Chương 55: Chiến
- Tộc đệ! Đừng đáp ứng hắn!
Lúc này, Lâm Phong Uyển cũng lên tiếng. Đối mặt với Trương Thương, khí thế của nàng có vẻ hơi yếu một chút.
Lâm Minh khoát tay, ý bảo mình hiểu rõ.
- Đương nhiên là Chân Nguyên thạch, nếu ngươi thua, mười viên Chân Nguyên thạch kia thuộc về ta, nếu ta thua, hà hà... Ta trả ngươi hai mươi viên!
- Tốt! Vừa rồi ngươi nói để ta tuyển chọn thời gian và địa điểm, vậy ta chọn Diễn Võ trường, về phần thời gian, ấn định buổi trưa một tháng sau!
- Một tháng?
Trương Thương sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Minh ấn định thời gian sát như vậy. Tuy nhiên mặc kệ kéo dài bao lâu đều vô dụng, với thiên phú tam phẩm rác rưởi của hắn, kéo dài thời gian càng lâu, chênh lệch giữa hắn cùng với mình ngược lại càng lớn.
- Được, một tháng thì một tháng, cho ngươi sống lâu thêm ít ngày!
Trương Thương nhìn Lâm Minh giống như nhìn người sắp ch.ết, rốt cuộc tên này là trẻ tuổi cương cường ngu ngốc, thiếu kiên nhẫn, sẽ nhanh chóng giao Chân Nguyên thạch cho mình.
Trương Thương cùng Liễu Minh Tương đắc ý cười ha hả rời đi, lưu lại Lâm Vũ lắc lắc đầu thở dài:
- Tộc đệ! Ngươi quá kích động rồi! Người mới đến Thất Huyền võ phủ đều là đầy tự tin, nhưng những người cũ kia người nào không phải là thiên tài, hơn nữa lại học tập ở Thất Huyền võ phủ lâu như vậy. Trương Thương này... Ôi... Không nói nữa, coi như dùng mười khối Chân Nguyên thạch mua một bài học đi!
Lâm Minh cười nói:
- Hôm nay cảm ơn Vũ huynh ra mặt giúp ta! Tuy nhiên ta không thể né tránh không chiến, nếu không làm giảm mất khí thế bản tâm sẽ không thông thuận, cũng không lợi cho tu luyện của ta!
Lâm Minh đổi cách xưng hô từ tộc huynh thành Vũ huynh, coi như chấp nhận Lâm Vũ. Con người Lâm Vũ này không tệ, ở vào thời điểm này mà ra mặt giúp mình cũng cần có dũng khí.
Lâm Minh nói xong lời này, nhìn thấy Vương Nghiễn Phong như trước đứng ở một bên không đi. Lúc này, Vương Nghiễn Phong đang nhìn vào mình.
Phát giác Lâm Minh nhìn lại đây, Vương Nghiễn Phong nói:
- Chúc ngươi có vận may!
- Ha ha... Ngươi cũng vậy!
Bởi vì lần này đứng chung cùng lập trường, đối mặt với địch nhân chung, quan hệ giữa hai người ngược lại có điều hòa hoãn phần nào.
- Ta sẽ không thua, cho dù tạm thời thua trận, về sau ta cũng sẽ thắng trở lại! Mặc kệ là Liễu Minh Tương, hay là ngươi!
Vương Nghiễn Phong nói xong câu đó liền xoay người nhanh chóng rời đi. Vương Nghiễn Phong cũng nghe ra ý trong lời nói của Lâm Vũ, hắn ý thức được, chính mình đúng là rất khó chiến thắng Liễu Minh Tương.
Nhưng với võ đạo của Vương Nghiễn Phong, người khác có thể đánh bại hắn, nhưng không thể đánh bại cái tâm của hắn, hắn không có khả năng không chiến mà chạy.
- Vương Nghiễn Phong này có một ý chí không chịu thua, thiên tư cũng tốt, về sau có lẽ sẽ là một nhân vật! Tuy nhiên nếu muốn đi vào tông môn, thì vẫn còn kém không ít...
Thiên Diễn đại lục rộng lớn khôn cùng, có vô số kể chúng sinh, muốn theo đuổi võ đạo cực hạn, thật sự quá khó khăn!
Lúc này, đột nhiên Lâm Minh nhớ tới điều gì:
- Đúng rồi, Vũ huynh! Loại so đấu này, những năm trước cũng thường xuyên phát sinh hay sao? Loại chuyện này, bình thường là người mới phải chịu thiệt ư? Chẳng lẽ võ phủ không có chế độ tương ứng?
Lâm Vũ nói:
- Không có! Võ phủ chỉ quy định không cho phép cố ý đánh thương tàn phế người, không được phép đánh ch.ết người, về phần các chuyện khác, hết thảy mặc kệ! Vì thế ở Thất Huyền võ phủ, các loại tranh đấu phi thường kịch liệt, Thất Huyền võ phủ nhìn thấy tranh đấu như vậy cũng vui vẻ không ý kiến. Tuy nhiên, mặc dù như thế, chuyện khi dễ người mới, thắng Chân Nguyên thạch của người mới cũng không gặp nhiều lắm, vì việc này rơi vào bia miệng rất không tốt! Bình thường người có uy vọng, cố kị danh tiếng của mình và thanh danh gia tộc sẽ không làm như vậy!
- Hả? Nói như vậy nhân phẩm danh tiếng của Liễu Minh Tương và Trương Thương đều không được tốt lắm ư?
- Liễu Minh Tương trước nay luôn là một tên vô lại. Tuy nhiên Trương Thương này... Kỳ thật hắn là một người ngoan độc, từng ở trong quân đội giết ch.ết không ít người, nhân phẩm của hắn khó mà nói, hắn không quan tâm tới danh tiếng các thứ, làm việc theo ý mình, nên muốn so đấu với ngươi cũng không có gì lạ!
- Không biết có phải... Trương Thương này quen biết với Chu Viêm không?
- Chu Viêm ư? Theo ta biết, Trương Thương là chiến hữu với Chu Viêm, bọn họ cùng nhau tham gia quân đội, ngươi hỏi điều này làm gì?
Lâm Vũ cũng không biết mâu thuẫn giữa Chu Viêm và Lâm Minh, cho nên hỏi vấn đề này.
- Không có gì!
Lâm Minh thở nhẹ một hơi, đương nhiên hắn không nghĩ nhắc tới những chuyện kia cho Lâm Vũ biết.
Thì ra là vậy, chính mình còn lấy làm lạ vì sao Chu Viêm không hề có động tĩnh, hóa ra là Trương Thương này thay Chu Viêm tìm tới ta. Quả nhiên Chu Viêm sẽ không để hắn đến Thất Huyền võ phủ sống yên ổn, nhưng dù sao Thất Huyền võ phủ cũng là võ phủ dưới quản hạt của Thất Huyền cốc, mà Thất Huyền cốc là quái vật lớn ngự trị phạm vi mấy chục vạn dặm, sở hữu trên cả hoàng quyền quốc gia. Bởi vì Thất Huyền võ phủ là tồn tại siêu nhiên trong Thiên Vận quốc, mặc dù là hoàng thất cũng không dám động tới một phân một hào của Thất Huyền võ phủ.
Chỉ cần bản thân mình ở trong Thất Huyền võ phủ, Chu Viêm không có biện pháp bắt mình, cho dù là cao thủ Hậu Thiên cũng không dám đến hành hung trong nơi ngọa hổ tàng long Thất Huyền võ phủ này, cho nên Chu Viêm cũng chỉ có thể thông qua con đường quy định phù hợp của Thất Huyền võ phủ, tìm người so đấu, mới có thể trong bóng tối hạ độc thủ, đánh trọng thương mình, đả kích cái tâm võ đạo của mình.
Để Trương Thương thực lực cao hơn mình một mảng lớn, lại cùng chung Địa Chi đường đến để nghiền ép mình, đúng là người tuyển chọn thích hợp nhất.
Tuy nhiên, hắn cũng phải đủ sức nghiền ép mới được!
Lâm Minh hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt nắm tay. Không nghĩ tới Chu Viêm cũng từng tham gia quân đội, khó trách hắn có thể với thực lực Luyện Thể tầng ba đỉnh phong tiến vào Thiên Chi phủ, không hề nghi ngờ thực lực của hắn còn mạnh hơn nhiều so với Trương Thương!
Cũng tốt, như vậy mới có hứng thú.
Lâm Vũ nhìn ra được biến hóa rất nhỏ trên nét mặt Lâm Minh, liền lên tiếng nói:
- Huynh đệ! Không phải ngươi có mâu thuẫn với Chu Viêm chứ?
Lâm Minh gật đầu:
- Xem như vậy đi!
- Vậy...
Lâm Vũ nghe nói tỏ ra lo lắng:
- Huynh đệ! Không phải ta nâng chí khí người khác diệt uy phong của mình, Chu Viêm này ở thời điểm Luyện Thể tầng ba đỉnh phong đã đánh bại một đệ tử xếp hạng bảy mươi hai của Thiên Chi phủ, trở thành học viên của Thiên Chi phủ, mà thực lực của tên đệ tử kia là mới vào Luyện Thể tầng bốn!
Lâm Minh thoáng hơi sửng sốt trong lòng, đệ tử của Thất Huyền võ phủ mới vào Luyện Thể tầng bốn cũng không thể so với bên ngoài, thực lực đó tuyệt đối là nhất đẳng, vậy mà vẫn bị Chu Viêm với thực lực Luyện Thể tầng ba đỉnh phong đánh bại, có thể thấy được sự cường đại của Chu Viêm.
- Thiên Chi phủ cố định là bảy mươi hai người, nói như vậy, thực lực đột phá Luyện Thể tầng bốn là có thực lực tiến vào. Điều kiện tiến vào chính là tùy ý đánh bại một học viên của Thiên Chi phủ, sau đó có thể đi vào Thiên Chi phủ, còn tên học viên bị đánh bại kia sẽ bị loại bỏ. Người của Thiên Chi phủ người nào không phải là tinh anh, có thể với thực lực Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, vượt cấp chiến thắng những tinh anh này đều là “rồng trong loài người”. Khẳng định Chu Viêm là một nhân vật khó chơi! Huynh đệ! Nếu ngươi đối nghịch với hắn...
Lâm Minh cười cười, cắt ngang nói:
- Cảm ơn lời khuyên của Vũ huynh!
Lâm Vũ nói:
- Này, tốt nhất là mau chóng hóa giải mâu thuẫn đó đi! Địa vị của tên Chu Viêm ở Chu gia cũng rất cao, tuy rằng hắn không phải con dòng chính, nhưng thực lực rất xuất chúng, ngày sau vị tất không thể kế thừa vị trí gia chủ. Ngươi cũng nên biết rằng, con gái của gia chủ đương nhiệm Chu gia là gả vào hoàng cung, đại trượng phu có thể co được dãn được, đối với võ giả mà nói quyết chữ “Nhẫn” cũng rất trọng yếu, thời điểm tất yếu chịu nhận lỗi cũng không có gì mất mặt, biến chiến tranh thành tơ lụa cũng coi như cả làng vui vẻ!
- À, ta hiểu được!
Lâm Minh cười cười, chỉ là tùy tiện nghe nói. Đương nhiên hắn biết rõ địa vị của Chu Viêm ở Chu gia, nếu không cũng không có bản lãnh đưa được Lan Vân Nguyệt vào Thất Huyền võ phủ, thuộc loại chuyện này, ít nhất phải là vị nương nương là cô cô của Chu Viêm kia ra mặt mới được.
- Không có chuyện gì nữa, ta đi trước đây!
Thông qua tiếp xúc trong thời gian ngắn này, Lâm Minh hiểu được thái độ làm người của Lâm Vũ, hắn thuộc hạng người làm việc lo trước lo sau, cân nhắc qua rất nhiều tình cảnh rồi mới quyết. Tính cách cẩn mật loại này thật ra cũng không phải không tốt, nhưng nếu trong trường hợp tập võ, sẽ giảm đi nhuệ khí khó có thành tích lớn, cũng chẳng tráchlại có một tên hiệu khó nghe như vậy.
Tuy nhiên thái độ làm người của Lâm Vũ cũng không tệ lắm, đáng để kết giao.
- Điều nên nói ta đều nói! Huynh đệ ngươi cẩn thận một chút, mười viên Chân Nguyên thạch kia giữ không được thì bỏ đi, Lâm gia chúng ta cũng không thiếu tiền, mấy thứ này tuy rằng hiếm, nhưng vẫn có thể mua được. Ngày sau huynh đệ ngươi nhận được gia tộc coi trọng, một ít Chân Nguyên thạch không tính là gì!
Lâm Minh buồn cười trong lòng, gật đầu nói:
- Ta biết!