Chương 7: Xe đạp
“ Két!”
Mọi người đang say sưa nghe giảng, bỗng giật mình vì tiếng động vừa phát ra.
Thầy giáo đứng trên bục cao, cùng năm mươi học trò đang ngồi ở phía dưới, không dấu nổi tò mò liền quay mặt lại nhìn.
Kịch San San đứng giữa cánh cửa được khép hờ, miệng cười méo mó.
“Thưa thầy, em xin phép vào lớp.”
Thầy giáo đưa mắt nhìn đồng hồ, có vẻ không được vui. Đám học trò lại không thôi xì xầm với nhau, che miệng cười thích thú.
Chờ thầy giáo gật đầu đồng ý, Kịch San San vội vã xách cặp bước vào trong. Bao nhiêu chiếc ghế trống không lọt vào mắt cô, chỉ riêng chỗ Diệp Tử Thông đang ngồi, dù không phải trung tâm nhưng vô cùng ấn tượng.
Diệp Tử Thông ngồi ở hàng ghế thứ ba bên trái, hai bên chật kín người. Mặt mày Kịch San San xị xuống, cô đành lui tới ngồi ở chiếc ghế ngay phía sau.
Chờ cô học trò Kịch San San ổn định, thầy giáo lại tiếp tục bài giảng của mình.
Từ tiết đầu Kịch San San không thể tập trung, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về người phía trước. Nếu anh ta lúc nào cũng trong tư thế ngay ngắn và điềm tĩnh, ngược lại cơ thể cô luôn õng ẹo vẻ rã rời. Bất cứ chữ nào được thầy ban, cô không thể nuốt vào cho được. Hành động vô ý đó, với cô thì không sao, nhưng nhìn ra xung quanh, không một ai hài lòng. Mà thực tế, điều cô không hài lòng, đó là phải ngồi xa Diệp Tử Thông.
Ngay tiết giải lao thứ nhất, Kịch San San chạy tới dãy bàn thứ ba bên trái, nói với cậu bạn ngồi cạnh Diệp Tử Thông.
“Này anh, tôi muốn thương lượng.”
Cậu bạn kia giật mình, liền quay qua nhìn cô. Còn Diệp Tử Thông, chỉ cần nghe thấy chất giọng Kịch San San, sự tập trung của anh vào cuốn sách trên tay, mỗi lúc thêm cao độ.
Kịch San San cười một cách nham hiểm, mặt mày tỉnh bơ.
“Chúng ta đổi chỗ đi.” Ngón tay cô hết chỉ ở phía trên, lại hướng về phía dưới. “Tôi ngồi ở chỗ này, còn anh xuống dưới kia.”
Trên đời này nếu nói có kẻ mặt dày, thì chức quán quân nhất định phải do Kịch San San nắm giữ. Nhưng da mặt người ta mỏng, vả lại khi một cô gái nhờ vả mình, có chàng trai nào lại nỡ từ chối trước đám đông?
Diệp Tử Thông vờ như không quan tâm, nhưng câu chuyện bên cạnh lúc này đây, trí óc anh ghi nhận từng câu từng chữ. Không rõ có thứ gì mâu thuẫn trong cuốn sách ấy, mà thi thoảng, Diệp Tử Thông nhíu mày.
Người bạn vừa xách cặp ra khỏi chỗ thì Kịch San San đã nhào tới, thong thả đặt người vào chiếc ghế trống một cách nhẹ nhàng. Diệp Tử Thông vẫn một mực lãnh đạm với cô. Còn cô, lại hết sức thờ ơ với những ánh mắt kì thị xung quanh mình.
“Diệp Tử Thông!” Kịch San San làm ồn, ra hiệu cho người bên cạnh bỏ sách xuống.
Diệp Tử Thông vẫn mặc kệ, đưa bàn tay lật tiếp một trang sách. Nhưng Kịch San San nhất quyết không bỏ cuộc, chỉ một phát đã giật ngay cuốn sách trên tay anh.
“Diệp Tử Thông! Anh nhìn tôi đây này.”
Diệp Tử Thông bực mình giật lại cuốn sách trên tay cô, trừng mắt.
“Thần kinh cô có được bình thường không ?”
Cuối cùng Diệp Tử Thông cũng chịu mở miệng, Kịch San San lấy thế làm thích thú.
“Thần kinh tôi không được bình thường đấy!” Tay cô véo cho gương mặt Diệp Tử Thông méo xệch. “Anh giả bộ cái gì, nhìn xem có ai dành cả giờ nghỉ ngơi của mình để đọc sách như anh không?”
Không kịp để Diệp Tử Thông phản kháng, cô mở túi lấy ra chiếc áo khoác đặt xuống bàn.
“Chứng cứ phạm tội đấy, anh mau đầu hàng đi.”
Diệp Tử Thông không hiểu Kịch San San đang luyên thuyên chuyện gì, chỉ lắc đầu rồi giật lấy chiếc áo cho vào cặp.
“Cô làm trò đủ rồi đấy, không còn việc gì nữa thì hãy xem bài đi. Nhìn xem trong lớp này, có loại con gái nào như cô không? Đã tới muộn còn ồn ào, cô làm ơn xấu hổ giùm tôi cái.”
“Tôi không quan tâm, tôi cứ không thích xấu hổ đấy.” Kịch San San cố chấp, mở miệng chỉ cãi cùn. “Anh cũng thích tôi phải không? Tại sao không thừa nhận?”
“Cô dựa vào đâu để mạnh miệng như thế ?” Diệp Tử Thông hất ánh nhìn diễu cợt, đáp lời.
“Nếu không phải, vậy anh giải thích chuyện chiếc áo ấy đi.”
Diệp Tử Thông đặt bàn tay lên trán Kịch San San, sau một hồi thăm bệnh, anh liền phán.
“Kịch San San, hết thuốc chữa thật rồi. Chỉ là một cái áo, cô muốn thì cứ cầm mà dùng, tôi tiếc gì lại không thể cho cô?” Môi anh nhếch lên, nụ cười thay đổi đến chóng mặt. “Bây giờ bất cứ cô gái nào ngủ gục, tôi cũng sẵn sàng cho mượn chiếc áo này.”
Kịch San San bị dập đến tả tơi, mặt mày tím tái. Lời lẽ của Diệp Tử Thông luôn sắc nhọn, nghe tới đâu đau tới đấy.
Đúng vậy, chỉ là người ta bỏ lại cho mình một cái áo, việc cỏn con như thế, vậy mà cô cứ làm quá lên. Phen này được một bữa bẽ mặt, dù trơ trẽn tới đâu, Kịch San San vẫn thấy bực mình.
Vào học, Diệp Tử Thông chẳng thèm đoái hoài tới cô. Lại xung quanh mọi người rất tập trung cho bài giảng của thầy giáo, một không khí ngạt thở bóp chặt lấy tâm tình Kịch San San. Cô hết vẽ trăng vẽ sao chật một tờ giấy nháp, thi thoảng lại ngước đầu lên thất vọng nhìn Diệp Tử Thông. Nhưng mặt anh không biến sắc, làm như trên đời này, Kịch San San chưa từng tồn tại.
Kịch San San đưa tay chống mặt, kê khuỷu lên bàn. Ánh mắt cô mơ hồ, thi thoảng nghĩ tới việc gì, nhếch môi cười thích thú. Cứ như thế, ánh sáng xung quanh chầm chậm nhạt nhòa.
Kịch Tử Thông bực mình, lâu lâu đưa bàn tay đẩy vào đầu Kịch San San, như quả bóng không có người điều khiển, nhờ vả vai anh để tựa vào. Nhưng đầu cô vừa mới được đỡ lên, chỉ một vài giây sau, nó lại liền ngạ xuống.
Thói quen đó ngay từ khi còn nhỏ, cho tới tận bây giờ, một khi giấc ngủ đã chiếm đoạt linh hồn Kịch San San, có bật loa chĩa thẳng vào tai cô, cũng không có tác dụng. Huống hồ, chỉ một sự hắt hủi nhẹ, dù cho Diệp Tử Thông có đẩy lui đẩy tới, cô cũng không biết gì.
Cái đầu của Kịch San San thật đáng ghét, nó làm Diệp Tử Thông không thể nào tập trung. Đã vậy không biết cô còn mơ thấy cái gì, bên khóe môi ướt xẹp. Mọi người xung quanh trông thấy thế, người dễ tính thì che miệng cười, kẻ chướng mắt thì nguýt dài ngao ngán, vô tình Diệp Tử Thông bị kéo vào cuộc vui.
Cũng đúng thôi, Kịch San San không chỉ đang ngủ gật, mà cô ta còn vô tư tựa hẳn vào vai anh. Diệp Tử Thông cố gắng đẩy ra xa, cơ thể cô lại mềm nhũn, giống như có đàn hồi.
“Kịch San San!”
“A! Đau quá.” Kịch San San hét lên một cái, cả lớp học bất chợt giật mình.
Diệp Tử Thông ngồi bên cạnh xấu hổ tới đỏ mặt, nhanh chóng dùng tay che kín miệng Kịch San San, không để cô nói thêm điều gì nữa.
Kịch San San nhíu mắt, bực mình dãy dụa. Khi bàn tay trên miệng dần nới lỏng, cô mắng Diệp Tử Thông.
“Anh véo tôi!”
“Nếu không véo cô, tôi còn phải làm cái ghế tựa tới bao giờ?” Diệp Tử Thông đáp lời.
Kịch San San nhất thời chưa hiểu ra chuyện gì, lại nhìn ra xung quanh thấy mọi người bưng miệng cười khoái chí. Biết ngay sự mâu thuẫn của cô và Diệp Tử Thông bị lấy ra làm trò đùa, mắt cô trừng lên.
“Cười cái gì? Không thấy hai người yêu nhau cãi nhau bao giờ sao?”
Nhìn gương mặt đanh đá của cô, mọi người cố gắng kiềm chế, quay lại tập trung vào bài học của mình.
Kịch San San lại quay sang nhìn Diệp Tử Thông, tiếp lời.
“Đồ nhỏ mọn. Anh là loại keo kiệt nhất tôi từng thấy.”
“Còn cô rất ngu ngốc, là loại trơ trẽn nhất trên đời.”
“Rầm!”
Bàn tay thầy giáo đạp mạnh xuống bàn, lại tay kia chỉ thẳng xuống phía dưới.
“Mời anh chị ra khỏi lớp cho tôi.”
Kịch San San và Diệp Tử Thông cùng đứng dậy, hết hoảng loạn nhìn thầy giáo lại căm hận nhìn vào mắt nhau. Trong hai phút, cả hai cùng xách cặp đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên trong đời, học trò xuất sắc nhất trường phổ thông Thiên Ngôn bị đuổi ra khỏi lớp, mà người có tội trong việc đó, không ai khác ngoài tiểu yêu khó bảo nhất trường.
Diệp Tử Thông bước nhanh về phía trước, Kịch San San lẽo đẽo xách cặp theo sau, hai cái bóng đổ dài xuống nền gạch.
Đi được một đoạn, Diệp Tử Thông không giữ được bình tĩnh, liền quay lại hét lên.
“Cô tránh xa tôi ra, đồ xui xẻo.”
“Anh mới là đồ xui xẻo ấy.” Kịch San San bực bội đáp lời.
Cãi nhau với Kịch San San, không còn việc gì ngu xuẩn hơn thế nữa. Mà Diệp Tử Thông không muốn mình ngu xuẩn, vì vậy nói tới đó anh lại quay người bước đi. Nhưng Kịch San San đâu có vừa, lẽ nào cô lại buông tha anh dễ dàng như thế?
Kịch San San chạy nhanh hơn để đuổi kịp bước chân Diệp Tử Thông, vừa đi vừa ồn ào.
“ Này ! Đồ ngốc ! Anh bỏ đi đâu thế?”
Diệp Tử Thông không thèm đáp trả, cứ vậy một mạch tiến lên. Kịch San San khó khăn lắm mới đuổi kịp anh ta, đứng chắn ngang trước mặt.
“Tôi hỏi anh đi đâu?”
“Về nhà !”
Nói xong câu đó, Diệp Tử Thông tiến về phía nhà xe. Kịch San San không còn bám đuôi, nhưng cô mau chân xách cặp đứng trước cổng, đưa tay che vệt nắng chiếu thẳng vào mặt mình.
Diệp Tử Thông dắt xe ra ngoài, vừa mới ngồi lên đã bị giữ lại. Không biết Kịch San San đã phục sẵn từ bao giờ, chỉ nhìn anh rồi nhoẻn miệng cười tội lỗi.
“Tôi cũng muốn đi.”
“Bỏ ra ! Xe tôi không chở loại người như cô.”
Mặc cho Diệp Tử Thông nóng giận tới cỡ nào, Kịch San San vẫn bướng bỉnh trèo lên phía sau, hai tay bám vào vai anh, miệng thôi thúc.
“Tiến lên nào!”
Cô cười đắc chí, vô cùng thỏa mãn với cảm giác độc nhất vô nhị này. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Kịch San San đi xe đạp cùng một chàng trai.
“Ngồi xuống đi !” Diệp Tử Thông cảm thấy nguy hiểm trước kiểu đứng của Kịch San San ở phía sau, quát ầm ầm.
Nhưng Kịch San San nhất định không chịu, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, tiếp tục thối thúc anh.
“Đi thôi ! Hôm nay chúng ta sẽ phiêu dạt khắp thành phố.”
“Đồ lì lợm. Vậy thì cho cô ch.ết.”
Diệp Tử Thông nhếch môi, dùng hết sức khiến chiếc xe phóng nhanh về phía trước. Kịch San San vì chưa kịp chuẩn bị, lại trong kiểu đứng mạo hiểm này, ngay lập tức bật người ra sau rồi đập mạnh về phía trước, bay đầu qua vai Diệp Tử Thông.
Chiếc xe liền phanh lại, Kịch San San rớt ngay xuống ghế ngồi, mông đau đớn.
“Anh độc ác ! Anh muốn tôi ch.ết phải không?” Kịch San San đấm vào lưng Diệp Tử Thông, nhăn nhúm mặt mày.
“Cô ch.ết đi !” Diệp Tử Thông vừa nói vừa cười, hàm răng trắng đều phô ra thật rực rỡ.
Chiếc xe đạp lăn bánh trên đường phố, mang theo hai kẻ đang gây lộn với nhau.
Kịch San San ngồi phía sau, thi thoảng chiếc xe đâm phải những ổ gà, làm cô giật nảy lên. Lợi dụng cơ hội đó, tay cô càng được thể bám vào eo Diệp Tử Thông thật chặt. Cô vòi vĩnh.
“Tôi cũng muốn đi xe đạp.”
“Kệ cô.” Diệp Tử Thông vẫn thong thả với công việc của mình, đáp lại ngay.
“Anh dạy tôi nhé!” Tay cô liên tục bám vào người anh lắc lắc. “ Đi mà Diệp Tử Thông, anh dạy tôi đi. Anh chỉ cho tôi làm sao để đi xe đạp giỏi như anh ấy.”
Diệp Tử Thông nghe tới đó, liền bật cười.
“Đi xe đạp còn giỏi nữa à? Cô nói chuyện kinh dị thật. Vậy cô sẽ trả công tôi thế nào?”
“Nói vậy anh đồng ý phải không?” Kịch San San buông anh ra, vỗ tay ầm ầm. “Tiền công của anh, tôi nhất định sẽ hoàn trả xứng đáng.”
“Cũng được.” Kịch Tử Thông gật đầu. “Nhưng nếu Kịch tiểu thư có sứt mẻ chỗ nào, khi đó đừng tìm tôi hỏi tội đấy.”
“Tất nhiên rồi. Tôi nhất định sẽ cẩn thận. Anh yên tâm.”
Dưới ánh nắng vàng trong công viên, Kịch San San nhíu mắt.
“Đi ở đây luôn à?”
Diệp Tử Thông gật đầu, một tay chỉ vào chiếc xe.
« Lên đi ! »
« Nhưng ngã thì làm sao ? » Kịch San San hơi lo lắng, hỏi vặn lại.
“Ngã thì ch.ết chứ làm sao nữa?” Diệp Tử Thông hù tới đó, bật cười. “Đùa thôi, cùng lắm là gãy tay, hơn nữa thì gãy chân, làm sao cô ch.ết được?”
“Anh…Anh..!’’ Kịch San San tức giận, lĩu lưỡi.
“Anh anh gì? Cô có lên không?”
Dù bực mình trước câu mắng mỏ của Diệp Tử Thông, Kịch San San đành hậm hực leo lên xe.
Khi vừa ngồi vào vị trí của mình, cô liền quay đầu ra sau, nhìn Diệp Tử Thông một cách trăn trối.
“Anh giữ chặt vào đấy.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Tử Thông đáp lời.
Vậy mà chiếc xe chưa kịp lăn đi, Kịch San San đã quay đầu lại lần nữa.
“Anh buông ra là ch.ết với tôi.”
“Được rồi, tôi không buông.”
Nhìn gương mặt sợ hãi của Kịch San San tới tội nghiệp, Diệp Tử Thông không dấu nổi những ý cười trong câu nói của mình. Đường đường là một tiểu yêu quyền lực nhất trường phổ thông Thiên Ngôn, không sợ trời, không sợ đất, vậy mà chỉ việc điều khiển một chiếc xe, Kịch San San đã hoảng loạn đến méo xệch mặt mày.
“Rầm!”
“A! Đau quá. Đồ khốn Diệp Tử Thông, anh lừa tôi. Tôi không đi nữa.”
Diệp Tử Thông đứng từ xa, nhìn chiếc xe của mình dưới sự điều khiển của Kịch San San, vừa lăn đi được vài vòng đã đâm trúng vào gốc cây.
“Đường rộng cô không đi, lao lên đó làm gì?” Diệp Tử Thông tiến lại gần, đưa tay ra trước mặt Kịch San San, trách móc.
Kịch San San đau đớn ngồi dưới mặt đất, căm hận đưa ánh mắt nhìn lên. Cô không thèm nắm lấy bàn tay bồ tát của Diệp Tử Thông, nhăn nhúm mặt mày.
“Anh lừa tôi.”
Nói rồi cô lại xuýt xoa, thực sự trong cơn đau, ngay lúc này không thể đứng dậy được.
Diệp Tử Thông thừa biết được sự bất lực đó, nhưng cũng không nỡ để cô tiếp tục làm cao. Anh không nói không rằng chỉ ngồi xuống bên cạnh cô, đưa hai tay xâu vào nách, xách cô lên như xách một con mèo.
Kịch San San được dìu xuống ngồi trên ghế đá, phủi hết bụi trên váy áo rồi đưa chân lên xem.
“Chảy máu rồi này.” Mắt cô đỏ ngầu, nhìn sang Diệp Tử Thông giận giữ. “ Cả xe cả người đều đáng ghét như nhau. Bắt đền anh, mau chịu trách nhiệm đi.”
Diệp Tử Thông cười trừ, lấy chiếc khăn trong cặp ra lau nhẹ vết chầy trên chân Kịch San San, nhắc nhở.
“Lúc đầu nói thế nào, dù có sứt mẻ gì cô cũng không tới hỏi tội tôi sao?”
“Nhưng lần này do anh gạt tôi. Nếu anh không buông tay, làm sao tôi ngã chứ?” Kịch San San đáp trả quyết liệt.
Diệp Tử Thông ngao ngán với thứ lí lẽ này, liền dừng ngay hoạt động của mình lại. Anh kéo tay áo mình lên cao, chỉ vào vết sẹo lớn trên khuỷu, phân tích.
“Thấy không? Bài học đầu tiên cho việc đạp xe của tôi đấy.”
Kịch San San nhìn vào đó, không dấu nổi bất ngờ nhưng lại rất vui thích.
“Ha ha! Diệp Tử Thông cũng bị ngã xe đạp sao? Anh đúng là đồ ngốc mà. Đồ ngốc!”
“A! Anh giám gõ vào đầu tôi?” Kịch San San hét toáng lên.
Diệp Tử Thông không nương tay mà gõ thêm cho cô một cái nữa.
“Đồ ngốc mới là cô đấy. Cô muốn đi xe đạp, mà nhất quyết không muốn tôi buông tay, vậy cô định đi thế nào ? »
« Còn thế nào nữa, nếu anh không chịu giữ phía sau như thế, vậy thì cả đời này anh chở tôi đi. » Kịch San San đáp lời.
Diệp Tử Thông không nói gì, anh nhanh nhẹn đứng lên. Kéo chiếc xe đạp lại gần, anh nói với Kịch San San.
« Ngồi lên, tôi mang xác cô về nhà. »
Kịch San San đưa ra bộ mặt giận hờn, nhanh chóng trèo lên phía sau.