Chương 6

3. Gấp bảy
“Cậu biết điều gì trên cả tuyệt không?” Eric nói trong khi đặt dùi trống xuống. “Có một ma cà rồng trong ban nhạc. Điều đó chắc chắn sẽ đưa chúng ta tới đỉnh vinh quang luôn.”


Kirk hạ míc xuống và đảo mắt. Eric luôn miệng nói về việc đưa ban nhạc tới đỉnh cao, nhưng chưa bao giờ nói tới chuyện làm thế nào để biến ước mơ thành hiện thực. Điều đỉnh nhất họ từng làm tính tới thời điểm này là một buổi biểu diễn tại Xưởng Dệt Len, và chỉ trình diễn trước bốn vị khán giả. Một trong số đó là mẹ của Simon. “Mình chẳng hiểu sao chúng ta có thể đến đỉnh vinh quang khi chúng ta không được nói cho người khác biết cậu ta là ma cà rồng chứ.”


“Quá tệ,” Simon nói. Cậu đang ngồi trên một trong những cái loa, cạnh Clary, lúc này đang mê mải nhắn tin cho ai đó, có lẽ là Jace. “Dù gì cũng chẳng ai tin cậu đâu, vì nhìn đi - mình đây. Một ma cà rồng thích ánh mặt trời.” Cậu giơ tay chỉ những tia nắng đang ùa vào qua những cái lỗ hổng trên trần ga ra nhà Eric, hiện là nơi tập luyện của họ.


“Nhưng dù sao nó cũng ảnh hưởng tới uy tín của chúng ta,” Mat, gạt những lọn tóc đỏ sáng ra khỏi đôi mắt đang nheo lại nhìn Simon, nói. “Có lẽ cậu nên đeo răng nanh giả.”


“Cậu ấy không cần răng nanh giả đâu,” Clary bực bội nói và hạ điện thoại. “Cậu ấy có răng nanh thật. Cậu đã thấy rồi đấy.”


Chuyện đó là thật. Simon đã nhe răng ra khi lần đầu báo tin với ban nhạc. Lúc đầu họ nghĩ cậu bị chấn thương ở đầu, hay trầm cảm gì đó. Sau khi cậu nhe răng ra, họ túm tụm lại. Thậm chí Eric còn thừa nhận là cậu ta không quá ngạc nhiên. “Mình luôn biết có ma cà rồng mà, bạn hiền,” cậu ta đã nói vậy. “Vì, cậu biết làm sao lại có những người có vẻ ngoài không đổi, kể cả khi họ khoảng tầm một trăm tuổi chứ? Giống David Bowie ấy? Đó là vì họ là ma cà rồng.”


available on google playdownload on app store


Simon không nói gì đến chuyện Clary và Isabelle là Thợ Săn Bóng Tối. Đó không phải bí mật của cậu.


Và họ cũng không hề biết Maia là người sói. Họ chỉ nghĩ Maia và Isabelle là hai cô gái xinh đẹp chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào lại đồng ý hẹn hò cùng Simon. Họ cho đó là, theo như Kirk gọi, “bùa chú ma cà rồng quyến rũ.” Simon không thật sự quan tâm họ gọi đó là gì, miễn là họ không xông ra và ton hót với Maia hoặc Isabelle về người còn lại.


Giờ cậu cũng đã xoay xở thành công việc mời hai người họ tới hai buổi biểu diễn luân phiên, để họ không xuất hiện ở cùng một nơi vào cùng một thời điểm.
“Có lẽ cậu có thể khoe răng nanh trên sân khấu?” Eric đề nghị. “Ờ, chỉ một lần thôi mà, bạn hiền. Nhe ra cho đám đông thấy.”


“Nếu cậu ấy làm thế, thủ lĩnh ma cà rồng New York sẽ giết tất cả các cậu,” Clary nói. “Các cậu biết vậy, đúng không?”


Cô lắc đầu với Simon. “Mình không thể tin nổi cậu đi kể với họ rằng cậu là ma cà rồng,” cô nói thêm, hạ giọng để mình Simon nghe thấy. “Họ là lũ ngốc, mình nói phòng trường hợp cậu không nhận thấy thế.”
“Họ là bạn mình,” Simon thì thào đáp.


“Họ là bạn cậu, và họ là lũ ngốc.”
“Mình muốn những người mình quan tâm biết mình thật sự là gì.”
“Ồ?” Clary nói, không tử tế lắm. “Vậy cậu định khi nào nói với mẹ đây?”


Một tiếng gõ mạnh vào cửa ga ra giúp Simon khỏi phải trả lời và một lát sau, cửa kéo lên, để cho luồng ánh sáng rực rỡ hơn lọt vào. Simon nhìn ra, chớp mắt. Đó là một phản xạ còn sót lại kể từ hồi cậu còn là người. Giờ mắt cậu chẳng mất đến một tích tắc để mắt thích nghi với môi trường chuyển từ tối sang sáng và ngược lại.


Có một cậu con trai trước cửa ga ra, đứng ngược sáng. Anh ta cầm theo một tờ giấy trên tay. Anh chàng bối rối nhìn nó rồi ngước lên nhìn ban nhạc. “Này,” anh ta nói. “Đây có phải ban nhạc Dangerous Stain không nhỉ?”
“Giờ chúng tôi là Dichotomous Lemur rồi,” Eric nói, và tiến lên. “Ai đấy?”


“Tôi là Kyle,” cậu con trai nói và chui qua cửa ga ra. Đứng thẳng người dậy, anh ta vuốt mấy sợi tóc nâu lòa xòa xuống mắt và đưa mẩu giấy cho Eric. “Tôi thấy các cậu đang tìm một ca sĩ hát chính.”
“Ối,” Mat nói. “Chúng tôi dán mấy tờ rơi này độ cả năm nay rồi. Tôi hoàn toàn quên mất nó.”


“Ờ,” Eric nói. “Hồi đó chúng tôi hay thay đổi vài thứ. Giờ chủ yếu chúng tôi chỉ thay đổi ca sĩ. Anh có kinh nghiệm gì không?”


Simon nhận thấy Kyle có dáng người rất cao nhưng không hề lênh khênh. Anh ta nhún vai. “Không hẳn. Nhưng nhiều người khen tôi hát tốt.” Anh ta có lối nói hơi ríu, cách phát âm hơi dính từ, nhẹ nhàng của người miền Nam.
Các thành viên của ban nhạc bối rối nhìn nhau. Eric gãi sau tai. “Anh bạn cho bọn này một giây nhé?”


“Được thôi.” Kyle chui ra khỏi ga ra và đóng cửa lại. Simon loáng thoáng nghe thấy tiếng anh ta huýt sáo bên ngoài. Nghe có vẻ bài She’ll be comin’ round the mountain, nhưng không hoàn toàn đúng nhạc.


“Mình không biết nữa,” Eric nói. “Mình không chắc chúng ta có thể dùng người mới ngay lúc này. Vì, ý mình là, chúng ta đâu thể nói cho cậu ta nghe vụ ma cà rồng, đúng không?”
“Không,” Simon nói. “Cậu không thể.”


“Vậy,” Mat nhún vai. “Cũng không quá tệ. Chúng ta cần một ca sĩ. Kirk hát dở tệ. Đừng phật ý nhé, Kirk.”
“Cậu đi ch.ết đi,” Kirk nói. “Mình hát đâu có tệ.”
“Có chứ,” Mat nói. “Cậu hát như bò rống ấy -”


“Mình nghĩ,” Clary nói lớn để ngắt lời, “các cậu nên để cậu ấy thử xem sao.”
Simon nhìn cô chăm chú. “Vì sao?”


“Vì cậu ta đẹp trai quá đi,” Clary nói, làm Simon ngạc nhiên. Cậu không hề bị vẻ bề ngoài của Kyle tác động nhiều, nhưng có lẽ cậu không phải giám khảo xuất sắc trong vụ đánh giá vẻ đẹp của tụi con trai. “Và ban nhạc của các cậu cần một người có vẻ ngoài ưa nhìn.”


“Cảm ơn,” Simon nói. “Thay mặt cả bọn, cảm ơn cậu rất nhiều.”


Clary nhăn nhó kêu lên. “Đúng, đúng, tất cả các cậu đều ưa nhìn hết. Đặc biệt là cậu, Simon à.” Cô vỗ tay cậu. “Nhưng Kyle đẹp trai theo kiểu khiến các cô gái há hốc mồm cơ. Mình chỉ nói thế thôi. Ý kiến chủ quan của mình với tư cách một cô gái là, nếu các cậu cho Kyle vào ban nhạc thì lượng fan nữ của các cậu sẽ gấp đôi bây giờ đấy nhé.”


“Nghĩa là chúng ta sẽ có hai fan nữ thay vì một,” Kirk nói.
“Người nào?” Mat có vẻ cực kỳ tò mò.


“Cô bạn của em họ Eric. Tên cô bé là gì nhỉ? Người say Simon như điếu đổ ấy. Cô ta tới tất cả các buổi biểu diễn của chúng ta và nói với mọi người rằng cô ta là bạn gái của cậu Simon đây.”
Simon nhăn mặt. “Cô bé mới mười ba tuổi thôi mà.”


“Đó là vì bùa chú ma cà rồng quyến rũ phát huy tác dụng,” Mat nói. “Các cô gái không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn từ cậu.”


“Ôi, vì Chúa,” Clary nói. “Không có cái gì là bùa chú ma cà rồng quyến rũ hết.” Cô chỉ vào Eric. “Và đừng nói rằng bùa chú ma cà rồng quyến rũ nghe cũng ra dáng tên ban nhạc đấy, nếu không mình sẽ -”


Cửa ga ra lại kéo lên. “Ờ, các cậu này?” Đó là Kyle. “Nghe này, nếu các cậu không muốn mình thử giọng, cũng được thôi. Có thể các cậu đã thay đổi phong cách. Cứ nói một tiếng, mình sẽ đi ngay.”
Eric nghiêng đầu. “Đi vào và để bọn này nhìn anh cái nào.”


Kyle bước vào ga ra. Simon nhìn anh ta từ đầu tới chân, cố tìm hiểu xem cái gì ở cậu thiếu niên này khiến Clary nói anh ta đẹp trai ch.ết đi được. Anh ta cao, vai rộng, người dong dỏng với đôi gò má cao, mái tóc đen dài lòa xòa xuống trán và xuống cổ thành từng lọn, và làn da nâu vẫn chưa mất đi ánh vàng rắn chắc của nắng hè. Hàng lông mi dài và dày rợp trên đôi mắt màu xanh lá sậm khiến anh ta khá giống một ngôi sao nhạc rock điển trai. Anh ta mặc áo phông bó cùng quần bò và cả hai cánh tay tràn đầy những hình xăm - không phải Ấn Ký, chỉ là những hình xăm thông thường. Chúng giống những cuộn giấy trải khắp da anh ta và biến mất dưới tay áo.


Được rồi, Simon phải thừa nhận. Anh ta không xấu.
“Cậu biết đấy,” Kirk nói, phá vỡ sự im lặng. “Mình thấy rồi. Cậu ta đẹp trai thật.”
Kyle chớp mắt và quay sang Eric. “Vậy, các cậu muốn mình hát hay không nào?”
Eric rút míc và đưa cho cậu con trai kia. “Tự nhiên đi,” cậu ta nói. “Thử xem.”


“Anh ta hát được đấy chứ,” Clary nói. “Mình chỉ đùa về vụ mời Kyle vào ban nhạc, nhưng anh chàng này hát ổn thật.”


Họ đang bước đi trên Đại lộ Kent để về nhà chú Luke. Bầu trời đang dần chuyển từ xanh lam sang màu xám trước tầm chạng vạng và những đám mây xà thấp xuống dòng East River. Bàn tay đeo găng của Clary vuốt dọc theo một hàng rào mắt cáo ngăn họ với bờ đê lát bê tông giờ đã sứt mẻ, khiến tiếng kim loại kêu lít kít.


“Cậu chỉ nói vậy vì nghĩ cậu ta đẹp trai thôi,” Simon nói.


Cô cười lộ đôi má lúm. “Không phải đẹp trai đến độ đó. Không phải người đẹp trai nhất mình từng gặp.” Simon biết thừa cô bạn đang nói tới Jace, nhưng tử tế không muốn nói trắng ra mà thôi. “Nhưng mình thật sự thấy có cậu ta trong ban nhạc cũng tốt. Nếu Eric và những thành viên khác không tiết lộ vụ cậu là ma cà rồng với anh ta, họ sẽ không nói với ai nữa. Mong đây là ý tưởng ngu ngốc cuối cùng của họ.” Họ đã gần tới nhà chú Luke; Simon có thể thấy nó bên kia đường, cửa sổ sáng ánh đèn màu vàng chiếu sáng bầu không gian đang dần trở tối. Clary dừng lại ở lỗ hổng ở hàng rào. “Nhớ khi chúng ta giết một bầy quỷ Raum ở đây không?”


“Cậu và Jace giết quỷ Raum. Mình thì suýt nôn mửa thôi.” Simon có nhớ, nhưng trí óc cậu không đặt vào đó; cậu đang nghĩ tới Camille, ngồi đối diện với cậu trong khoảnh sân và nói Cậu có thể kết bạn với Thợ Săn Bóng Tối, nhưng cậu không thể là một trong số họ. Cậu sẽ luôn luôn là người khác và người ngoài. Cậu liếc nhìn Clary, tự hỏi liệu cô sẽ nói gì nếu cậu kể cho cô nghe chuyện gặp ma cà rồng nọ cùng lời đề nghị của cô ta. Hẳn cô sẽ hoảng sợ lắm. Kể cả dù giờ đây, cậu không thể bị thương nhưng cô vẫn chưa bao giờ ngừng lo lắng cho sự an toàn của cậu.


“Cậu không phải sợ đâu,” cô nhẹ nhàng nói, như thể đọc được suy nghĩ của cậu. “Giờ cậu có Ấn Ký đó rồi.” Cô vẫn dựa người vào hàng rào và quay sang nhìn cậu. “Có ai để ý hay hỏi cậu về nó không?”


Cậu lắc đầu. “Tóc mình cũng che được gần hết nó, với lại nó cũng nhạt đi nhiều rồi. Thấy không?” Cậu hất tóc sang bên.


Clary đưa tay và lên Ấn Ký uốn lượn trên trán Simon. Đôi mắt cô thật buồn, y hệt như hồi ở Sảnh Hiệp Định tại Alicante, khi cô vẽ lời nguyền cổ xưa nhất của trái đất lên da cậu. “Có đau không?”


“Không. Không đau đâu.” Và Cain thưa cùng Đức Jehovah rằng: Sự hình phạt tôi nặng quá mang không nổi. “Cậu biết là mình không trách cậu, đúng không? Cậu đã cứu mạng mình.”


“Mình biết.” Đôi mắt cô sáng lên. Cô buông tay xuống và xoa xoa mu bàn tay đeo găng lên mặt. “ch.ết tiệt. Mình ghét phải khóc lắm.”


“À, cậu nên quen với nó thôi,” cậu nói và khi mắt cô mở to, cậu vội nói thêm, “Ý mình là trong đám cưới ấy. Bao giờ nhỉ, thứ bảy tới phải không? Mọi người đều khóc trong đám cưới.”
Cô khụt khịt.
"Mà dạo này mẹ cậu với chú Luke sao rồi?"


“Yêu nhau phát ghê lên ấy. Thật kinh khủng. À mà thôi -” Cô vỗ lên vai cậu. “Mình nên vào nhà. Mai gặp lại cậu nhé?”
Cậu gật đầu. "Chắc rồi. Mai nhé."






Truyện liên quan