Chương 102: Vạn chúng chú mục

Lâm Minh là thiên tài trăm năm khó gặp của Thất Huyền võ phủ, hào quang này đủ để khiến cho vô số võ giả chú ý, mà Chu Viêm lại là cao thủ nhất lưu, hắn đại biểu cho mười hạng đầu tuyệt đỉnh thiên tài tương lai của Thất Huyền võ phủ. Hai người giao thủ tượng trưng cho người đứng đầu thế hệ trẻ của Thiên Vận quốc.


Nếu như chỉ là thế thì trận này cũng không tới mức khiến cho vương công quý tộc Thiên Vận thành, còn có nhân vật phong vân hội tụ đông như thế.
Bọn họ không thuộc trong vòng tròn võ giả, mặc kệ Lâm Minh và Chu Viêm mạnh cỡ nào, cũng không quan hệ quá nhiều tới bọn họ.


Tin tức Lâm Minh ước chiến với Chu Viêm đã sớm truyền ra.
Ai đều biết, mẫu thân Dung Phi nương nương của thập hoàng tử xuất từ Chu gia Thanh Tang thành, mà Chu Viêm lại rất có khả năng trở thành người chèo lái Chu gia, Chu Viêm không hề nghi ngờ gì là người của thập hoàng tử.


Mà Lâm Minh tháng trước đã cự tuyệt chào mời của thập hoàng tử, mơ hồ có thiên hướng hướng về thái tử, hơn nữa theo tin tức tin cậy, quan hệ giữa Lâm Minh và Chu Viêm không được tốt lắm, ngược lại với lão sư Mộc Dịch tiên sinh của thái tử đương triều là bạn vong niên, dựa vào điểm này, Lâm Minh có tới chín phần chính là ngườicủa thái tử!


Trận chiến này là Lâm Minh và Chu Viêm so cao thấp, đồng thời cũng tượng trưng cho thái tử và thập hoàng tử, mấy năm nay, thái tử và thập hoàng tử tranh đấu gay gắt, cho nên tiến hành rất nhiều tràng rồi, mà những trận đấu này, gần như thái tử đều thua! Tuy rằng nói phần lớn trận đấu không ảnh hưởng tới thế lực của thái tử nhưng mà lại làm yếu đi thanh thế của hắn.


Ai đều biết thập hoàng tử có ý định đoạt ngôi, thái tử dưới tình huống bị làm nhục nhiều lần như vậy sẽ hình thành cho người ta một loại ám chỉ rằng thái tử không bằng thập hoàng tử, kể từ đó, người ủng hộ thái tử không khỏi hoảng sợ, càng ngày càng ít, mà thế lực thập hoàng tử, ngược lại lại càng lớn mạnh.


available on google playdownload on app store


Không ít vương công quý tộc chú ý tới trận đấu này không phải là xem bản lĩnh của Lâm Minh và Chu Viêm, mà muốn xem so đấu giữa thập hoàng tử và thái tử!


Vua nào triều thần ấy, ai mà đoán được người sở hữu long mạch chứ, ai có thể ở trong tranh đấu ngôi vị hoàng đế tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
Bởi vì có sự hiện diện của vương công quý tộc cho nên nhân vật duy trì trật tự Diễn Võ trường toàn là cao thủ thủ vệ.


Bởi vì những người này đều rất trọng yếu, ngược lại những đệ tử Thất Huyền võ phủ lại bị đẩy ra xa, khiến cho bọn họ oán thầm không thôi.
Lâm Minh đã sớm có mặt, hắn lẳng lặng đứng ở trong Diễn Võ trường trống rỗng, thân như Quán Hồng thương đứng thẳng tắp.


Đối mặt với ánh mắt bốn phía, cùng với nhiều nhân vật trọng yếu như vậy, Lâm Minh nhắm mắt tĩnh dưỡng, lòng tĩnh như nước.
Trong chiến đấu, dưới tình huống thực lực hai bên tương đương, trạng thái chiến đấu cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng thắng bại trận chiến.


Trạng thái tốt nhất của võ giả trước khi chiến đấu là lòng tĩnh như nước, không chút tạp niệm, không chút tạp niệm nói thì dễ, làm thì khó, nhất là trong trận chiến có ý nghĩa trọng đại này, võ giả bình thường làm sao có thể thực sự tĩnh tâm được đây? Cộng thêm có người xung quanh quấy nhiễu, không chút chút tạp niệm, rất ít võ giả có thể làm được.


Nhưng mà Lâm Minh lĩnh ngộ được Không Linh võ ý cho nên về điểm này hắn làm dễ như trở bàn tay.
Lúc này cách thời gian ước định còn ba mươi phút, đúng lúc này, một giọng nói sắc nhọn đột nhiên vang lên, đúng là giọng điệu the thé của thái giám trong cung.
- Thái tử giá lâm!


Mọi người đều cả kinh, Lâm Minh ở giữa Diễn Võ trường cũng mở mắt, thái tử điện hạ không ngờ lại tới đây!


Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, một thớt Tuyết Long mã xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, cầm đầu là một thanh niên đầu đội Tử Kim quan, thân mặc cẩm long bào, chân đi giày Kỳ Lân, người này mi mâu thanh tú, thiên đình no đủ, mặt như quan ngọc, giơ tay nhấc chân đều mang một cỗ khí tức quý tộc bẩm sinh.


Nam nhân này đúng là thái tử điện hạ!
Mà ở bên cạnh thái tử là một lão nhân mặc áo xanh, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp, nhưng lại mang cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường, người này chính là lão sư của thái tử, khách khanh phủ nguyên soái Mộc Dịch tiên sinh!
- Thái tử điện hạ!


- Mộc Dịch tiên sinh!
Nhìn thấy hai nhân vật phong vân này dắt tay nhau, người ở đây lập tức sinh ra kính sợ, cũng chừa ra một con đường cho hai người.
Mộc Dịch nhìn Lâm Minh, cười gật gật đầu, Lâm Minh cũng mỉm cười đáp lễ, đối với Mộc Dịch, Lâm Minh vẫn rất có cảm tình.


Không phải là độc nhất vô nhị, nửa khắc sau, thập hoàng tử Vân thân vương cũng giá lâm!


Dung mạo Vân thân vương có vài phần tương tự với thái tử, chỉ là nhìn hắn càng thêm cương nghị, hai hàng lông mày như kiếm, trên ấn đường thoáng thấy một mây tím, ẩn dưới làn da, đây chính là Tử Khí Đông Lai trong truyền thuyết, một loại khí thế vương giả.


Theo cạnh Vân thân vương là một thanh niên thon dài, thân mặc cẩm y, người này đúng là Chu Viêm.
Thập hoàng tử nhìn Lâm Minh, cười ha ha:
- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi tới thật sớm nha, lần đầu gặp mặt, hân hạnh!


Thanh âm của hắn âm khí mười phần nhưng mà cực kỳ ngạo khí, khiến người nghe lại cực kỳ thoải mái.
Lâm Minh trong lòng thầm nghĩ:


- Tên thập hoàng tử này cũng là một nhân vật, lúc trước ta cự tuyệt hắn, nhưng hắn không ghi hận, ngoài mặt còn thoải mái chuyện trò với ta, dường như lúc trước chưa hề phát sinh chuyện gì.


- Lâm tiểu huynh đệ hình như với Chu Viêm có hiểu lầm gì, võ giả Thiên Vận quốc ta từ xưa tới này dùng võ giải quyết cừu hận, ta nghĩ hai vị đều là nhân trung hào kiệt, bất kể có hiểu lầm gì, sau khi trận chiến này kết thúc, không ngại ngồi xuống nói chuyện, có lẽ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa?


Biến chiến tranh thành tơ lụa? Chỉ sợ Chu Viêm hận không thể ăn thịt, lột da ta chứ?
Lâm Minh hiểu ý thập hoàng tử, chỉ là không muốn mình và hắn là địch, cho nên hắn hướng thập hoàng tử đáp lễ nói:
- Không nghĩ tới Vân thân vương điện hạ cũng đến xem trận đấu này, đúng là vinh hạnh!


Ngữ điệu Lâm Minh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cũng không đáp thẳng lời thập hoàng tử, thập hoàng tử chỉ cười cười, cũng không tiếp tục lên tiếng nữa.


Lúc này Chu Viêm xoay người xuống ngựa, chậm rãi tiêu sái bước lên Diễn Võ trường, từ lúc hắn nhìn thấy Lâm Minh, liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương trong một tháng này lại có đột phá!
Luyện Thể tầng ba đại thành!


Chu Viêm cảm thấy áp lực, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước Lâm Minh hạn định khiêu chiến một tháng, Chu Viêm đã đoán được trong một tháng này Lâm Minh sẽ có tiến bộ kinh người, hiển nhiên hắn đã lĩnh ngộ võ ý nào đó.


Chu Viêm đi đến một bên khác của Diễn Võ trường, đứng xa xa đối diện nhìn Lâm Minh.
Lúc này, cách thời gian quyết chiến còn một khắc!
Đám người Lan Vân Nguyệt từ phía xa nhìn Lâm Minh và Chu Viêm đứng trên đài, trong lòng nhiều loại tư vị.


Nàng là người không muốn nhìn thấy trận đấu này diễn ra nhất, trong trận đấu này, bất kể ai thắng ai thua, đều như chém vào trong lòng nàng một đao! Bên tai nàng vẫn như vang vọng câu nói của Chu Viêm một tháng trước kia:
- Hắn bảo ta... Không xứng với ngươi!


Nàng không dám nghĩ tới cuộc sống của mình như thế nào một khi Chu Viêm thua trận, nhưng mà nàng cũng không có cơ hội hối hận...
Tuy rằng Lâm Minh và Chu Viêm đều đã xuất hiện nhưng mà chiến đấu vẫn chưa bắt đầu, Chu Viêm nhắm mắt tĩnh thần, điều chỉnh trạng thái của mình.


Với hắn mà nói, Lâm Minh là một đối thủ đáng sợ, trước khi trận đấu diễn ra hắn phải điều chỉnh tâm tình đến trạng thái tốt nhất, phát huy ra toàn bộ thực lực!


Nửa năm trước, khi Lâm Minh từ một tiểu nhân vật vượt cấp đánh bại con trai quân chủ Vương Nghĩa Cao, nhưng mà Chu Viêm xem chuyện này cũng không đáng nhắc tới.
Trong mắt Chu Viêm, loại người quần là áo lụa như Vương Nghĩa Cao không xứng làm võ giả.


Nhưng mà Chu Viêm chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn lại cùng với Lâm Minh đứng trên Diễn Võ trường, ở trước mặt nhiều nhân vật trong yếu Thiên Vận thành, thậm chí bao gồm thái tử và Vân thân vương mà quyết chiến!


Hơn nữa, thực lực Lâm Minh đã lớn mạnh đến mức uy hϊế͙p͙ đến hắn. Cho nên hắn vì trận chiến ngày hôm nay mà khổ tu một tháng, thậm chí liều mạng dùng một ít đan dược quý báu dùng để tăng trưởng thực lực.
Trước lúc chiến đấu, hắn phải tĩnh tâm, dùng một khắc khẩn cấp điều chỉnh trạng thái.


Đây là trận đấu hắn không được phép bị thua.
Thắng bại trận chiến này chẳng những liên quan tới tiền đồ của hắn mà còn liên quan tới thành tựu và tôn nghiêm, cùng với đó là tôn nghiêm của một nam nhân.


Thời gian dần trôi đi, cuối cùng cũng tới canh ba buổi trưa, trong nháy mắt Lâm Minh đột ngột mở mắt.
- Đã đến giờ!
- Đương!


Trong tiếng thương ngâm, Quán Hồng thương ra khỏi hộp, giống như một con giao long xổng chuổng, không ngừng rung lên trong tay Lâm Minh! Khoảnh khắc kia, Lâm Minh còn chưa chiến, khí thế đã phóng ra, mọi người ở đây cho dù là người tu vi cao hơn Lâm Minh cũng cảm giác một cỗ áp lực vô hình.


- Cỗ khí thế này... Thực sự là do võ giả Luyện Thể tầng ba phóng ra sao?
- Lâm Minh thật mạnh, chỉ riêng khí thế mà đã khiến người ta có cảm giá áp bách!
Trong lòng đám đệ tử Thất Huyền võ phủ cả kinh, Lâm Minh biểu hiện ra thực lực thật mạnh! Một tháng không thấy mà hắn lại tiến lên một bước.


Chu Viêm hít sâu một hơi, chậm rãi rút bảo kiếm ra, thanh kiếm trong tay hắn chính là bảo khí cực phẩm trong nhân giai hạ phẩm, tên là Xích Viêm, đã đi theo hắn nhiều năm, hắn và kiếm này tâm ý tương thông!


Đối mặt với Lâm Minh, hắn không thể trông chờ đối thủ quá yếu, chỉ có thể để cho lực lượng mình càng tăng mạnh!
- Vù!
Trong tiếng vang nhỏ, đúng lúc này, trên kiếm của Chu Viêm bật lên một ngọn lửa.


Chân nguyên thực chất hóa, cách chân nguyên hóa hình của võ giả Ngưng Mạch kỳ chỉ một bước xa, nhưng bình thường chỉ có võ giả Luyện Cốt kỳ đại thành mới làm được một bước này, mà Chu Viêm, chỉ mới tiến vào cảnh giới Dịch Cân mà đã làm được!


Lâm Minh và Chu Viêm còn chưa giao thủ, tuy nhiên chỉ vài động tác đã biểu hiện ra thành tựu đỉnh cao và thực lực cường đại của bọn họ, đây đúng là một trận long tranh hổ đấu!


Toàn bộ Diễn Võ trường hơn một ngàn người không có một tiếng ồn nào, có thể nghe được tiếng châm rơi, mọi người cùng ngừng thở, mắt chớp cũng không chớp nhìn hai thân ảnh kia, sợ bị bỏ lỡ cái gì.






Truyện liên quan