Chương 57: Xếp hạng chiến
Lúc này đã là canh hai, các đệ tử của võ phủ hoặc là ở trong phòng tu luyện hoặc là đã sớm ngủ, người trên đường rất ít. Lâm Minh bước đi như bay, rất nhanh liền tới phòng trắc lực.
Phòng trắc lực không có một người, lão nhân trông cửa chỉ đốt một ngọn đèn, chính mình ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Lâm Minh nói một câu liền lắc mình vào trong, bên trong có một hàng bia đá trắc lực, toàn bộ trống. Người bình thường sẽ không nhàn đến không có việc gì đêm khuya tới kiểm tr.a lực lượng.
Lâm Minh tùy ý chọn một tấm bia đá đứng yên, nhắm mắt ngưng thần, làm thân thể hoàn toàn thả lỏng. Hỗn Độn Chân Nguyên quyết vận chuyển đến cực hạn, Lâm Minh đột nhiên phát lực, nắm tay như sao băng rơi thật mạnh lên bia đá.
Bùng!
Bia đá chấn động mạnh, liên đới mặt đất dưới chân Lâm Minh dường như đều hơi rung chuyển. Cột sáng không ngừng nhảy lên, hai ngàn bảy trăm, hai ngàn tám trăm, hai ngàn chín trăm, ba ngàn...
Ba ngàn hai trăm!
- Ba ngàn hai trăm cân!
Lâm Minh hãi mắt tỏa sáng.
Lực lượng năm trăm cân, Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng một từ tiểu thành đến đại thành trực tiếp thêm cho mình năm trăm cân lực lượng!
Đối với võ giả bình thường mà nói, năm trăm cân lực lượng thường thường là chênh lệch hơn nửa cảnh giới mới có!
Mà Hỗn Độn Chân Nguyên quyết này kỳ thật chỉ là bộ phận vận chuyển chân nguyên trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh, cũng không phải toàn bộ!
- Hỗn Độn Cương Đấu kinh này không hổ là công pháp Luyện Thể cực phẩm của Thần Vực. Trong trí nhớ của đại năng kia, tông môn luyện thể tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh ngay cả đệ tử tạp dịch ở cửa quét rác, dược đồng ở đan phòng trông lửa đều có lực lượng mấy vạn cân. Mà người chân chính tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu ki đến đại thành, có thể dựa vào lực lượng của thân thể dời non lấp bể, xé trời nứt đất.
- Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng thứ nhất của ta đại thành chỉ là bước thứ nhất, ngày sau còn có sáu tầng, tầng sau khó hơn tầng trước. Huống chi Hỗn Độn Cương Đấu kinh cũng không chỉ có một loại công pháp Hỗn Độn Chân Nguyên quyết này, phía sau còn có Bát Môn Độn Giáp và Đạo Cung Cửu Tinh. Ta hiện tại, đi tông môn đó làm đệ tử quét rác đều không đủ tư cách.
Ý thức được những điều này, hưng phấn trong lòng Lâm Minh cũng tiêu tan không ít. Đường mình phải đi còn rất dài!
Đêm đó, Lâm Minh bởi vì công pháp vừa đột phá, chân nguyên lưu sướng, không hề mệt mỏi, tiếp tục tu luyện.
Sau khi bước đầu củng cố cảnh giới của Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, Lâm Minh lại tập trung vào Minh Văn thuật, bởi vì Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng một đại thành, hiệu suất Lâm Minh vẽ Minh Dược phù đề cao rất lớn, đã có thể kiên trì đến hoàn thành tám mươi phần trăm toàn bộ quá trình vẽ!
Cứ tiếp tục như vậy, lại thêm bảy tám ngày là Lâm Minh có thể hoàn toàn hoàn thành Linh Dược phù cấp thấp này.
Tu luyện điên cuồng cũng làm cho Chân Nguyên thạch tiêu hao lượng lớn. Buổi tối ngày này, Lâm Minh đã dùng mất ba viên Chân Nguyên thạch. Tuy rằng đáp ứng Trương Thương dùng mười viên Chân Nguyên thạch này làm tiền đặt cược, nhưng là Lâm Minh căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ thua, sao có thể giữ lại không dùng.
Nhìn ba viên Chân Nguyên thạch hoàn toàn vỡ ra, mất đi sắc bóng, Lâm Minh sờ sờ mũi. Dùng như vậy cũng quá nhanh rồi nhỉ. Tuy nhiên cũng may lại qua một tháng, liền có người đưa tới cho mình hai mươi viên. Sớm biết lúc đó không nên đem đổ đấu đặt ra vào một tháng sau, lâu như vậy, đặt ra nửa tháng là tốt rồi.
Lâm Minh chẹp chẹp miệng, ý tưởng này của hắn nếu là bị Trương Thương biết, không biết Trương Thương sẽ có cảm tưởng gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Minh theo lệ thường dậy sớm đi học, nghe truyền công trưởng lão giảng tri thức cơ bản. Mà hôm nay, hắn lại gặp phải một người quen, một người hắn không nguyện ý gặp phải, Lan Vân Nguyệt. Cùng ở một võ phủ, học sinh tổng cộng sáu bảy trăm người, gặp phải cũng là bình thường.
Lâm Minh không để ý đến, bài giảng lần này truyền công trưởng lão giảng là thiên binh khí, kỹ xảo và cách dùng “Thương”.
Lâm Minh nghe mà đầy mới lạ hứng thú, mãi cho đến bài học kết thúc, truyền công trưởng lão rời đi, Lâm Minh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ. Nội dung giảng bài của truyền công trưởng lão này mang đến cho hắn rất nhiều dẫn dắt.
Từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần, người trong Giảng Võ đường đã đi gần hết, nhưng mà Lan Vân Nguyệt lại vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngơ ngác xuất thần.
Lâm Minh bắt đầu thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Đúng vào lúc này, Lan Vân Nguyệt đột nhiên thấp giọng nói:
- Lâm Minh, ngươi có thể chờ một chút không?
Động tác trong tay Lâm Minh chậm lại, nói:
- Có chuyện gì sao?
Tuy là giọng khách sáo nhưng lại mang theo một vẻ xa cách thản nhiên. Lan Vân Nguyệt khẽ thở dài một hơi:
- Chúc mừng ngươi lấy được thứ nhất khảo hạch.
- Cảm ơn.
Lan Vân Nguyệt sau khi nói xong câu đó lại trầm mặc hồi lâu, không khí giữa hai người nhất thời có chút xấu hổ.
- Ta... Ta nghe nói ngươi một tháng sau sẽ đổ đấu với Trương Thương?
Lâm Minh hơi ngẩn ra, nói:
- Tin tức nhanh như vậy liền truyền ra rồi? Không sai, ta thật muốn đổ đấu với Trương Thương.
Thứ nhất đệ tử mới và đệ tử cũ đổ đấu, loại tin tức này truyền nhanh cũng không kỳ quái, lại thêm Trương Thương và Liễu Minh Tương khả năng cố ý tuyên truyền một chút.
Lan Vân Nguyệt cắn cắn môi, do dự một chút mới nhỏ giọng nói:
- Trương Thương là chiến hữu của Chu Viêm trước kia...
Lâm Minh trong lòng sửng sốt, Lan Vân Nguyệt nhạy bén hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, nàng hiển nhiên đã đoán được chuyện này là do Chu Viêm một tay thúc đẩy.
- Điều này ta biết.
Lâm Minh thản nhiên đáp.
- Vậy ngươi còn...
Lan Vân Nguyệt nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. Nàng hôm nay chính là muốn khuyên Lâm Minh không nên đi đổ đấu, nhưng là lời tới bên mép nàng lại sói ra Lâm Minh căn bản nghe không lọt.
- Ta biết ngươi không muốn nghe, nhưng là... Trong nửa năm ta tiến vào Thất Huyền võ phủ đến nay, cũng xem qua đổ đấu giữa đệ tử mới và đệ tử cũ, đệ tử mới gần như không ai thẳng. Ngươi tuy rằng giành được thứ nhất tân sinh, nhưng Trương Thương này ở trong Địa Chi đường đều là một lớp nhân vật khá lợi hại, hơn nữa bởi vì Chu Viêm, hắn xuống tay có thể rất nặng.
Lâm Minh cười cười nói:
- Ta không phải không muốn nghe, ý tứ của ngươi là bảo ta không nên đi đổ đấu sao? Ta nếu đã đáp ứng đổ đấu, sẽ không có khả năng thất ước. Nếu không không chiến mà chạy, trái với võ đạo của ta.
- Nhưng là... Được rồi...
Lan Vân Nguyệt thở dài, nàng biết, chuyện Lâm Minh đã nhận chuẩn rất khó thay đổi.
- Cảm ơn lời khuyên của ngươi, ta đi trước.
Lâm Minh nói xong cầm đồ đạc, rời khỏi Giảng Võ đường.
Để lại một mình Lan Vân Nguyệt ngây ra ngồi trên ghế, trong lòng nói không ra là tư vị gì. Nàng không có khả năng đi thay đổi Chu Viêm, đương nhiên cũng không có khả năng thay đổi Lâm Minh. Bọn họ nhất định sẽ đấu, mà theo Lan Vân Nguyệt thấy, Lâm Minh bất kể thực lực hay là hậu trường đều không bằng Chu Viêm. Nếu tranh đấu, khẳng định sẽ chịu thiệt...
***
Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã tới ngày thứ tư Lâm Minh tiến vào Thất Huyền võ phủ. Ngày này sáng sớm Lâm Minh nhận được thông báo tập hợp, sớm đã đi tới Diễn Võ trường của võ phủ.
Cùng đi đều là học viên của Địa Chi đường. Sau khi tất cả mọi người tề tựu, một nam nhân lưng đeo trọng kiếm, mái tóc đỏ bay tùy ý xuất hiện ở trong Diễn Võ trường. Người này chính là giáo quan Hồng Hi của Địa Chi đường cấp một chỗ Lâm Minh.
Cảm giác Hồng Hi mang đến cho người ta là sắc bén, uy mãnh, nếu là hắn ở trong quân tuyệt đối là hổ tướng anh dũng giết địch, hơn nữa trị quân nghiêm minh, quân pháp như núi.
Hồng Hi sau khi đi tới Diễn Võ trường, nhìn qua mọi người một cái, chậm rãi mà hữu lực nói:
- Hôm nay là trận chiến xếp hạng. Mọi người, đi theo ta!
Xếp hạng chiến!
Sớm biết tiến vào Thất Huyền võ phủ sớm muộn phải tiến hành Vạn Sát trận xếp hạng chiến, hiện tại rốt cuộc bắt đầu rồi!
Hai mươi học sinh của Địa Chi đường người nào không phải hạng thiên tài, đối với xếp hạng chiến này chờ mong đã lâu. Bọn họ muốn chứng minh chính mình, muốn trùng kích Bài Danh thạch, muốn đạt được tài nguyên.
Không có một thiên tài nào nguyện ý ở dưới người khác, những người này, mỗi người tuổi trẻ khí thịnh, thỏa thuê mãn nguyện. Những ngày này nghẹn một hơi, chỉ chờ xếp hạng chiến bỗng nhiên nổi tiếng.
- Hắc hắc, rốt cuộc xếp hạng chiến rồi, nên tới chúng ta lộ lộ mặt.
Một thanh niên lưng đeo trường đao, trên mặt có một vết sẹo nửa xích, quyền phải đấm chưởng trái, khớp ngón tay kêu “rắc rắc”.