Chương 44: Trấn Thiên gục ngã
Thế rồi từ quả cầu bảy màu nó vừa bay vừa tạo hình với tốc độ chóng mặt. Một con rồng phương đông nhanh chóng xuất hiện và mang theo tiếng gào thét điên cuồng giống như một con cự long đang phẫn nộ mà lao thẳng tới chỗ Cửu Vĩ.
"Ngươi định đối đầu với ta bằng cái chiêu trẻ con đấy sao? Cung quá xem thường ta đi!" Lời còn chưa nói xong thì thân hình của nó đã biến mất vô ảnh vô tung.
Grào...
Thân hình cự long nhanh chóng lao xuống mặt biển đang điên cuồng bên dưới. Mặt biển trước kia vẫn luôn yên ổn bình thản chảy nhưng từ khi Trấn Thiên đến chỗ này thì nó bắt đầu dậy sóng dữ dội. Nhưng khi cự long lao xuống thì vùng biển này lại yên tĩnh đến đáng sợ. Yên tĩnh đến không một gợn sóng hoàn toàn trái ngược với một vùng biển nên có. Thân hình cự long bảy sắc sau khi lao xuống biển thì giống như có quả cầu khí bao bọc lấy nó. Những làn nước chỉ có thể quay cuồng xung quanh nó. Đây hoàn toàn không phải là pháp thuật gì mà chính là sự bốc hơi nước. Nước biển đến gần thân hình cự long hoàn toàn bốc hơi và tiêu thất.
Đứng trên không nhìn xuống, đột nhiên sắc mặt Trấn Thiên khẽ biến. Với một tốc độ sợ rằng so với ánh sáng cũng chả khác mấy nhanh chóng bay ra khỏi khu vực ấy rồi nhanh chóng kết ấn.
Uỳnh... Grào...
Từ dưới mặt nước trồi lên một con rồng bảy sắc to kinh khủng với miệng là một con hồ li màu vàng sáu đuồi. Hài còn quái vật khổng lồ bày lền khồng trung đến chò đến khi khồng còn thấy hình nữa thì cũng là lúc Trấn Thiền hoàn thành trận pháp của mình.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Một quả cầu phát ra ánh sáng làm sáng rực cả một vùng trời. Sợ rằng so với mặt trời thì nó phát sáng còn mạnh hơn. Điều này khiến cho không ít cao thủ tọa trấn ở các nơi trên đại lục này khiếp sợ. Mặc dù họ khộng cảm nhận được luồng mạ pháp hạy vũ kĩ bạ động nào ở hướng đó nhựng vụ nổ đã chứng tỏ họ khộng phải người có thể cảm nhận được những người đạng chiến đấu l nợi đó. Mặt biển tuy có trận pháp của Trấn Thiên bảo vệ nhưng cũng bị trấn động làm cho sóng nổi lên cuồn cuộn. Sau năm đến sáu phút "phát sáng´ thì quả cầu này cũng tiêu thất.
"Ăn trực tiếp chiêu "Cự viêm long bạo´ của ta để xem ngươi còn dậy nổi không. Ộc... Hộc hộc... Cơ thể mình sắp không chịu nổi rồi!" Nhổ ra một ngụm máu, Trấn Thiên chăm chú nhìn lên bầu trời. Nếu như lần này thất bại chỉ sợ sẽ khó giữ mạng. Một chiêu này đã tiêu hao toàn bộ ma pháp của mình rồi, nếu nó sống thì nó đúng là quái vật bất tử.
"Hừ, nhóc con nhà ngươi cũng có chiêu mạnh gớm nhưng vẫn chưa đủ để hạ ta đâu!" Khói bụi tan đi để lộ ra thân hình khổng lồ của Cửu Vĩ với bảy chiếc đuôi đãng đứng trên khỗng chung nhìn xuống. Những vết thương trên người Cửu Vĩ lúc này cực kì nhiều làm máu chảy khắp nơi. Chiêu vừa rồi nếu không tăng thêm một chiếc đuôi thì chỉ sợ rằng nó đã ngất đi rồi chứ chả còn có thể đứng đây được nữa.
"Hộc hộc... ch.ết tiệt thật đấy, chả nhẽ mình ch.ết ở đây?" Dứt lời, từ cơ thể Trấn Thiên bắn ra bốn luồng sáng ra bốn phía và biến thành Kim Long đang ngất đi nhưng trên cơ thể thì lại không có chút tổn thương nào, có chăng thì cũng chỉ là cơ thể không còn tí năng lượng nào cả. Khi bốn lồng ánh sáng bay ra cũng là lúc Trấn Thiên mất đi ý thức. Trước khi mất đi ý thức vẫn còn lẩm bẩm một câu: "Chỉ còn 5 phút nữa mà cũng không cố được sao?"