Chương 15

Nghe thấy tiếng chú Luke lùi xe khỏi nhà đã đánh thức Clary khỏi những giấc mơ khó chịu. Cô ngồi dậy và nhăn mặt. Sợi dây chuyền quanh cổ cô đã vướng phải tóc trong lúc cô ngủ, và cô đã tháo nó qua đầu, cẩn thận gỡ rối.


Cô bỏ chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, sợi dây chuyền bao quanh. Một mảnh bạc tròn nhỏ, có họa tiết hình những ngôi sao, dường như đang nháy mắt trêu ngươi cô. Cô nhớ khi Jace đưa nó cho cô, bọc trong lá thư anh ấy để lại khi đi săn tìm Jonathan. Dù cho mọi thứ, anh không thể chịu nổi ý nghĩ chiếc nhẫn sẽ biến mất mãi mãi, và anh cũng không chịu nổi việc phải rời xa em mãi mãi.


Đã gần hai tháng trôi qua kể từ ngày đó. Cô chắc rằng anh yêu cô, chắc đến mức Nữ Hoàng Seelie không thể lừa phỉnh nổi cô. Cô còn muốn gì nữa khi đã có Jace rồi?


Nhưng có lẽ bạn không thể thật sự có một ai đó, giờ cô mới nghĩ. Có lẽ, dù bạn yêu người ta đến đâu, họ vẫn có thể rời bỏ bạn như nước trôi tuột qua những đầu ngón tay, và bạn chỉ có thể giương mắt đứng nhìn. Cô hiểu vì sao người ta nói về chuyện những trái tim “tan nát”; cô cảm giác như trái tim của cô được làm từ kính đã nứt, và những mảnh vỡ giống như những con dao nhỏ xíu bên trong ngực khi cô thở. Tưởng tượng cuộc sống của cô khi không có cậu ta đi, Nữ Hoàng Seelie đã nói thế -


Điện thoại đổ chuông và trong một lúc Clary có cảm giác nhẹ nhõm khi có gì đó, bất cứ cái gì, đã ngắt ngang cảm giác buồn rầu ủ ê của cô. Ý nghĩ thứ hai của cô là: Jace. Có lẽ do anh không thể liên lạc qua số di động của cô nên đã quyết định gọi về nhà. Cô bỏ nhẫn xuống tủ đầu giường và vươn tay cầm ống nghe. Cô vừa định “a lô” thì nhận ra đã có người nhấc máy, và người đó là mẹ cô.


“A lô?” mẹ có vẻ lo lắng, và cực kỳ tỉnh táo nếu tính đến thời điểm sớm bảnh mắt thế này.
Giọng trả lời nghe xa lạ và pha chút âm địa phương. “Đây là Catarina từ Bệnh viện Beth Israel. Tôi cần gặp cô Jocelyn.”


available on google playdownload on app store


Clary sững người. Bệnh viện? Có chuyện gì xảy ra sao? Có chuyện với chú Luke ư? Chú đã lùi xe ra rất nhanh –
“Tôi Jocelyn đây.” Mẹ có vẻ không hoảng sợ, nhưng có vẻ như mẹ đã chờ cuộc gọi này. “Cảm ơn đã gọi lại sớm cho tôi.”


“Tất nhiên. Tôi rất vui được nghe giọng chị. Tôi đâu có thường xuyên được thấy một người phục hồi sau một lời nguyền như chị chứ.” Đúng, Clary nghĩ. Mẹ cô đã nằm viện Beth Israel, bị hôn mê sâu do những ảnh hưởng của lọai thuốc nước mẹ uống để ngăn Valentine khỏi hỏi cung mẹ. “Và bất cứ người bạn nào của Magnus Bane đều là bạn của tôi.”


Jocelyn có vẻ căng thẳng. “Cô có hiểu điều tôi đã nói không? Cô có biết tôi gọi là vì chuyện gì không?”


“Chị muốn biết về đứa bé,” người phụ nữ ở đầu dây bên kia đáp. Clary biết cô nên cúp máy, nhưng không thể. Đứa bé nào nhỉ? Có chuyện gì thế này? “Đứa trẻ đã bị bỏ rơi.”
Giọng mẹ nghẹn lại. “Đ-đúng. Tôi tưởng -”


“Tôi xin lỗi phải nói điều này, nhưng thằng bé ch.ết rồi. Nó qua đời vào đêm qua.”
Mẹ Jocelyn im lặng một lúc lâu. Clary có thể cảm nhận cơn choáng váng của mẹ qua đường dây điện thoại. “ch.ết ư? Như thế nào?”


“Tôi không chắc. Tu sĩ đã tới vào tối qua để làm lễ đặt tên thánh cho thằng bé, và -”
“Ôi Chúa ơi.” Giọng mẹ run run. “Tôi có thể - tôi có thể tới và nhìn thi thể thằng bé không?”


Có một khoảng im lặng kéo dài. Cuối cùng cô y tá nói. “Tôi không chắc. Giờ thi thể đã nằm trong nhà xác và đang đợi được chuyển tới phòng giám nghiệm pháp y.”


“Catarina, tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì xảy ra với thằng bé.” Mẹ Jocelyn có vẻ bị hụt hơi. “Và nếu tôi có thể xác nhận lại, tôi có thể ngăn chuyện này xảy ra lần nữa.”
“Jocelyn -”


“Tôi đang trên đường tới đấy,” mẹ nói, và cụp điện thoại. Clary bối rối nhìn vào ống nghe trước khi cũng cụp điện thoại. Cô loạng choạng đứng dậy, chải qua tóc, mặc quần bò và áo len rồi ra khỏi phòng ngủ để kịp gặp mẹ trong phòng khách. Đang vội viết một tờ giấy nhắn dán lên điện thọai. Mẹ ngước mắt nhìn khi Clary vào và bắt đầu câu chuyện.


“Mẹ gặp chút rắc rối nhỏ,” mẹ nói. “Có vài món đồ cần gấp cho lễ cưới, và -”
“Đừng nói dối con,” Clary nói thẳng. “Con đã nghe điện thoại, và con biết chính xác mẹ định đi đâu.”
Jocelyn trắng bệch. Đoạn, mẹ từ từ hạ bút xuống. “Clary à -”


“Mẹ phải ngừng cố bảo vệ con đi,” Clary nói. “Con cá mẹ chưa nói gì với chú Luke, về việc gọi cho bệnh viện.”
Jocelyn lo lắng vén tóc. “Thế có phần không công bằng với chú ấy. Khi đám cưới sắp đến và mọi thứ -”


“Đúng. Đám cưới. Mẹ sắp làm đám cưới. Và cái này là sao? Mẹ sắp kết hôn rồi đó mẹ ạ. Mẹ không nghĩ giờ là lúc mẹ nên bắt đầu tin tưởng chú Luke à? Và tin con?”
“Mẹ tin con chứ,” Jocelyn nhẹ nhàng nói.
“Vậy hẳn mẹ sẽ không bận lòng nếu con cùng mẹ tới bệnh viện.”


“Clary, mẹ không nghĩ -”
“Con biết mẹ nghĩ gì. Mẹ nghĩ điều này giống chuyện xảy ra cho Sebastian – à, là Jonathan mới đúng. Mẹ nghĩ ngoài kia đang có kẻ nào đó đang lặp lại trò Valentine đã làm với anh con.”


Giọng mẹ hơi run run. “Valentine đã ch.ết. Nhưng vẫn còn những thành viên Hội Kín khác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”


Và Hội Clave chưa tìm được thi thể của Jonathan. Đó không phải điều Clary muốn nghĩ tới. Hơn nữa, Isabelle đã ở đó và đảm bảo Jace đã đâm vào cột sống Jonathan và rằng Jonathan, chắc chắn, chắc chắn đã ch.ết. Cô nàng đã lội xuống nước để kiểm tra. Hắn đã không còn mạch đập, không còn nhịp tim.


“Mẹ,” Clary nói. “Đó là anh con. Con có quyền được đi cùng.”
Rất chậm, Jocelyn gật đầu. “Con nói đúng. Con sẽ đi với mẹ.”
Mẹ với lấy ví treo móc ở cửa. “Nào, vậy mặc áo khoác vào đi con. Dự báo thời tiết nói trời hôm nay có thể đổ mưa đấy.”


Công viên Quảng trường Washington vào sáng sớm gần như chẳng có bóng người. Không khí khô hanh và có sự trong lành của sáng sớm, những chiếc lá phủ đầy trên vỉa hè thành từng tầng màu đỏ, vàng, và xanh sậm. Simon đá chúng sang bên khi đi dưới cổng vòm đá ở cuối phía bắc công viên.


Có vài người gần đó – một cặp vô gia cư nằm ngủ trên ghế băng, quấn mình trong chiếc túi ngủ hay những chiếc chăn xơ xác, và vài người mặc đồng phục màu xanh lá của đội vệ sinh môi trường đang trút rác. Có một gã đang đẩy xe đẩy qua công viên, bán những chiếc bánh doughnut cùng cà phê và bánh mì vòng thái lát sẵn. Và ở giữa công viên, gần đài phun nước đá tròn lớn là chú Luke. Chú đang mặc chiếc áo gió kéo khóa màu xanh lá và vẫy tay khi thấy Simon.


Simon vẫy tay chào lại, có chút dứt khoát. Cậu vẫn không biết mình có gặp rắc rối gì không. Thái độ của chú Luke, khi Simon tới gần hơn, càng khiến Simon thêm phần lo lắng. Chú có vẻ mệt mỏi và hơi căng thẳng quá mức cần thiết. Ánh mắt chú khi nhìn Simon tràn ngập lo lắng.


“Simon,” chú nói, “cảm ơn cháu đã tới.”
“Vâng,” Simon không lạnh, nhưng cậu vẫn nhét tay vào túi áo, chỉ để tay chân đỡ thừa thãi. “Có chuyện gì thế ạ?”
“Chú đâu nói là có chuyện.”


“Chú sẽ không kéo cháu ra ngoài này vào lúc tờ mờ sáng nếu không có chuyện,” Simon nhận xét. “Nếu không phải vì Clary, vậy…?”
“Hôm qua, tại cửa hàng đồ cưới,” chú Luke nói. “Cháu hỏi chú về một người. Camille.”


Một đàn chim bay lên, kêu quàng quạc từ bụi cây gần đó. Simon nhớ tới một bài vè về những con chim ác là mẹ hay ngâm nga cho cậu nghe. Bạn sẽ phải vừa đếm, và vừa nói: Một con: gặp chuyện buồn, hai con: có tin vui, ba con: đám cưới đến, bốn con: có em bé; năm con: nhặt được vàng, sáu con: vàng sắp đến, bảy con: bí mật không được bật mí.


“Đúng ạ,” Simon nói. Cậu quên mất mình đếm được bao nhiêu rồi. Chắc là bảy. Bí mật không được bật mí. Dù nó là gì đi nữa.
“Cháu biết về vụ những xác ch.ết Thợ Săn Bóng Tối được tìm thấy xung quanh thành phố trong khoảng tuần qua,” chú Luke nói. “Đúng không?”


Simon chậm rãi gật đầu. Cậu có cảm giác rất tệ về việc câu chuyện sắp đi tới đâu.
“Có vẻ Camille là hung thủ,” chú Luke nói. “Chú không thể nào không nhớ lại chuyện cháu hỏi chú về cô ta. Nghe tên cô ta hai lần, chỉ trong một ngày, sau nhiều năm không hề nghe thấy – có vẻ là một sự trùng hợp hay ho.”


“Đôi lúc cũng phải có trùng hợp chứ chú.”
“Thi thoảng,” chú Luke nói, “nhưng chúng hiếm khi là câu trả lời. Tối nay Maryse sẽ triệu tập Raphael để chất vấn về vai trò của Camille – nếu cháu liên lạc với cô ta – chú không muốn cháu đứng nhầm bên, Simon ạ.”


“Cháu cũng không muốn vậy ạ.” Đầu Simon lại ong ong. Liệu ma cà rồng có biết đau đầu không nhỉ? Cậu thậm chí còn chẳng nhớ nổi lần cuối cậu có cảm giác này, trước khi những sự việc của mấy ngày gần đây xảy ra, là bao giờ nữa. “Cháu đã gặp Camille,” cậu nói. “Khoảng bốn ngày trước. Cháu tưởng Raphael gọi cháu tới, nhưng hóa ra lại là cô ta. Cô ta đưa cho cháu một đề nghị. Nếu cháu làm việc cho cô ta, cô ta sẽ cho cháu trở thành ma cà rồng quan trọng thứ hai trong thành phố.”


“Vì sao cô ta muốn cháu làm việc dưới trướng của mình chứ?” giọng chú Luke vẫn bình thường.


“Cô ta biết về Ấn Ký của cháu,” Simon nói. “Cô ta nói Raphael đã phản bội cô ta và cô ta có thể sử dụng cháu để lấy lại quyền kiểm soát nhóm. Cháu có cảm giác cô ta không thích Raphael nhiều nhặn gì cho cam.”


“Đáng tò mò đây,” chú Luke nói. “Chú lại được nghe là Camille, bỏ đi không rõ vì lí do gì, đã để vị trí thủ lĩnh tạm thời cho Raphael. Nếu cô ta chọn anh ta vào vị trí thủ lĩnh, vậy vì sao cô ta muốn cướp lại quyền hành chứ?”


Simon nhún vai. “Cháu không biết. Cháu chỉ thuật lại những điều cô ta nói thôi.”
“Sao cháu không nói cho chúng ta biết về cô ta, Simon?” chú Luke ân trầm lên tiếng hỏi.


“Cô ta bảo cháu đừng nói.” Sao cậu nói ra câu ngốc thế cơ chứ? “Cháu chưa từng gặp một ma cà rồng nào giống cô ta hết,” cậu nói thêm. “Cháu mới chỉ tiếp xúc với Raphael và những ma cà rồng khác ở Dumont. Thế nên cháu không biết giải thích với chú về cô ta ra sao nữa. Camille khiến chú muốn tin mọi điều cô ta nói. Mọi điều cô ta muốn chú làm, chú đều muốn làm. Cháu muốn làm cô ta hài lòng dù cho cháu biết cô ta chỉ lợi dụng cháu.”


Gã đẩy xe bán cà phê và bánh doughnut lại đi ngang qua. Chú Luke mua một cốc cà phê, một cái bánh vòng và ngồi cuống gờ đài phun nước. Sau một lúc Simon cũng ngồi theo.


“Người thông báo cho chú cái tên Camille gọi cô ta là “trưởng lão,” chú Luke nói. “Chú nghĩ cô ta là một trong những ma cà rồng rất, rất nhiều tuổi trong thế giới này. Chú nghĩ cô ta biết cách làm cho người khác thấy mình vô cùng nhỏ bé.”


“Cô ta làm cháu tưởng mình chỉ là một con bọ ấy chứ,” Simon nói. “Cô ta hứa nếu sau năm ngày suy nghĩ mà cháu vẫn không muốn làm việc cho cô ta, cô ta sẽ không bao giờ làm phiền cháu nữa. Vậy là cháu bảo cô ta để cháu suy nghĩ thêm.”
“Và giờ thì sao? Cháu đã nghĩ tới đâu rồi?”


“Nếu cô ta giết Thợ Săn Bóng Tối, cháu không muốn có quan hệ gì với cô ta hết.”
“Hẳn Maryse phải nhẹ nhõm lắm khi nghe được câu này của cháu.”
“Giờ chú đang trêu cháu.”


“Không hề,” chú Luke nói, cực kỳ nghiêm túc. Những lúc như thế này, Simon có thể gạt hình ảnh của một chú Luke mà cậu vẫn biết sang bên – một người giống như bố dượng của Clary, một người luôn ở bên bạn, luôn sẵn sàng cho bạn đi nhờ xe từ trường về nhà và cho bạn mượn mười đô để mua sách hay vé xem phim – và nhớ tới một chú Luke dẫn đầu đàn sói lớn nhất thành phố này, một người, trong những thời khắc khó khăn, có thể khiến cả Hội Clave phải lắng nghe. “Cháu quên mất cháu là ai, Simon. Cháu quên mất khả năng cháu có.”


“Cháu ước gì có thể quên,” Simon cay đắng nói. “Cháu ước nếu cháu không dùng đến nó, nó sẽ biến mất.”


Chú Luke lắc đầu. “Sức mạnh là một thỏi nam châm. Nó thu hút những ai khao khát nó. Camille là một trong số đó, nhưng sẽ còn những kẻ khác tìm đến cháu. Chúng ta may mắn vì chúng ta đã có khá nhiều thời gian.” Chú nhìn Simon. “Vậy lần sau khi cô ta gọi cháu tới, cháu có thể bảo chú hay Conclave về nơi bọn chú có thể đón lõng cô ta không?”


“Dạ được ạ,” Simon chậm rãi nói. “Cô ta cho cháu cách liên lạc. Không phải cô ta sẽ xuất hiện nếu cháu thổi ống sáo thần đâu ạ. Vào cái lần vừa rồi cô ta muốn gặp cháu, cô ta cho mấy tên tay sai bất ngờ tới tìm cháu và đưa cháu tới chỗ cô ta. Nếu có người ở bên cạnh cháu trong lúc cháu liên lạc với cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không xuất đầu lộ diện. Lúc đó chú chỉ có thể bắt được mấy tay người kí sinh, còn cô ta thì không.”


“Hmm” chú Luke có vẻ cân nhắc. “Vậy chúng ta sẽ tìm cách gì đó vậy.”
“Chú nghĩ nhanh lên nhé. Cô ta nói cho cháu năm ngày, vậy có nghĩa là ngày mai cô ta sẽ mong nhận được tín hiệu từ cháu.”
“Tất nhiên rồi,” chú Luke nói. “Chú chắc chắn cô ta mong gặp cháu.”


Simon nhẹ nhàng mở cửa căn hộ của Kyle. “Xin chào,” cậu gọi, đi từ hành lang và treo áo. “Có ai ở nhà không?”


Không ai trả lời, nhưng Simon có thể nghe tiếng rầm-bụp-bịch quen thuộc từ một video game trong phòng khách. Cậu vào phòng, giơ cái túi trắng đựng bánh cậu mua lại Bagel Zone trên Đại lộ A như một món đồ tạ lỗi. “Tôi mang bữa sáng…”


Cậu ngừng nói. Cậu không chắc điều gì đang đợi cậu khi những vệ sĩ tự bổ nhiệm nhận ra cậu đã trốn ra khỏi căn hộ. Chắc chắn họ sẽ nói mấy câu đại loại như “Cậu cứ thử lại lần nữa xem, tôi sẽ giết cậu ngay.” Nhưng trong đầu cậu chưa từng nghĩ cái chờ đợi cậu là cảnh Kyle và Jace ngồi cạnh nhau trên chiếc sô pha nệm cứng, khiến cả thế giới đều tưởng hai anh chàng này là hai người bạn mới kết thân. Kyle đang cầm cái điều khiển game trên tay, và Jace nhoài tới, khuỷu tay chống trên đầu gối, tập trung quan sát . Họ hầu như chẳng để ý tới Simon vừa bước vào.


“Cái gã ở góc đằng kia hoàn toàn đang nhìn theo hướng khác,” Jace nhận xét và chỉ vào màn hình TV. “Một cú đá xoay người có thể đánh gục hắn luôn.”
“Tôi không thể đá người trong game này được. Tôi chỉ có thể bắn họ thôi. Thấy không?” Kyle ấn vài nút.


“Trò này ngu ghê.” Jace nhìn sang và có vẻ giờ mới thấy Simon. “Vậy cậu đã trở về sau cuộc họp bữa sáng,” anh nói mà không có chút hồ hởi chào đón nào. “Tôi cá cậu nghĩ mình rất thông minh khi trốn ra ngoài như thế.”


“Thông minh vừa vừa thôi,” Simon nhận xét. “Giống như một tổng hòa của George Clooney trong Mười một tên cướp thế kỷ và mấy anh chàng trong series Đội bắt ma ấy, nhưng tôi ngon trai hơn là cái chắc.”


“Tôi luôn thấy vui khi không hiểu cậu đang nói ba lăng nhăng gì,” Jace nói. “Nhờ đó mà tôi thấy khỏe khoắn và thư thái.”
Kyle đặt cái điều khiển xuống, để chế độ dừng ở cảnh một khẩu súng đầu nhọn hoắt như mũi kim to tướng. “Tôi sẽ ăn bánh vòng.”


Simon ném cho Kyle, và anh ta đi vào căn bếp được ngăn với phòng khách bằng một cái quầy dài để nướng bánh và quết bơ. Jace nhìn cái túi trắng và phẩy tay từ chối. “Thôi khỏi.”
Simon ngồi xuống bàn cà phê. “Anh nên ăn gì đi chứ.”
“Nghe xem ai đang nói này.”


“Giờ tôi chẳng còn máu mà uống nữa chứ bộ,” Simon nói. “Trừ khi anh mời tôi.”


“Không, cảm ơn. Chúng ta đã đi con đường đó một lần, và tôi nghĩ chúng ta duy trì ở mức bạn bè thôi.” Giọng Jace có chút châm biếm nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng nhìn gần thế này, Simon có thể thấy anh xanh xao ra sao, và đôi mắt rõ bọng mắt xám xịt. Xương mặt Jace dường như dô ra hơn trước rất nhiều.


“Thật sự đấy,” Simon nói và đẩy cái túi cho Jace. “Anh nên ăn gì đi. Tôi không đùa đâu.”
Jace liếc túi thức ăn và nhăn mặt. Mí mắt anh mang màu xanh xám của sự kiệt sức. “Nghĩ tới ăn thôi là tôi đã muốn nôn ra rồi, tôi nói thật đấy.”


“Tối qua anh đã ngủ quên,” Simon nói, “trong khi đúng ra anh phải thức canh giấc cho tôi. Tôi biết chuyện làm vệ sĩ chỉ là một trò đùa của anh, nhưng tôi vẫn thấy lo. Anh đã không ngủ từ khi nào?”
“Ý cậu là không ngủ tối ấy hả?
Jace ngẫm ngợi. “Hai tuần. Có lẽ là ba.”


Simon há hốc miệng. “Vì sao? Ý tôi là, có chuyện gì vậy?”
Jace cười yếu ớt. “Tôi có thể chui trong vỏ hồ đào và mơ làm vua vũ trụ, nếu như tôi không mơ thấy những giấc mơ tồi tệ.”
“Tôi biết câu đó. Hamlet. Vậy anh đang nói là anh không ngủ được vì gặp ác mộng?”


“Anh chàng ma cà rồng ơi,” Jace nói, với sự chắc chắn nghe tới mệt, “cậu không hiểu đâu.”
“Này.” Kyle đã trở lại và ngồi phịch xuống cái ghế tựa nhỏ. Anh ta đang cắn một miếng bánh vòng. “Có chuyện gì thế?”


“Tôi đi gặp chú Luke,” Simon nói rồi giải thích chuyện ban sáng vì cậu thấy không cần thiết phải giấu. Cậu không nói tới chuyện Camille muốn có cậu không chỉ vì cậu là Ma cà rồng Ưa sáng, mà còn vì cậu mang Ấn Ký Cain. Kyle gật đầu khi nghe xong. “Luke Garroway. Chú ấy là sói đầu đàn của đàn phía nam Manhattan. Tôi đã nghe qua. Chú ấy là một nhân vật nổi tiếng đấy.”


“Tên thật của chú ấy không phải là Garroway,” Jace nói. “Chú Luke từng là Thợ Săn Bóng Tối.”
“À ừ. Tôi có nghe về chuyện đó rồi. Và giờ chú ấy là người đã khởi đầu cho Hiệp Định mới.” Kyle liếc nhìn Simon. “Cậu biết vài nhân vật tầm cỡ ra phết.”


“Những nhân vật tầm cỡ chỉ tổ mang đến cả đống rắc rối,” Simon nói. “Như Camille chẳng hạn.”


“Khi chú Luke nói cho mẹ Maryse về chuyện đang diễn ra, Clave sẽ chăm sóc cô ta,” Jace nói. “Có những quy định về việc xử lí những cư dân Thế Giới Ngầm vi phạm luật.” Và nghe tới đó, Kyle đánh mắt sang nhìn anh, nhưng dường như Jace không để ý. “Tôi đã nói với cậu rằng cô ta không phải người muốn giết cậu. Cô ta biết -” Jace ngừng nói. “Cô ta khôn ngoan hơn thế nhiều.”


“Và hơn nữa, cô ta muốn lợi dụng cậu,” Kyle nói.
“Chuẩn,” Jace nói. “Không ai lại đi phá hoại lợi ích của mình.”


Simon nhìn hai người và lắc đầu. “Từ khi nào mà hai người kẻ tung người hứng thế? Tối qua cả hai người còn thích gào lên ‘Tôi là chiến binh tinh nhuệ nhất!’. Thế mà hôm nay hai người chơi Halo và đỡ lời cho nhau cơ đấy.”


“Chúng tôi nhận thấy giữa hai chúng tôi có một điểm chung,” Jace nói. “Đó là cậu làm cả hai bực mình.”
“Thế thì tôi có một suy nghĩ,” Simon nói. “Nhưng tôi không nghĩ hai người thích nghe.”
Kyle nhướn mày. “Cứ nói đi.”


“Vấn đề khi hai người lúc nào cũng kè kè quan sát tôi,” Simon nói, “là nếu hai người làm vậy, kẻ cố giết tôi sẽ không cố thử thêm lần nữa, và nếu hắn không thử, vậy chúng ta sẽ chẳng biết chúng là ai. Thêm nữa là hai người phải bảo vệ tôi suốt ngày đêm. Và tôi nghỉ cả hai đều có những việc khác phải làm. À,” cậu nói thêm khi quay nhìn Jace. “Có lẽ là anh không có.”


“Vậy thì sao?” Kyle nói. “Cậu cho ý kiến xem?”
“Chúng ta sẽ lừa chúng. Để chúng tấn công lần nữa. Ta sẽ cố tóm lấy một gã và moi ra tên kẻ chủ mưu.”
“Nếu tôi nhớ đúng,” Jace nói. “Tôi đã đưa ra ý kiến tương tự vào ngày hôm qua, nhưng cậu không tán đồng thì phải.”


“Hôm qua tôi mệt mà,” Simon nói. “Nhưng giờ tôi đã nghĩ kỹ rồi. Và cho tới thời điểm hiện tại, theo như kinh nghiệm của tôi với lũ ác man, chúng sẽ không bỏ đi nếu anh lờ tịt chúng. Chúng sẽ còn đến theo nhiều cách khác nhau. Vậy hoặc là tôi bắt chúng tới với tôi, hoặc suốt đời tôi phải chờ chúng tiếp tục tấn công.”


“Tôi theo,” Jace nói, dù Kyle vẫn có vẻ nghi ngờ. “Vậy cậu sẽ ra ngoài và đi lang thang cho tới khi chúng xuất hiện tiếp ư?”
“Tôi nghĩ tôi sẽ tìm cách cho chúng dễ dàng xuất hiện. Xuất hiện ở nơi ai cũng biết tôi sẽ có mặt.”
“Ý cậu là…?” Kyle nói.


Simon chỉ vào tờ giới thiệu dính trên tủ lạnh. MILLENNIUM LINT, MỒNG 6 THÁNG MƯỜI, QUÁN ALTO, BROOKLYN 9 GIỜ TỐI. ”Tôi muốn nói đến buổi biểu diễn của ban nhạc. Sao lại không chứ?” Cậu vẫn đau đầu, cực kỳ đau; cậu kệ nó, cố không nghĩ tới chuyện cậu đã mệt tới mức nào và làm sao cậu có thể sống nổi qua buổi biểu diễn. Cậu phải có thêm máu. Phải có.


Đôi mắt Jace sáng lên. “Cậu biết không, đây thật sự là một ý tưởng hay đấy, anh chàng ma cà rồng ạ.”
“Cậu muốn chúng tấn công cậu trên sân khấu?” Kyle hỏi.


“Nó sẽ tạo ra một buổi biểu diễn cuồng nhiệt,” Simon nói, với sự hào hứng hơn thật tâm cậu cảm nhận. Ý nghĩ bị tấn công thêm lần nữa gần như nhiều hơn mức cậu chịu đựng được, kể cả khi cậu chẳng lo ngại gì cho tính mạng bản thân. Cậu không chắc có thể nhìn thấy cảnh Ấn Ký Cain có tác dụng thêm lần nữa.


Jace lắc đầu. “Chúng không tấn công ở nơi công cộng. Chúng sẽ đợi tới sau buổi biểu diễn. Và sau đó chúng ta sẽ ở đó xử lý chúng.”
Kyle lắc đầu. “Tôi không biết…”


Họ bàn cãi thêm nhiều lần nữa, Jace và Simon về một phe trong cuộc tranh cãi và Kyle ở phe kia. Simon cảm thấy có chút tội lỗi. Nếu Kyle biết về Ấn Ký thì chuyện thuyết phục anh ta sẽ dễ dàng hơn. Thế rồi cuối cùng anh ta cũng chịu thua số đông và miễn cưỡng chấp nhận cái anh ta gọi là “kế hoạch ngu ngốc.”


“Nhưng,” anh ta nói câu cuối, đứng dậy và phủi vụn bánh vòng dính trên quần áo, “tôi chỉ làm thế vì tôi nhận ra cả hai người vẫn sẽ làm dù tôi có đồng ý hay không. Vậy tôi nên ở đó thì hơn.” Anh ta nhìn Simon. “Ai lại nghĩ rằng việc bảo vệ cậu khó đến thế chứ?”


“Có tôi,” Jace nói trong khi Kyle mặc áo khoác vào rồi đi ra cửa. Anh ta nói vẫn phải làm việc. Có vẻ anh ta thật sự là một bưu tá gửi thư bằng xe đạp; Vệ Đoàn Lupus, nghe tên thì oai đấy nhưng có vẻ trả lương không hậu hĩnh lắm. Cánh cửa đóng lại và Jace quay lại với Simon. “Vậy, buổi biểu diễn diễn ra lúc chín giờ tối nay đúng không? Vậy chúng ta làm gì cho hết ngày đây?”


“Chúng ta?” Simon bối rối nhìn anh. “Anh định không bao giờ về nhà chắc?”
“Sao, đã chán có tôi bầu bạn rồi hả?”
“Tôi hỏi anh một câu,” Simon nói. “Anh thấy tôi hay ho nên thích ở bên tôi hả?”


“Cái gì cơ?” Jace nói. “Xin lỗi, hình như tôi vừa ngủ quên mất một lúc. Vậy, tiếp tục làm phép thôi miên bằng điều cậu đang nói đi.”


“Ngừng ngay,” Simon nói. “Dừng châm biếm lấy một giây đi. Anh không ăn, không ngủ. Anh biết ai không ăn không ngủ nữa không? Clary đấy. Tôi không biết giữa anh và bạn ấy có chuyện gì, vì chính bạn ấy không chịu nói. Tôi đoán bạn ấy cũng không muốn kể về nó. Nhưng rõ ràng là hai người đã xảy ra cãi vã. Và nếu anh định chia tay với Clary -”


“Chia tay với Clary?” Jace nhìn cậu chằm chằm. “Cậu điên à?”
“Nếu anh cứ tránh mặt bạn ấy,” Simon nói, “bạn ấy sẽ chia tay với anh.”


Jace đứng dậy. Vẻ thư thái thoải mái của anh đã biến mất; giờ anh cực kỳ căng thẳng, giống như một con mèo đang đi tìm mồi. Anh tới cửa sổ và bồn chồn kéo rèm; ánh nắng sáng muộn tràn qua kẽ hở, lấy hết màu sắc trong đôi mắt anh. “Tôi có lý do cho những điều tôi làm,” cuối cùng anh cất tiếng.


“Tuyệt,” Simon nói. “Clary có biết không?”
Jace không nói.
“Bạn ấy luôn yêu và tin tưởng anh,” Simon nói. “Anh nợ bạn ấy -”


“Có những thứ quan trọng hơn là trung thực,” Jace nói. “Cậu nghĩ tôi đang làm tổn thương Clary? Cậu nghĩ tôi thích biết rằng mình đang chọc tức Clary, có lẽ làm Clary ghét tôi sao? Cậu nghĩ tôi ở đây vì cái gì nào?” Anh nhìn Simon với vẻ giận dữ tột độ. “Tôi không thể ở bên Clary,” anh nói, “và nếu tôi không thể, thì ở đâu với tôi cũng vậy thôi. Tôi có thể ở cạnh anh, vì ít nhất Clary sẽ biết tôi đang cố bảo vệ cậu, và điều đó sẽ làm Clary vui.”


“Vậy anh đang cố làm bạn ấy vui dù lý do bạn ấy không vui bắt nguồn từ anh,” Simon nói, không tử tế lắm. “Nghe trái khoáy nhỉ?”
“Tình yêu chính là một sự trái khoáy đấy,” Jace nói và quay lưng với Simon.






Truyện liên quan