Chương 64: Công nghệ phức tạp
- Thiếu hiệp muốn mua thương gì? Cấp bậc gì?
- Nơi này các ngươi có bảo khí không?
Lâm Minh lên tiếng hỏi.
- Bảo khí thương?
Tiểu nhị không nghĩ tới thiếu niên này ngữ khí kinh người, giá cả một thanh bảo khí thương, ít nhất có một vạn lượng vàng, tốt thì hai đến ba vạn, thiếu niên này có nhiều tiền như vậy?
Kỳ thật Lâm Minh không nhiều tiền như vậy, tuy nhiên hắn có thể dự định một chút, sau đó tính ra tiền.
- Thiếu hiệp, trong điếm chúng ta không có thương cấp bảo khí, nếu cần đao kiếm cấp bảo khí, thật ra có rất nhiều.
- Như vậy sao...
Lâm Minh hơi cảm thấy thất vọng, không nghĩ tới Thần Binh đường cũng không có bảo khí thương, bảo khí thương cũng quá thiếu.
Nhân viên cửa hàng nói:
- Thương cấp bậc bảo khí, số lượng quá ít, nhu cầu lại không nhỏ, hai tháng trước trong điếm có một cây, nhưng đã sớm bị đặt trước, rồi sau đó bán đi.
- Nga? Theo ta được biết, võ giả Thiên Vận quốc rất ít dùng thương đi, ai lại dùng thương để chiến đấu?
- Đúng, võ giả rất ít dùng, tuy nhiên... Quân đội lại dùng đến, một ít tướng quân mua bảo khí thương, bởi vì thương cấp bảo khí quá ít, cho nên thậm chí có ít tướng quân chiến công hiển hách, cũng không có bảo khí thương, thiếu hiệp muốn mua được bảo khí thương ở Thiên Vận quốc, rất khó.
Thì ra là thế, Lâm Minh lập tức hiểu được trong lòng, thương là binh khí tốt nhất trong quân đội, từ xưa đến nay, phàm là tướng lãnh nổi danh, tám thành là dùng thương, còn lại hai thành, dùng Đại Quan đao, Phương Thiên kích cùng những loại binh khí dài, mà nổi danh bằng vào đao kiếm không có mấy người.
Hành quân đánh giặc, thường xuyên phải mã chiến, lúc này đao kiếm có vẻ quá ngắn, cho nên sẽ dùng đến kích, sóc, thương, mâu, mà thương cùng mâu lại là dùng nhiều nhất, một thương nơi tay, cho dù rơi vào loạn quân cũng có thể giết ra, đại thương dài một trượng, một lần quẩy chính là mười mấy mạng người, đây là điều kiếm, đao, phủ... Không thể theo kịp.
Cho nên Hoành Tảo Thiên Quân là chiêu thức thương độc hữu!
Bởi vậy tướng quân Thiên Vận quốc, mặc dù thời điểm bọn họ tu võ dùng kiếm, tòng quân sau cũng đều dùng thương.
- Chính thế, thương cấp bậc bảo khí, muốn mua không dễ chút nào, giá cả thương tốt rất có thể cần mấy vạn hoàng kim, hiện tại ta cũng không có nhiều tiền như vậy, trước kia tiền đều lấy từ Mộc Dịch tiên sinh, tuy rằng ta làm được Minh Văn phù giá trị xa xỉ, nhưng cũng không rõ ràng Mộc Dịch có thực sự dùng nhiều như vậy hay không, mấy ngày nay phiền toái Mộc Dịch đã không ít, mấy vạn lượng vàng không phải số lượng nhỏ, không thể hỏi hắn nữa. Huống chi, một ít thương chế tạo hoàn mỹ cũng sẽ không dễ dàng gặp, hơn nữa hiện tại ta tu võ còn không cao, cho ta bảo khí cũng rất khó phát huy được uy lực.
Nghĩ như vậy, Lâm Minh nói:
- Vậy quên đi, cho ta xem các thương khác đi, thương tốt.
- Tốt, thiếu hiệp chờ.
Nhân viên cửa hàng nói xong xoay người, từ trong hộp gỗ xuất ra một cái cán thương phẩm chất khá, cán thương này đen nhánh, chiều dài bảy xích.
Thời điểm trong điếm bán ra thương, thường thường là cán thương cùng đầu thương tách ra bán, cán thương gửi ở trong hộp gỗ chống phân hủy, đầu thương tẩm dầu bảo tồn, cam đoan không ra ánh sáng. Đến lúc đó khách nhân căn cứ chính mình yêu thích, chọn lựa cán thương cùng đầu thương thích hợp, tạo thành một cây thương thành phẩm.
- Thiếu hiệp mời xem.
Nhân viên cửa hàng đưa cán thương tới.
Lâm Minh cầm cán thương ở trong tay, sức nặng đại khái ba mươi cân, hiển nhiên cũng không phải kim loại tạo ra, tiện tay dùng một chút lực, cán thương này co dãn mười phần, Lâm Minh không chút nghi ngờ, nếu đem cán thương ép thành một hình cung rồi sau đó buông tay, trực tiếp có thể đập vỡ đầu lâu một dã thú.
Loại cán thương này, tuy rằng không phải kim loại, nhưng là quất ở trên người tạo thành thương tổn so với kim loại còn cao hơn.
- Cán thương này bao nhiêu tiền?
Lâm Minh hỏi.
- Một ngàn hai trăm lượng vàng.
May mà Lâm Minh sớm có chuẩn bị, nghe giá cả thế cũng âm thầm líu lưỡi, chỉ một cái cán thương đã đắt như vậy, nên biết rằng, một kiện đao kiếm bảo khí bình thường cũng chỉ là mấy ngàn lượng vàng. Thương này còn không phải bảo khí.
Tiểu nhị nhìn ra Lâm Minh kinh dị, giải thích nói:
- Đây là làm từ Ô Ti mộc, tuyển dụng qua Ô Ti mộc mấy trăm năm tốt nhất, ngâm bảy bảy bốn chín ngày ở trong nước suối trên núi, rồi sau đó cho vào nồi nấu ba ngày ba đêm, bỏ hết vụn gỗ cùng mảnh nhỏ Ô Ti mộc ra, chỉ để lại khung cứng cỏi nhất, cho thêm Kim Mộc tàm vào ninh, cuối cùng mặt ngoài lại quấn Kim Mộc tàm, ngâm ba năm ở trong dầu mà thành.
- Bất kể là Ô Ti mộc hay là Kim Mộc tàm, đều là tài liệu quý báu đao kiếm không bằng, cộng thêm các loại công nghệ đặc thù, cán thương này tuyệt đối sẽ không bị chặt đứt ở trong quá trình chiến đấu, thậm chí có thể chém đứt bảo kiếm của địch nhân, thiếu hiệp hoàn toàn có thể yên tâm.
Tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu, Lâm Minh nghe mà không khỏi hoa mày chóng mặt, một cây cán thương không bắt mắt, quá trình chế tạo đã phức tạp như vậy, hơn nữa tuy rằng tàm ti Kim Mộc tàm không đắt bằng Thiên Tàm Ti, nhưng dùng nhiều như vậy cũng tuyệt đối giá trị xa xỉ, mà Ô Ti mộc cũng thập phần đắt đỏ, huống chi là cây cổ thụ mấy trăm năm.
Hơn nữa trong quá trình sản xuất còn có thứ phẩm, tỷ như hỏa hầu không nắm giữ tốt, Ô Ti mộc có vấn đề đều không được, hơn nữa cán thương phải thẳng tắp, phàm không thẳng đều là thứ phẩm, phải đào thải, điều này lại khiến cho giá trị cán thương gia tăng không ít.
Chẳng trách đắt như vậy, một cây thương như vậy, dân chúng bình thường không ăn không uống làm lụng vất vả cả đời cũng không mua nổi.
Tiểu nhị nói:
- Chỗ quý nhất của thương chính là cốt, thương có được hay không, phải xem cốt thương, xem đầu thương, công nghệ chế tạo đầu thương đơn giản, đầu thương tốt thường thường cũng mấy trăm lượng vàng, cho dù thiếu hiệp tuyển Vân Văn Tấn Thiết làm thành đầu thương, cũng chỉ tám trăm lượng, tổng giá trị sẽ không vượt qua hai ngàn lượng, thiếu hiệp cảm thấy thế nào?
Lâm Minh thưởng thức cán thương này, hơi có chút yêu thích không buông tay, cán thương này co dãn không nói đến, xúc cảm tuyệt đối nhất lưu.
Đáng tiếc, rất nhẹ!
- Còn có nặng hơn không? Tỷ như, trọng thương mấy trăm cân.
- Nga?
Tiểu nhị kinh hãi trong lòng, trọng thương mấy trăm cân, ít nhất khí lực phải mấy ngàn cân mới có thể múa, thiếu niên này, có khí lực lớn như vậy sao?
Tuy nhiên nghi hoặc thì nghi hoặc, tiểu nhị vẫn xuất ra một cây cán thương tạo ra từ huyền thiết tinh khiết, cán thương này cũng dài bảy xích, nặng hơn bốn trăm cân, tiểu nhị hiển nhiên cũng đã tu luyện qua, tuy rằng lấy có chút cố hết sức, nhưng tốt xấu vẫn lấy ra được.
- Cán thương này, tám trăm lượng vàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
Tuy rằng Huyền Thiết đắt, nhưng công nghệ che tạo cán thương huyền thiết tinh khiết đơn giản, cho nên cán thương kim loại ngược lại rẻ hơn.
- Thiếu hiệp cẩn thận, rất nặng.
Điếm tiểu nhị có chúc lo lắng đưa cán thương huyền thiết cho Lâm Minh, nhưng không nghĩ tới Lâm Minh cầm nó giống như cầm một cây mộc côn, vô cùng thoải mái.
Điều này làm cho mí mắt điếm tiểu nhị kia hơi dựng lên, thiếu niên này, khí lực thật lớn! Quả thực là hung thú hình người a.
Lâm Minh cầm cây thương trong tay suy nghĩ một chút, hỏi:
- Còn có nặng hơn không?
Nặng hơn? Còn muốn nặng hơn?
Tiểu nhị ngẩn ngơ, nói:
- Nặng hơn cũng có, tuy nhiên giá cả rất đắt.
- Không quan hệ.
Lâm Minh vì tránh cho phiền toái không cần thiết, thoáng lấy ra kim phiếu trong lòng, hiện ở trên thân hắn còn có tám ngàn lượng vàng, chỉ cần không phải thương cấp bậc bảo khí, dù đắt hơn cũng mua được.
Tiểu nhị kia nhìn thấy kia một xấp kim phiếu không khỏi ngạc nhiên, kim phiếu dày như vậy, quả nhiên là người có tiền! Hắn cung kính nói:
- Thiếu hiệp xin theo ta.
Nói xong, tiểu nhị kia lập tức đi lên lầu hai.