Chương 69: Ngoài ý muốn

Hai cô gái thật là không có vẻ kiêu ngạo như những cô gái xinh đẹp khác, cùng người bên cạnh nói chuyện rất vui vẻ, nói một chút về những người minh tinh sắp nổi danh trong học viện điện ảnh, khiến người chung quanh nghe thấy thỉnh thoảng lại truyền ra một tràng tiếng thán phục.


Còn Diệp Thiên, người khơi mào câu chuyện, lại không lên tiếng nữa, nghe hai cô gái líu ríu nói chuyện, thời gian cũng trôi nhanh hơn.
Duy nhất khiến Diệp Thiên có chút đau đầu chính là, cái cô tên Sầm Tĩnh Lan tựa hồ thực cảm thấy hứng thú đối với hắn, thường hay truy vấn vài câu về trường học của Diệp Thiên.


Sầm Tĩnh Lan lớn hơn hai tuổi so với Diệp Thiên, mùi thơm của cơ thể con gái và hơi thở thanh xuân, thiếu chút nữa khiến cho Diệp Thiên không chống đỡ nổi.


Nhưng Diệp Thiên mấy năm nay hành tẩu giang hồ cũng không phải là không có ích, đã làm được "bất động thanh sắc", làm cho người ta không có cảm giác mình tự kiêu.


Sau khi đoàn tàu chạy qua Nam Kinh, sắc trời liền tối xuống, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm người bán đồ ăn uống trên xe, trong xe tràn ngập mùi các loại thực phẩm.


Diệp Thiên cũng lấy túi du lịch của hắn từ trên giá đồ xuống, trong túi, ngoài mấy bộ y phục đơn giản, còn lại tất cả đều là thức ăn, hơn nữa tất cả đều là túi đựng thịt bò chín.


available on google playdownload on app store


Không giống những người tu đạo bình thường thích đồ chay, Diệp Thiên từ nhỏ đã luyện võ, tuy rằng luyện võ gia quyền, nhưng lượng cơm Diệp Thiên ăn vẫn nhiều hơn so với người bình thường rất nhiều, thân thể yêu cầu tương đối cao đối với khí huyết động thực vật, cơ hồ mỗi bữa nhất định đều phải có thịt.


Mặc dù không đến nỗi mỗi bữa ăn cơm một đầu lợn như Quyền Sư trong truyền thuyết trước giải phóng, nhưng một bữa cơm ăn mấy cân thịt, đối với Diệp Thiên mà nói đã là thói quen.
Diệp Thiên xé hết bảy tám túi thịt bò chín đặt ở cái bàn nhỏ bên cửa sổ, nhiệt tình hô:


- Anh Triệu, dì Trần, hai chị, mời dúng thử chút?
- Tương thịt bò à, thứ tốt, anh đây vừa mua con vịt muối Nam Kinh, Tiểu Diệp, muốn uống gì hay không?


Nhìn thấy Diệp Thiên đem đồ ăn ra, vài người khác cũng đều đem thực phẩm chính mình mang theo ra, giám đốc Triệu hiển nhiên là người thích uống rượu, trong bao còn có hai bình rượu nhỏ chừng hai lượng.
- Ha ha, anh Triệu, em không uống rượu, anh cứ dùng ...


Diệp Thiên cười khoát tay, hắn không phải không uống rượu, mà là uống rượu cần xem trường hợp, vả lại thân phận hắn là sinh viên, trước mặt công chúng uống rượu cũng không thích hợp.
- Tiểu Diệp, dì có mua túi gạch cua, cháu nếm thử...


Lúc này nhiều người trên xe lấy ra cặp lồng đựng cơm của mình, thông thường ngồi xe lửa, đều tự mình mang chút đồ ăn, mẹ con Vu Tử Dương thậm chí còn mang theo canh cua Miếu Thành Hoàng Thượng Hải, nói rằng đây là món con trai bà thích ăn nhất.


Mặc dù Diệp Thiên không nói nhiều lắm, nhưng làm cho người ta quý, mấy người lấy đồ ăn ra, đều là cho vào bát mới Diệp Thiên đến ăn.
- Tiểu Diệp Tử, làm sao em ăn nhiều thịt vậy? Chị có đậu phụ khô này, em cũng nếm thử xem ...


Sầm Tĩnh Lan từ trước đến giờ đều để ý Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên bày trước mặt toàn thịt bò, liền đưa cho một gói đậu phụ khô Tô Châu.
- Được, em nếm chút ...


Diệp Thiên cũng không khách khí, xé túi đậu phụ khô, lấy tay thò vào trong gói to, móc ra đút vào miệng, vài miếng đã ăn hết túi đậu phụ khô.
- Em ... Làm sao em ăn được như vậy?


Kiểu ăn của Diệp Thiên khiến mấy người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ không ngờ một chàng trai nhìn nho nhã như vậy, ăn uống lại nhanh đến như vậy?
- Hắc hắc, chị Tĩnh Lan, đã quen rồi ạ, ngày còn nhỏ nhà nghèo, ăn phải cướp thật nhanh...


Diệp Thiên cười hắc hắc, bắt đầu nói xạo, dù sao cũng chỉ là gặp nhau ở trên xe lửa, xuống xe lửa thì đường ai nấy đi, mặc dù đối phương là mỹ nữ, Diệp Thiên cũng không cần biểu hiện phong độ quân tử làm gì.
Sầm Tĩnh Lan thấy Diệp Thiên nói vậy rất sửng sốt, nhưng lập tức nở nụ cười,


- Nói bậy, nhìn bọ dạng trói gà không chặt của em, cũng không giống là người chịu khổ...
- Chị Tĩnh Lan còn có thể xem tướng ư? Vậy giúp em xem xem sau này có thể phát tài hay không?


Vừa nói chuyện, Diệp Thiên lại vừa cầm túi thịt bò chín lên, ttúi thịt bò nặng đến ba bốn lượng, bị Diệp Thiên ăn ba miếng đã hết sạch, ngay cả nước đều không cần uống, thuận tay lại cầm lấy túi khác bắt đầu ăn.


Buổi trưa khi chị Doanh Doanh đến, Diệp Thiên ăn không nhiều lắm, lúc này đúng là đói bụng, nói chuyện vài câu, bảy tám túi thịt bò bày biện trước mặt trở thành trống rỗng.


Đang đà ăn, Diệp Thiên cũng ăn hết gói canh gạch cua của dì Trần và thịt vịt muối của giám đốc Triệu, đợi đến khi ăn xong, Diệp Thiên mới phát hiện, mấy người ngồi bên cạnh mình, đang lặng ngắt như tờ.
- Thôi ch.ết, sao không chú ý gì hết cả?


Diệp thiên biết mình phạm sai lầm, vội vàng lộ ra vẻ ngại ngùng, tươi cười, nói:
- Cái đó ... Cái đó bình thường không mấy khi được ăn, ăn nhiều chút, dì Trần, anh Triệu, trong túi của tôi còn có chút thịt bò, lấy cho mọi người ăn nhé!


Nhắc tới cũng kỳ quái, không biết có phải là vẻ chân thành tươi cười của Diệp Thiên kia phát huy tác dụng hay không, những người bên cạnh đó lại rất tin lời của hắn, thật ra còn thấy thương hại đứa trẻ này, chắc phụ huynh của hắn rất keo kiệt, mới có thể khiến cho con cái ăn tham như vậy a?


- Tiểu Diệp Tử, bình thường ăn được không cũng không nên ăn như vậy? Bụng cháu không sao chứ? Nếu... Nếu đau bụng thì làm sao bây giờ?


Nghe được Diệp Thiên nói vậy, dì Trần giật mình nói, ánh mắt không nhịn được liền đánh giá bụng Diệp Thiên, đây là nụng người sao? Một đầu heo chắc cũng ăn hết được như vậy?
- Ấy, không việc gì, cháu ở nông thôn bụng dạ chắc nịch, còn ăn nhiều hơn so với thế này...


Diệp Thiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, cầm túi của mình phái sau lại, liền chuẩn bị lấy mấy túi đồ ăn ra bên ngoài, nghĩ lại, bản thân nó đã càn quét hết đồ ăn của những người khác rồi.
- Sẽ không phải vẫn là thịt chứ? Chị xem xem, em mang bao nhiêu đồ ăn?


Sầm Tĩnh Lan có chút tò mò, liền đoạt lấy tùi xách của Diệp Thiên.
- Ôi, không còn mấy túi đâu ạ ...
Diệp Thiên không nghĩ cô gái nhìn qua điềm đạm nho nhã xinh đẹp này, thế nhưng dám cướp túi của mình, không cẩn thận thật đúng là bị cô ta lấy được.


Khi Sầm Tĩnh Lan cướp túi chỉ dùng một bàn tay, nhưng thật ra khi đưa tay qua, khóa kéo của cái túi xách đang mở, quần áo Diệp Thiên nhất thời rớt xuống.


Ngay khi Diệp Thiên muốn cầm lại túi và Sầm Tĩnh Lan cũng luống cuống tay chân nhặt quần áo cho hắn lên thì một chồng nhân dân tệ thật dày rơi xuống, rơi đầy chân mấy người.
- Ai da, như thế nào mà có nhiều tiền như vậy?


Người ngồi ở đối diện Diệp Thiên – dì Trần liền nói, nhất thời thu hút ánh mắt tất cả mọi người trên khoang xe lại đây, thậm chí có vài người, còn muốn rời chỗ ngồi, không biết là muốn tới đây nhặt tiền hay là xem cho vui.


Sầm Tĩnh Lan không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhất thời cũng căng thẳng, vừa giúp Diệp Thiên nhặt tiền trên mặt đất vừa la lớn:
- Tiền này là của Diệp Thiên, nếu ai dám cướp tôi sẽ kêu nhân viên bảo vệ ...
- Diệp Thiên, đúng rồi ... Thực xin lỗi, là chị quá bất lịch sự, chị không phải cố ý...


Tiền rơi trên mặt đất không thật lọan, mấy người cũng hàng ghế với Diệp Thiên cùng giúp một tay, rất nhanh đxa nhặt hết tiền lên, đem tiền giao cho Diệp Thiên rồi, vẻ mặt vị minh tinh điện ảnh tương lai này có vẻ ngượng ngùng.


- Không sao ạ, đây là học phí của em, bằng không cũng sẽ không mang nhiều tiền như vậy ra ngoài ...
Diệp Thiên cười đem nhận lại tiền, ánh mắt lướt qua trên mặt mấy người trong xe.


Đem tiền nhét vào ba lô rồi, Diệp Thiên không đặt ở trên giá đỡ nữa, mà đặt bên người, ở gần cửa sổ, trong lòng thầm thở dài một tiếng:
- Ôi, vừa ra cửa quên không bói một quẻ, cũng có thừa đâu?


Người này biết được chuyện của mọi người, không khỏi thấy nhàm chán, sau này hiểu được đạo lý này rồi, mấy năm gần đây Diệp Thiên rất ít khi xem bói gieo quẻ, và hắn cũng không nghĩ tới vừa lên đường liền gặp chuyện loại này.






Truyện liên quan