Chương 137: Uy lực của Kim Bằng Phá Hư!
Mộc Nhân hạng xây ở bên trong vách núi, tổng cộng có mười hai sơn động, mỗi cái sơn động cũng có thể một mình mở ra, những thứ sơn động này cũng là do cao thủ Tiên Thiên ngạnh sinh sinh mở ra, thạch bích trên sơn động, còn có thể thấy rõ ràng vết kiếm làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Trong Mộc Nhân hạng hiện đầy con rối mộc nhân, càng đi sâu vào trong, con rối mộc nhân càng cường đại, số lượng cũng càng nhiều.
Sau khi tiến vào Mộc Nhân hạng, Lâm Minh liền nghe được thanh âm ken két do con rối mộc nhân phát ra lúc đi lại, ánh sáng nơi này có chút mờ mờ, nhưng là cũng không ảnh hưởng tới Lâm Minh.
Những thứ con rối mộc nhân này chính là kiệt tác của Khôi Lỗi tông.
- Một trong bảy đại truyền thừa của Thất Huyền cốc. Khôi Lỗi tông là một cái tông môn vô cùng thân bí của Thất Huyền cốc, Thất Huyền võ phủ của Thiên Vận quốc hoàn toàn không có ghi chép ghi lại công pháp bí thuật của tông môn này, cho nên căn bản không tiếp xúc được.
Mắt thấy con rối mộc nhân càng ngày càng nhiều, Lâm Minh cũng không có gấp gáp tiến công, thậm chí ngay cả Quán Hồng thương cũng không có xuất ra, cho đến khi số lượng con rối đã đạt đến hơn hai mươi con, Lâm Minh dùng bàn tay trần vọt vào trong đó.
“Xịch!”.
Một con rối mộc nhân đập một côn hướng tới Lâm Minh, những con rối mộc nhân này toàn bộ đều sử dụng mộc côn, mộc đao, đều là những binh khí không thể nào đả thương người, nhưng dù là như thế, bị mộc côn mộc đao này đập một chút, cũng rất có thể hộc máu trọng thương.
Lâm Minh mắt thấy một côn này đập tới, cho đến khi côn đến trước mắt hắn, mũi chân hắn nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể phảng phất thuấn di lui về sau khoảng cách nửa thước. Kết quả một côn này quét qua chóp mũi Lâm Minh, nện xuống phía dưới, vừa vặn né qua, một phần không nhiều lắm, một phần không ít.
Sưu!
Lại có thêm một con rối mộc nhân dùng một đao chặn ngang chém về phía Lâm Minh, lúc này Lâm Minh đang nhảy ở giữa không trung, thân thể không có chỗ để mượn lực, bởi vì quán tính mà lui về phía sau, một đao kia của con rối mộc nhân từ phía sau lưng chém tới. Đang chém về phía sau thắt lưng Lâm Minh, nhìn như đã không thể tránh khỏi, song Lâm Minh lại nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, thân thể phảng phất giống như lá cây bị gió thổi. Di chuyển về phía bên cạnh hai thước hoàn toàn không tuân theo quy luật vật lý nào cả, lần nữa tránh thoát một đao kia chỉ trong gang tấc.
Sưu sưu sưu!
Con rối mộc nhân không ngừng công kích về phía Lâm Minh, Lâm Minh cũng không xuất thủ công kích, chẳng qua là giống như đang lững thững đi dạo trong sân nhà. Né tránh công kích của con rối mộc nhân.
Hơn hai mươi con rối, đồng thời có thể công kích được Lâm Minh chỉ có bảy tám con rối, tuy nhiên chính là công kích của bảy tám con rối cũng hết sức kinh khủng, đan vào nhau cơ hồ không có góc ch.ết.
Song Lâm Minh lại luôn là có thể tránh thoát đi một cách rất thần kỳ, phảng phất giống như trong tay những con rối này không phải là cầm vũ khí mà là phiến. Lâm Minh giống như một mảnh lông chim nhẹ, mỗi lần mượn sức gió khi những con rối kia vung đao múa côn, bị thổi ngược lại một cách tự nhiên.
Đây chính là Phong chi ý cảnh mà Lâm Minh đã lĩnh ngộ!
Huy động phiến vĩnh viễn không đánh được tới lông chim, mà vũ khí trong tay một vài con rối căn bản cũng không quẹt tới chéo áo của Lâm Minh!
- Kỳ diệu!
- Rất tốt!
- Lại đến!
Lâm Minh hoàn toàn đắm chìm ở bên trong Phong chi ý cảnh, đây là lần đầu tiên hắn ứng dụng thân pháp Kim Bằng Phá Hư vào thực chiến!
- Bọn người kia, có chút yếu đi!
Ý niệm của Lâm Minh vừa động, thân thể giống như chim đại bàng, ngạnh sinh sinh cất cao lên mấy trượng, rồi sau đó chân đạp vào vách đá chạy nhanh vào chỗ sâu của Mộc Nhân hạng!
Lúc này, ở ngoài Mộc Nhân hạng, sư huynh chấp sự kia vẫn đang đắm chìm ở trong lúc khiếp sợ, con mắt ngay cả nháy mắt một cái cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào Chân Nguyên thạch của trận tâm đại trận.
Mỗi một cái trận pháp đều có trận tâm, nơi này thường thường là để cung cấp năng lượng.
Con rối trong Mộc Nhân hạng, có năng lực tự mình chữa trị cùng sống lại, mà sống lại liền cần tiêu hao Chân Nguyên thạch, có một số tên biến thái, tỷ như Lăng Sâm, Thác Khổ, sau khi tiến vào Mộc Nhân hạng, Chân Nguyên thạch tiêu hao vô cùng nhiều, có lúc, sư huynh chấp sự kia nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
Nhưng là Lâm Minh tiến vào hồi lâu như vậy, Chân Nguyên thạch tiêu hao có một chút xíu, hiển nhiên, Lâm Minh đối phó với những con rối mộc nhân này vô cùng vất vả khó khăn, bây giờ còn không có thể giết ch.ết vài con a.
Ý thức được điểm này, sư huynh chấp sự này thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
- Hoàn hảo, Lâm sư đệ còn không có biến thái như vậy, ta đã nói rồi a, thời gian ngắn ngủi như vậy là có thể khiêu chiến Mộc Nhân hạng độ khó cấp mười một, độ khó này rất cao a!
- Tuy nhiên Lâm sư đệ này cũng quá nóng lòng, lúc thực lực chưa đủ liền đã khiêu chiến độ khó cấp mười một, Mộc Nhân hạng này chính là sát trận, mức độ khó khăn quá sẽ bị thương, làm không tốt, thậm chí sẽ ch.ết!
- Ta đoán chừng Lâm sư đệ này qua nửa nén hương thời gian nữa tựu kiên trì không được, một lát vẫn phải là đi ra ngoài đổi lại độ khó cấp mười...
Cho nên sư huynh chấp sự cầm lấy trận bàn, luôn luôn chờ đến lúc Lâm Minh kiên trì không được đi ra ngoài, tìm hắn đổi lại mức độ khó khăn, nhưng là trái cũng không thấy Lâm Minh, phải cũng không thấy Lâm Minh, luôn luôn chờ hơn nửa canh giờ, thế nhưng không có chút âm tín nào.
- Làm sao lại như vậy a?
Hắn có chút mơ hồ, nếu không phải Chân Nguyên thạch của trận tâm vẫn tiêu hao năng lượng bằng một cái tốc độ chậm chạp như cũ, hắn thậm chí cũng muốn hoài nghi Lâm Minh có phải đã bị con rối mộc nhân ở bên trong xử lý hay không.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Lâm sư đệ núp ở trong góc ẩn nấp làm cho con rối mộc nhân nhìn không thấy? Chẳng lẽ hắn mở độ khó cấp mười một, chính là vì giả bộ?
Lúc này, ở bên trong Mộc Nhân hạng, Lâm Minh đã tiếp cận chỗ sâu của Mộc Nhân hạng, con rối mộc nhân nơi này thực lực rõ ràng tăng lên một cái cấp bậc, bọn họ thân hình cao lớn, hơn nữa bên ngoài thân hiện ra một loại màu đỏ sậm kỳ dị, phảng phất giống như nhiễm máu.
Đối mặt với nhiều con rối cao cấp như vậy, áp lực của Lâm Minh lớn hơn rất nhiều, thời gian dài né tránh với cường độ cao, mặc dù có “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” chống đỡ, hắn cũng là khe khẽ thở dốc.
- Không sai biệt lắm!
Lâm Minh một hơi tu luyện thân pháp hơn nửa canh giờ, cảm giác đã đầy đủ, nghĩ như vậy, tay hắn lật lên, rút Quán Hồng thương ra từ trong Tu Di giới.
Hai tay cầm thương, trong con ngươi Lâm Minh chợt lóe hàn quang, đơn nguyên thật nhỏ trong cả người điều tiết tần số hô hấp đến cùng, chân nguyên dày đặc giống như núi cao bắt đầu chấn động, khí thế của hắn cũng bột phát trong nháy mắt!
- Hoành Tảo Thiên Quân.
Rầm rầm rầm!! Ầm!!
Lực lượng thân thể cường đại của Dịch Cân kỳ phối hợp với chân nguyên hùng hậu chấn động, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang liên tiếp, toàn bộ con rối chung quanh bị Quán Hồng thương quét trúng ngã bay ra ngoài!
- A! Không có ch.ết?
Lâm Minh phát hiện, trừ con rối đứng mũi chịu sào kia bị Lâm Minh dùng một thương quét tới thất linh bát lạc, vỡ tan trên đất, thì con rối còn lại thế nhưng sau khi ngã xuống đất đã nhao nhao bò dậy.
- Thật bền chắc!
Không có người nào hiểu rõ lực phá hoại kinh khủng của Luyện Lực Như Tơ hơn được Lâm Minh, ban đầu lúc hắn vẫn là Luyện Tạng kỳ, chỉ cần một thương đã quét một cái cột đá cao mấy trượng thành bã đậu, hiện tại thực lực hắn tăng nhiều, sợ rằng mấy là có thể hủy đi một tòa đại điện!
Nhưng là hiện tại đánh vào trên người những thứ mộc nhân này, lại chỉ giết ch.ết được một con.
- Bền chắc một chút là tốt, hôm nay liền ra sức chiến đấu a!
Chính thức bước vào Dịch Cân kỳ, hơn nữa thân pháp Kim Bằng Phá Hư đại thành, Lâm Minh cần một cuộc đại chiến để kiểm nghiệm thực lực của mình, đồng thời cũng làm cho thân thể có thời gian thích ứng với chân nguyên cùng lực lượng thân thể đột nhiên tăng mạnh này.
Rầm rầm rầm!
Con rối mộc nhân lần lượt nổ bung! Quán Hồng thương giống như con giao long màu tím đen quay cuồng vũ động.
- Ha ha, đã nghiền!
- Lại đến nữa đi!
Lâm Minh cầm Quán Hồng thương trong tay đại khai đại hợp. Từng thương từng thương của hắn đều đem ra hết ý cảnh Luyện Lực Như Tơ, trực tiếp đánh cho con rối mộc nhân nổ tung!
Thật ra thì Lâm Minh cũng không rõ ràng, những võ giả khác tiến vào Mộc Nhân hạng, đa số căn bản không thể gây thương tổn được những con rối mộc nhân này, chẳng qua là có thể đánh bại chúng nó mà thôi.
Cho dù là lực công kích có biến thái như Lăng Sâm. Cũng chỉ là dùng một kiếm chém đôi con rối mộc nhân, căn bản không thể đi vào như Lâm Minh, một thương đâm tới, tất cả con rối mộc nhân đều nổ tung!
Con rối mộc nhân có thể tự mình chữa trị. Chữa trị tựu cần tiêu hao năng lượng trong Chân Nguyên thạch, những con rối bị đánh ngã kia bị tổn hại rất nhỏ. Cơ hồ cần rất ít năng lượng để có thể chữa trị hoàn thiện, cho dù là con rối bị Lăng Sâm chém, cũng không cần sử dụng quá nhiều Chân Nguyên thạch.
Mà bị Lâm Minh dùng một thương đâm bạo phát, vậy thì bi kịch, chẳng những chữa trị cần phải tới hơn nửa ngày thời gian, Chân Nguyên thạch tiêu hao cũng là cực kỳ khủng bố!
Ở ngoài Mộc Nhân hạng, sư huynh chấp sự luôn luôn chờ đến lúc Lâm Minh đi ra ngoài đổi lại độ khó cấp mười lơ đãng nhìn thoáng qua Chân Nguyên thạch của trận tâm, kết quả trực tiếp trợn tròn mắt, hắn trơ mắt nhìn năng lượng Chân Nguyên thạch thẳng tắp giảm xuống!
Những thứ Chân Nguyên thạch kia, bằng vào tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được, từ ánh sáng màu tinh nhuận của thủy tinh bình thường, từ từ biến trắng, rồi sau đó qua một ít thời gian nữa, thì trực tiếp “ầm!” Một tiếng, rồi nổ bung!
Tiếp theo, đại trận sẽ tự động thay một viên Chân Nguyên thạch khác, nhưng là kết quả vẫn là giống nhau, thời gian không tới nửa nén hương, Chân Nguyên thạch mới vừa được thay vào cũng nổ tung!
Đây là... Đây là đã xảy ra chuyện gì a?
Cho dù Lăng Sâm đi vào, cũng không có tốc độ hao tổn như hiện tại a!
Chẳng lẽ là Lâm Minh làm ra? Không... Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Sư huynh chấp sự kia nhìn Chân Nguyên thạch ở trung ương Vạn Sát trận, không ngừng nuốt nước miếng, mặc dù lý trí nói cho hắn biết Lâm Minh không thể nào biến thái như vậy, nhưng là sự thật lại bày ở trước mắt.
Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?
Sư huynh chấp sự ngay cả tâm muốn khóc cũng đã có, thoáng cái tiêu hao nhiều Chân Nguyên thạch như vậy, căn bản hắn không thể giải thích tốt a.
Thực lực của Lâm Minh bây giờ dĩ nhiên không bằng Lăng Sâm, tuy nhiên, lực phá hoại của hắn quá mạnh mẽ, hắn ở bên trong Mộc Nhân hạng một hơi chiến trong thời gian ba mươi phút, cho đến khi hắn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, lúc này, hắn phát hiện con rối mộc nhân càng ngày càng ít.
- Ừm? Làm sao lại không còn xuất hiện thêm nữa vậy?
Lâm Minh càng đánh càng cảm thấy hứng thú, nhưng vốn là con rối mộc nhân hùng hổ hiện tại chỉ còn lại có hai ba con, cũng không có thiếu con bị rớt cánh tay què chân.
- Mộc Nhân hạng này quá yếu đi, như vậy đã đánh xong? Đây là độ khó cấp mười một sao
Lâm Minh có chút không biết phải nói gì, trong ấn tượng của hắn, độ khó cấp mười một này có chút hữu danh vô thực.
Nếu là chấp sự sư huynh chấp sự thủ trận biết ý nghĩ lúc này của Lâm Minh, sợ rằng cũng muốn đập đầu vào tường, con rối của Mộc Nhân hạng, sau khi bị đánh hư có thể tự mình chữa trị, nhưng là Lâm Minh từng thương từng thương đâm tới, toàn bộ đánh cho chúng nó thất linh bát lạc, chữa trị cũng là cần phải có thời gian a!
- Mặc dù không có đánh đã nghiền, cũng coi như đủ để thí nghiệm thực lực của mình một chút, hiện tại, mặc dù ta chưa chắc qua được Trương Quan Ngọc, nhưng là tiến vào mười cái tên đầu tiên trong Vạn Sát trận tuyệt đối không thành vấn đề, khảo hạch Vạn Sát trận lần này, ta liền tham gia, trước tiên cầm Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương rồi hãy nói.
Lâm Minh thu hồi Quán Hồng thương, từ trong Mộc Nhân hạng đi ra.