong phòng mình, vẫn ngủ không được.


Chuyện hôm nay ngoài dự đoán của nàng, làm cho nàng trở tay không kịp.Lý trí thì bảo nàng không nên tin tưởng Hứa Du Nhiên, nhưng bây giờ nàng lại không có chút hoài nghi với Hứa Du Nhiên. Quên đi, nghĩ nhiều nhưvậy làm gì? Có lẽ là do nàng nghĩ nhiều. Dù sao thuyền đến đầu cầu tựnhiên thẳng, sau này hẳn nghĩ cách đối phó, bây giờ nghĩ nhiều cũng vôdụng. Vẫn nên an tâm ngủ, sáng sớm mai còn phải đi tìm Tây quốc Hạovương Tây Lâm Hạo chữa tay cho Du Nhiên.


Hôm nay nàng từ Hứa vương phủ trở về, cho người đi thăm dò danh y. Kếtquả người có y thuật tốt nhất thiên hạ là chủ nhân vô danh của Thần Ycốc, nhưng nhiều năm nay hắn không ra khỏi cốc. Mà người ngoài cũng bịcấm vào cốc. Bởi vậy muốn nhờ hắn xem bệnh là chuyện rất khó khăn. Nhưng đệ tử Tây Lâm Hạo của hắn thì khác, nghe đồn y thuật của hắn đã giỏihơn thầy. Hơn nữa Tây Lâm Hạo là người ôn hòa, hay giúp đỡ người khác,thường xuyên đi lại trong thiên hạ, là người có tình có nghĩa, luôn giúp người nghèo chữa bệnh. Cho nên, nàng cảm thấy ngày mai nhờ hắn đến chữa tay cho Du Nhiên, hắn tất nhiên sẽ đến. Nàng tin tưởng, chỉ cần Tây Lâm Hạo ra tay, tay của Du Nhiên có thể sẽ hồi phục lại.


Nên nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.


Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Vân Mộng Vũ và Hồng Mai đi đến trướccửa quán của Hạo quốc. Nhưng khi nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,không thể không kinh hô một tiếng, đây giống như là cảnh xếp hàng mua vé tàu Tết ở nhà ga thời hiện đại.


Nhìn hàng ngũ từ cửa đến hết hàng, nhưng nàng vẫn không thấy điểm cuối, người đông như kiến.


Đây cũng quá khoa trương đi. Nàng đã đếm sớm như thế, cũng đã có nhiềungười như thế này a. Nàng nhìn hàng ngũ như vậy, thật sự là không códũng khí xếp hàng, chắc đến sang năm cũng chưa tới lượt nàng a.
Lúc nàng đang âm thầm buồn bực, thanh âm nghi hoặc của Hồng Mai vang lên bên tai.


“Tiểu thư, sao ngươi không trực tiếp cầm lệnh bài của quận chúa đivào gặp Hạo vương? Như vậy chẳng phải là bớt được thời gian, chứ nếu xếp hàng, cũng không biết sẽ xếp đến năm nào tháng nào nữa?”


Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ bật cười một chút, nhẹ giọng nói với Hồng Mai: “Hôm qua ngươi cũng thấy được tư liệu của Hạo vương, trên tư liệu nói Hạovương không thích quyền thế phú quý, chỉ thích cuộc sống tiêu diêu tựtại. Hơn nữa hắn cực kỳ hiệp nghĩa. Ta nghĩ hắn không thích người kháclợi dụng thân phận để ép buộc hắn. Hắn tính tình tiêu sái, không câu nệtiểu tiết. Cho nên chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ, tối hôm nay sẽchờ, chắc là có thể đợi được cho đến khi…….”


Nghe được tiểu thư nói, Hồng Mai cảm thấy có đạo lý, nhưng nghe câu cuối cùng, Hồng Mai cũng nhịn không được run rẩy khóe miệng. Buổi tối chờ,Hạo vương quả nhiên là thần y nổi tiếng của thiên hạ a, lại có thể làmcho người ta cam tâm tình nguyện làm như thế.


Vân Mộng Vũ dứt lời, muốn rời khỏi đây, về nhà ngủ một giấc, như vậybuổi tối mới có sức để xếp hàng. Nhưng nàng vừa cất bước, chợt nghe thấy âm thanh mở cửa của y quán. Nàng lập tức dừng lại, quay đầu nhìn.


Một nam tử mặc y phục hộ vệ đi ra, hắn vừa đi ra, đầu tiên là nhìn độingũ xếp hàng trước mắt. Sau đó ra lệnh cho mọi người im lặng.


Nhìn thấy mọi người đều im lặng, trên mặt hộ vệ kia lộ ra thần sắc kiêu ngạo, lập tức lớn tiếng nói: “Các ngươi không cần chờ, Hạo vương nói sẽ không đến đây trong vài ngày nữa. Nhưng các ngươi cũng đừng sốt ruột, Hạo vương nói, các ngươi viết rõbệnh của người nhà lên mảnh giấy rồi bỏ vào trong hộp kia. Hắn có thờigian sẽ đến từng nhà trị bệnh, bây giờ các ngươi có thể bắt đầu.”


Hộ vệ kia vừa nói xong, mọi người lập tức huyên náo lên, nhiều người nhanh chóng tìm giấy bút.
Vân Mộng Vũ nghe xong, trong lòng nghĩ nghĩ, lấy lệnh bài của quận chúa giao cho Hồng Mai. Sau đó nhẹ giọng nói: “Hồng Mai, ngươi cầm lệnh bài này đến hỏi hộ vệ kia, xem thử Hạo vương bận việc gì, khi nào về?”


Hồng Mai nghe xong, nhận lệnh bài, bước đến bên cạnh hộ vệ kia hỏi.


Vân Mộng Vũ nhìn chằm chằm động tĩnh của Hồng Mai, thấy hộ vệ kia ngaytừ đầu thấy Hồng Mai đi lên, sắc mặt lập tức không hờn giận, muốn đẩyHồng Mai ra. Nhưng khi Hồng Mai đưa ra lệnh bài của quận chúa, sắc mặtlập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, nhiệt tình nói chuyện với Hồng Mai.


Nhìn biến hóa của hộ vệ, trong lòng nàng lạnh lùng, hộ vệ này đúng là tiểu nhân, chỉ biết dựa hơi của Hạo vương.
Hồng Mai nhanh chóng trở lại, thuật lại lời nói của hộ vệ kia.
Thì ra hôm qua Hạo vương chỉ ở trong quán vào ban ngày, lúc chạng vạng thì đã đi, nói chờ đến Quỳnh Hoa yến mới trở về.


Nhìn tình huống này, nàng cũng không có cách thay đổi. Vì thế nàng cũngviết chứng bệnh của Du Nhiên nộp lên. Nếu có cơ hội gặp Hạo vương ởQuỳnh Hoa yến, nàng sẽ trực tiếp nói với hắn về chuyện tay của Du Nhiên. Nếu không có cơ hội, vậy chỉ có thể gửi hy vọng lên tờ giấy này.


Sau khi làm mọi việc, nàng cho Hồng Mai về quận chúa phủ trước, mà một mình nàng lại đến Hứa vương phủ thăm Du Nhiên.


Nàng không cho Hồng Mai đi theo, là vì chuyện của Lục Bình ngày ấy. HứaHạo Nhiên khẳng định là nhận ra Lục Bình, mà Hồng Mai và Lục Bình lạigiống nhau, vì vậy để phòng ngừa, nàng đi một mình. Nàng muốn vào Hứavương phủ thăm Du Nhiên, tận lực cúi mình, không nên gây sự, để Du Nhiên khó xử.


Nhưng mỗi lần đi nàng đều rất buồn bực, Hứa Hạo Nhiên lúc nào cũng ở đó, hơn nữa lại dùng ánh mắt ái muội nhìn nàng. Nàng bị nhìn đến mức khôngđược tự nhiên, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi. Nhưng là ngại Du Nhiên ởđây, nàng không tiện mở miệng nói, nên chỉ có thể chấp nhận bị ánh mắtcủa Hứa Hạo Nhiên quấy rầy.


(Sally: tác giả khắc họanhân vậy Du Nhiên này cũng quá biến thái, mọi người có thấy giống takhông? Vì người ta đánh đàn hơn mình nên muốn chặt tay người ta, đúng là biến thái a)






Truyện liên quan