Chương 5
2. Rơi xuống (tt)
“Anh không biết,” Jace nói. “Anh nghĩ chúng đối lập chan chát với bộ đồ đi săn của anh.”
Isabelle nhăn mặt. “Anh đã nghe về xác người Thợ Săn Bóng Tối họ tìm thấy ở Brooklyn chưa? Xác ch.ết bị biến dạng và họ vẫn chưa nhận diện được. Em đoán chắc mẹ tới đó đấy.”
“Ờ,” Jace nói và ngồi dậy. “Buổi họp Clave. Anh có gặp mẹ khi ra ngoài.”
“Anh không nói với em cái đó,” Clary nói. “Vì vậy nên anh lấy dây lâu thế à?”
Anh gật đầu. “Xin lỗi. Anh không muốn làm em hoảng.”
“Ý Jace là,” Isabelle nói, “anh ấy không muốn phá hoại bầu không khí lãng mạn giữa hai người.” Cô nàng cắn môi. “Em chỉ hy vọng đó không phải một người chúng ta quen.”
“Chắc không phải đâu. Xác ch.ết bị bỏ lại một nhà xưởng bỏ hoang - những vài ngày nay rồi. Nếu đó là người chúng ta quen, chúng ta phải nhận ra họ mất tích chứ.” Jace vén tóc ra sau tai. Anh đang nhìn Isabelle với chút thiếu kiên nhẫn, Clary nghĩ, như thể anh bực vì cô nàng lôi chuyện đó ra. Cô ước gì anh đã nói với cô sớm hơn, kể cả nếu nó có làm hỏng bầu không khí. Clary biết, rất nhiều chuyện anh làm, mọi người làm đều khiến họ có liên hệ thường xuyên với thần ch.ết. Tất cả người nhà Lightwood, theo cách riêng của họ, vẫn buồn về sự ra đi của cậu con trai út, Max, chỉ vì cậu bé ở không đúng nơi và không đúng lúc. Thật là lạ. Jace đã chấp nhận quyết định rời trường trung học và bắt đầu luyện tập của cô mà không lầm bầm phản đối, nhưng anh không chịu nói những nguy hiểm của cuộc đời Thợ Săn Bóng Tối cho cô nghe.
“Em đi thay đồ đây,” cô tuyên bố và đi ra cửa vào phòng thay đồ nho nhỏ ở bên cạnh khu huấn luyện. Nó rất đơn giản: những bức tường gỗ sáng màu, một tấm gương, vòi hoa sen, và vài móc treo quần áo. Khăn tắm được gấp gọn gàng đặt trên chiếc ghế dài cạnh cửa. Clary tắm qua loa rồi mặc đồ - áo nịt, váy bò và một chiếc áo len màu hồng mới mua và đi giày vào. Nhìn mình trong gương, cô thấy có một cái lỗ trên áo nịt, và mái tóc ướt nhẹp và xoăn lọn của cô rối nùi. Cô chưa từng có vẻ ngoài hoàn hảo gọn ghẽ như Isabelle, nhưng Jace chẳng có vẻ để ý.
Khi cô trở lại phòng luyện tập, Isabelle và Jace đã bỏ qua đề tài Thợ Săn Bóng Tối đã ch.ết và chuyển sang vấn đề Clary thấy còn kinh khủng hơn - buổi hẹn hò giữa Isabelle với Simon.
“Anh không thể tin là Simon đưa em tới một nhà hàng thật sự.” Giờ Jace đang đứng, dẹp những tấm thảm trải sàn và cởi đồ đi săn trong khi Isabelle dựa người vào tường và nghịch ngợm đôi găng tay mới. “Anh cứ nghĩ cậu ta sẽ mời em tới xem cậu ta chơi World of Warcraft với mấy cậu bạn mọt sách cơ.”
“Em,” Clary nhận định, “là một trong số những người bạn mọt sách của cậu ấy, cảm ơn anh rất nhiều.”
Jace nhe răng cười với cô.
“Đó không hẳn là một nhà hàng. Giống một quán ăn hơn. Với những món súp màu hồng mà cậu ta muốn em dùng thử,” Isabelle trầm tư nói.
“Cậu ta mới ngọt ngào làm sao.”
Clary đột nhiên thấy tội lỗi vì không nói cho Isabelle - hay Jace - về Maia. “Simon bảo cậu cũng khá vui vẻ.”
Ánh mắt của Isabelle chuyển phắt sang cô. Có gì đó cực kỳ đặc biệt trong thái độ của Isabelle, như thể cô nàng đang giấu diếm gì đó, nhưng nó đã biến mất ngay khi Clary nhận ra. “Cậu đã nói chuyện với Simon?”
“Ờ, cậu ấy vừa gọi cho mình vài phút trước. Chỉ nói chuyện tào lao ấy mà.” Clary nhún vai.
“Ờ mình hiểu,” Isabelle nói, giọng đột nhiên bình thường và vui vẻ trở lại. “À, như mình nói, cậu ấy rất ngọt ngào. Nhưng có lẽ là quá ngọt. Vì thế mình đâm ra chán.” Cô nhét đôi găng tay vào túi áo. “Mà dù sao mình cũng đâu định duy trì mối quan hệ lâu dài. Chỉ là chơi đùa một thời gian ấy mà.”
Cảm giác tội lỗi của Clary đã nhẹ bớt. “Các cậu đã bao giờ nói chuyện nghiêm túc về vấn đề hẹn hò chưa?”
Isabelle có vẻ hoảng hốt. “Tất nhiên là chưa rồi.” Đoạn, cô nàng ngáp ngủ, vươn tay cao quá đầu. “Thôi, mình đi ngủ đây. Gặp lại đôi uyên ương sau nhé.”
Cô nàng rời đi, để lại một mùi hương nước hoa nhài nồng đượm.
Jace ngó sang Clary. Anh bắt đầu cởi cúc áo đi săn ở cổ tay áo và lưng, tạo thành một lá chắn bảo vệ bên ngoài quần áo. “Vậy là em phải về nhà rồi hả?”
Cô nuối tiếc gật đầu. Lúc đầu, cô đã phải tranh luận rất dữ và lâu với mẹ để được huấn luyện làm Thợ Săn Bóng Tối. Mẹ Jocelyn một mực không đồng ý, nói rằng mẹ đã dành cả đời để giúp Clary tránh xa văn hóa Thợ Săn Bóng Tối, mà theo mẹ là một thứ nguy hiểm - không chỉ bạo lực, mà nó còn khiến người ta sống cô đơn và độc ác. Chỉ một năm trước, mẹ sẽ bảo với Clary rằng nếu cô dám bước chân vào luyện tập như một Thợ Săn Bóng Tối, cô đừng nghĩ tới chuyện nói chuyện với mẹ nữa. Clary cãi lại rằng sự thật rằng Clave đã ngừng những luật lệ như thế trong khi Hội Đồng mới xem xét lại Luật có nghĩa là Clave đã thay đổi, trong khi Jocelyn có một cô gái, và Clary đằng nào cũng cần biết cách bảo vệ chính mình.
“Mẹ mong chuyện này không phải vì Jace,” cuối cùng Jocelyn nói. “Mẹ biết khi con yêu một người là như thế nào mà. Con muốn ở bên người đó và làm những gì người đó làm, nhưng Clary à -”
“Con không phải mẹ,” Clary nói, cố kiềm cơn giận, “Không phải Thợ Săn Bóng Tối nào cũng thuộc Hội Kín và Jace không phải là Valentine.”
“Mẹ chẳng nói gì tới Valentine hết.”
“Nhưng mẹ nghĩ tới ông ta,” Clary đã đáp vậy. “Có thể Valetine nuôi nấng Jace, nhưng Jace không giống ông ta chút nào.”
“Ừ, mẹ hy vọng là không,” Jocelyn ôn tồn nói. “Vì lợi ích của chúng ta.” Và cuối cùng mẹ cũng đồng ý, nhưng kèm thêm vài điều kiện: Clary không được ở trong Học Viện mà phải sống với mẹ tại nhà chú Luke; Jocelyn phải nhận được báo cáo hàng tuần từ cô Maryse để chắc rằng Clary có học hành tử tế và, theo như Clary đoán, không dính lấy Jace suốt ngày, hay vì bất cứ điều gì mẹ lo lắng. Và Clary không được phép qua đêm tại Học Viện - không bao giờ. “Không được ngủ lại nơi bạn trai con sống,” mẹ nhất quyết vậy. “Mẹ không quan tâm đó có phải Học Viện hay không. Không được là không được.”
Bạn trai. Đến giờ, nghe từ đó mà Clary vẫn còn choáng. Có cả một quãng thời gian dài chuyện Jace là bạn trai cô là điều không thể và họ không thể là gì của nhau ngoại trừ anh trai em gái, và điều đó quá khó và khắc nghiệt. Họ đã quyết định không bao giờ gặp nhau sẽ tốt hơn, và điều đó giống như giết dần giết mòn họ vậy. Và rồi, một phép màu xảy ra, họ được tự do. Giờ đã sáu tuần trôi qua, nhưng Clary vẫn chưa chán nghe từ đó.
“Em phải về nhà,” cô nói. “Gần mười một giờ rồi, mà mẹ em điên lên nếu em ở đây quá mười giờ.”
“Được rồi.” Jace thả bộ đồ đi săn xuống, hay ít nhất là áo, lên ghế băng. Anh mặc áo phông mỏng bên trong; Clary có thể thấy những Ấn Ký bên dưới, giống như mực loang trên giấy ướt vậy. “Anh sẽ tiễn em.”
Học Viện thật yên tĩnh. Giờ không có một Thợ Săn Bóng Tối nào từ các thành phố khác tới thăm thú nơi đây. Chú Robert, bố Isabelle và Alec, đang ở Idris giúp xây dựng Hội Đồng mới, và sau khi bác Hodge cùng Max mãi mãi lìa bỏ thế giới này, còn Alec đang đi du lịch cùng Magnus, Clary có cảm giác những cư dân còn lại giống như những vị khách trọ trong một khách sạn quạnh quẽ. Cô ước những thành viên khác của Conclave sẽ ghé qua thường xuyên hơn, nhưng cô đoán chắc mọi người cũng muốn cho gia đình Lightwood chút thời gian riêng. Thời gian để tưởng nhớ Max, và thời gian để nguôi ngoai.
“Vậy gần đây anh có nghe tin gì từ Alec và Magnus không?” cô hỏi. “Họ vui vẻ chứ?”
“Có vẻ vậy.” Jace rút điện thoại khỏi túi và đưa cho cô. “Alec liên tục gửi cho anh những bức hình dở hơi lắm nhé. Rất nhiều lời nhắn Ước gì cậu ở đây, nhưng đừng cho là mình có ý nghĩ đó thật nhé.”
“À, anh không trách Alec được. Đây là một kỳ nghỉ lãng mạn mà.” Cô xem một loạt những tấm hình trong điện thoại của Jace và cười khúc khích. Alec và Magnus đứng trước tháp Eiffel, Alec mặc quần bò như thường lệ còn Magnus mặc áo len dày sụ, quần da và đội một chiếc mũ nồi kỳ quặc. Ở công viên Boboli Garden, Alec vẫn mặc quần bò còn Magnus mặc chiếc áo măng tô to sụ và đội mũ của người chèo thuyền Venice. Anh ta trông như Bóng ma trong Nhà hát vậy. Ở trước Prado, vị Đại Pháp sư mặc chiếc áo khoác của hiệp sĩ đấu bò tót sáng lấp lánh và giày đế cao, trong khi Alec có vẻ đang bình thản cho một chú bồ câu ăn.
“Anh phải lấy điện thoại trước khi em tới phần ảnh Ấn Độ.” Jace nói và rút điện thoại lại. “Magnus mặc sari đấy. Có vài thứ sẽ ám ảnh em suốt đời mất.”
Clary cười. Họ đã tới thang máy, và khi Jace ấn nút lên, cửa thang máy xổn xoảng mở ra. Cô bước vào trong, và Jace vào theo. Khi thang máy bắt đầu đi xuống - Clary không nghĩ cô sẽ quen nổi cái cảm giác tim rơi xuống bụng khi thang máy đi xuống - anh tiến tới với Clary trong cảnh mù mờ sáng và kéo cô lại gần. Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận những cơ bắp rắn chắc sau lớp vải áo phông và cả nhịp tim của anh nữa. Dưới ánh sáng mù mờ, đôi mắt anh sáng lên. “Em xin lỗi không ở lại được,” cô thì thầm.
“Đừng xin lỗi.” Có sự buồn phiền trong cách anh nói khiến cô ngạc nhiên. “Jocelyn không muốn em giống anh. Anh không trách cô đâu.”
“Jace,” cô nói, có chút bối rối vì sự cay đắng trong lời nói đó. “Anh ổn không?”
Thay cho câu trả lời, anh trao cô một nụ hôn, kéo cô sát lại bên mình. Người anh áp sát cô vào tường, chiếc gương kim loại lành lạnh sau lưng cô, và tay anh ôm lấy eo cô, bên dưới lớp áo len. Cô luôn thích cách anh ôm cô. Cẩn trọng, nhưng không quá nhẹ nhàng đến mức cô thấy anh kiềm chế cảm xúc tốt hơn cô. Không ai trong cả hai có thể kiểm soát nổi thứ tình cảm họ dành cho nhau, và cô thích thế, giống như cái cách trái tim anh đang đập rộn ràng bên trái tim cô, giống như cách anh khe khẽ nói khi cô đáp lại nụ hôn của anh.
Thang máy rổn rảng dừng lại và cánh cửa mở ra. Cô có thể thấy thánh đường vắng lặng, ánh sáng bập bùng từ những giá nến dọc lối đi giữa. Cô bám rịt lấy Jace, mừng vì thang máy không lấy gì làm sáng nên cô không phải nhìn gương mặt đỏ bừng như mặt trời trong gương.
“Có thể em ở lại được,” cô thì thầm. “Nán lại thêm một lúc nữa.”
Anh không nói gì. Cô có thể cảm nhận sự căng thẳng nơi anh, và chính mình thấy căng thẳng theo. Đấy không đơn giản là sự căng thẳng của ham muốn.
Anh đang run, toàn bộ cơ thể rung lên trong khi anh vùi đầu vào hõm cổ của cô.
“Jace,” cô gọi.
Rồi anh đột ngột buông cô ra, và lùi lại. Má anh đỏ, đôi mắt sáng rực. “Không,” anh nói. “Anh không muốn mẹ em có thêm lý do để không thích anh. Mẹ em đã nghĩ anh là phiên bản thứ hai của bố anh rồi -”
Nói tới đó anh dừng lại, trước khi Clary kịp nói Valentine không phải bố anh. Jace thường rất thận trọng khi nhắc tới tên Valentine Mogenstern, chẳng bao giờ còn dùng cụm từ “bố anh” - khi nhắc tới Valentine nữa. Thường thì họ lãng tránh đề tài đó, và Clary chưa bao giờ nói với Jace về chuyện mẹ cô lo rằng anh luôn giấu giếm bí mật như Valentine, vì biết điều đó làm anh tổn thương sâu sắc hơn. Thường thì Clary luôn cố để mẹ cô và Jace không đụng mặt nhau.
Anh đi qua cô trước khi cô kịp nói gì và mở cửa thang máy. “Anh yêu em, Clary,” anh nói mà không buồn nhìn cô. Anh đang nhìn ra thánh đường, tới những hàng nến cháy bập bùng, ánh vàng của chúng ánh lên trong đôi mắt anh. “Hơn anh đã từng -” Anh ngừng lại. “Chúa ơi. Hơn anh nên. Em biết thế, đúng không?”
Cô rời thang máy và quay lại nhìn anh. Có hàng ngàn điều cô muốn nói, nhưng anh đã nhìn đi nơi khác, ấn nút lên Học Viện mất rồi.
Cô định cự nự, nhưng thang máy đã đi lên, và cánh cửa đang dần khép lại khi cái thang máy lại rổn rang đi lên. Chúng đóng lại cái cách, và cô nhìn chằm chằm một lúc; trên cửa có bức tranh Đại Thiên Thần, đôi cánh dang rộng, đôi mắt ngước lên. Bức họa Đại Thiên Thần có mặt ở mọi nơi.
Giọng cô vang vọng trong căn phòng trống: “Em cũng yêu anh.”