Chương 14
7. Vệ Đoàn Lupus
Cái chai tuột khỏi tay Simon và vỡ tan tành trên sàn nhà, những mảnh vụn bắn tung tóe theo mọi hướng. “Kyle là người sói?
“Tất nhiên anh ta là người sói rồi, ngốc tử ạ,” Jace nói. Anh nhìn Kyle. “Đúng chứ?”
Kyle không nói gì. Vẻ hài hước tốt bụng lúc trước đã biến mất. Đôi mắt màu nâu vàng của anh ta cứng và phẳng như kính. “Ai đang hỏi vậy?”
Jace tránh khỏi cửa số. Thái độ của anh không có lấy một chút xíu thù địch, nhưng mọi thứ ở anh đều khiến người ta e dè. Bàn tay anh buông thõng, nhưng Simon nhớ lại lần đầu cậu đã từng thấy Jace lao vào tấn công kẻ địch ngay tức thì, gần như không hề có thời gian nghỉ giữa lúc anh nghĩ và lúc anh hành động. “Jace Lightwood,” anh nói. “Từ Học Viện Lightwood. Anh thuộc đàn nào?”
“Chúa ơi,” Kyle nói. “Cậu là Thợ Săn Bóng Tối?” anh ta nhìn Simon. “Cô gái dễ thương tóc đỏ ở cùng cậu ở ga ra – cô ấy cũng là Thợ Săn Bóng Tối, đúng không?”
Giật mình, Simon gật đầu.
“Cậu biết không, nhiều người nghĩ Thợ Săn Bóng Tối chỉ có trong thần thoại. Giống như xác ướp Ai Cập với thần đèn ấy.” Kyle cười với Jace. “Cậu có thể ban điều ước không?”
Chuyện Kyle vừa kêu Clary dễ thương hình như đã tác động tới Jace, nên gương mặt anh cau lại với vẻ đề phòng. “Tùy thuộc,” anh nói. “Anh có ước được đấm vào mặt không?”
“Ôi, ôi,” Kyle cảm thán. “Và tôi nghĩ cả hai có phần quá hiếu chiến so với Hiệp Định gần đây -”
“Hiệp Định chỉ áp dụng cho ma cà rồng và người sói có những đồng minh chúng tôi biết,” Jace ngắt ngang. “Nói cho tôi biết anh thuộc đàn nào hoặc tôi sẽ mặc định anh là con sói hoang.”
“Được rồi, thế đủ rồi,” Simon nói. “Cả hai, ngừng tỏ ra sắp đánh nhau đi.” Cậu nhìn Kyle. “Đáng ra anh nên bảo cho tôi biết anh là người sói chứ.”
“Tôi cũng không nhận thấy cậu có nói rằng cậu là ma cà rồng. Có lẽ tôi nghĩ chuyện này chẳng liên quan tới cậu.”
Toàn bộ cơ thể Simon nảy lên vì ngạc nhiên. “Cái gì?” cậu liếc xuống đống thủy tinh vỡ và máu trên sàn. “Tôi không – tôi không -”
“Đừng lo,” Jace bình thản nói. “Anh ta có thể đánh hơi ra cậu là ma cà rồng. Cậu cũng có thể đánh hơi ra người sói và những giống nòi khác thuộc Thế Giới Ngầm nếu cậu luyện tập chăm chỉ hơn chút. Anh ta đã biết kể từ khi gặp cậu. Đúng không nào?” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu lạnh lẽo của Kyle. Kyle chẳng nói gì. “Và thứ anh ta trồng ở ngoài ban công, cậu biết là gì không? Cây bả sói đó. Giờ cậu biết rồi nhé.”
Simon khoanh tay trước ngực và lườm Kyle. “Vậy đây là chuyện quái gì vậy? Dàn dựng sao? Sao anh lại mời tôi tới sống cùng? Người sói ghét ma cà rồng cơ mà.”
“Tôi thì không,” Kyle nói. “Nhưng tôi không yêu quý bọn họ lắm.” Anh ta chỉ Jace. “Họ nghĩ họ vượt trội hơn cả.”
“Không,” Jace nói. “Tôi nghĩ tôi giỏi hơn mọi người khác. Một ý kiến được ủng hộ bằng kha khá bằng chứng.”
Kyle nhìn Simon. “Cậu ta luôn nói chuyện kiểu đó hả?”
“Ờ.”
“Có gì có thể bắt cậu ta ngậm mồm lại không? Tất nhiên ngoài đấm cậu ta lòi bản họng ra.”
Jace rời khỏi cửa sổ. “Tôi rất thích anh thử xem đấy.”
Simon đứng giữa hai người. “Tôi sẽ không để hai anh đánh nhau đâu.”
“Và cậu định làm gì nếu… À.” Jace nhìn lên trán Simon và cười miễn cưỡng. “Vậy về cơ bản cậu đang đe dọa biến tôi thành một cái gì đó cậu có thể rắc bỏng ngô nếu tôi không làm theo như cậu nói?”
Kyle có vẻ bối rối. “Cậu đang nói -”
“Tôi chỉ nghĩ hai người nên nói chuyện,” Simon ngắt lời. “Vậy Kyle là người sói. Tôi là ma cà rồng. Và anh cũng không hẳn là hàng xóm,” cậu nói thêm về Jace. “Tôi nói chúng ta đã đoán ra chuyện gì sẽ tiếp diễn và bắt đầu từ đây.”
“Việc tin tưởng mù quáng của cậu rồi sẽ chẳng đi đến đâu đâu,” Jace nói, nhưng anh ngồi xuống bậu cửa sổ, khoanh tay lại. Sau một lát Kyle cũng ngồi xuống cái đi văng nệm cứng. Cả hai đều gằm ghè nhìn nhau. Vẫn, Simon nghĩ, giải quyết.
“Được,” Kyle nói. “Tôi là người sói. Tôi không thuộc đàn nào, nhưng tôi có đồng minh. Cậu đã nghe đến Vệ Đoàn Lupus chưa?”
“Tôi nghe tới lupus[ ],” Simon nói. “Đó không phải một căn bệnh sao?”
[ ] Bệnh lao da.
Jace bực bội nhìn cậu. “Lupus nghĩa là ‘sói’ ” anh giải thích. “Và Vệ Đoàn là một đội quân La Mã tinh nhuệ. Vậy tôi đoán từ đó có nghĩa là ‘Vệ Đoàn sói’.” Anh nhún vai. “Tôi thi thoảng có đọc qua vài cuốn sách nhắc tới họ, nhưng họ là một tổ chức khá bí mật.”
“Còn Thợ Săn Bóng Tối thì không chắc?” Kyle nói.
“Chúng tôi có những lý do tốt.”
“Chúng tôi cũng thế.” Kyle nhoài tới. Những cơ bắp trên tay anh ta thả lỏng khi anh ta chống khuỷu tay lên đùi. “Có hai loại người sói,” anh ta giải thích. “Loài sinh ra đã là người sói, với bố mẹ là người sói, loại kia bị biến thành người sói do một vết cắn.” Simon ngạc nhiên nhìn anh ta. Cậu chưa bao giờ nghĩ Kyle, một anh chàng bưu tá có vẻ lười nhác biết tới từ người sói[ ], chứ đừng nói tới phát âm chuẩn từ đó. Nhưng đây là một Kyle rất khác – tập trung, sôi nổi, và thẳng thắn. “Đối với những người thành người sói vì một vết cắn, vài năm đầu đời là quan trọng nhất. Trạng thái bị thôi thúc muốn làm điều xấu do bị biến thành người sói có thể gây ra hàng đống thay đổi – những cơn hiếu chiến không thể kiểm soát nổi, mất khả năng kiểm soát cơn giận, muốn tự tử hay bị trầm cảm. Một đàn có thể giúp việc đó, nhưng rất nhiều người sói trẻ không may mắn được ở trong một đàn. Họ phải tự lo liệu, cố giải quyết với tất cả những thứ bị quá lên đó, rất nhiều người có khuynh hướng bạo lực – chống lại người khác và chính mình. Vì thế sẽ gây ra tỉ lệ tự tử và bạo lực gia đình cao.” Anh ta nhìn Simon. “Ma cà rồng cũng tương tự, có khi còn tệ hơn. Một ma cà rồng non thường không biết chuyện gì đang xảy ra với nó. Không có sự hướng dẫn, nó không biết cách ăn uống an toàn, hay thậm chí phải tránh nắng. Và do đó chúng tôi phải can thiệp.”
[ ] Nguyên văn lycanthropy.
“Và làm gì?” Simon hỏi.
“Chúng tôi tìm những cư dân Thế Giới Ngầm ‘mồ côi’ – người sói và ma cà rồng vừa biến đổi và không biết họ là gì. Đôi lúc cả pháp sư nữa – có những kẻ trong suốt nhiều năm trời không nhận ra mình là ai. Chúng tôi can thiệp, cố đưa họ vào đàn hay nhóm, cố giúp họ kiểm soát khả năng.”
“Vậy ra mấy người là các quý nhân phù trợ.” Đôi mắt Jace sáng lên.
“Đúng thế đấy.” Kyle có vẻ cố giữ giọng bình tĩnh. “Chúng tôi can thiệp trước khi một cư dân Thế Giới Ngầm mới trở nên bạo lực và làm bị thương mình hay người khác. Tôi biết tôi sẽ ra sao nếu không nhờ có Vệ sĩ. Tôi đã làm những điều xấu. Cực kỳ tồi tệ.”
“Tệ đến mức nào?” Jace hỏi. “Vi phạm luật không?”
“Im đi, Jace,” Simon nói. “Giờ anh ngoài giờ làm rồi, biết chưa? Ngừng làm Thợ Săn Bóng Tối trong một giây đi.” Cậu quay sang Kyle. “Vậy sao cuối cùng anh lại đi thử giọng vào ban nhạc khỉ gió của tôi vậy?”
“Tôi không nhận ra cậu cũng biết nó là trò khỉ gió cơ đấy.”
“Cứ trả lời đi.”
“Chúng tôi nhận được báo cáo về một ma cà rồng mới – một Ma cà rồng Ưa sáng, sống một mình, không cùng nhóm. Bí mật của cậu không bí mật như cậu nghĩ đâu. Những ma cà rồng non không có nhóm giúp đỡ có thể rất nguy hiểm. Tôi nhận nhiệm vụ để mắt tới cậu.”
“Vậy, điều anh đang nói là,” Simon nói, “không phải là anh không muốn tôi rời đi khi đã biết anh là người sói, mà là anh sẽ không để tôi đi?”
“Đúng,” Kyle nói. “Ý tôi là, cậu có thể chuyển đi, nhưng tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Thế không cần thiết,” Jace nói. “Tôi thừa sức để mắt tới Simon, cảm ơn. Cậu ta là ma mới trong Thế Giới Ngầm của tôi, để tôi trêu và chỉ huy, chứ không phải của anh.”
“Im ngay!” Simon hét. “Cả hai. Chẳng ai ở bên lúc có kẻ định giết tôi lúc rồi cả -”
“Tôi có.” Jace nói. “Cậu biết còn gì.”
Đôi mắt Kyle sáng lên như mắt sói trong đêm. “Có người muốn giết cậu? Có chuyện gì thế?”
Ánh mắt Simon giao với ánh mắt Jace từ bên kia phòng. Một thỏa thuận ngầm thống nhất không nói về Ấn Ký Cain đã được kí kết giữa họ. “Hai ngày trước, và hôm nay. Tôi bị theo dõi và tấn công bởi những người mặc đồ gió màu xám.”
“Con người?”
“Chúng tôi không chắc.”
“Và cậu không biết họ muốn gì từ cậu?”
“Chắc chắn họ muốn tôi ch.ết,” Simon nói. “Còn ngoài ra thì tôi không rõ.”
“Chúng tôi có vài đầu mối,” Jace nói. “Chúng tôi sẽ điều tra.”
Kyle lắc đầu. “Được. Dù các cậu không nói cho tôi biết cái gì, rồi tôi cũng sẽ tìm ra.” Anh ta đứng dậy. “Và giờ, tôi mệt rồi. Tôi sẽ đi ngủ. Tôi sẽ gặp lại cậu vào sáng mai.” Anh ta nói Simon. “Còn cậu,” anh ta chỉ sang Jace, “Ờ, tôi nghĩ tôi sẽ gặp lại cậu. Cậu là Thợ Săn Bóng Tối đầu tiên tôi gặp.”
“Cũng không quá tệ,” Jace nói, “vì tất cả những người anh gặp từ giờ về sau sẽ là những nỗi thất vọng nặng nề.”
Kyle đảo mắt và về phòng, đóng cửa lại.
Simon nhìn Jace. “Anh không định về Học Viện,” cậu nói, “đúng không?”
Jace lắc đầu. “Cậu cần được bảo vệ. Ai biết liệu có ai thích tấn công cậu tiếp không?”
“Trò tránh mặt Clary của anh thật sự bệnh lắm rồi đấy,” Simon nói và đứng lên. “Anh định không bao giờ về nhà à?”
Jace hỏi vặn lại: “Thế còn cậu?”
Simon vào bếp, cầm lấy chổi và quét dọn những mảnh thủy tinh vỡ. Đây là bình cuối cùng của cậu rồi. Cậu đổ những mảnh vỡ vào thùng rác và đi qua Jace để vào phòng ngủ nho nhỏ, nơi cậu cởi áo khoác và giày rồi nằm phịch xuống đệm.
Một lát sau, Jace cũng đi vào. Anh ngó quanh, đôi lông mày màu vàng nhướn lên, thái độ rõ ràng là tò mò hứng khởi. “Cậu có một không gian riêng ra trò nhỉ. Nhỏ của nhỏ luôn. Tôi thích.”
Simon lăn sang bên và khó tin nhìn Jace. “Làm ơn nói với tôi rằng anh không lên kế hoạch ở trong phòng tôi chứ.”
Jace nhảy phắt lên ngồi trên bậu cửa sổ và nhìn cậu. “Cậu thật sự không cần vệ sĩ sao?”
“Tôi thậm chí chẳng còn nghĩ anh thích tôi tới mức đó,” Simon nói. “Đây có phải trò giữ bạn hiền ở gần và kẻ thù ở gần hơn không?”
“Tôi nghĩ phải là giữ bạn hiền ở gần để có người lái xe khi bạn lẻn vào nhà kẻ thù và nôn vào thùng thư của hắn mới đúng.”
“Đúng,” Jace nói. “Nhưng kẻ cố hại cậu chắc chắn sẽ biết về Ấn Ký Cain. Và rồi chúng sẽ hoặc là từ bỏ hoặc là tìm cách khác để tấn công cậu.” Anh dựa người vào viền cửa sổ. “Và đó là lý do tôi ở đây.”
Dù đang bực bội nhưng Simon cũng không thể tìm ra một lỗ hổng trong vụ tranh cãi này, hoặc ít nhất là lỗ hổng lớn để cho cậu thấy khó chiu. Cậu nằm sấp và vùi mặt trong tay. Trong vài phút, cậu ngủ mất.
Cậu đang đi trong sa mạc, bước đi trên cái nóng bỏng, đi qua những khúc xương trắng ởn phơi nắng. Cậu chưa bao giờ khát thế này. Khi cậu nuốt nước bọt, miệng cậu như được bị bọc trong cát, cổ họng bị gắn dao.
Tiếng rì rì khó chịu của điện thoại đánh thức Simon dậy. Cậu lăn người và mệt mỏi vớ lấy cái áo khoác. Khi cậu rút được cái điện thoại, nó đã ngừng đổ chuông.
ch.ết tiệt. Mình cá mẹ gọi cho Clary hỏi mình đâu, cậu nghĩ và ngồi thẳng dậy. Đầu óc cậu vẫn còn lơ mơ, và phải mất một lúc cậu mới ra, trước khi cậu chìm vào giấc ngủ, trong phòng không chỉ có mình cậu.
Cậu nhìn quanh ra cửa sổ. Jace vẫn ngồi đó, nhưng rõ ràng anh đang ngủ - ngủ ngồi, đầu dựa vào kính cửa sổ. Ánh sáng bình mình màu lam nhạt viền xung quanh anh. Trông anh trẻ thật, Simon nghĩ. Trên gương mặt anh ta không có thái độ giễu cợt, hay đề phòng cũng như nhạo báng. Cậu sắp tưởng tượng ra Jace mà Clary thấy rồi.
Rõ ràng ngay từ đầu Jace đã không coi trọng công việc vệ sĩ này rồi. Simon tự hỏi không biết lần thứ bao nhiêu về chuyện quái quỷ gì đang xảy ra giữa Jace và Clary.
Điện thoại lại rung. Giữ thăng bằng đứng dậy, Simon vào phòng khách, ấn nút nghe trước khi cuộc gọi một lần nữa chuyển vào hộp thư thoại. “Chú Luke ạ?”
“Xin lỗi đã đánh thức cháu, Simon,” chú Luke vẫn lịch sự như thường lệ.
“Đằng nào cháu cũng thức rồi,” Simon nói dối.
“Chú cần gặp cháu tại Công viên Quảng trường Washington trong nửa giờ nữa,” chú Luke nói. “Tại đài phun nước.”
Giờ Simon cực kỳ lo lắng. “Mọi chuyện ổn chứ ạ? Clary có sao không chú?”
“Con bé ổn. Nhưng chuyện này không lên quan tới con bé.” Có tiếng lùng bùng phía sau. Simon đoán chú Luke đang khởi động xe. “Cứ gặp chú ở công viên. Và đừng mang ai theo.”
Chú tắt máy.