Chương 1: Lời dẫn: Ma Phương - Lâm Minh
Trên băng nguyên mênh mông vô bờ gió tuyết lất phất, vô số vụn băng bị gió lạnh cuốn lên, va chạm trên không, khí lạnh thấu xương dường như muốn đóng băng linh hôn người ta.
Nơi này là Lạc Tuyết giới trong Thần Vực chư giới. Lạc Tuyết giới hàng năm tuyêt rơi, nước đọng thành băng.
Trên vùng trời của băng nguyên hoang vu này, bỗng một lúc nào đó, mấy chục hạt băng nhỏ bé dường như bị một loại dẫn dắt nào đó, xoay tròn ngưng tụ vào một chỗ, sau đó dần dần khuếch tán thành một vòng xoáy. Ở chính giữa vòng xoáy, một quầng sáng như thủy ngân lóe sáng trống rỗng xuất hiện. Ngay sau đó, một cô gái mặc lụa mỏng màu xanh nước biển từ trong quầng sáng đi ra.
Cô gái này dáng người lả lướt, tóc đen như thác, toàn thân lộ ra một luồng hơi thở thánh khiết, dường như một đóa sen băng ngọc khiết nở rộ trên cánh đồng tuyết. Chỉ là sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng dính một chút tơ máu, phá hủy khí thất thanh thoát vốn có của nàng.
Quầng sáng biến mất, cô gái lại phun ra một búng máu, tỉnh thần càng trở nên uê oải.
- Tỷ tỷ!
Trên không vang lên một giọng nữ giòn tan, một quang đoàn màu trắng từ trên người nữ nhân bay ra, ngưng tụ thành thân thê một cô gái: - Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
- Không sao!
Cô gái y phục xanh nước biển khoát tay. Nàng thân bị thương nặng, mạnh mẽ phá vỡ không gian, xuyên qua khoảng cách xa xôi tới một giới khác của Thần Vực, khiến nàng thương càng thêm thương.
- Đây là đâu? • Cô gái mặc y phục xanh nước biên hỏi.
Cô gái lấy ngọc giản ra, thần thức đưa vào trong, nói: - Tỷ tỷ, chúng ta tới Lạc Tuyêt giới.
- Lạc Tuyết giới?
Cô gái áo lam tâm thần chấn động, ngay sau đó thở dàimột hơi:
- Thần Vực 3000 thế giới, ta mấy lần xuyên qua hư không, lại không nghĩ tới cuối cùng chạy tới Lạc Tuyết giới. Ta vốn tên Mộ Thiên Tuyết, nơi này là Lạc Tuyết giới. Lạc Tuyết Lạc Tuyết, có lẽ nơi này chính là nơi ta ngã xuống...
- Tỷ tỷ, sẽ không đâu, chúng ta... -
Cô gái đang muốn lên tiếng, mà đúng vào lúc này trong hư không truyền ra một đợt dao động năng lượng kịch liệt. Ngay sau đó, không gian dường như bị một đôi bàn tay vô hình xé rách ra, một nam nhân mặc áo đen từ đó đi ra, đứng trên hư không.
Cô gái nhìn thấy người này, lập tức sắc mặt đại biến, lời định nói cũng không nói ra được nữa.
Nam nhân áo đen kia dung mạo tuấn dật, chi là hai tròng mắt hiện ra màu đỏ như máu tươi, khiến hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn. Hắn nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết, khẽ cười nói:
- Thánh nữ điện hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Mộ Thiên Tuyết thần sắc lạnh lùng kiên quyết, tuy rằng nàng dự đoán được đối phương sẽ đuôi tới nhưng là lại không nghĩ tới đuôi tới nhanh như vậy.
Nam nhân nói:
- Thánh nữ điện hạ, chuyện phát triển đến nước này ta cũng rất tiếc nuối. Hủy diệt Thiên Vũ Thánh địa ta cũng là bị ép bất đắc dĩ. Tu vi đến loại trình độ như ngươi ta, trong trời đất đã không có gì không chiếm được nữa. Chúng ta theo đuổi chỉ có cực hạn của lực lượng và tồn tại vĩnh hằng. Không bằng Thánh nữ đem Thần Tinh Ma Phương giao cho ta, ngươi ta song tu cùng tìm hiểu bí mật của Ma Phương, thọ cùng trời đất. Thế nào?
Mộ Thiên Tuyết vận chuyển thần lực trong cơ thể, lạnh giọng nói:
- Không cần phải nói một số lời không có ý nghĩa. Thiên Minh Tử, ngươi có thể tiêu diệt Thiên Vũ Thánh địa, nhưng muốn giết ta ngươi cũng sẽ phải trả một cái giá thảm thiết.
- Vậy sao? Vậy ta đành phải thử một chút thôi.
Nam nhân được xưng là Thiên Minh Tử không cho là đúng. Hắn lật tay phải, một chiếc bảo tháp ngoại hình cổ xưa xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Đây là Hoang Hồng Linh Bảo Phong Thần Tháp, có thể phong thần khóa ma, cũng có thể coi là vật chứa cất chứa mấy vạn chiến sĩ. Nửa tháng trước, nam nhân chính là bằng vào Phong Thần Tháp này mang theo hơn vạn cường giả Thần Vực đến từcác thế lực Thần Vực bất đồng đột nhiên xuất hiện ở Thiên Vũ Thánh địa, hủy diệt nó.
Thiên Minh Tử ném Phong Thần Tháp lên giữa không trung, theo đó ánh vàng rực rỡ, một vạn cường giả trông rông xuât hiện ở Lạc Tuyêt giới. Trong lúc nhât thời cả bâu trời rậm rạp toàn là bóng người.
Hơn một vạn người hư không mà đứng, nhìn hai cô gái tứ cố vô thân trên băng nguyên, trong măt tràn đây vẻ lạnh lùng.
Mộ Thiên Tuyết nhìn thấy cảnh này, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, nàng chờ chính là giờ khắc này. U Minh Thánh địa, Hỗn Nguyên Thánh địa, Cổ Lằng Cung, Huyết Sát Đảo... Các ngươi liên thủ hủy diệt Thiên Vũ Thánh địa, như vậy hôm nay ta liền dùng linh hồn của mình làm giá phải trả, khiến cho các ngươi toàn bộ chôn cùng!
Thiên Minh Tử nói:
- Mộ Thiên Tuyết, ta kính trọng ngươi, cũng khâm phục thực lực và thiên phú nghịch thiên của ngươi. Nhưng hiện tại, ngươi thân bị thương nặng, lại đối mặt một vạn cường giả Thần Vực, ngươi không có một nửa phần thắng. Không bằng giao ra Thần Tinh Ma Phương, ta giữ lại tính mạng ngươi và muội muội ngươi!
Mộ Thiên Tuyết giả điếc không nghe, tâm niệm nàng thoáng động, một hình lập phương màu xám thể tích chỉ một tấc vuông, mặt ngoài phủ kín minh văn màu đen từ trong lòng bàn tay Mộ Thiên Tuyết chậm rãi hiện ra. Thứ này chính là Thần Tinh Ma Phương khiến cho toàn bộ Thần Vực rung chuyển.
Mộ Thiên Tuyết đem thần lực toàn thân rót hết vào trong Thần Tinh Ma Phương. Tuy rằng Thần Tinh Ma Phương rơi vào trong tay nàng không tới một năm, nhưng là nàng vẫn tìm hiểu ra một chút áo nghĩa của Thần Tinh Ma Phương. Đây có lẽ là kết tinh linh hồn của Chân Thần trong truyền thuyết để lại sau khi ngã xuống, nó có được lực lượng khủng bố đánh nát linh hồn vạn vật. Nhưng mà với thực lực của Mộ Thiên Tuyết, còn không đủ để nắm giữ loại lực lượng này, ngay cả linh hồn của nàng cũng sẽ bị Thần Tinh Ma Phương cắn nuốt phong ấn.
- Nguyệt nhi, không nên chống cự.
- Tỷ tỷ?
Cô gái không biết Mộ Thiên Tuyết muốn làm gì. Đúng vào lúc này thân thể nàng bị một quâng sáng trùm lên, đó chính là ánh sáng truyên tông phá vỡ hư không.
Mộ Thiên Tuyết đầu tiên là muốn đưa muội muội của mình đi. Bởi vì lực lượng cấm kỵ của Ma Phương một khi phát động, linh hồn của tất cả sinh linh chung quanh đều sẽ bị hút vào nghiền nát. Đây cũng là nguyên nhân nàng không thể sử dụng loại lực lượng cấm kỵ này ở Thiên Vũ Thánh địa.
- Ha ha, muốn đưa muội muội ngươi đi? Ta há có thể cho ngươi như nguyện?
Thiên Minh Tử hai tay kết ấn muốn đóng băng hư không phạm vi chục dặm. Nhưng mà đúng vào lúc này, sắc mặt hắn khẽ biến. Bên trong Thần Tinh Ma Phương trong tay Mộ Thiên Tuyết dường như đang ngưng tụ một cỗ lực lượng khiến linh hồn hắn lâm vào run rẩy sợ hãi.
Đây là... Thiên Minh Tử trong lòng nhảy dựng, động tác kết ấn không khỏi chậm lại, hăn cảm giác đên một cơn nguy cơ uy hiêp đên sinh mệnh hắn.
Nguyên khí đất trời trong nháy mắt này trở nên cuồng bạo, ở phía trên Thần Tinh Ma Phương tạo lên một vòng xoáy năng lượng.
- Với linh hồn làm dẫn, mượn lực Chân Thần, diệt sạch linh hồn!
Mộ Thiên Tuyết rõ ràng mà lạnh lùng hộc ra câu nói này, theo đó thân thể của nàng trống rỗng hóa thành nhiều điểm ánh sao, linh hồn thần thức toàn bộ hóa thành lưu quang dung nhập vào trong Thần Tinh Ma Phương. Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Minh Tử sắc mặt đại biến, hắn không chút do dự xé mở không gian muốn chạy trốn. Nhưng chính vào lúc này, năng lượng khủng bố trên Thần Tinh Ma Phương bùng nổ.
Dường như là bùng nổ của tỉnh thể, không gian bốn phía như giấy rách ra, một vạn cường giả đi tới Lạc Tuyết giới lúc này mới ý thức được nguy cơ sinh tử. Chúng đại năng có được năng lực tự do xuyên qua giới diện đều muốn trốn vào hư không, nhưng mà lại đã không còn kịp nữa. Không gian chung quanh bị năng lượng khủng bố hủy diệt trong nháy mắt, vòng xoáy gió bão thật lớn cuốn bọn họ Vào như miếng giấy vụn, sau đó thân thể bọn họ hóa thành bụi bặm biến mất, linh hồn bị gió bão nghiền thành mảnh vụn. Những mảnh vụn linh hồn này bị vòng xoáy xoay tròn hút vào trong Ma Phương.
Không gian sụp đổ phạm vi lớn khiến cho một góc Lạc Tuyết giới hoàn toàn trở thành đất ch.ết, nơi này tràn ngập gió lốc không gian hủy diệt mọi thứ. Mà viên Thần Tinh Ma Phương kia sau khi cắn nuốt tất cả mảnh vỡ linh hồn cũng bị cơn gió lốc không gian này cuốn vào, bay vào hư không...
****
Thất Huyền võ phủ ở Thiên Vận thành thủ đô của Thiên Vận quốc, lưng dựa Đại Chu sơn. Là võ phủ duy nhất của tông môn võ học Thất Huyền cốc truyền một thừa sáu trăm năm thiết lập ở Thiên Vận quốc.
Là võ phủ của tông môn lớn, Thất Huyền võ phủ có được phần đông võ học truyền thừa, cũng có đại sư võ học tọa trấn dạy học, tự nhiên trở thành thánh địa võ học trong lòng người trẻ tuổi có chí tu võ. Đương nhiên tương ứng, cánh cửa Thất Huyền võ phủ tuyển nhận đệ tử học viên cũng tương đối cao, dùng chọn một trong vạn để hình dung cũng không quá đáng.
Ngày hè chói chang, dưới chân Đại Chu sơn, trên một mặt cỏ trong rừng, một thiếu niên mười mấy tuổi hai tay quấn băng vải, để trần thân trên đứng trước một gốc đại thụ một người ôm, một quyền nối một quyền đánh thật mạnh vào thân cây.
Bùng! Bùng!
Tiếng kêu nặng nề vang vọng ở trong rừng, vỏ cây đại thụ bị đánh rõ ràng lõm xuống một vùng, lộ ra chất gỗ màu xám trắng, trên gỗ có nhiều vết máu.
Thiếu niên tên là Lâm Minh, có được thiên phú võ học tam phẩm.
Ở Thiên Vận quốc, có một nửa số người hoàn toàn không có thiên phú võ học, căn bản không thích hợp luyện võ. Trong một nửa khác lại có khoảng tám mươi phần trăm trở lên chỉ có thiên phú võ học nhất phẩm, dù là luyện võ cũng sẽ không có bất kỳ thành tựu. Còn lại không đến một phần mười số người thì lại có đại khái chín mươi phần trăm có thiên phú võ học nhị phẩm. Luyện võ nếu là chăm chỉ khắc khổ thật ra cũng có thể có chút thành tựu, nhưng muốn thành cao thủ võ đạo lại hy vọng xa vời.
Thiên phú võ học tam phẩm của Lâm Minh có thể nói là thượng đẳng, miễn cưỡng được tính là trong trăm chọn một, nhưng là thiên phú võ học này muốn đi Thất Huyền võ phủ còn kém không ít.
Lâm Minh rất rõ ràng điểm này, vừa khéo cô bé xinh đẹp Lan Vân Nguyệt cùng Lâm Minh lớn lên, cùng tu luyện cùng có thiên phú tam phẩm như Lâm Minh. Hai người liền cùng ước định thi vào Thiên Vận võ phủ kém hơn Thất Huyền võ phủ không ít.
Thiên Vận võ phủ lệ thuộc vào Thiên Vận quốc, thành lập đến hiện tại chỉ mới tám mươi năm mà thôi. Công pháp, truyền thừa, nội tinh đều rất có hạn, mà công pháp võ học truyền thừa đối với võ giả là cực kỳ quan trọng. Nếu là không có công pháp võ học tốt, muốn hoàn thành giai đoạn Luyện Thể, ngưng tụ kinh mạch đi tới cảnh giới võ học càng cao thì khó như lên trời.
Mà Ngưng Mạch kỳ là cảnh giới phần đông võ giả hướng tới, cũng là một bước ngoặt của đạo tu võ. Một khi Ngưng Mạch, tuổi thọ của võ giả được gia tăng rất lớn, hơn nữa có thể được phong làm quý tộc, cả đời cẩm y ngọc thực, phúc cho con cháu.
Mà về mặt bồi dường võ giả Ngưng Mạch, Thiên Vận võ phủ kém Thất Huyền võ phủ quá nhiều.
Lâm Minh một lòng hướng võ, tự nhiên cùng mộng tưởng có thể đi Thất Huyền võ phủ. Nếu thiên phú không đủ chỉ có thể dựa vào chăm chỉ và nghị lực để đánh động giám khảo, tuy nhiên hy vọng không phải rất lớn. Mà một khi khảo hạch tiến vào võ phủ thất bại thì phải lãng phí thời gian nửa năm chờ đợi lần sau. Đối với võ giả mà nói, thời gian đồng dạng rất quý báu.
Căn cứ vào điểm này, lại thêm nguyên nhân Lan Vân Nguyệt, Lâm Minh liền quyết định tiến vào Thiên Vận võ phủ.
Lâm Minh cùng Lan Vân Nguyệt nhiều năm như vậy tới nay cùng nhau tu luyện, cùng chơi đùa, tuy rằng vì tuổi còn nhỏ chưa đến mức nói chuyện dựng vợ gả chồng, nhưng giữa hai người đã có tình cảm mông lung. Mà cha mẹ Lâm Minh cũng phi thường thích Lan Vân Nguyệt, thường xuyên gọi Lan Vân Nguyệt về nhà
Giữa Lâm Minh và Lan Vân Nguyệt một mực có hảo cảm, giữa hai người chỉ còn lại một tầng cửa sổ giấy mỏng manh. Chỉ chờ đôi bên đuổi lớn hơn một chút nữa là sẽ chọc phá tầng giấy cửa sổ này.
Lâm Minh đối với ước định giữa hai người rất là coi trọng, hắn hạ quyết tâm dù ở Thiên Vận võ phủ hắn cũng phải đánh vào cảnh giới Ngưng Mạch.
Nhưng mà vào cái ngày Thiên Vận võ phủ khảo hạch nhập môn, Lan Vân Nguyệt lại không xuất hiện.
Lâm Minh vốn tưởng rằng Lan Vân Nguyệt bởi vì chuyện gì đó không thể tới, sau lại mới biết được Lan Vân Nguyệt tiến vào Thất Huyền võ phủ, mà tiến cử nàng trở thành đệ tử Thất Huyền võ phủ chính là thiếu gia thiên tài Chu Viêm của Chu gia, đệ nhất gia tộc Thanh Tang thành.
Lâm Minh tuy chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng từ nhỏ từng theo cha mẹ ở ngoài xông pha, tâm trí so với trẻ cùng tuổi thành thục hơn nhiều. Hắn biết rõ Chu Viêm tiến cử Lan Vân Nguyệt tiến vào Thất Huyền võ phủ có nghĩa gì.
Con cháu đại gia tộc như Chu gia tuyển thê tử chẳng những phải xem dung mạo khí chất đàng gái, hơn nữa phải xem thiên tư võ học. Thiên tư cao sinh ra đời sau thiên tài khả năng rất lớn. Lan Vân Nguyệt tuy rằng gia thế bình thường, nhưng là thiên phú tam phẩm thượng đẳng trong thiếu nữ đã là phi thường không tệ rồi.
Tuy rằng Chu gia muốn tìm thiên tư cao hơn cũng không phải không có, nhưng là Lan Vân Nguyệt bản thân dung mạo mỹ lệ, khí chất xuất chúng, cho nên Chu Viêm thích nàng cũng rất bình thường.
Mà đối với Lan Vân Nguyệt mà nói, Thất Huyền võ phủ cùng Thiên Vận võ phủ bất kể là kỳ ngộ, vinh quang và thành tựu ngày sau có thể đạt được, hai võ phủ đều không thể so sánh. Nhất là hấp dẫn bước vào cảnh giới Ngưng Mạch sẽ kéo dài thanh xuân mấy chục năm lại khiến thiếu nữ không thể kháng cự.
Đối mặt với hấp dẫn như vậy, chỉ sợ không riêng gì Lan Vân Nguyệt, có lẽ đại đa số thiếu nữ đồng dạng sẽ lựa chọn Chu Viêm. Hơn nữa Chu Viêm bản thân dung mạo không kém, gia thế và tiền độ lại càng hơn xa Lâm Minh.
Tuy rằng trong lòng hiểu được nhưng chuyện này nói đối với Lâm Minh không có đả kích là không có khả năng. Hắn nhốt mình trong phòng ba ngày, ba ngày sau hắn ra khỏi phòng, ăn cơm, ngủ nghỉ, tu luyện, hơn nữa tu luyện càng thêm khắc khổ so với trước kia.
Trước khi Lan Vân Nguyệt rời khỏi hắn, hắn đã lập chí đột phá Ngưng Mạch kỳ, theo đuổi cảnh giới võ học càng cao, hiện tại Lâm Minh vẫn là như thế. Nếu nói trước đó trong lòng hắn còn có vương vấn, như vậy sau khi Lan Vân Nguyệt rời đi ngược lại càng thêm kiên định lòng hướng võ của hắn.
Hắn quyết định đổi thi Thất Huyền võ phủ, dù là quá trình này khó khăn rất lớn.
Bùng! Bùng!
Tiếng nắm tay đánh vào thân cây nặng nề vẫn vang vọng trong rừng. Loại cây này tên là thiết mộc, chẳng những vỏ cây cực kỳ cứng cỏi, hơn nữa có năng lực tự lành rất mạnh, rất nhiều người mới học võ đạo đều sẽ lựa chọn loại thiết mộc này để luyện lực.
Lâm Minh không biết ra bao nhiêu quyền, rốt cuộc hao hết toàn bộ sức lực. Hắn vịn thân cây ngồi trên một tảng đá, từ trong túi đeo trên đất lấy ra thảo dược, sau khi vò nát bôi lên nắm tay vết thương lớp lớp. Người luyện võ phải thường sử dụng dược thảo điều trị thân thể, nếu không sẽ để lại ám thương. Ám thương nếu tích lũy nhiều sẽ có khả năng tàn phế thậm chí tử vong.
Loại thảo dược này tên là Thiết Tuyến thảo, lấy cái tên này bởi vì chất lỏng màu xanh vắt ra từ trong Thiết Tuyến thảo dù có công hiệu chữa thương nhưng là bôi lên miệng vết thương giống như là bàn chải sắt chà, đau buốt tận tim.
Lâm Minh cắn răng nhịn loại đau đớn này xuống, từ trong bọc lấy ra vải trắng mới, từng vòng một băng bó nắm tay.
Trên thực tế, dược thảo có hiệu quả hơn Thiết Tuyến thảo, hơn nữa dược tính ôn hòa, không đau không ngứa có rất nhiều, nhưng đều không một ngoại lệ là giá cả đắt đỏ, với gia cảnh của Lâm Minh căn bản không thể gánh chịu.
Cha mẹ Lâm Minh ở Thanh Tang thành kinh doanh một nhà tửu lâu quy mô không tồi, nhưng là tài sản của tửu lâu này lại không thuộc về cha mẹ Lâm Minh mà thuộc về gia tộc họ Lâm Thanh Tang thành.
Lâm Minh tuy cũng họ Lâm nhưng cùng với gia tộc họ Lâm bản gia đã cách mấy đời huyết thống. Bản gia đem một bộ phận sản nghiệp giao cho chi thứ họ xa quản lý, cha mẹ Lâm Minh kinh doanh gian tửu lâu này mỗi năm cầm thu nhập cố định và một bộ phận trích phần trăm. Thu nhập này so với gia đình bình thường đã tương đối khả quan, dùng để sinh hoạt giàu có dư dả, nhưng dùng để cung cấp cho Lâm Minh tập võ lại như muối bỏ bể.
Vốn cha mẹ Lâm Minh hy vọng Lâm Minh có thể kế thừa gia nghiệp, làm một chưởng quầy tửu lâu. Nhưng là thấy Lâm Minh một lòng hướng võ, liền lấy ra toàn bộ tích tụ trong nhà mua dược liệu chữa thương cho Lâm Minh.
Hiện giờ, tích tụ trong nhà tiêu hao từng chút một, mà Lâm Minh lại thủy chung dừng lại ở Luyện Thể tầng thứ nhất.
Luyện Thể kỳ là giai đoạn thứ nhất của tu võ, dẫn chân nguyên luyện thể, tổng cộng có sáu tầng. Tầng một Luyện Lực, tầng hai Luyện Nhục, tầng ba Luyện Tạng, tầng bốn Dịch Cân, tầng năm Luyện Cốt, tầng sáu Ngưng Mạch. Sau đó võ giả sẽ bước vào giai đoạn Tụ Nguyên.
Sau khi dùng chất lỏng Thiết Tuyến thảo bôi lên miệng vết thương xong, Lâm Minh nghỉ ngơi nửa canh giờ, cho miệng vết thương có đủ thời gian hấp thu dược lực của thảo dược. Chính vào lúc hắn đứng lên chuẩn bị tiếp tục luyện quyền, một thiếu niên dáng người mập mạp, trong tay xách một thanh trường kiếm tinh xảo từ trong rừng đi ra, hắn nhìn thấy Lâm Minh liền cười hì hì nói:
- Minh ca, hôm nay là ngày Thất Huyền võ phủ khảo hạch nhập môn, ca không phải quên đấy chứ, còn ở đây luyện quyền?
Thiếu niên này tên là Lâm Tiểu Đông, tuổi hơi nhỏ hơn Lâm Minh. Hắn từ nhỏ cùng Lâm Minh lớn lên, là huynh đệ quan hệ rất thân thiết.
Lâm Tiểu Đông kỳ thật là con cháu dòng chính Lâm gia. Tuy nhiên tuy nói là con cháu dòng chính, nhưng con cháu dòng chính trong gia tộc cũng có địa vị cao thấp, Lâm Tiểu Đông vừa khéo là thuộc loại xuống dốc. Cha mẹ Lâm Tiểu Đông đồng dạng kinh thương, ở rất gần nhà Lâm Minh.
Lâm Minh nhìn Lâm Tiểu Đông một cái rồi chuyển hướng cọc cây, nói:
- Mới bắt đầu người báo danh rất nhiều, xếp hàng phải mất đến một hai canh giờ, ở đó chờ cũng là lãng phí thời gian.
- Móa, chút thời gian ấy đều không bỏ qua, không đến mức đó chứ!
Lâm Tiểu Đông có chút khoa trương nói. Hắn đến gần cọc cây, nhìn thấy dấu quyền và vết máu loang lổ trên cọc, lại nhìn thấy hai tay Lâm Minh quấn đầy băng vải, hít một hơi khí lạnh nói:
- Ngươi thật là đủ điên cuồng, thiết mộc đều bị ngươi đánh thành như này. Cách luyện như vậy, nếu chỉ dựa vào Thiết Tuyến thảo, tay này của ngươi sẽ để lại vết thương, làm không tốt sẽ phế!
Lâm Minh không nói chuyện. Con đường tập võ, là giành mệnh với trời, với thiên phú tam phẩm của hắn muốn bước vào Ngưng Mạch kỳ Luyện Thể tầng sáu là rất khó. Nếu là lúc trẻ không ra sức, tuyệt đối không có hy vọng. Nếu là ra sức, cố nhiên có thể sẽ tích lại ám thương tàn phế, nhưng cũng có khả năng thành công trước khi ám thương tích lũy phát tác. Một khi thành công bước vào Ngưng Mạch kỳ, chân nguyên rèn luyện thân thể, ám thương sẽ biến mất.
Đối với Lâm Minh mà nói, đây là tử chiến đến cùng, cũng là một trận cá cược đật ra tính mạng.
Lâm Tiểu Đông thở dài một hơi, từ trong ngực lấy ra một túi vải, mở ra từng tầng nói:
- Minh ca, cái này cho người.
Lâm Minh quay đầu nhìn, lại thấy một gốc Huyết sâm đỏ tươi như máu lẳng lặng nằm trong túi vải. Gốc Huyết sâm này nhìn qua ít nhất là trăm năm tuổi, là dược tốt tinh phẩm dưỡng thương dưỡng huyết. Một lần dùng một lát mỏng là đủ, hơn nữa dược tính ôn hòa, dược lực cường đại. Chỉ cây sâm này giá trị ít nhất phải một trăm năm mươi lượng vàng, tương đương một năm thu nhập của nhà Lâm Minh.
Thân hình Lâm Minh khựng lại một chút, lắc đầu nói:
- Huyết sâm này ta không thể lấy.
Huynh đệ thì huynh đệ, nhưng là Huyết sâm này quá quý trọng. Nhà Lâm Tiểu Đông chỉ là hạng chót của con cháu dòng chính Lâm gia, gia cảnh tuy tốt hơn nhà Làm Minh rất nhiều nhưng nếu như dùng để cung cấp cho Lâm Tiểu Đông tu luyện cũng sẽ không dư dả đến đâu.
Lâm Tiểu Đông lại đem Huyết sâm cứng rắn đưa cho Lâm Minh, nói:
- Huyết sâm này chính là mua cho ngươi. Ta tu luyện ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ám thương trên thân chả có chó gì, dùng cái này chính là lãng phí. Ngươi không dùng thì ta mua phí phạm rồi, ngươi còn đẩy về thì quá khách khí. Kỳ thật cha ta đối với ta cũng không có yêu cầu cao gì, chỉ hy vọng ta đời này có thể giữ được cái mác dòng chính Lâm gia này, đừng đánh mất ở thế hệ kế tiếp là được.
Làm Minh trầm mặc hồi lâu, vẫn thu lấy Huyết sâm, nói:
- Tốt, Huyết sâm này ta nhận. Chỉ hướng về cây sâm này, ta cũng phải xông phá cảnh giới Ngưng Mạch.
- Ha hay, đây mới giống lời của ngươi. Chẳng những phải xông phá cảnh giới Ngưng Mạch, hơn nữa phải đánh ngã Chu Viêm kia. Đồ chó nuôi này, lão tử sớm đã nhìn hắn không vừa mắt!
Chu Viêm sao... Lâm Minh khẽ thở ra một hơi. Chính mình thiên phú không kém, nhưng thiên phú của Chu Viêm lại là tuyệt đỉnh. Chu Viêm sớm đã được Thất Huyền võ phủ tuyển nhận, hơn nữa là đệ tử cấp cao của Thiên Chi phủ trong đó, thực lực đạt tới Luyện Thể tầng thứ ba đỉnh phong. Dù vậy, Lâm Minh vẫn đặt ra cho mình mục tiêu vượt qua Chu Viêm, không phải bởi vì Lan Vân Nguyệt mà là vì theo đuổi cảnh giới võ đạo phải vượt qua từng bậc lại từng bậc, vượt qua một ngọn lại một ngọn núi cao. Dù là hắn đời này đuổi theo Chu Viêm có thể phải mất thời gian mười mấy năm thậm chí mấy chục năm.
Chân núi Đại Chu sơn có một quần thể kiến trúc kéo dài đến hai mươi dặm, nơi này chính là nơi vị trí của Thất Huyền võ phủ và Thiên Vận võ phủ, hôm nay là ngày Thất Huyền võ phủ báo danh khảo hạch nhập môn. Trên quảng trường trước cửa chính Thất Huyền võ phủ tụ tập đám người rộn ràng nhốn nháo.
Lâm Minh và Làm Tiểu Đông đã cố ý kéo dài thời gian, nhưng khi đi tới quảng trường, bọn họ phát hiện vẫn đánh giá thấp nhân số báo danh. Người báo danh xếp đến ba đội ngũ, mỗi cái đều dài mấy chục thước. Cứ như vậy xếp hàng, thế nào cũng cần hơn nửa canh giờ.
- Chờ đi.
Lâm Tiểu Đông thở dài, bất đắc dĩ đứng ở cuối hàng.
- Ừm.
Lâm Minh gật gật đầu.
- Ồ, bên kia người rất ít kìa.
Lâm Tiểu Đông chỉ vào một cái cửa nhỏ cách đó không xa, ở đó chỉ cóưa thưa mấy người, hơn nữa mặt đất còn trải thảm đỏ.
- Đó là khu quý tộc...
Lâm Minh chú ý tới chữ viết trên bảng hiệu.
Thất Huyền võ phủ nếu đã thiết lập ở Thiên Vận quốc, dùng thổ địa, kiến trúc, tài nguyên của Thiên Vận quốc, như vậy sẽ thích đáng cho giai cấp quyền quý một chút thể diện. Thậm chí rất nhiều chuyện của võ phủ cũng sẽ giao cho giai cấp quyền quý đi làm, tỷ như báo danh khảo hạch hôm nay.
- Móa!
Lâm Tiểu Đông khó chịu lẩm bẩm một câu. Quý tộc cần hoàng thất sắc phong, là một loại vinh quang thừa kế, Lâm gia tuy có tiền nhưng lại không phải quý tộc.
Lâm Tiểu Đông đang muốn mắng mấy câu quý tộc sâu một gì gì đó tìm chút cân bằng tâm lý, thì đúng vào lúc này, cửa bị đẩy ra, hai nam nhân thanh niên từ trong đi ra. Trong đó một người mặc áo lam, lưng đeo trường kiếm tinh xảo, đầu đội bảo quan màu vàng, tướng mạo hết sức tuấn mỹ.
Lâm Minh nhìn thấy nam nhân này đầu mày khẽ nhíu, người này chính là Chu Viêm.
Con gái của Chu gia gả vào hoàng thất, trở thành sủng phi của hoàng đế, Chu gia liền vì vậy trở thành đệ nhất gia tộc Thanh Tang thành không hề trì hoãn, hơn nữa được phong làm quý tộc. Cho nên Chu Viêm mới có năng lực tiến cử Lan Vân Nguyệt vào Thất Huyền võ phủ.
- Mịa, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, đụng phải quỷ rồi.
Lâm Tiểu Đông khó chịu lẩm bẩm.
Chu Viêm cùng thanh niên kia sóng vai đi ra, mấy tên tùy tùng chờ ở ngoài khu quý tộc đi theo sau hai người. Xem tình hình, Chu Viêm đây là đưa thanh niên kia đi báo danh. Hai người một đường đi về phía Lâm Minh, cứ đi như vậy tự nhiên sẽ đụng đầu.
Với địa vị và thực lực của Lâm Minh, một khi gặp nhau nói không chừng sẽ thịu thiệt. Tuy nhiên Lâm Minh cũng không né tránh, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Chu Viêm đi tới.
Bước chân Chu Viêm hơi khựng lại, nhìn thấy Lâm Minh và Lâm Tiểu Đông. Hắn mới đầu là hơi kinh ngạc, sau đó nhíu mày, nhìn thấy Lâm Minh khiến hắn cực kỳ khó chịu. Tuy rằng hắn đã đem Lan Vân Nguyệt cướp vào tay, nhưng là nàng lại cự tuyệt mọi động tác thân mật trước khi kết hôn. Rất hiển nhiên, trong lòng Lan Vân Nguyệt vẫn chứa Lâm Minh, hơn nữa có một chút áy náy. Nàng lựa chọn mình chỉ vẻn vẹn bởi vì Thất Huyền võ phủ, không có bất kỳ nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ vợ tương lai của mình trong lòng chứa người khác, Chu Viêm cũng là như thế.
- Ngươi gọi là Lâm Minh đúng không? Thật không nghĩ tới, ngươi lại theo tới nơi này. Tu vi Luyện Thể tầng thứ nhất, muốn thi Thất Huyền võ phủ?
Tứ trào phúng trong lời nói của Chu Viêm rất rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Lâm Minh tiến vào Thất Huyền võ phủ. Cho dù là thực lực của Lâm Minh đối với hắn mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng chỉ cần kẻ này ở Thất Huyền võ phủ một ngày, như vậy muốn Lan Vân Nguyệt quên Lâm Minh là không có khả năng.
- Ta thi đậu hay không là vấn đề của ta, ta cũng không phải theo ai mới tới nơi này. Ta tới Thất Huyền võ phủ chỉ là vì theo đuổi võ đạo của ta.
- Võ đạo? Một tiểu tử thiên phú trung thượng đẳng cũng dám nói theo đuổi võ đạo? Thật là nói khoác không biết ngượng!
Chu Viêm nói tới đây, khớp ngón tay phát ra một tiếng vang khẽ, sau đó trường kiếm bên hông dường như có linh tính rời vỏ mà ra! Chu Viêm cầm kiếm lăng không chém một cái. Theo một tiếng kiếm khí xé gió thế lương, một gợn sóng mắt thường có thể nhìn thấy rất nhanh vạch ra, trực tiếp chật đứt nửa tán cây của một gốc đại thụ cách đó không xa.
Theo tiếng đổ rào rào, lượng lớn cảnh lá rơi trên mặt đất, người chung quanh đều mở to mắt. Dù sao bọn họ đại đa số tuổi xấp xỉ Chu Viêm, nhỏ cũng không nhỏ hơn mấy tuổi, mà cảnh giới võ đạo của Chu Viêm này lại khiến bọn họ theo không kịp.
Chu Viêm chém ra một kiếm này chính là muốn ra oai phủ đầu với Lâm Minh, khiến hắn hiểu được chênh lệch giữa hai người.
- Ta thiên phú tứ phẩm, mười hai tuổi tập võ, linh đan diệu dược dùng vô số kể. Hiện giờ tiến vào kiếm tông Thiên Chi phủ của Thất Huyền võ phủ, tu vi Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, cũng chỉ mới bước vào cánh cửa võ đạo. Mà ngươi chẳng qua Luyện Thể tầng một, lại dám nói đến võ đạo.
Chu Viêm nói lời ɖú cả lấp miệng em, Lâm Tiểu Đông nổi giận:
- Họ Chu! Ngươi chẳng qua sinh sớm hơn chúng ta hai năm, hách gì mà hách. Số tuổi đổi lại đây, lão tử một tay đánh ngã ngươi!
Chu Viêm nhướng mày, xoay mặt nhìn hướng Lâm Tiểu Đông, tùy ý bước tới một bước, trong ơ thể chân nguyên bùng nổ:
- Ngươi là ai?
- Ta...
Lâm Tiểu Đông bị khí thế của Chu Viêm áp bách, một câu bị tắc trong cổ họng, hắn lui về sau một bước, nuốt một ngụm nước miếng, vô vô ngực nói:
- Tiểu gia Lâm Tiểu Đông, ngươi nhớ cho kỹ!
- Lâm Tiểu Đông? Hừ, con cháu Lâm gia đáng cho ta nhớ chỉ đếm trong bàn tay, một thằng hề nhảy nhót như ngươi, có tư cách gì cùng ta nói? Không riêng là ngươi, bao gồm Lâm Minh ngươi, nếu không phải Lan Vân Nguyệt, ngươi căn bản không có tư cách cùng ta đối thoại! Ta khuyên ngươi một câu, làm người phải tự hiểu lấy mình. Lan Vân Nguyệt không phải ngươi có thể xứng.
Thiếu nữ thiên tư đạt tới tam phẩm, hơn nữa dung mạo khí chất đều tốt đẹp của Thanh Tang thành vốn rất ít, đa số lại tập trung ở gia tộc lớn. Mà giữa gia tộc lớn lợi ích xung đột nghiêm trọng, thiếu nữ ưu tú làm sao lại gả cho gia tộc khác, lớn mạnh huyết mạch người khác, đa số sẽ yêu cầu nhà trai ở rể. Cho nên Chu Viêm mới có thể nói như thế.
- Một ngàn lượng vàng, sau này không nên xuất hiện trước mặt ta nữa!
Chu Viêm nói xong, từ trong tay áo lấy ra một xấp kim phiếu.
Người chung quanh lập tức líu lưỡi, một ngàn lượng vàng, đây chính là một con số cực kỳ khoa trương. Đủ cho võ giả ở giai đoạn Luyện Thể tùy ý dùng dược thảo cao cấp trong thời gian hai ba năm.
- Một ngàn lượng vàng, ngươi đuổi ăn mày à!
Lâm Tiểu Đông một tay đẩy kim phiếu lại. Kỳ thật hắn cũng là đánh sưng mặt giả làm mập mạp, một ngàn lượng vàng đối với hắn mà nói cũng là một khoản tiền kếch sù.
Tay Chu Viêm run lên, một luồng lực phản chấn cường đại trực tiếp chấn Lâm Tiểu Đông ra ngoài, hắn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Minh, đang chờ đợi câu trả lời của Lâm Minh.
Lâm Minh hít sâu một hơi, thong thả mà có lực nói:
- Chu Viêm. Luận thiên phú, ta không bằng ngươi. Luận gia thế, ta càng không bằng ngươi. Nhưng là tu võ xem không riêng là thiên phú và duy trì về tài lực, còn có một điểm trọng yếu nhất, lòng hướng võ!
- Ngươi vì tài phú, địa vị, hư vinh mà tu võ, ta vì theo đuổi cực hạn võ đạo mà tu võ. Đạo của võ không phải là võ đạo của người có thiên phú, cũng không phải võ đạo của người có quyền có tiền, mà là võ đạo của người một lòng hướng võ. Sẽ có một ngày, ta sẽ vượt qua ngươi!
Lâm Minh nói đến những lời cuối cùng gần như là gằn từng tiếng, thanh âm vang rõ, người chung quanh ở gần đều nghe rõ ràng.
Thiên phú tam phẩm muốn đuổi theo thiên phú tứ phẩm, hơn nữa gia thế chênh lệch thật lớn. Tiểu tử này thật là bị điên rồi!
Nghe những lời này của Lâm Minh. Chu Viêm ngây ra một chút, lập tức cười to:
- Tốt, rất tốt! Ta chờ ngươi!
Nói xong hắn thu kim phiếu, theo một tiếng “oong”, trường kiếm vào vỏ. Chu Viêm liếc Lâm Minh một cái thật sâu, xoay người mà đi.