Chương 8: Ly coffe đầu tiên
« Kịch San San này ! » Diệp Tử Thông thong thả đạp xe, cảm thấy nặng ở lưng, liền lên tiếng hỏi. Nhưng đáp lại anh, Kịch San San không một tiếng trả lời.
Mồ hôi trên áo Diệp Tử Thông ướt sũng, vậy mà Kịch San San vẫn kê đầu lên đó ngủ ngon lành. Gò má cô đỏ hồng, đôi lông mi cong vút.
Cứ để Kịch San San vô tư trong giấc ngủ như thế, Diệp Tử Thông cảm thấy không an tâm. Anh không lo lắng cho gánh nặng của bản thân, mà chỉ sợ, nhỡ đâu cô ta rơi từ trên cao xuống, hậu quả thật khôn lường.
Ở phía sau Kịch San San vẫn thở phì phò, đi vào giấc ngủ một cách sâu nhất. Cô bình thường đã thế, hôm nay lại được thoải mái dựa dẫm vào lưng Diệp Tử Thông, thành ra dù bất cứ chuyện gì có ập đến với mình, cũng không quan trọng nữa.
Diệp Tử Thông dừng xe lại bên lề đường, một chân chống xuống đất. Đôi tay Kịch San San không thôi xiết lấy anh, những ngón tay đan vào nhau rất chặt. Diệp Tử Thông quay đầu lại, nhìn kĩ vào gương mặt Kịch San San đỏ hồng. Anh cứ nhìn như thế, một lúc rất lâu liền thở dài.
“Kịch San San ơi Kịch San San, chẳng lẽ tôi lại vứt cô xuống đây sao?”
Những ý nghĩ đó dày vò tâm tình Diệp Tử Thông, nhưng con mèo lười Kịch San San vô tư tới mức không thể nào biết được. Mà sự thật, nếu cô biết được, cũng không bao giờ tin Diệp Tử Thông lại bỏ mặc mình.
“Kịch San San, cháy nhà rồi !” Diệp Tử Thông hất hất lưng mình, hét vào tai Kịch San San.
Cái đầu ngốc nghếch của Kịch San San chao qua chao lại, nhưng vẫn nằm trong khoảng diện tích tấm lưng Diệp Tử Thông.
Cháy nhà ấy à ? Dù trời có sập xuống cũng chẳng ăn thua gì, cháy một căn nhà có thể làm hại tới giấc ngủ của Kịch San San sao? Vả lại, dù có ngủ say thế nào đi nữa, Kịch San San vẫn không quên căn biệt thự sang trọng nơi mình ở, sẽ không thể xảy ra chuyện cháy nổ bao giờ.
Diệp Tử Thông cảm thấy bất lực với kẻ cố chấp sau lưng mình, đành đưa tay véo vào má cô ấy thật đau. Hai trái đào tiên trên mặt Kịch San San vốn đã đỏ hồng vì nắng, dưới sự trừng phạt của Diệp Tử Thông càng được thể đỏ hơn, trông vào chỉ muốn cắn một miếng.
Nhưng đây là cách duy nhất Diệp Tử Thông có thể nghĩ ra, và đương nhiên, nó cũng là cách duy nhất có thể đánh thức Kịch San San ngay lúc này.
Diệp Tử Thông bật cười, nhìn Kịch San San nhíu mắt rồi sau đó hét toáng lên.
“A ! A! Đau quá ! Đau quá ! “ Ngay sau khi trông thấy gương mặt vô số tội của Diệp Tử Thông, Kịch San San chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh ta gay lập tức. “Anh làm gì tôi thế ? Đồ ngốc Diệp Tử Thông , anh lại véo tôi nữa à?”
Nói chưa dứt câu, đôi tay Kịch San San đấm liên hồi vào bờ vai phía trước, nhưng cái cách trả thù đó, chỉ mình cô thấy đau.
Ở phía trước Diệp Tử Thông vẫn lấy Kịch San San ra làm trò cười, vui tới mức miệng anh không thể ngậm lại.
“Kịch San San, tôi chưa thấy loại người nào xấu xí như cô.” Diệp Tử Thông vừa nói vừa cười, trong ánh mắt chứa vài phần diễu cợt.
Kịch San San nghe tới đó liền nhảy bật xuống xe, trừng mắt lên đáp lời.
“Tôi xấu như thế đấy, bây giờ anh mới biết có muộn lắm không?”
Nói rồi cô quay đi, được vài bước vẫn cảm thấy chưa hả giận, liền quay lại quát ầm ầm.
“Đồ biến thái Diệp Tử Thông, anh cút khỏi mắt tôi đi !”
Diệp Tử Thông biết Kịch San San đã giận thật, liền đạp xe thật chậm phía sau, cố lấy lại những quan tâm trong câu nói của mình.
“Kịch tiểu thư giận đấy à?”
Kịch San San vẫn không trả lời, mỗi bước chân đều dằn mạnh xuống đất. Vậy mà Diệp Tử Thông vẫn không bỏ cuộc, càng nhìn càng thấy buồn cười hơn.
“Kịch tiểu thư, cô nhất quyết tự đi một mình chứ gì?”
Kịch San San không thèm quay đầu lại, được thể càng làm tới. Ở phía trước đôi môi cô chỉ nhếch lên một cái, vừa giận vừa thấy vui. Giận vì Diệp Tử Thông chỉ biết ăn hϊế͙p͙ cô, lại còn gắn cho cô hai từ “xấu xí”.Vui vì đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết, Diệp Tử Thông chủ động đi phía sau như thế này.
“Kịch tiểu thư, nếu cô vẫn nhất quyết không quay lại đây, tôi sẽ bỏ mặc cô luôn đấy.” Diệp Tử Thông vẫn kiên trì, nhưng anh quyết định đổi chiêu.
Cuối cùng, nghe tới đó Kịch San San cũng chịu quay đầu lại, nhưng cô vẫn cố chấp không bước về phía anh. Kịch San San giữ một khoảng cách nhất định với Diệp Tử Thông, mặt mày tím tái.
“Anh đi đi, đừng bám theo tôi. Có ch.ết tôi cũng không thèm nhờ vả anh.”
Nói rồi cô quay người lại như cũ, vẫn một mạch bước đi. Nhưng lần này có một sự tĩnh lặng đến lạ người, ở phía sau, chất giọng trầm ấm pha chút khiêu khích của Diệp Tử Thông hoàn toàn bay hơi mất.
Đi được tầm mười mét, Kịch San San cảm thấy lạ lùng. Lần thứ hai quay đi này, hoàn toàn không phải vì cô giận Diệp Tử Thông nữa, mà chỉ vì cái tính cao ngạo, cộng với bản năng thích làm nũng của một đại tiểu thư. Chỉ cần Diệp Tử Thông kiên nhẫn hơn chút thôi, ngang tàn hơn chút thôi, bám lấy cô và nhất quyết bảo cô lên xe một lần nữa, chắc chắn cô sẽ lại ngủi lòng. Vậy mà, Diệp Tử Thông mãi là Diệp Tử Thông, cuối cùng khi Kịch San San ngoảnh lại, anh ta đã lạnh nhạt bỏ đi từ bao giờ.
Đường phố đông đúc là thế, giây phút này Kịch San San thấy mình trơ trọi biết bao. Cô đảo mắt ra xung quanh, cố tìm lấy tia hi vọng cuối cùng, rằng những gì đang diễn ra đây, chỉ là một trò chơi do Diệp Tử Thông bày vẽ. Nhưng mà, tìm mãi vẫn không thể thấy người.
Kịch San San ngồi gục bên góc đường, mặt méo xệch như chực khóc. Cô vừa cảm thấy tưng tức, nhưng cũng hơi hối hận vì sự bướng bỉnh của mình. Mười lăm phút trôi qua, Diệp Tử Thông cũng không quay lại một lần.
Trời bắt đầu vào tối, Kịch San San vẫn ngồi bất động như thế bên lề đường. Trông cô tội nghiệp như một con mèo, bị bỏ rơi từ kẻ chủ nhân độc ác, không ai khác ngoài Diệp Tử Thông.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, đoán ra giờ này Diệp Tử Thông đang ở đâu. Tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên, phá tan những luồng suy nghĩ.
“Cô chủ, tôi đang đợi trước cổng trường.” Người tài xế nói qua điện thoại, vẫn luôn giữ một chừng mực với Kịch San San.
“Tôi không có ở đó đâu, chú qua đây đón tôi nhé !”
Nói qua nói lại một lúc như thế, Kịch San San buồn bã cho điện thoại vào túi áo của mình. Chỉ chưa đầy mười phút, một chiếc xe ô tô màu đen tiến sát lại chỗ cô.
Người tài xế nhanh nhẹn từ trên xe bước ra, mở cánh cửa phía sau cho Kịch San San ngồi vào. Sau khi chiếc xe vừa lăn bánh, không dấu nổi thắc mắc người tài xế liền hỏi cô.
“Cô chủ, chuyện này là thế nào? Sao cô lại ở đây ?”
Kịch San San trong lòng đang không vui, lại không muốn giải thích điều gì nữa, liền lắc đầu rồi nói.
“Không có gì, chú cứ yên tâm.”
Mặc dù không hỏi thêm, nhưng nhìn vào sắc mặt khó coi của Kịch San San, người tài xế chỉ thở dài.
« Cô chủ, hôm nay cô có đi làm không ? » Khi chiếc xe dừng ngay trạm đèn đỏ, người tài xế hỏi Kịch San San.
« Không ! Tôi muốn về nhà. »
Mặc dù rất bất ngờ trước quyết định này của Kịch San San, cộng thêm sự thay đổi sắc mặt rất khó coi của cô, người tài xế chỉ im lặng mà không hỏi thêm gì.
Hai năm nay đưa đón đại tiểu thư của Kịch gia đi đi về về, ít khi người đàn ông phía trước trông thấy cô ủ dột và trầm mặc như thế. Bình thường, nếu không phải suốt buổi luyên thuyên vì những chuyện vớ vẩn từ trường về nhà, từ nhà tới trường thì cô lại càu nhàu về mấy thầy cô giáo với hình phạt hà khắc, nhưng tại sao hôm nay, cô yên tĩnh đến một cách rợn người. Nói tóm lại, tâm tình Kịch tiểu thư bây giờ rất không ổn.
Đi được một đoạn, không hiểu Kịch San San suy nghĩ cái gì, liền chồm người lên phía trước, nói với người lái xe.
« Tôi đổi ý. Tôi muốn đi làm. »
Như vậy mới là đại tiểu thư của Kịch gia chứ ? Người tài xế không nói gì, chỉ gật đầu vui vẻ làm theo lời cô. Chiếc xe đang đi thẳng, bỗng đột ngột quay đầu.
Kịch San San đúng không phải loại người có thể tĩnh lặng được hồi lâu, chẳng hạn như lúc này đây, sau khi chợt thay đổi quyết định, tâm trạng cô cũng xoay vòng.
Chiếc ô tô dừng ngay bên lề đường, phía đối diện quán coffe. Kịch San San không chờ người tài xế mở cửa mà tự mình làm lấy, sau khi vui vẻ bước xuống xe, còn quay mặt lại đưa tay lên cao vẫy chào. Chỉ trong chớp nhoáng, cô như con chim nhỏ bay truột vào bên trong.
« Kịch San San, cô lại tới muộn nữa rồi. » Người quản lí đứng bên quầy thanh toán, trông thấy Kịch San San liền mỉm cười.
Mặc dù nói vậy thôi, nhưng ai trong quán này cũng tự hiểu với nhau, dù cho Kịch San San có tự động nghỉ làm đi chăng nữa, khuôn mặt chị quản lí khi nhìn cô vẫn vui vẻ lạ thường.
Kịch San San gập người, hết chào hỏi người này đến người khác, vẻ như hôm nay có việc gì rất vui. Hành động đó của cô khiến mọi người không dấu nổi bất ngờ, kể cả Diệp Tử Thông đang một mình đứng từ xa, vẫn không thể là ngoại lệ.
Sau khi nhanh nhẹn vào phòng thay quần áo, thay vì xắn tay vào công việc của mình, Kịch San San tiến lại chỗ Diệp Tử Thông. Mắt cô đong đưa, vẻ vừa vui vừa dỗi. Thực ra khi nhìn vào ánh mắt đó, Diệp Tử Thông cũng không thể đoán được cô còn nhớ tới việc bị anh bỏ rơi không, nhưng anh vẫn cất lời.
“Có chuyện gì?”
Đôi tay Diệp Tử Thông vẫn tỉ mỉ với công việc của mình, sau khi nói xong câu đó liền lạnh nhạt quay đi. Nhưng dù anh có thế nào, Kịch San San vẫn cố gắng bình tĩnh nhất. Cô đáp trả.
“Dạy tôi cách pha chế coffe.”
“Cô muốn học thì vào trong kia.” Diệp Tử Thông liếc nhìn Kịch San San, sau đó chỉ tay sâu vào phía trong quán. “Nhân viên pha chế đấy, tôi nghĩ họ không từ chối giúp đỡ cô đâu.”
“Anh điếc hay kém thông minh vậy?” Kịch San San quát. “Diệp Tử Thông anh nghe cho rõ, tôi muốn anh dạy tôi cách pha chế coffe.”
Diệp Tử Thông bực mình vứt chiếc khăn trên tay xuống bàn, gương mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc.
“Kịch San San tôi cũng nói để cô biết, tôi không phải người hầu của cô.”
Nói rồi Diệp Tử Thông bỏ đi, mặc kệ Kịch San San đang đứng phía sau như trời trồng.
Năm phút sau, khi Diệp Tử Thông bưng một khay đồ uống ra phía trước, lúc quay lại người quản lí liền chắn ngay trước mặt anh. Nụ cười chị ta vẻ nhờ vả, nhưng trong lời nói là một mệnh lệnh được ban đi.
“Tử Thông này, cậu giúp San San đi.”
Diệp Tử Thông không khỏi bất ngờ, lại chạm phải ánh mắt Kịch San San nhìn từ xa đầy đắc chí, dù vậy anh vẫn từ chối.
“Quản lí, tôi chỉ là nhân viên bồi bàn, sao có thể làm được việc ấy chứ?”
“Một năm nay cậu làm ở đây, tài năng đạt đến đâu, không phải tôi không biết. Mặc dù cậu chỉ là nhân viên bồi bàn thật, nhưng pha chế đồ uống, không phải cậu đã tự mình học tập được mọi người sao? Kịch San San chỉ muốn nhờ cậu dạy cô ta cách pha chế coffe, nể mặt tôi mong cậu đừng từ chối.”
Quản lí đã nói vậy, Diệp Tử Thông không nhận lấy trách nhiệm, vậy còn thể thống gì?
Diệp Tử Thông gật đầu, đánh mắt vào trong nhìn Kịch San San đang cười nham nhở, thật tức giận vô cùng.
Ngay trong căn phòng sâu nhất để đặt đồ dùng, Kịch San San ngồi ngay ngắn vòng tay lên bàn, nhìn Diệp Tử Thông án ngữ cả một vùng ánh sáng.
“Cô học mấy thứ này làm gì?” Diệp Tử Thông với gương mặt lạnh ngắt, vừa lấy ra trong tủ một túi coffe, vừa cất lời.
“Để pha cho anh.” Kịch San San nhếch môi một cái, cặp mắt long lanh.
Nói chuyện với Kịch San San thật dễ bị ức chế, Diệp Tử Thông nghe tới đó liền không nói gì.
Dù vậy, không vì thế mà Kịch San San trở nên yên tĩnh hơn. Cô hỏi Diệp Tử Thông.
“Tại sao lúc chiều anh bỏ đi? Nếu như lúc đó chẳng may tôi bị ngã, hoặc là bị bắt cóc, anh định chịu trách nhiệm thế nào?”
Diệp Tử Thông nhếch môi một cái, anh trả lời.
“Trên đời này còn có kẻ giám bắt cóc cô nữa sao? Mang theo một con heo chỉ biết ngủ và ngủ như cô, có tên ngốc mới làm như thế đấy.”
Kịch San San nghe tới đó muốn phát điên lên được, hai mắt trừng lên.
“Tôi là heo thì anh chính là đồ ngốc đấy. Đồ ngốc ! Đồ ngốc!”
Đường đường là tài tử của trường phổ thông Thiên Ngôn, mười hai năm trời luôn đạt danh hiệu thi đua xuất sắc, vậy mà bây giờ lại bị một nha đầu kém cỏi như Kịch San San gọi là đồ ngốc, thử hỏi Diệp Tử Thông không tức làm sao được? Mặc dù Kịch San San phỏng đoán như thế, nhưng lúc này đây Diệp Tử Thông chẳng tức giận chút nào.
Đối với một kẻ lém lỉnh và ương ngạnh như Kịch San San, nếu không thể bịt miệng cô ta, thì tuyệt đối nên im lặng nghe cô ta nói. Chỉ cần lên tiếng cãi lại, cả thiên hạ sẽ chế nhạo vì trên thế giới đang tồn tại hai kẻ ngốc thể hiện mình. Đã vậy tại sao Diệp Tử Thông phải biến mình thành kẻ ngốc, cứ để Kịch San San tự biên tự diễn câu chuyện của mình có tốt hơn không?
Diệp Tử Thông tận tình từng thao tác để hướng dẫn Kịch San San pha chế coffe, nhưng được một lúc tập trung, còn sau đó Kịch San San luôn treo ngược lên chín tầng mây tâm trạng của mình.
“Rầm!” Diệp Tử Thông đập tay xuống bàn. “Kịch San San, cô có nghe tôi nói không?”
“Có ! Có!” Kịch San San giật mình, quay sang cười nham nhở. “Nhưng anh vừa nói cái gì vậy, có thể nói lại được không?”
Ở phía bên ngoài, người ta ngán ngẩm vì những âm thanh dội lại từ phía trong. Hết những tiếng cãi cọ nhau lại tiếng ly, chén rơi lẻng chẻng, thật không ra thể thống gì.
Cuối cùng sau một buổi học , lần đầu tiên trong đời Kịch San San tự pha lấy một ly cà phê, nhưng cô không dành nó cho mình, mà nhất quyết bắt người hướng dẫn phải thưởng thức.
“Diệp Tử Thông!” Ngón tay Kịch San San chỉ vào chiếc ly đặt giữa bàn.” Anh uống ch.ết nó cho tôi.”
Có lẽ cách quan tâm của Kịch San San dành cho Diệp Tử Thông hơi đặc biệt , làm anh chỉ nghe tới đó đã chau mày.
“Tôi không uống coffe, cô muốn thì hãy dành nó cho mình.”
Thiết nghĩ chỉ nói suông thôi không được, không để Diệp Tử Thông kịp bỏ đi, Kịch San San nhanh tay chụp lấy chân áo anh, kéo lại sát với mình. Một tay cô cầm lấy li coffe trên bàn, đứng cách Diệp Tử Thông vài chục xentimet.
“Tôi hỏi lại lần nữa, anh có uống không?”
Nhìn ly coffe chao đảo trên tay Kịch San San, Diệp Tử Thông không giám cử động mạnh sợ nó văng xuống áo, chỉ có thể cầm chặt lấy cổ tay cô.
“Được rồi, bỏ xuống đó tôi sẽ uống.”
Kịch San San sung sướng cười tít mắt lại, nhanh nhẹn đặt ly coffe xuống bàn.
“Anh mau uống hết cho tôi, một giọt cũng không được để thừa.”
“Cô là loại không bình thường.” Diệp Tử Thông tức giận đáp lời, đưa tay cầm lấy ly coffe cho lên miệng.
“Phù…..!”
Trước cái nhìn đầy chờ đợi của Kịch San San, miếng đầu tiên chưa kịp nuốt Diệp Tử Thông đã phun cả ra ngoài.
“ Đồ ngốc, sao lại đắng thế này?”
Kịch San San méo xệch mặt mày, cố nặn ra một nụ cười giả tạo nhất.
“Đắng lắm hả?” Kịch San San cầm lấy ly cà phê trên tay Diệp Tử Thông, đưa lên miệng nhấp một miếng.” Ừ, đúng là đắng thật. Nhưng không sao, tôi sẽ cho thêm đường.”
“Thôi bỏ đi, tôi nghĩ cả đời cô có cố gắng cũng không thể pha nổi một ly coffe đâu.” Diệp Tử Thông lắc đầu, nói xong rồi bỏ đi. Mặc dù bản thân làm thế cũng chẳng vui, khi anh thừa biết ở phía sau gương mặt Kịch San San đang thất vọng vô cùng.
Năm phút sau, Kịch San San quyết định ra quấy rầy Diệp Tử Thông một lần nữa.
“Lần này đạt chuẩn rồi, anh mau uống hết cho tôi.” Kịch San San nham nhở đưa một li coffe xấu xí ra trước mặt Diệp Tử Thông, thỏa mãn tươi cười.
“Cô tưởng tôi là chuột bạch phải không?” Diệp Tử Thông bực mình vứt chiếc khăn trong tay, dù thế vẫn nhận lấy ly coffe Kịch San San đang trao cho mình.
Lần này vừa vào miệng anh đã không phun ra, nhưng cả khuôn mặt nhăn nhúm lại.
“Ngọt quá ! Cô cho vào đây cả túi đường đấy à?”
Kịch San San lại thất vọng lắc đầu.
“Không có! Chỉ từng này thôi.”
“Từng này” theo như cách chụp tay của cô, Diệp Tử Thông vừa nhìn đã choáng váng.
“Tôi nói rồi mà, đầu óc cô đúng là bã đậu. Tốt nhất cô nên từ bỏ đi, pha coffe là việc dễ, nhưng dù có dễ thế nào đi nữa, cả đời cô cũng không làm nổi đâu.”
“Ai bảo thế chứ?” Kịch San San không biết xấu hổ hét ầm lên.” Tôi nhất định làm được. Tôi nhất định cho anh thấy anh mới là kẻ ngu ngốc nhất trên đời.”
Kịch San San nói tới đó,dẫm chân thật mạnh xuống sàn rồi bỏ vào trong.
Ơ phía ngoài kia, Diệp Tử Thông cố nặn một nụ cười gượng gạo nhất. Một ly coffe, thực ra có đáng là gì để hai người cãi nhau? Nhưng cái quan trọng là, Diệp Tử Thông muốn lợi dụng nó để Kịch San San bỏ cuộc. Nhưng anh càng cố gắng thì Kịch San San càng cố chấp, nói tới nói lui cũng giữ nguyên ý định của mình.