Chương 37: Đi chơi (3)

"Hử, tại sao ngươi và muội ấy bằng tuổi mà lại gọi muội ấy bằng muội? Mà không phải ở học viện thì các ngươi cũng học cùng lớp sao? Tại sao còn phải vào cung làm gì?"
"Nàng ấy thấp hơn ta nên phải gọi ta bằng tỉ! Ở học viện thì chúng ta cũng hay chơi chung nhưng ta vẫn muốn đến xem chỗ ở của nàng."


Đang nói chuyện sôi nổi thì đột nhiên có một giọng nói chen ngang với giọng cợt nhả.


"Vị tiểu muội muội này thật khả ái! Nàng theo ta về nhà đi, ta sẽ cho nàng được ăn sung mặc sướng. Nàng yên tâm đi, cha mẹ nàng chắc chắn sẽ đồng ý cho nàng làm vợ ta sớm thôi. Cho dù không thì cũng phải đồng ý." Nói xong quay xang Trấn Thiên trừng lớn mắt.


"Còn ngươi sớm chút cút khỏi đây mau. Hôm nay bản thiếu gia đang có tâm trạng vui nên tha ngươi một cái mạng chó!" Những kẻ phía sau nghe vậy cũng hùa theo. Những người xung quanh nghe vậy cũng không dám đi lên ngăn cản. Hiển nhiên, đây chắc là một tên công tử nhà giàu hoặc nhà quan lại mới nổi nên mới dám chặn đường nhang nhiên như vậy rồi.


Bọn này thật ngu xuẩn! Hôm nay tâm trạng ta không tốt, có lẽ nên cho bọn mi một cái cảnh cáo để chừa cái tính ấy đi chứ nhỉ? Tuy nhiên, chưa kịp hành động thì...
Bốp... Rầm!


"Bản tiểu thư mà thèm làm vợ ngươi sao? Hôm nay ngươi xui rồi, đi ch.ết đi!" Nói xong nhảy lên đạp một phát trúng "chỗ đó´ của tên thiếu gia đó. Đám người xung quanh bao gồm cả Trấn Thiên đứng ngây ra ngư phỗng nhìn cảnh tượng một người vừa mới mất đi cơ hội làm cha.


available on google playdownload on app store


"A a a... Ngươi ngươi..." Thiếu niên đau đớn liền lui người lại rồi co rụt người lại kêu la. Tiếng kêu này cũng đã đánh thức mấy cây cọc gỗ đằng kia.


"Anh em, giết con ả đó trả thù cho thiếu gia." Đùa sao? Thiếu gia bị như vậy thì bọn họ ch.ết chắc rồi. Quả này về không bị đánh cho lên vờ xuống ruộng thì mặt trời mọc đằng tây. Giết cô ả có lẽ sẽ giảm nhẹ bớt hình phạt.


"Hừ, muốn hại vị hôn thê của ta cũng phải nhìn mặt ta đã!" Nói xong Trấn Thiên cũng lao lên chắn trước Mai Linh và đạp bay tên đang định túm lấy nàng.


Nàng chỉ quá mức tức giận vì có kẻ dám đùa bỡn mình. Từ trước tới giờ toàn là nàng đi đùa bỡn kẻ khác chứ chưa từng có điều ngược lại bao giờ cho nên đã cố ý nhằm chúng chỗ đó của tên kia mà đạp. Lúc định quay đi thì bọn người đi theo tên thiếu gia đó bỗng xông lên. Bởi vì tu vi chênh lệch, hơn nữa bọn chúng cungđánh bất ngờ nên không kịp cản cũng không kịp né chỉ đành chờ đợi cú đánh. Ngay lúc đó, một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng và đánh bay tên định đánh nàng đi.


"Ngươi cứ tiếp tục đánh hắn cho ta còn về phần bọn người hầu kia thì để đó ta!" Nói xong, Trấn Thiên cũng không để ý đến bộ dáng ngạc nhiên của Mai Linh mà lao lên đánh nốt bọn lâu la của tên thiếu gia kia. Đồng thời cũng cảm thán tên kia thật là xui xẻo vì đụng phải nàng. Nếu gặp hắn thì cùng lắm là đánh cho một trận rồi thôi nhưng tiểu cô nương này lại dùng một chiêu cho hắn đoạn tử tiệt tôn luôn.


Qua vài giây sững sờ thì Mai Linh cũng tỉnh lại và quay ra đánh tiếp tên thiếu gia đang nằm đo đất kia. Phải nói đây chính là chiêu lợi hại và yêu thích nhất của nàng. Lần nào gặp phải mấy tên này đều dùng nó để sử dụng hết.
Qua một lúc....


"Sao? Đánh đã tay chưa? Ta đợi nãy giờ hơi bị lâu rồi đó!" Đang đánh hăng thì nghe tiếng nói quyen thuộc vang lên sau lưng nên bèn dừng lại và quay ra sau nhìn. Chỉ thấy đằng sau là cảnh Trấn Thiên đang đứng trước một đống thi thể...à nhầm họ chỉ bất tỉnh mà thôi đang khoanh tay nhìn mình.


"Xong rồi, chúng ta về thôi, mất hết hứng thú chơi rôi!" Thực lực tên này thật khủng bố, một đám hơn mười người ít nhất cũng phải huyễn sư cấp 4 như vậy mà hắn giải quyết như không, hơn nữa quần áo còn không một vết xước!






Truyện liên quan